Chương 5:
An Khinh Tâm
28/10/2024
“Vương gia, có cần trở về vương phủ không?” Thị vệ kiêm phu xe Thanh Phong nhìn trời đã tối dần, hỏi.
Hôm nay xảy ra chuyện ầm ĩ thế này, nếu đưa cô gái này về vương phủ qua đêm, thì…
Tuy nhiên, bên trong xe ngựa chẳng thấy tiếng cô gái đâu, không lẽ nàng đã bị Vương gia bóp chết rồi? Hắn liệu có phải đi phi tang thi thể không đây?
Thanh Phong suy nghĩ lung tung một lúc, cuối cùng mới nghe thấy giọng Vương gia.
“Đến nhà họ Lục.”
“Vâng.”
Một lát sau, giọng của Vương gia lại vang lên.
“Gọi cả Phó đại phu đến.”
Tại Lục phủ.
A hoàn Thu Cúc kéo váy chạy hối hả tới, người chưa tới tiếng đã vang lên.
“Tiểu thư, không xong rồi không xong rồi!”
Lục Chiêu Vân giật mình, tay khẽ run khiến kim đâm vào ngón, một giọt máu đỏ tươi trào ra.
Trong lòng nàng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
“La lối cái gì thế? Ai không xong hả?” Lục Chiêu Vân bực bội lườm Thu Cúc vừa xông vào.
“Đại, đại tiểu thư đã trở về phủ rồi!” Thu Cúc thở hổn hển, hơi lắp bắp.
“Ngươi gọi ai là đại tiểu thư?” Lục Chiêu Vân bật dậy, giận dữ đến nổ tung.
Lục phủ này, nàng mới là đại tiểu thư!
Thu Cúc bị sắc mặt giận dữ của nàng dọa cho sợ, vội vàng sửa lại, “Nô tỳ nhầm, là nhị tiểu thư, nhị tiểu thư đã về phủ rồi!”
“Sao có thể về vào giờ này được?” Lục Chiêu Vân buột miệng hỏi.
“Thật mà! Lão gia và phu nhân đều ra tiền sảnh đón nàng rồi!”
“Còn bắt cha mẹ ta đích thân ra đón? Cô ta có bản lĩnh lớn như vậy sao!” Lục Chiêu Vân cắn môi dưới, “Ta phải đi xem sao!”
Nàng lập tức chạy ra khỏi cửa.
“Tiểu thư, đợi đã, nhị tiểu thư được Vương gia đưa về đấy!” Thu Cúc vội đuổi theo.
Tiền sảnh Lục phủ.
Lục Minh, khoảng bốn mươi tuổi, trông trẻ trung và khôi ngô, dáng vẻ đường hoàng.
Lục phu nhân thì đeo đầy trang sức, y phục rực rỡ, nhìn chỉ độ hơn ba mươi.
Hai người nhìn Thanh Phong, vẻ mặt mờ mịt.
“Vị tiểu ca đây, ngươi nói là Vương gia đã đưa tiểu nữ về rồi? Đang ở ngoài cửa sao?”
Thanh Phong mặt không cảm xúc đáp, “Đúng vậy, Lục Chiêu Linh tiểu thư, là ái nữ của đại nhân chứ?”
Tim Lục Minh giật thót, “Đúng là đứa con gái không ra gì của ta. Cô ta đâu rồi?”
“Lục tiểu thư thân thể không khỏe, mong đại nhân cho người ra ngoài dìu vào.”
Lục phu nhân trừng mắt, không thể tin nổi, “Cô ta đến cửa phủ rồi mà không tự vào được, còn phải có người đỡ? Đứa con gái nuôi ở quê mà lại thành ra yếu ớt như thế sao? Thật quá đáng!”
Thanh Phong liếc nhìn bà một cái, cảm thấy Lục Chiêu Linh chẳng giống bà ta chút nào.
Lục Minh quát khẽ, “Ồn ào gì chứ? Nghe không rõ Vương gia đưa con bé về à?” Ông lập tức gọi hai gia đinh tới, tự chỉnh lại áo bào của mình, “Ra đón Vương gia.”
Thanh Phong ngăn ông lại, nhìn hai người gia đinh.
“Lục đại nhân định để hai người này ra đỡ Lục tiểu thư?”
Gửi hai tên đàn ông đi đỡ? Lục đại nhân đùa đấy à?
“Phải phải, ta vừa nghe Vương gia trở về kinh, mừng quá mà đầu óc không tỉnh táo. Phu nhân, còn không mau gọi hai a hoàn?” Lục Minh tỉnh ngộ.
“Cô ta cứ làm bộ làm tịch! Theo ta, chắc chắn là giở trò để ép chúng ta ra cửa lớn đón!” Lục phu nhân lầm bầm, nghiến răng kèn kẹt.'
Hôm nay xảy ra chuyện ầm ĩ thế này, nếu đưa cô gái này về vương phủ qua đêm, thì…
Tuy nhiên, bên trong xe ngựa chẳng thấy tiếng cô gái đâu, không lẽ nàng đã bị Vương gia bóp chết rồi? Hắn liệu có phải đi phi tang thi thể không đây?
Thanh Phong suy nghĩ lung tung một lúc, cuối cùng mới nghe thấy giọng Vương gia.
“Đến nhà họ Lục.”
“Vâng.”
Một lát sau, giọng của Vương gia lại vang lên.
“Gọi cả Phó đại phu đến.”
Tại Lục phủ.
A hoàn Thu Cúc kéo váy chạy hối hả tới, người chưa tới tiếng đã vang lên.
“Tiểu thư, không xong rồi không xong rồi!”
Lục Chiêu Vân giật mình, tay khẽ run khiến kim đâm vào ngón, một giọt máu đỏ tươi trào ra.
Trong lòng nàng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
“La lối cái gì thế? Ai không xong hả?” Lục Chiêu Vân bực bội lườm Thu Cúc vừa xông vào.
“Đại, đại tiểu thư đã trở về phủ rồi!” Thu Cúc thở hổn hển, hơi lắp bắp.
“Ngươi gọi ai là đại tiểu thư?” Lục Chiêu Vân bật dậy, giận dữ đến nổ tung.
Lục phủ này, nàng mới là đại tiểu thư!
Thu Cúc bị sắc mặt giận dữ của nàng dọa cho sợ, vội vàng sửa lại, “Nô tỳ nhầm, là nhị tiểu thư, nhị tiểu thư đã về phủ rồi!”
“Sao có thể về vào giờ này được?” Lục Chiêu Vân buột miệng hỏi.
“Thật mà! Lão gia và phu nhân đều ra tiền sảnh đón nàng rồi!”
“Còn bắt cha mẹ ta đích thân ra đón? Cô ta có bản lĩnh lớn như vậy sao!” Lục Chiêu Vân cắn môi dưới, “Ta phải đi xem sao!”
Nàng lập tức chạy ra khỏi cửa.
“Tiểu thư, đợi đã, nhị tiểu thư được Vương gia đưa về đấy!” Thu Cúc vội đuổi theo.
Tiền sảnh Lục phủ.
Lục Minh, khoảng bốn mươi tuổi, trông trẻ trung và khôi ngô, dáng vẻ đường hoàng.
Lục phu nhân thì đeo đầy trang sức, y phục rực rỡ, nhìn chỉ độ hơn ba mươi.
Hai người nhìn Thanh Phong, vẻ mặt mờ mịt.
“Vị tiểu ca đây, ngươi nói là Vương gia đã đưa tiểu nữ về rồi? Đang ở ngoài cửa sao?”
Thanh Phong mặt không cảm xúc đáp, “Đúng vậy, Lục Chiêu Linh tiểu thư, là ái nữ của đại nhân chứ?”
Tim Lục Minh giật thót, “Đúng là đứa con gái không ra gì của ta. Cô ta đâu rồi?”
“Lục tiểu thư thân thể không khỏe, mong đại nhân cho người ra ngoài dìu vào.”
Lục phu nhân trừng mắt, không thể tin nổi, “Cô ta đến cửa phủ rồi mà không tự vào được, còn phải có người đỡ? Đứa con gái nuôi ở quê mà lại thành ra yếu ớt như thế sao? Thật quá đáng!”
Thanh Phong liếc nhìn bà một cái, cảm thấy Lục Chiêu Linh chẳng giống bà ta chút nào.
Lục Minh quát khẽ, “Ồn ào gì chứ? Nghe không rõ Vương gia đưa con bé về à?” Ông lập tức gọi hai gia đinh tới, tự chỉnh lại áo bào của mình, “Ra đón Vương gia.”
Thanh Phong ngăn ông lại, nhìn hai người gia đinh.
“Lục đại nhân định để hai người này ra đỡ Lục tiểu thư?”
Gửi hai tên đàn ông đi đỡ? Lục đại nhân đùa đấy à?
“Phải phải, ta vừa nghe Vương gia trở về kinh, mừng quá mà đầu óc không tỉnh táo. Phu nhân, còn không mau gọi hai a hoàn?” Lục Minh tỉnh ngộ.
“Cô ta cứ làm bộ làm tịch! Theo ta, chắc chắn là giở trò để ép chúng ta ra cửa lớn đón!” Lục phu nhân lầm bầm, nghiến răng kèn kẹt.'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.