Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 46:
Phong Lương Nhân Noãn
15/11/2024
Vương phi quả thật quá nhanh nhẹn, mà nhìn vị trí của Vương gia trong lòng nàng thì... cũng không yên ổn cho lắm!
Trở về vương phủ, Giang Nhược vừa đi vừa ngân nga một khúc nhạc nhỏ, thảnh thơi bước vào phòng.
Thực ra, ngay khi Giang Nhược rời khỏi phủ, Tiêu Thừa Cẩn đã tỉnh lại.
Nữ nhân này có võ công phòng thân, nửa đêm chuồn ra ngoài chắc là đi làm chuyện gì đó rồi!
Trong lòng Tiêu Thừa Cẩn thầm than thở: Ai, chỉ mong nàng đừng gặp phải kẻ cứng đầu nào đó rồi bị người ta tâu lên với hoàng đế.
Hắn lắng tai nghe động tĩnh trong phòng, khi nghe thấy tiếng Giang Nhược khe khẽ ngân nga một điệu nhạc nhỏ, hắn mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tâm trạng vui vẻ thế này, chắc hẳn là nàng đã thành công rồi.
Giang Nhược cởi bỏ bộ y phục dạ hành, nằm dài xuống giường, nghĩ đến số vàng bạc châu báu trong không gian mà không kìm được nụ cười cong cong nơi khóe mắt.
Nàng lăn một vòng trên giường, lăn đến bên cạnh Tiêu Thừa Cẩn, vỗ nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, giọng đầy vui sướng thì thầm: “Tỷ tỷ nói cho ngươi nghe này! Từ nay tỷ tỷ chính là phú bà số một thiên hạ.”
Tiêu Thừa Cẩn: Hóa ra nàng nửa đêm chuồn ra ngoài là để... đi cướp bóc!
Nghe Lâm quản gia nói, nội trợ trong phủ đã giao cho nàng quản lý rồi.
Ách... không lẽ tiền bạc của vương phủ đã bị nàng tiêu sạch?
Khi Tiêu Thừa Cẩn còn đang thầm lẩm bẩm, bỗng nghe thấy tiếng cười khúc khích của Giang Nhược.
“Về sau, tỷ tỷ muốn mua tám mỹ nam tử... à không, mua hẳn mười sáu cái, ngươi chọn tám, còn lại là của ta.”
“Thế nào? Tỷ tỷ đủ hào phóng chứ!”
Tiêu Thừa Cẩn cảm thấy, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị nữ nhân này làm cho tức chết.
Còn muốn tìm tám mỹ nam tử nữa? Nàng coi hắn là đã chết rồi sao?
Thôi được! Theo tình hình hiện tại thì đúng là hắn cũng chẳng khác gì người chết.
Nhưng có vẻ nữ nhân này luôn tin rằng hắn có thể tỉnh lại.
Đúng vậy, hắn không nên tức giận. Hắn còn muốn sớm một chút tỉnh dậy để được nhìn thấy nàng.
Giang Nhược không buồn ngủ, lại lăn về giường của mình, nghĩ đến việc trước khi trời sáng còn có một chuyện lớn phải làm...
***
Trong hoàng cung, tại Kim Loan Điện.
Tiêu Quân Trạch ngắm nghía ngọc tỷ đóng dấu trên thánh chỉ trước mặt, ngón tay gõ nhịp đều đều lên mặt bàn.
Đã lâu như vậy, An Vương phi vẫn chưa hoàn thành việc mà hắn sắp xếp.
Cũng có khả năng là người trong An Vương phủ quá cảnh giác, khiến An Vương phi không tìm được cơ hội ra tay.
Thôi, dù sao nàng ta cũng chỉ là một nữ nhân vô dụng, trông cậy vào nàng làm được việc gì?
“Quý tổng quản, việc này nhất định phải xử lý thỏa đáng. Nhớ kỹ, dù có đào ba thước đất cũng phải tìm ra thứ trẫm cần.”
Quý tổng quản cúi đầu đáp: “Xin Hoàng thượng yên tâm, lão nô nhất định sẽ lo liệu chu đáo!”
Sinh ra trong hoàng gia, chỉ có thể sống hoặc chết, không còn đường lui. Chỉ trách An Vương điện hạ quá kiêu ngạo.
Nếu sớm chịu giao nộp những vật mà tiên hoàng để lại, liệu có rơi vào kết cục như hôm nay?
Lúc bình minh vừa ló dạng, các quan văn võ như thường lệ tiến vào cung để dự triều sớm.
Vị đại thần đầu tiên bước vào Kim Loan Điện, nhìn thấy Tiêu Quân Trạch đã ngồi trên long ỷ, tức khắc không khỏi kinh ngạc.
Ông ta cố gắng giữ bình tĩnh, lo lắng hành lễ trước Tiêu Quân Trạch.
Tình huống này là sao?
Mặt trời mọc từ hướng Tây ư?
Hoàng thượng...
... Hay là, trong cung đã xảy ra chuyện lớn.
Vị đại thần ấy nhẹ nhàng bước tới vị trí của mình, lặng lẽ liếc nhìn Tiêu Quân Trạch trên long ỷ. Sắc mặt Hoàng thượng có vẻ rất kỳ lạ, chắc chắn đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
Ông ta rụt cổ, co ro như chim cút, không dám lên tiếng. Những vị đại thần khác cũng có vẻ nghi hoặc, đều quyết định im lặng xem tình hình.
Trở về vương phủ, Giang Nhược vừa đi vừa ngân nga một khúc nhạc nhỏ, thảnh thơi bước vào phòng.
Thực ra, ngay khi Giang Nhược rời khỏi phủ, Tiêu Thừa Cẩn đã tỉnh lại.
Nữ nhân này có võ công phòng thân, nửa đêm chuồn ra ngoài chắc là đi làm chuyện gì đó rồi!
Trong lòng Tiêu Thừa Cẩn thầm than thở: Ai, chỉ mong nàng đừng gặp phải kẻ cứng đầu nào đó rồi bị người ta tâu lên với hoàng đế.
Hắn lắng tai nghe động tĩnh trong phòng, khi nghe thấy tiếng Giang Nhược khe khẽ ngân nga một điệu nhạc nhỏ, hắn mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tâm trạng vui vẻ thế này, chắc hẳn là nàng đã thành công rồi.
Giang Nhược cởi bỏ bộ y phục dạ hành, nằm dài xuống giường, nghĩ đến số vàng bạc châu báu trong không gian mà không kìm được nụ cười cong cong nơi khóe mắt.
Nàng lăn một vòng trên giường, lăn đến bên cạnh Tiêu Thừa Cẩn, vỗ nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, giọng đầy vui sướng thì thầm: “Tỷ tỷ nói cho ngươi nghe này! Từ nay tỷ tỷ chính là phú bà số một thiên hạ.”
Tiêu Thừa Cẩn: Hóa ra nàng nửa đêm chuồn ra ngoài là để... đi cướp bóc!
Nghe Lâm quản gia nói, nội trợ trong phủ đã giao cho nàng quản lý rồi.
Ách... không lẽ tiền bạc của vương phủ đã bị nàng tiêu sạch?
Khi Tiêu Thừa Cẩn còn đang thầm lẩm bẩm, bỗng nghe thấy tiếng cười khúc khích của Giang Nhược.
“Về sau, tỷ tỷ muốn mua tám mỹ nam tử... à không, mua hẳn mười sáu cái, ngươi chọn tám, còn lại là của ta.”
“Thế nào? Tỷ tỷ đủ hào phóng chứ!”
Tiêu Thừa Cẩn cảm thấy, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị nữ nhân này làm cho tức chết.
Còn muốn tìm tám mỹ nam tử nữa? Nàng coi hắn là đã chết rồi sao?
Thôi được! Theo tình hình hiện tại thì đúng là hắn cũng chẳng khác gì người chết.
Nhưng có vẻ nữ nhân này luôn tin rằng hắn có thể tỉnh lại.
Đúng vậy, hắn không nên tức giận. Hắn còn muốn sớm một chút tỉnh dậy để được nhìn thấy nàng.
Giang Nhược không buồn ngủ, lại lăn về giường của mình, nghĩ đến việc trước khi trời sáng còn có một chuyện lớn phải làm...
***
Trong hoàng cung, tại Kim Loan Điện.
Tiêu Quân Trạch ngắm nghía ngọc tỷ đóng dấu trên thánh chỉ trước mặt, ngón tay gõ nhịp đều đều lên mặt bàn.
Đã lâu như vậy, An Vương phi vẫn chưa hoàn thành việc mà hắn sắp xếp.
Cũng có khả năng là người trong An Vương phủ quá cảnh giác, khiến An Vương phi không tìm được cơ hội ra tay.
Thôi, dù sao nàng ta cũng chỉ là một nữ nhân vô dụng, trông cậy vào nàng làm được việc gì?
“Quý tổng quản, việc này nhất định phải xử lý thỏa đáng. Nhớ kỹ, dù có đào ba thước đất cũng phải tìm ra thứ trẫm cần.”
Quý tổng quản cúi đầu đáp: “Xin Hoàng thượng yên tâm, lão nô nhất định sẽ lo liệu chu đáo!”
Sinh ra trong hoàng gia, chỉ có thể sống hoặc chết, không còn đường lui. Chỉ trách An Vương điện hạ quá kiêu ngạo.
Nếu sớm chịu giao nộp những vật mà tiên hoàng để lại, liệu có rơi vào kết cục như hôm nay?
Lúc bình minh vừa ló dạng, các quan văn võ như thường lệ tiến vào cung để dự triều sớm.
Vị đại thần đầu tiên bước vào Kim Loan Điện, nhìn thấy Tiêu Quân Trạch đã ngồi trên long ỷ, tức khắc không khỏi kinh ngạc.
Ông ta cố gắng giữ bình tĩnh, lo lắng hành lễ trước Tiêu Quân Trạch.
Tình huống này là sao?
Mặt trời mọc từ hướng Tây ư?
Hoàng thượng...
... Hay là, trong cung đã xảy ra chuyện lớn.
Vị đại thần ấy nhẹ nhàng bước tới vị trí của mình, lặng lẽ liếc nhìn Tiêu Quân Trạch trên long ỷ. Sắc mặt Hoàng thượng có vẻ rất kỳ lạ, chắc chắn đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
Ông ta rụt cổ, co ro như chim cút, không dám lên tiếng. Những vị đại thần khác cũng có vẻ nghi hoặc, đều quyết định im lặng xem tình hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.