Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh
Chương 38:
Hạ Đoan
20/11/2024
Cô đứng ngoài nhà ăn, nhìn theo bóng dáng La Nghị rời đi, lòng tự hỏi liệu mấy bác sĩ có thấy kỳ lạ khi anh xin kim tiêm chỉ để chích đầu ngón tay không. Thậm chí cô còn tưởng tượng đến cảnh anh lén lút lấy đồ rồi trốn ra ngoài.
Đang nghĩ ngợi, tiếng của chính trị viên Lưu Chính Hạo vang lên phía sau:
“Đồng chí Tô, sao cô đứng đây một mình? La Nghị đâu rồi?”
Cô hơi lúng túng, ấp úng: “Anh ấy… có chút việc phải đi. Chắc sẽ quay lại ngay thôi.”
“Ồ, ra vậy.” Lưu Chính Hạo gật đầu, vẫn giữ vẻ thân thiện. Trong mắt Tô Mộc Tuyết, ông như một người chú hiền lành.
Ông mỉm cười nói: “Đồng chí Tô, phó doanh trưởng của chúng tôi không thường tiếp xúc với đồng chí nữ, tính tình lại ngay thẳng. Nếu sau này cô ở bên cậu ấy, cố gắng đừng buồn chán. Quen thuộc rồi, cậu ấy cũng không đến nỗi nhạt nhẽo đâu.”
Tô Mộc Tuyết gượng cười: “Không đâu ạ, tôi không thấy buồn đâu.”
Mặc dù trong lòng cô thầm nghĩ, anh đúng là người rất… ngay thẳng.
Tuy nhiên, bây giờ họ có một mục tiêu chung, đâu phải thực sự đang yêu nhau. Thế nhưng, trong mắt những người xung quanh, họ lại giống như một đôi đang tìm hiểu nhau vậy.
Cô chớp mắt, cảm thấy cần phải giải thích: “Chính trị viên, thật ra tôi và La Nghị chỉ mới gặp gỡ tìm hiểu thôi. Chưa nghĩ đến chuyện xa hơn. Hôm nay nhân dịp nghỉ phép, tôi tiện đường ghé qua thăm.”
Nghe vậy, chính trị viên bật cười, chuyển đề tài một cách tự nhiên: “Đồng chí Tô, trong giao lưu, chúng ta không thể chỉ dừng ở mức nửa vời như vậy. Nếu đã quen nhau, phải nghiêm túc tìm hiểu. Quân nhân thì khác với những người ngoài, không có nhiều thời gian để tiếp xúc. Sau này lập gia đình, họ cũng không thể dành nhiều thời gian cho tổ ấm của mình. Quốc gia có trước, gia đình có sau, nếu đất nước không yên bình, gia đình nhỏ cũng chẳng thể an yên.”
Ông khẽ thở dài rồi nói tiếp: “La Nghị là một người thật thà, trưởng thành trong môi trường quân đội, tính cách trung thực. Cậu ấy là con của Đảng, lại gần 30 mới lần đầu tiên đi xem mặt. Nhưng cô yên tâm, cậu ấy không có vấn đề gì đâu.”
Những lời dông dài của ông khiến Tô Mộc Tuyết chỉ có thể gượng cười, cảm giác như mình vừa tham gia một buổi làm công tác tư tưởng.
Cuối cùng, ông còn chốt lại: “Đồng chí Tô, tôi rất xem trọng hai người. Hy vọng sớm được ăn kẹo mừng của hai người đấy!”
Tô Mộc Tuyết chẳng biết nói gì ngoài cố nặn ra một nụ cười: “Cảm ơn chính trị viên ạ.”
La Nghị trở lại, trên tay cầm những vật dụng cần thiết. Chính trị viên liền dặn dò thêm: “La Nghị, nhớ chăm sóc tốt cho đồng chí Tô. Đừng để cô ấy một mình.”
Đang nghĩ ngợi, tiếng của chính trị viên Lưu Chính Hạo vang lên phía sau:
“Đồng chí Tô, sao cô đứng đây một mình? La Nghị đâu rồi?”
Cô hơi lúng túng, ấp úng: “Anh ấy… có chút việc phải đi. Chắc sẽ quay lại ngay thôi.”
“Ồ, ra vậy.” Lưu Chính Hạo gật đầu, vẫn giữ vẻ thân thiện. Trong mắt Tô Mộc Tuyết, ông như một người chú hiền lành.
Ông mỉm cười nói: “Đồng chí Tô, phó doanh trưởng của chúng tôi không thường tiếp xúc với đồng chí nữ, tính tình lại ngay thẳng. Nếu sau này cô ở bên cậu ấy, cố gắng đừng buồn chán. Quen thuộc rồi, cậu ấy cũng không đến nỗi nhạt nhẽo đâu.”
Tô Mộc Tuyết gượng cười: “Không đâu ạ, tôi không thấy buồn đâu.”
Mặc dù trong lòng cô thầm nghĩ, anh đúng là người rất… ngay thẳng.
Tuy nhiên, bây giờ họ có một mục tiêu chung, đâu phải thực sự đang yêu nhau. Thế nhưng, trong mắt những người xung quanh, họ lại giống như một đôi đang tìm hiểu nhau vậy.
Cô chớp mắt, cảm thấy cần phải giải thích: “Chính trị viên, thật ra tôi và La Nghị chỉ mới gặp gỡ tìm hiểu thôi. Chưa nghĩ đến chuyện xa hơn. Hôm nay nhân dịp nghỉ phép, tôi tiện đường ghé qua thăm.”
Nghe vậy, chính trị viên bật cười, chuyển đề tài một cách tự nhiên: “Đồng chí Tô, trong giao lưu, chúng ta không thể chỉ dừng ở mức nửa vời như vậy. Nếu đã quen nhau, phải nghiêm túc tìm hiểu. Quân nhân thì khác với những người ngoài, không có nhiều thời gian để tiếp xúc. Sau này lập gia đình, họ cũng không thể dành nhiều thời gian cho tổ ấm của mình. Quốc gia có trước, gia đình có sau, nếu đất nước không yên bình, gia đình nhỏ cũng chẳng thể an yên.”
Ông khẽ thở dài rồi nói tiếp: “La Nghị là một người thật thà, trưởng thành trong môi trường quân đội, tính cách trung thực. Cậu ấy là con của Đảng, lại gần 30 mới lần đầu tiên đi xem mặt. Nhưng cô yên tâm, cậu ấy không có vấn đề gì đâu.”
Những lời dông dài của ông khiến Tô Mộc Tuyết chỉ có thể gượng cười, cảm giác như mình vừa tham gia một buổi làm công tác tư tưởng.
Cuối cùng, ông còn chốt lại: “Đồng chí Tô, tôi rất xem trọng hai người. Hy vọng sớm được ăn kẹo mừng của hai người đấy!”
Tô Mộc Tuyết chẳng biết nói gì ngoài cố nặn ra một nụ cười: “Cảm ơn chính trị viên ạ.”
La Nghị trở lại, trên tay cầm những vật dụng cần thiết. Chính trị viên liền dặn dò thêm: “La Nghị, nhớ chăm sóc tốt cho đồng chí Tô. Đừng để cô ấy một mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.