Xuyên Không Mang Theo Y Dụng Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca
Chương 46:
Duyệt ngữ thanh ngôn
09/10/2024
Càng nói, giọng Mẫn Duyệt càng nhỏ, đầu cũng cúi càng thấp, cô không biết làm sao để tiếp tục bịa thêm nữa. Nếu nói tiếp, e rằng cô sẽ lỡ miệng thú nhận rằng cô đã thầm yêu Mẫn Khải Hàng suốt hai kiếp.
Nhưng trong mắt ông nội Mẫn, hành động của cô lại là dấu hiệu của sự ngượng ngùng.
Mẫn nha đầu này trông quả thật rất xinh đẹp, giống y hệt bà của cô - một mỹ nhân. Lại còn đang học đại học, có học vấn.
Nếu thực sự như cô nói, có thể thay đổi tính khí kiêu ngạo và cái tính coi trời bằng vung, rồi toàn tâm toàn ý với Khải Hàng, thì ông rất hài lòng khi có cô làm cháu dâu.
Nhưng tất cả mới chỉ là lời nói từ một phía của cô. Liệu cô có thể thực hiện những gì mình nói hay không, còn cần thời gian để kiểm chứng.
"Mẫn nha đầu, nói thì ai cũng nói được, nhưng có làm được hay không, thì rất cần có sự kiên trì. Cháu cũng thấy rồi đấy, bây giờ Khải Hàng không nhìn thấy, cuộc sống của cậu ấy rất bất tiện, lại còn thường xuyên phát bệnh..."
"Anh Mẫn sẽ khỏi mà!" Mẫn Duyệt vội cắt ngang.
Nhận thấy mình nói quá chắc chắn, cô vội giải thích thêm: "Bây giờ y học hiện đại rất phát triển, với lại có ông nội Mẫn ở đây, chắc chắn anh ấy sẽ hồi phục."
Ông nội Mẫn lắc đầu, cảm thấy lực bất tòng tâm: "Chuyện liên quan đến thần kinh trong não, ông già này không giúp gì được. Chuyện Khải Hàng có hồi phục được hay không, chỉ có thể phụ thuộc vào ý trời."
Nhưng ông tin rằng, với tất cả những điều Khải Hàng đã làm vì chính nghĩa, ông trời không nên khắt khe với anh như vậy. Đôi mắt của anh, chắc hẳn sẽ được chữa khỏi.
"Nếu ý trời không để anh ấy nhìn lại được, thì từ nay về sau, cháu sẽ là đôi mắt của anh ấy."
Đây là lời nói từ tận đáy lòng của Mẫn Duyệt. Mười năm nhớ nhung, dành cả đời để may mắn gặp lại anh, thì mù lòa có đáng gì chứ?
Ông nội Mẫn cảm nhận được sự chân thành và quyết tâm trong lời nói của cô, trong lòng ông có chút ngạc nhiên. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nha đầu này như thể đã được thần tiên khai sáng, thay đổi hoàn toàn.
Hai đứa vốn dĩ đã được định sẵn hôn ước từ nhỏ, nếu có thể hòa thuận sống bên nhau đến trọn đời thì còn gì tốt hơn.
Nhưng trên mặt ông, không hề có chút biểu cảm vui vẻ nào: "Vẫn là câu nói đó, nói thì ai cũng nói được, nhưng liệu cháu có làm được không thì phải để xem thời gian. Nếu cháu còn hành xử như trước đây, ta sẽ lập tức đưa cháu về thành phố và không bao giờ cho phép cháu đặt chân vào nhà họ Mẫn nữa."
Mẫn Duyệt trong lòng vô cùng vui mừng, ông nội Mẫn đã đồng ý để cô ở lại sao?
Mọi chuyện còn thuận lợi hơn cả cô dự tính, đúng là ông nội Mẫn quá hiền từ, đương nhiên cũng vì cô có đủ thành ý.
Ngay lập tức cô đứng thẳng dậy, ngẩng cao đầu: “Ông nội Mẫn, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ cư xử tốt, không bao giờ trở thành con ‘Hạ Mẫn Duyệt’ hỗn láo trước đây nữa.”
Ông nội Mẫn gật đầu, không quá để ý đến lời cô vừa nói. Dù sao, ai có thể ngờ rằng người đứng trước mặt ông bây giờ không phải là cô gái Hạ Mẫn Duyệt vừa mới vài ngày trước còn làm loạn khóc lóc tự tử?
Nhưng trong mắt ông nội Mẫn, hành động của cô lại là dấu hiệu của sự ngượng ngùng.
Mẫn nha đầu này trông quả thật rất xinh đẹp, giống y hệt bà của cô - một mỹ nhân. Lại còn đang học đại học, có học vấn.
Nếu thực sự như cô nói, có thể thay đổi tính khí kiêu ngạo và cái tính coi trời bằng vung, rồi toàn tâm toàn ý với Khải Hàng, thì ông rất hài lòng khi có cô làm cháu dâu.
Nhưng tất cả mới chỉ là lời nói từ một phía của cô. Liệu cô có thể thực hiện những gì mình nói hay không, còn cần thời gian để kiểm chứng.
"Mẫn nha đầu, nói thì ai cũng nói được, nhưng có làm được hay không, thì rất cần có sự kiên trì. Cháu cũng thấy rồi đấy, bây giờ Khải Hàng không nhìn thấy, cuộc sống của cậu ấy rất bất tiện, lại còn thường xuyên phát bệnh..."
"Anh Mẫn sẽ khỏi mà!" Mẫn Duyệt vội cắt ngang.
Nhận thấy mình nói quá chắc chắn, cô vội giải thích thêm: "Bây giờ y học hiện đại rất phát triển, với lại có ông nội Mẫn ở đây, chắc chắn anh ấy sẽ hồi phục."
Ông nội Mẫn lắc đầu, cảm thấy lực bất tòng tâm: "Chuyện liên quan đến thần kinh trong não, ông già này không giúp gì được. Chuyện Khải Hàng có hồi phục được hay không, chỉ có thể phụ thuộc vào ý trời."
Nhưng ông tin rằng, với tất cả những điều Khải Hàng đã làm vì chính nghĩa, ông trời không nên khắt khe với anh như vậy. Đôi mắt của anh, chắc hẳn sẽ được chữa khỏi.
"Nếu ý trời không để anh ấy nhìn lại được, thì từ nay về sau, cháu sẽ là đôi mắt của anh ấy."
Đây là lời nói từ tận đáy lòng của Mẫn Duyệt. Mười năm nhớ nhung, dành cả đời để may mắn gặp lại anh, thì mù lòa có đáng gì chứ?
Ông nội Mẫn cảm nhận được sự chân thành và quyết tâm trong lời nói của cô, trong lòng ông có chút ngạc nhiên. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nha đầu này như thể đã được thần tiên khai sáng, thay đổi hoàn toàn.
Hai đứa vốn dĩ đã được định sẵn hôn ước từ nhỏ, nếu có thể hòa thuận sống bên nhau đến trọn đời thì còn gì tốt hơn.
Nhưng trên mặt ông, không hề có chút biểu cảm vui vẻ nào: "Vẫn là câu nói đó, nói thì ai cũng nói được, nhưng liệu cháu có làm được không thì phải để xem thời gian. Nếu cháu còn hành xử như trước đây, ta sẽ lập tức đưa cháu về thành phố và không bao giờ cho phép cháu đặt chân vào nhà họ Mẫn nữa."
Mẫn Duyệt trong lòng vô cùng vui mừng, ông nội Mẫn đã đồng ý để cô ở lại sao?
Mọi chuyện còn thuận lợi hơn cả cô dự tính, đúng là ông nội Mẫn quá hiền từ, đương nhiên cũng vì cô có đủ thành ý.
Ngay lập tức cô đứng thẳng dậy, ngẩng cao đầu: “Ông nội Mẫn, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ cư xử tốt, không bao giờ trở thành con ‘Hạ Mẫn Duyệt’ hỗn láo trước đây nữa.”
Ông nội Mẫn gật đầu, không quá để ý đến lời cô vừa nói. Dù sao, ai có thể ngờ rằng người đứng trước mặt ông bây giờ không phải là cô gái Hạ Mẫn Duyệt vừa mới vài ngày trước còn làm loạn khóc lóc tự tử?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.