Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh
Chương 46:
Hạ Đoan
22/11/2024
Nhưng La Nghị cũng có nỗi khổ riêng. Ngay từ đầu mối quan hệ giữa anh và Tô Mộc Tuyết vốn chẳng phải như mọi người vẫn nghĩ, càng không tiện giải thích.
Cân nhắc mãi, cuối cùng anh quyết định không suy nghĩ nhiều. Họ bảo anh đến nông trường thì anh đi. Bảo anh theo đuổi cô ấy, anh cũng sẽ làm.
Nếu sau cùng, Tô Mộc Tuyết vẫn từ chối, thì không ai có thể trách anh được nữa.
Tối hôm đó, khi nằm trên giường, La Nghị bắt đầu suy nghĩ một kế hoạch tiếp cận. Anh chợt nhận ra bản thân thực sự không có chút kinh nghiệm nào trong việc theo đuổi một cô gái. Nghĩ cả buổi, anh mơ hồ quyết định: Ngày mai, anh sẽ mang theo chút hoa quả hoặc đồ dinh dưỡng để hỏi thăm cô, xem vết thương hôm trước đã ổn chưa.
Nhưng rồi anh lại băn khoăn: "Theo đuổi con gái cần phải làm những gì nữa? Có nên nói gì thú vị không? Hay phải tạo bất ngờ gì đó?"
Suy nghĩ xoay vòng khiến tâm trí anh rối bời. Cuối cùng, anh quyết định không nghĩ ngợi thêm mà bước vào không gian quen thuộc để thư giãn, mong tìm chút bình yên.
Nhưng vừa bước vào không gian ấy, anh sững người:
"Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?!"
Quanh suối linh trước đây luôn có một lớp sương mù dày đặc bao phủ, như một tấm màn chắn vô hình khiến không ai nhìn rõ khung cảnh xung quanh. Thậm chí, dù có cố gắng bước tới gần hơn, người ta cũng không thể vượt qua giới hạn ấy. Nhưng giờ đây, sương mù đã tan biến, bức tường vô hình cũng biến mất. La Nghị nhận ra khu vực quanh suối nước giờ trở thành một khoảng đất trống giữa rừng. Những cây cao to bao quanh, và dưới bóng cây còn có một căn nhà gỗ nhỏ.
Vốn tò mò, anh quên cả việc tắm suối, vội tiến về căn nhà gỗ để xem xét bên trong. Tuy nhiên, bên trong lại trống rỗng, chẳng có gì ngoài một vài vật dụng đơn giản.
Ra khỏi nhà gỗ, anh đi quanh khu vực này và phát hiện có một con đường lớn dẫn về phía một thị trấn nhỏ. Nhưng điều kỳ lạ là khi anh đi đến một vị trí nhất định, vẫn có một giới hạn vô hình ngăn không cho anh bước tiếp, giống như trước đây ở suối linh.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" La Nghị tự hỏi, đầu óc không ngừng xoay vần để tìm câu trả lời. Phải chăng việc chữa trị tại suối linh đã mở ra một bí cảnh mới? Tuy nhiên, khu vực này vẫn chưa được xem là rộng lớn, đi bộ khoảng mười phút là hết đường.
Dù cố gắng suy nghĩ, anh vẫn không thể tìm ra câu trả lời. Sau một hồi ngẫm nghĩ, anh tự nhủ: "Ngày mai phải đến nông trường gặp Tô Mộc Tuyết, biết đâu cô ấy có thể giải thích được điều này."
Cân nhắc mãi, cuối cùng anh quyết định không suy nghĩ nhiều. Họ bảo anh đến nông trường thì anh đi. Bảo anh theo đuổi cô ấy, anh cũng sẽ làm.
Nếu sau cùng, Tô Mộc Tuyết vẫn từ chối, thì không ai có thể trách anh được nữa.
Tối hôm đó, khi nằm trên giường, La Nghị bắt đầu suy nghĩ một kế hoạch tiếp cận. Anh chợt nhận ra bản thân thực sự không có chút kinh nghiệm nào trong việc theo đuổi một cô gái. Nghĩ cả buổi, anh mơ hồ quyết định: Ngày mai, anh sẽ mang theo chút hoa quả hoặc đồ dinh dưỡng để hỏi thăm cô, xem vết thương hôm trước đã ổn chưa.
Nhưng rồi anh lại băn khoăn: "Theo đuổi con gái cần phải làm những gì nữa? Có nên nói gì thú vị không? Hay phải tạo bất ngờ gì đó?"
Suy nghĩ xoay vòng khiến tâm trí anh rối bời. Cuối cùng, anh quyết định không nghĩ ngợi thêm mà bước vào không gian quen thuộc để thư giãn, mong tìm chút bình yên.
Nhưng vừa bước vào không gian ấy, anh sững người:
"Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?!"
Quanh suối linh trước đây luôn có một lớp sương mù dày đặc bao phủ, như một tấm màn chắn vô hình khiến không ai nhìn rõ khung cảnh xung quanh. Thậm chí, dù có cố gắng bước tới gần hơn, người ta cũng không thể vượt qua giới hạn ấy. Nhưng giờ đây, sương mù đã tan biến, bức tường vô hình cũng biến mất. La Nghị nhận ra khu vực quanh suối nước giờ trở thành một khoảng đất trống giữa rừng. Những cây cao to bao quanh, và dưới bóng cây còn có một căn nhà gỗ nhỏ.
Vốn tò mò, anh quên cả việc tắm suối, vội tiến về căn nhà gỗ để xem xét bên trong. Tuy nhiên, bên trong lại trống rỗng, chẳng có gì ngoài một vài vật dụng đơn giản.
Ra khỏi nhà gỗ, anh đi quanh khu vực này và phát hiện có một con đường lớn dẫn về phía một thị trấn nhỏ. Nhưng điều kỳ lạ là khi anh đi đến một vị trí nhất định, vẫn có một giới hạn vô hình ngăn không cho anh bước tiếp, giống như trước đây ở suối linh.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" La Nghị tự hỏi, đầu óc không ngừng xoay vần để tìm câu trả lời. Phải chăng việc chữa trị tại suối linh đã mở ra một bí cảnh mới? Tuy nhiên, khu vực này vẫn chưa được xem là rộng lớn, đi bộ khoảng mười phút là hết đường.
Dù cố gắng suy nghĩ, anh vẫn không thể tìm ra câu trả lời. Sau một hồi ngẫm nghĩ, anh tự nhủ: "Ngày mai phải đến nông trường gặp Tô Mộc Tuyết, biết đâu cô ấy có thể giải thích được điều này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.