Vương Phủ Nuôi Em Tiểu Thích Khách

Chương 19: Sư đồ tương phùng nổi phong ba

Nãi Hương Lưu Ly Tửu

16/05/2017

Từ nhỏ Diệp Đàn đã không cha không mẹ, nói cách khác, Đoàn Mặc Hành cũng không khác gì cha ruột của nàng, mà nếu đã là cha ruột, thì làm sao không hiểu rõ khuê nữ nhà mình chứ.

Đừng tưởng rằng ông chỉ lo du sơn ngoạn thủy không lo chính sự, thực ra, ông không hề bỏ lỡ chút hành tung nào của nàng cả.

“Ngay cả tổ chức nguy hiểm như Huyền Y môn mà con cũng dám vào, vi sư thấy con chán sống rồi.”

“… Sư phụ, chỉ vì lúc đó con nghèo phát điên rồi.” Diệp Đàn thật thà, “Người chẳng thèm bận tâm đến tình cảm thầy trò gì cả, nói đuổi con là đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà luôn, còn chẳng cho con chút tiền phòng thân, không còn cách nào khác nên con mới đành phải ra hạ sách này thôi.”

Đoàn Mặc Hành giận dữ nói: “Điều này có thể trách được vi sư sao? Nếu vi sư có tiền chẳng lẽ còn không cho con? Con nhóc vô lương tâm này, con có biết trên đường hành tẩu, vi sư muốn ăn bữa cơm cũng phải dựa vào việc bán rẻ nhan sắc không?”

Diệp Đàn thực sự muốn đập bàn vì sự vô liêm sỉ của ông: “Sư phụ, chuyện này là chuyện đáng kiêu ngạo lắm sao? Sao người không nói to nữa lên cho người ta nghe thấy đi?”

“…” Đoàn Mặc Hành đỏ bừng mặt, nhưng vẫn cố lườm nàng một cái, “Bớt nói nhảm đi, ý chí của vi sư ở khắp bốn biển, để ý làm gì mấy tiểu tiết đó? Bây giờ vấn đề cần suy nghĩ là chuyện của con kìa.”

“Con có vấn đề gì đâu, con sắp trở thành một thích khách ưu tú rồi.” Cố nói trái lương tâm.

Đoàn Mặc Hành túm lấy vai nàng lắc như lá bay trong gió thu: “Vi sư còn không biết con thế nào sao? Cái gì mà thích khách ưu tú chứ, con không túm chân đồng đội kéo lại đã là may lắm rồi!”

“… Con có cản chân người ta, chẳng phải cũng là do người dạy sao?” Diệp Đàn cao giọng kháng nghị, “Sư phụ, người đừng cản đường con, chờ con làm xong chuyện này sẽ quay lại mời người uống rượu!”

“Con mời ta uống rượu á? Trong túi chỉ có hai đồng tiền, mua nước gạo còn không đủ.” Vừa rồi khi đẩy nàng ngã xuống đất, ông cũng đã lần mò biết hết rồi.

Diệp Đàn bó tay: “Sư phụ, người là hiệp khách, đừng có lây bệnh của đám đạo tặc được không?”

“Chuyện gì cũng nên biết một chút thì cuộc sống mới thoải mái được.” Đoàn Mặc Hành cười u ám, “Đừng cố chống cự nữa, tiểu Đàn, vi sư đã có thể ngăn con ở đây, thì chắc chắn sẽ không để cho con tiếp tục làm xằng làm bậy nữa — vi sư cảm thấy, vẫn nên trói chặt con bên cạnh mình là yên tâm nhất.”

“Con có phải là thắt lưng của người đâu mà đòi buộc bên cạnh chứ.”

Dù nói rất to tiếng, nhưng thực ra Diệp Đàn đang rất chột dạ, dù sao, sư phụ nhà mình thần thông quảng đại, chuyện gì cũng hiểu cũng biết, chút toan tính nho nhỏ kia của nàng căn bản không giấu được ông.

Đoàn Mặc Hành khẽ nhướng đôi mày kiếm: “Vậy con thử nói ta nghe xem, vì sao theo dõi tên tiểu tử mặc đồ trắng không đứng đắn kia?”

“…”

“Con giữ im lặng cũng chẳng sao, để vi sư trả lời thay con vậy, là vì muốn ngăn cản y đi chấp hành nhiệm vụ ám sát chứ gì?”

Diệp Đàn cảm thấy lông tơ sau lưng mình đều dựng lên hết, nhất thời nói năng cũng không mạch lạc nữa: “Sư phụ, người lại quan tâm mấy chuyện không đâu… Rõ ràng là con muốn bảo vệ an toàn cho huynh ấy, môn chủ đã nói rồi, nam nữ phối hợp làm việc sẽ đỡ mệt…”

“Thôi đi, chuyện lúc trước con đi phủ Tĩnh vương, ta cũng biết rồi.”

Một kích trí mạng.

Diệp Đàn nhận thức sâu sắc rằng, dù mình có xuất sư, thì mãi mãi cũng không thoát được khỏi bàn tay của sư phụ, thậm chí người còn có thể vừa du ngoạn bốn phương vừa tìm hiểu hành tung của nàng, đúng là yêu quái!

“Ôi, sư phụ, thôi con nói thật với ngài vậy, đúng là con rất vô dụng, lần trước ám sát Tĩnh thân vương không thành công, nên lần này mới đi hỗ trợ đây này.” Cố gắng giãy chết.

Đoàn Mặc Hành chăm chú quan sát sắc mặt kỳ quái của nàng, một lát sau mới thở dài thườn thượt rất khoa trương: “Không biết nói dối thì đừng miễn cưỡng chính mình, diễn xuất vụng về thế này, thực sự khiến vi sư không thể nhìn nổi.”

“…”



“Với tính cách của con, cũng chẳng đến mức vừa thất bại một lần đã cảm thấy vô cùng mất mặt, hơn nữa, vi sư hoàn toàn có lý do để tin chắc rằng, lần này môn chủ của con sẽ lựa chọn thích khách ưu tú nhất, thêm con chỉ tổ vướng chân mà thôi.” Ông hoàn toàn không thèm nhìn tới ánh mắt ai oán của nàng, tiếp tục phân tích rõ ràng, “Như vậy, vì sao con còn kiên quyết quay lại Đế Đô một chuyến chứ? Cách giải thích duy nhất đó là, không phải con lo lắng cho bằng hữu của mình, mà là lo lắng cho đối tượng ám sát phải không?”

Vốn đã bị dồn vào tình thế cực kỳ đuối lý, nhưng Diệp Đàn vẫn kiên trì phản bác: “Ai bảo thế? Con lo lắng cho Tĩnh thân vương làm gì, con có bị bệnh đâu?”

Nhưng Đoàn Mặc Hành đã sớm nhìn thấu tất cả, nghe vậy chỉ hừ một tiếng: “Bệnh tương tư chứ gì? Lúc trước đi tới phủ Tĩnh vương chấp hành nhiệm vụ, kết quả là đã không thành công thì chớ, còn bị đối phương chiêu hàng, đây không phải là hai bên nảy sinh tình cảm, thì còn là gì nữa?”

Nàng khóc không ra nước mắt: “Sư phụ, người đâu cần phải nói rõ ràng như vậy chứ?”

“Con còn dám trách vi sư à? Chỉ với ý chí yếu ớt này của con, thì môn chủ con có giết con cũng không oan.”

“…” Xin hỏi, vị này là sư phụ của nàng thật sao? Có sư phụ nhà ai quá đáng như thế sao?!

Đoàn Mặc Hành tiếp tục bỏ qua ánh mắt lên án của nàng, ngược lại không nói không rằng vác nàng lên vai, sải bước đi về phía tửu điếm chỗ Tiểu Bạch đnag ngồi, nói như chém đinh chặt sắt: “Đi qua chào hỏi người mà con gọi là bằng hữu kia một tiếng đi, chúc y hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, sau đó báo luôn cho y biết tin con sẽ rời khỏi Huyền Y môn nữa.”

Dây thần kinh toàn thân Diệp Đàn chợt căng lên, lúc này, cũng không cần bận tâm tình hình hiện giờ là thế nào, liều mạng phản kháng đấm trước đạp sau ngay trước mặt mọi người.

“Con không đi, con không đi! Khó khăn lắm con mới bám theo Tiểu Bạch đến được đây, còn ngồi cả xe bò nữa, không muốn sắp thành rồi lại hỏng như thế đâu!”

“Ồ, còn ngồi xe bò cơ à?!” Đoàn Mặc Hành dễ dàng bỏ qua trọng điểm, “Thảo nào mùi trên người con kỳ cục như vậy, vi sư còn tưởng bao nhiêu lâu rồi con chưa tắm chứ.”

“… Người còn ép nữa, con sẽ phản bội sư môn đấy!”

Đoàn Mặc Hành có ngu mới đi tin câu nói hờn dỗi này của nàng, lập tức coi như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, còn cười vui vẻ, phân phó: “Hâm nóng một bầu rượu thêm hai phần điểm tâm đưa lên trên lầu”, sau đó vui vẻ bay lên lầu trong ánh mắt kinh ngạc của tiểu nhị.

Diệp Đàn bị vắt ngang trên vai ông, cảm giác như máu dồn hết xuống đỉnh đầu, đến lúc mặt đỏ tía tai, nàng mới cố gắng nhướng cổ lên ghé sát vào tai ông, hung dữ nói: “Sư phụ, vừa rồi người vừa nói người không có tiền cơ mà?”

“Đó là lúc trước, gần đây vi sư ít nhiều gì cũng để dành được chút bạc, vừa vặn để cho con hưởng lợi.”

“Chẳng lẽ con còn phải cảm ơn người nữa à?”

“Chúng ta là thầy trò mà, con cứ thoải mái nhận là được rồi, không cần phải khóc bù lu bù loa, càng không cần phải quỳ xuống tạ ơn đâu.”

“…” Diệp Đàn cảm thấy cứ tiếp tục nói chuyện với ông như thế này, sớm muộn gì nàng cũng điên trước. Cho nên, nàng từ bỏ chính sách dụ dỗ, thẳng tay áp dụng phương thức đơn giản mà thô bạo, “Con không cần biết người có bao nhiêu tiền, ai thèm một bữa cơm của người chứ. Người thả con xuống!”

“Không thả.”

“Nếu người không thả, con sẽ hét lên kêu sàm sỡ đấy!”

Đoàn Mặc Hành bình tĩnh hất cằm nói: “Con hét đi, đối diện chính là tên tiểu thích khách kia kìa.”

Diệp Đàn lập tức im bặt, mặc dù cũng đã muộn rồi.

Dường như để phối hợp với Đoàn Mặc Hành, đúng lúc đó Tiểu Bạch cũng quay sang như có linh cảm gì, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía hai người đang ngồi — có thể đoán được, nếu y nhìn thấy Diệp Đàn, hậu quả tiếp theo sẽ điên rồ đến mức nào.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tiềm lực của Diệp Đàn rốt cuộc cũng bị kích phát.

Sống gần 18 năm nay, chưa bao giờ nàng dũng cảm, nhanh trí như bây giờ. Nàng quay phắt đầu đi, cố gắng cắn một miếng to vào tay Đoàn Mặc Hành, sau đó thừa cơ ông bị đau liền tung người nhảy thẳng lên, mở rộng hai tay ôm chặt lấy ông, thuận thế vùi mặt vào ngực ông, nói thế nào cũng không chịu buông tay.

Dù là ai nhìn vào cũng đều nghĩ đây là hình ảnh chàng chàng thiếp thiếp vô cùng kiều diễm, lại thêm dáng vóc của Đoàn Mặc Hành vốn anh tuấn phóng khoáng không thua lúc trẻ, nên màn kịch này càng chân thật hơn.

Có điều, thật ra lúc này hai thầy trò đang nói chuyện như sau —



“Nghiệt đồ!!! Thanh danh cả một đời của vi sư đều bị con đạp nát hết rồi.”

“Với thái độ già mà thiếu đứng đắn này của sư phụ, thì làm gì có thanh danh gì chứ?”

“… Coi chừng vi sư đuổi con ra khỏi cửa đấy!”

“Chọn ngày không bằng gặp ngày, người đuổi con luôn bây giờ đi!”

“Con buông vi sư ra trước đã!”

“Con không buông, trừ khi người hứa với con sẽ không hành động bừa bãi nữa!”

“…”

Tiểu Bạch rất khó chịu với hành vi ngang nhiên thân thiết trước bàn dân thiên hạ như thế này, lập tức quay đi nhìn xuống đường, không thèm để ý nữa.

Cho đến khi tin chắc đối phương không còn chú ý tới mình, Diệp Đàn mới hậm hực nhảy từ trên người Đoàn Mặc Hành xuống, đi tới chiếc bàn ở sâu trong góc, gục đầu xuống bàn bất động.

Đoàn Mặc Hành thoải mái vui vẻ tự rót rượu tự uống, đồng thời vẫn còn phân tâm ra nói mấy câu dạy dỗ nàng: “Không nghe lời khuyên của sư phụ, sau này chỉ tổ thiệt thòi trong cuộc sống thôi.”

“Thật sự không muốn nghe một vị sư phụ cưỡng ép đồ đệ xuất sư nói ra mấy câu thế này.”

“Con thì biết cái gì, vi sư muốn cho con tích lũy thêm kinh nghiệm thôi.”

“Vậy xin sư phụ cho phép con tích lũy kinh nghiệm tiếp đi. Người cứ từ từ uống, con đi trước… Ui da!” Kết quả là vừa đứng dậy đã bị Đoàn Mặc Hành ngáng chân một cái, cằm đập thẳng xuống cạnh bàn, đau suýt chảy cả nước mắt.

Đoàn Mặc Hành thảnh thơi nhìn nàng: “Con đang ở tuổi tương tư, gặp một vị Vương gia có ngoại hình khá khẩm nên động lòng cũng là chuyện hết sức bình thường, vi sư có thể hiểu được.”

Diệp Đàn như nhìn thấy chút hy vọng le lói, hỏi: “Vậy ý sư phụ là…”

“Hiểu thì hiểu, nhưng không thể đồng tình.”

“…” Một xô nước đá dội thẳng vào tim.

“Con định nói với vi sư rằng, mấy lời đồn kia chỉ là lời đồn thôi, Tĩnh thân vương cũng không hoang dâm vô đạo như muôn dân xì xào chứ gì?” Đoàn Mặc Hành như cười như không, “Nhưng đó không phải trọng điểm mà vi sư chú ý, vi sư không cần biết nhân phẩm của hắn xấu hay tốt, chỉ cần hắn là người của Hoàng tộc, thì tuyệt đối không được.”

Mấy chữ cuối cùng vang lên rất khí phách.

Diệp Đàn uất ức không hiểu: “Sao sư phụ lại kỳ thị người Hoàng tộc như thế chứ? Chẳng lẽ người từng bị tổn thương sao?”

“Có đồ đệ nào nói móc sư phụ như con không hả?” Sắc mặt Đoàn Mặc Hành hơi trầm xuống, lập tức gõ đũa vào đầu nàng, “Vi sư chỉ muốn cho con biết rằng, giang hồ và triều đình là hai thế giới tách biệt, đừng tự chuốc lấy phiền phức cho mình.”

Nàng càng suy nghĩ càng cảm thấy mấy lời này còn có ẩn ý khác, nhưng lại không tiện hỏi tiếp, đành gật đầu cho qua: “Vâng vâng vâng, dù người nói đều là đúng, nhưng chuyện đó đâu liên quan gì đến chuyện con cứu người chứ? Con là người thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ mà!”

“Con rút đao ra không tự hại mình là tốt lắm rồi, nói gì đến chuyện tương trợ người khác?”

Diệp Đàn tức tối suýt lao tới cắn cho ông một cái, ai ngờ liếc nhìn về phía bàn Tiểu Bạch lại thấy y như đang muốn tính tiền rời đi, tinh thần lập tức tỉnh táo hẳn, vội vội vàng vàng định bám theo sau, nhưng lại xui xẻo bị Đoàn Mặc Hành túm lại lần nữa.

“… Sư phụ, người đừng phá rối con nữa được không!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phủ Nuôi Em Tiểu Thích Khách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook