Xuyên Đến Thập Niên 80, Mỹ Nhân Ôm Yếu Gả Cho Tháo Hán Dũng Mãnh
Chương 3:
Ngư Châu
12/11/2024
Ngày hôm ấy, anh đem tiền qua… đám cưới diễn ra đơn giản, nhà họ Hứa chỉ cho vài bộ chăn cưới, không đãi tiệc, vậy là xong việc.
Theo cốt truyện gốc, Hứa Hòa lấy Bùi Nghiêm về sống khổ sở, vì trong lòng anh luôn chỉ có Hứa Tuệ, Hứa Hòa lại sợ anh, không dám thân thiết.
Bùi Nghiêm tự ái, cũng không quan tâm cô.
Hai năm sau, vào một mùa đông, Hứa Hòa chết vì bệnh.
Vì là nhân vật phụ, cái chết của cô không tác động lớn đến mạch truyện và chỉ được miêu tả ít ỏi.
Sau đó, Bùi Nghiêm mang tiếng sát thê, con đường hắc hóa của anh càng đi đến tột cùng.
“Ăn chút cháo, rồi uống thuốc.”
Bùi Nghiêm thấy cô ngây người, nói với vẻ lạnh lùng.
Cô ngồi dậy, nhận ra mình đã được thay một bộ đồ mới.
Trước đây, Hứa Hòa là cô gái độc thân từ trong trứng, chưa từng trải qua cảnh bị đàn ông thay quần áo.
Cô ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt dò xét của Bùi Nghiêm, mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn uống cháo.
Rồi cô vốc một nắm thuốc sắc màu sặc sỡ cho vào miệng nhưng bị sặc, viên thuốc mắc lại nơi cổ họng, cô ho không ngừng làm mặt trắng bệch đỏ ửng.
“Uống nước, ngẩng đầu lên.”
Bùi Nghiêm vội đưa nước, bàn tay hơi thô ráp nhẹ vỗ lưng cô, viên thuốc cuối cùng cũng trôi xuống.
Chỉ vậy thôi mà mắt Hứa Hòa đỏ hoe, nước mắt tràn khóe mắt, trông cô như sắp kiệt sức bất kỳ lúc nào.
“Xin lỗi, tôi…”
“Lần sau ăn thì chia làm nhiều lần, uống một ngụm lớn thế, muốn tự làm nghẹt mình chết à?”
Người đàn ông thân hình cao lớn vạm vỡ, mặc một chiếc áo ngắn, cơ bắp cuồn cuộn lộ ra trong không khí, ánh mắt sắc bén và sâu lắng.
Nhà Bùi Nghiêm chỉ có một mình anh, cha anh vốn là một nhà tư bản, từng có chút của cải.
Sau này, xưởng hợp tác phá sản, cha anh vì nợ nần nên đã bắt vào tù.
Dù đã ra tù vài năm nhưng ông ta không bao giờ quan tâm đến anh, mặc anh ở ngôi làng này tự sinh tự diệt.
Có lẽ vì vậy mà tính tình Bùi Nghiêm mới trở nên nóng nảy và thích đánh nhau.
Trong truyện, tác giả ít miêu tả về Bùi Nghiêm, chỉ biết anh ta một lòng muốn có được Hứa Tuệ, vì cô ta mà làm mọi thứ.
“Hứa Hòa?”
Bùi Nghiêm thấy cô cứ ngẩn ngơ, không khỏi nhíu mày, trong đầu anh không ngừng nghĩ về lý do mà anh lại nông nổi đi cưới một người yếu đuối như cô về để phục vụ.
“Xin lỗi, tôi vừa nghĩ chút chuyện nên hơi thất thần. Có việc gì anh cần tôi làm không?”
Hứa Hòa vội vàng đứng dậy.
Giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng như thế này ngay cả Hứa Hòa cũng thấy mình có phần hơi giả tạo.
Bùi Nghiêm nói:
“Ở đây có một trăm đồng, em xem thiếu gì thì tự mua, trong nhà có gì thì cứ dùng.”
Theo cốt truyện gốc, Hứa Hòa lấy Bùi Nghiêm về sống khổ sở, vì trong lòng anh luôn chỉ có Hứa Tuệ, Hứa Hòa lại sợ anh, không dám thân thiết.
Bùi Nghiêm tự ái, cũng không quan tâm cô.
Hai năm sau, vào một mùa đông, Hứa Hòa chết vì bệnh.
Vì là nhân vật phụ, cái chết của cô không tác động lớn đến mạch truyện và chỉ được miêu tả ít ỏi.
Sau đó, Bùi Nghiêm mang tiếng sát thê, con đường hắc hóa của anh càng đi đến tột cùng.
“Ăn chút cháo, rồi uống thuốc.”
Bùi Nghiêm thấy cô ngây người, nói với vẻ lạnh lùng.
Cô ngồi dậy, nhận ra mình đã được thay một bộ đồ mới.
Trước đây, Hứa Hòa là cô gái độc thân từ trong trứng, chưa từng trải qua cảnh bị đàn ông thay quần áo.
Cô ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt dò xét của Bùi Nghiêm, mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn uống cháo.
Rồi cô vốc một nắm thuốc sắc màu sặc sỡ cho vào miệng nhưng bị sặc, viên thuốc mắc lại nơi cổ họng, cô ho không ngừng làm mặt trắng bệch đỏ ửng.
“Uống nước, ngẩng đầu lên.”
Bùi Nghiêm vội đưa nước, bàn tay hơi thô ráp nhẹ vỗ lưng cô, viên thuốc cuối cùng cũng trôi xuống.
Chỉ vậy thôi mà mắt Hứa Hòa đỏ hoe, nước mắt tràn khóe mắt, trông cô như sắp kiệt sức bất kỳ lúc nào.
“Xin lỗi, tôi…”
“Lần sau ăn thì chia làm nhiều lần, uống một ngụm lớn thế, muốn tự làm nghẹt mình chết à?”
Người đàn ông thân hình cao lớn vạm vỡ, mặc một chiếc áo ngắn, cơ bắp cuồn cuộn lộ ra trong không khí, ánh mắt sắc bén và sâu lắng.
Nhà Bùi Nghiêm chỉ có một mình anh, cha anh vốn là một nhà tư bản, từng có chút của cải.
Sau này, xưởng hợp tác phá sản, cha anh vì nợ nần nên đã bắt vào tù.
Dù đã ra tù vài năm nhưng ông ta không bao giờ quan tâm đến anh, mặc anh ở ngôi làng này tự sinh tự diệt.
Có lẽ vì vậy mà tính tình Bùi Nghiêm mới trở nên nóng nảy và thích đánh nhau.
Trong truyện, tác giả ít miêu tả về Bùi Nghiêm, chỉ biết anh ta một lòng muốn có được Hứa Tuệ, vì cô ta mà làm mọi thứ.
“Hứa Hòa?”
Bùi Nghiêm thấy cô cứ ngẩn ngơ, không khỏi nhíu mày, trong đầu anh không ngừng nghĩ về lý do mà anh lại nông nổi đi cưới một người yếu đuối như cô về để phục vụ.
“Xin lỗi, tôi vừa nghĩ chút chuyện nên hơi thất thần. Có việc gì anh cần tôi làm không?”
Hứa Hòa vội vàng đứng dậy.
Giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng như thế này ngay cả Hứa Hòa cũng thấy mình có phần hơi giả tạo.
Bùi Nghiêm nói:
“Ở đây có một trăm đồng, em xem thiếu gì thì tự mua, trong nhà có gì thì cứ dùng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.