Xuyên Đến Thập Niên 80, Mỹ Nhân Ôm Yếu Gả Cho Tháo Hán Dũng Mãnh
Chương 4: Ngày Đầu Tân Hôn Mà Đã Phòng Không Gối Chiếc
Ngư Châu
12/11/2024
Anh đặt một tờ tiền trăm mới tinh trước mặt cô.
Hứa Hòa mở to mắt, chẳng phải cha anh ta phá sản từ lâu và nợ ngập đầu sao?
Vậy mà hôm qua đưa sáu trăm đồng tiền sính lễ không chút do dự, hôm nay lại lấy ra một trăm cho cô.
Phải biết rằng vào những năm 80, một vé xem phim chỉ có hai hào, một cái bánh nướng tám xu, một trăm đồng đủ để mua hai ngàn cái bánh bao rồi.
“Không đủ à?” Bùi Nghiêm nhìn cô ngơ ngác, hỏi.
Hứa Hòa vội xua tay, ngập ngừng nói:
“Không phải, là nhiều quá…”
“Em vừa mới về nhà chồng, không có gì cả. Trong nhà cũng chẳng có đồ dùng cho phụ nữ, nên tự mình đi mua đi.”
Hứa Hòa lắng nghe lời Bùi Nghiêm một cách nghiêm túc. Biết rằng anh ta tính khí không tốt, nên nếu muốn lấy được hảo cảm của anh, cô phải ngoan ngoãn một chút.
Nhìn vẻ dịu dàng của cô trong bộ váy hoa, mái tóc mềm mại buông xõa, để lộ chiếc cổ mảnh mai, trong đầu Bùi Nghiêm chợt lóe lên hình ảnh đêm qua, tiếng khóc yếu ớt của cô và tấm ga trải giường còn vương chút máu…
Anh cảm thấy cổ họng nóng lên, không tự chủ mà nuốt nước bọt.
“Ừm, tôi biết rồi, vậy tôi có cần làm gì không?”
Hứa Hòa hỏi lại, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nhận nhiệm vụ, cũng là lần đầu làm vợ người khác, cô chưa kịp thích ứng với sự thay đổi này.
Bùi Nghiêm nhìn cô, nói:
“Em không cần làm gì cả, chỉ cần tự chăm sóc bản thân cho tốt là được.”
“Trời nóng thế này, đừng ra ngoài đi lung tung.”
Cô có bệnh tim, nếu phát bệnh ngoài đường mà không có thuốc, có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Trước đây, nhà họ Hứa vì muốn lo cho Hứa Tuệ học hành mà bỏ bê cô, thuốc tháng cũng chỉ cho uống dè xẻn.
Bùi Nghiêm có vẻ bận rộn và thường xuyên phải ra ngoài.
Nguyên tác không nhắc nhiều đến việc anh ta làm gì, chỉ biết rằng anh là một tay côn đồ nổi tiếng trong làng hay gây sự đánh nhau, thường trở về với mình người đầy thương tích.
Dân làng không ưa gì anh, cho rằng từ lúc sinh ra anh đã khắc chết mẹ, về sau còn làm xưởng của cha phá sản, rồi đến cả mẹ kế cũng bỏ trốn với tiền.
Thế giới trong truyện có nhiều điểm khác với thực tại nhưng cũng không khác nhau quá nhiều.
Sau khi Bùi Nghiêm ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại Hứa Hòa.
Căn nhà nhỏ chỉ có một gian bếp, một phòng ngủ và một phòng vệ sinh, không có phòng khách chứ đừng nói đến chuồng lợn hay nhà kho.
Trong hũ gạo cũng chỉ còn một ít, trong bếp chỉ còn chút cháo loãng, có vẻ Bùi Nghiêm ít khi ăn ở nhà.
Cô định tự tay nấu bữa trưa nhưng lại phát hiện nhà anh chẳng có gì để nấu.
“Ôi chao, Hứa Hòa, mới ngày đầu tân hôn mà đã phải phòng không gối chiếc à? Xem ra anh Bùi Nghiêm cũng chẳng ra gì nhỉ!”
Hứa Hòa mở to mắt, chẳng phải cha anh ta phá sản từ lâu và nợ ngập đầu sao?
Vậy mà hôm qua đưa sáu trăm đồng tiền sính lễ không chút do dự, hôm nay lại lấy ra một trăm cho cô.
Phải biết rằng vào những năm 80, một vé xem phim chỉ có hai hào, một cái bánh nướng tám xu, một trăm đồng đủ để mua hai ngàn cái bánh bao rồi.
“Không đủ à?” Bùi Nghiêm nhìn cô ngơ ngác, hỏi.
Hứa Hòa vội xua tay, ngập ngừng nói:
“Không phải, là nhiều quá…”
“Em vừa mới về nhà chồng, không có gì cả. Trong nhà cũng chẳng có đồ dùng cho phụ nữ, nên tự mình đi mua đi.”
Hứa Hòa lắng nghe lời Bùi Nghiêm một cách nghiêm túc. Biết rằng anh ta tính khí không tốt, nên nếu muốn lấy được hảo cảm của anh, cô phải ngoan ngoãn một chút.
Nhìn vẻ dịu dàng của cô trong bộ váy hoa, mái tóc mềm mại buông xõa, để lộ chiếc cổ mảnh mai, trong đầu Bùi Nghiêm chợt lóe lên hình ảnh đêm qua, tiếng khóc yếu ớt của cô và tấm ga trải giường còn vương chút máu…
Anh cảm thấy cổ họng nóng lên, không tự chủ mà nuốt nước bọt.
“Ừm, tôi biết rồi, vậy tôi có cần làm gì không?”
Hứa Hòa hỏi lại, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nhận nhiệm vụ, cũng là lần đầu làm vợ người khác, cô chưa kịp thích ứng với sự thay đổi này.
Bùi Nghiêm nhìn cô, nói:
“Em không cần làm gì cả, chỉ cần tự chăm sóc bản thân cho tốt là được.”
“Trời nóng thế này, đừng ra ngoài đi lung tung.”
Cô có bệnh tim, nếu phát bệnh ngoài đường mà không có thuốc, có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Trước đây, nhà họ Hứa vì muốn lo cho Hứa Tuệ học hành mà bỏ bê cô, thuốc tháng cũng chỉ cho uống dè xẻn.
Bùi Nghiêm có vẻ bận rộn và thường xuyên phải ra ngoài.
Nguyên tác không nhắc nhiều đến việc anh ta làm gì, chỉ biết rằng anh là một tay côn đồ nổi tiếng trong làng hay gây sự đánh nhau, thường trở về với mình người đầy thương tích.
Dân làng không ưa gì anh, cho rằng từ lúc sinh ra anh đã khắc chết mẹ, về sau còn làm xưởng của cha phá sản, rồi đến cả mẹ kế cũng bỏ trốn với tiền.
Thế giới trong truyện có nhiều điểm khác với thực tại nhưng cũng không khác nhau quá nhiều.
Sau khi Bùi Nghiêm ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại Hứa Hòa.
Căn nhà nhỏ chỉ có một gian bếp, một phòng ngủ và một phòng vệ sinh, không có phòng khách chứ đừng nói đến chuồng lợn hay nhà kho.
Trong hũ gạo cũng chỉ còn một ít, trong bếp chỉ còn chút cháo loãng, có vẻ Bùi Nghiêm ít khi ăn ở nhà.
Cô định tự tay nấu bữa trưa nhưng lại phát hiện nhà anh chẳng có gì để nấu.
“Ôi chao, Hứa Hòa, mới ngày đầu tân hôn mà đã phải phòng không gối chiếc à? Xem ra anh Bùi Nghiêm cũng chẳng ra gì nhỉ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.