Xuyên Đến Thập Niên 80, Mỹ Nhân Ôm Yếu Gả Cho Tháo Hán Dũng Mãnh
Chương 5:
Ngư Châu
12/11/2024
“Đúng vậy, may mà chị gái cô là người duy nhất học đại học trong làng, lại được quý tử thành phố để ý. Nhưng cô cũng đừng lo, chị em tốt thì gà chó cũng được nhờ, nếu chị gái cô vào nhà giàu, chắc chắn cô cũng sẽ hưởng phúc.”
Mấy cô gái làng đi ngang qua nhà Bùi Nghiêm, thấy Hứa Hòa ngồi dưới hiên thì không nhịn được buông lời chế giễu. Theo sau họ là vài tên côn đồ trong làng, những người trước kia từng đánh nhau với Bùi Nghiêm mà không lần nào thắng nổi.
Chúng đứng dựa vào hàng rào nhà Bùi Nghiêm, huýt sáo và buông lời tục tĩu:
“Hòa à, có phải thằng Bùi Nghiêm kia không làm em thỏa mãn không?”
“Nếu hắn không làm được, bọn anh cũng không ngại giúp đỡ, chắc chắn sẽ giỏi hơn hắn.”
Chúng nhìn quanh, thấy Bùi Nghiêm không có nhà, còn mấy cô gái làng cũng sợ đám côn đồ mà nhanh chóng rời đi.
“Bùi Nghiêm ra ngoài mua đồ rồi, tí anh ấy về ngay thôi.”
Hứa Hòa dáng người nhỏ nhắn, do bệnh lâu năm nên da dẻ nhợt nhạt, một đôi mắt đen láy tràn đầy linh khí, trong làng khó mà tìm được cô gái nào xinh động như cô.
Nhưng người làng lấy vợ không chỉ để đẹp, mà còn phải chăm chỉ, biết sinh con.
Chúng tiến lại gần, bóng đen dần bao trùm, Hứa Hòa vô thức siết chặt cán chổi bên cạnh. Nếu chúng dám manh động, cô sẽ dùng chổi phản kháng!
Nhưng cơ thể này quá yếu, không chịu nổi chút vận động mạnh.
“Này, Hứa Hòa, em cầm chổi làm gì? Bọn anh thấy em cô đơn nên vào nói chuyện cho vui, có làm gì em đâu mà sợ!”
Tên côn đồ đứng đầu là Lưu Chí, nhà có chút tiền, cha hắn làm quản lý ở xưởng trên huyện. Khi người ta còn ở nhà đất, nhà hắn đã có nhà gạch ngói.
Mấy gã đàn ông đứng vây quanh Hứa Hòa, trên mặt lộ rõ nụ cười không đứng đắn.
“Lưu Chí, anh muốn làm gì? Bùi Nghiêm sắp về rồi, các anh đi đi!”
Hứa Hòa vẫn nhớ rõ nhân vật này.
Lưu Chí đưa tay định chạm vào mặt cô, nhưng cô nhanh chóng né được.
“Con mẹ nó! Không biết điều à? Đã thế thì để đại ca nếm thử chút hương vị của mày, cái thân thể mềm mại này không biết có chịu nổi tao không!”
Lưu Chí nổi giận, đưa tay chộp lấy cô. Hứa Hòa nhanh trí nhặt cây chổi dưới đất quật về phía hắn ta.
Chỉ với chút sức lực này đã khiến Hứa Hòa thở dốc, gương mặt nhợt nhạt càng thêm trắng bệch, môi mất hết sắc đỏ.
“Đừng qua đây! Lưu Chí, anh không sợ vào tù sao!”
Hứa Hòa hét lớn, cảm thấy choáng váng, trước mắt dần trở nên mờ ảo, hình ảnh của người trước mặt cũng nhòe nhoẹt. Nhưng cô vẫn cố gắng nắm chặt cây chổi trong tay, đối mặt với Lưu Chí.
Bị cô đánh trúng tay, tay của Lưu Chí ửng đỏ ngay lập tức. Thường ngày, các cô gái trong làng đều né hắn ta xa cả mét, không ngờ Hứa Hòa lại dám chống trả!
Mấy cô gái làng đi ngang qua nhà Bùi Nghiêm, thấy Hứa Hòa ngồi dưới hiên thì không nhịn được buông lời chế giễu. Theo sau họ là vài tên côn đồ trong làng, những người trước kia từng đánh nhau với Bùi Nghiêm mà không lần nào thắng nổi.
Chúng đứng dựa vào hàng rào nhà Bùi Nghiêm, huýt sáo và buông lời tục tĩu:
“Hòa à, có phải thằng Bùi Nghiêm kia không làm em thỏa mãn không?”
“Nếu hắn không làm được, bọn anh cũng không ngại giúp đỡ, chắc chắn sẽ giỏi hơn hắn.”
Chúng nhìn quanh, thấy Bùi Nghiêm không có nhà, còn mấy cô gái làng cũng sợ đám côn đồ mà nhanh chóng rời đi.
“Bùi Nghiêm ra ngoài mua đồ rồi, tí anh ấy về ngay thôi.”
Hứa Hòa dáng người nhỏ nhắn, do bệnh lâu năm nên da dẻ nhợt nhạt, một đôi mắt đen láy tràn đầy linh khí, trong làng khó mà tìm được cô gái nào xinh động như cô.
Nhưng người làng lấy vợ không chỉ để đẹp, mà còn phải chăm chỉ, biết sinh con.
Chúng tiến lại gần, bóng đen dần bao trùm, Hứa Hòa vô thức siết chặt cán chổi bên cạnh. Nếu chúng dám manh động, cô sẽ dùng chổi phản kháng!
Nhưng cơ thể này quá yếu, không chịu nổi chút vận động mạnh.
“Này, Hứa Hòa, em cầm chổi làm gì? Bọn anh thấy em cô đơn nên vào nói chuyện cho vui, có làm gì em đâu mà sợ!”
Tên côn đồ đứng đầu là Lưu Chí, nhà có chút tiền, cha hắn làm quản lý ở xưởng trên huyện. Khi người ta còn ở nhà đất, nhà hắn đã có nhà gạch ngói.
Mấy gã đàn ông đứng vây quanh Hứa Hòa, trên mặt lộ rõ nụ cười không đứng đắn.
“Lưu Chí, anh muốn làm gì? Bùi Nghiêm sắp về rồi, các anh đi đi!”
Hứa Hòa vẫn nhớ rõ nhân vật này.
Lưu Chí đưa tay định chạm vào mặt cô, nhưng cô nhanh chóng né được.
“Con mẹ nó! Không biết điều à? Đã thế thì để đại ca nếm thử chút hương vị của mày, cái thân thể mềm mại này không biết có chịu nổi tao không!”
Lưu Chí nổi giận, đưa tay chộp lấy cô. Hứa Hòa nhanh trí nhặt cây chổi dưới đất quật về phía hắn ta.
Chỉ với chút sức lực này đã khiến Hứa Hòa thở dốc, gương mặt nhợt nhạt càng thêm trắng bệch, môi mất hết sắc đỏ.
“Đừng qua đây! Lưu Chí, anh không sợ vào tù sao!”
Hứa Hòa hét lớn, cảm thấy choáng váng, trước mắt dần trở nên mờ ảo, hình ảnh của người trước mặt cũng nhòe nhoẹt. Nhưng cô vẫn cố gắng nắm chặt cây chổi trong tay, đối mặt với Lưu Chí.
Bị cô đánh trúng tay, tay của Lưu Chí ửng đỏ ngay lập tức. Thường ngày, các cô gái trong làng đều né hắn ta xa cả mét, không ngờ Hứa Hòa lại dám chống trả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.