Xuyên Không Mang Theo Y Dụng Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca
Chương 47: Trái Tim Như Bị Xé Toạc Ra Một Vết Nứt
Duyệt ngữ thanh ngôn
09/10/2024
Điều ông lo ngại nhất hiện tại là Khải Hàng. Đứa cháu trai dường như đã có tâm trạng của một nhà sư không vướng bận thế gian, không màng danh lợi. Mẫn Mẫn ở lại có lẽ cũng chỉ là sự nhiệt tình từ một phía mà thôi.
Ông thở dài trong lòng, tự nhủ mình đúng là số khổ, cả đời lo lắng không ngừng, đến già vẫn không thể yên ổn mà còn phải bận tâm chuyện lớn của cháu.
Không nói đâu xa, ông còn phải chuẩn bị để khi sang thế giới bên kia gặp bà của Khải Hàng, chí ít ông phải nhớ được tên của cháu dâu và các chắt chứ, đúng không?
Ông quyết định không nghĩ quá nhiều nữa. Dù sao nếu Hạ Mẫn Duyệt lại phạm lỗi, ông sẽ đích thân đưa cô về nhà họ Hạ và từ đó cấm cửa không cho cô quay lại nhà họ Mẫn nữa.
Mẫn Khải Hàng tuyệt nhiên không ngờ rằng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ông nội đã đồng ý để Hạ Mẫn Duyệt ở lại.
Lúc này, anh đã rời khỏi giường, dù sao cũng là đàn ông, chỉ một chút đau nhức thì không thể nằm lì mãi được.
Vừa bước ra khỏi phòng, anh đã gặp ngay Mẫn Kiến Quốc vội vã trở về: "Khải Hàng."
“Bố!”
Phùng Thục Doanh từ bếp mang ra một khay thức ăn nóng hổi: "Kiến Quốc? Không phải anh đi làm ở thôn cả ngày sao? Sao lại về giờ này? Đã ăn trưa chưa?"
Từ sáng Mẫn Kiến Quốc đã chạy việc khắp nơi, giờ bụng đói cồn cào. Ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ nhà bếp, ông quên mất lý do mình trở về, chỉ mải nghĩ đến việc ăn: "Vừa hay chưa ăn gì, món gì mà thơm thế?"
Trong bữa cơm, Mẫn Khải Hàng nói với bố mẹ: "Bố, mẹ, con muốn ra nước ngoài để phẫu thuật mở sọ chữa bệnh."
Phùng Thục Doanh nghe xong, sợ đến nỗi tay run rẩy: "Khải Hàng, đây là phẫu thuật não, không phải chuyện đùa đâu. Nếu thành công thì tốt, nhưng nếu thất bại..."
Bà đã nghe Khải Hàng nói qua, xác suất phẫu thuật thành công chỉ có một phần ba. Còn có khả năng khác là vết thương không thể khâu kín, và anh có thể không bao giờ tỉnh lại trên bàn mổ.
Khả năng đó là điều mà bà không bao giờ có thể chấp nhận.
Mẫn Kiến Quốc nghiêm túc nói: "Khải Hàng, bố mẹ không đồng ý. Bạn của con liên hệ bệnh viện nào vậy? Có phải là lừa đảo không? Không đâu bằng nhà mình, đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài nữa. Những người bạn mà con đã từng quen, tốt nhất cũng không nên liên lạc lại."
Thực tế về công việc và thân phận của Mẫn Khải Hàng, cả nhà họ Mẫn và nhà họ Hạ đều không biết, chỉ có hai ông cụ trong nhà hiểu rõ. Tạm thời, anh không thể tiết lộ mọi thứ cho gia đình.
Vì vậy, dù mắt anh có hồi phục hay không, Mẫn Kiến Quốc vẫn mong con trai có thể ở nhà, sống cuộc sống ổn định, không cần phải mạo hiểm nữa.
"Bố, mẹ, con hiểu những lo lắng của hai người, nhưng con không muốn sống cả đời như thế này."
Từ khi bị thương và mất thị lực đến giờ đã hơn bốn mươi ngày. Bác sĩ đã nói rằng ba tháng đầu là thời điểm tốt nhất để hồi phục thị lực. Nếu sau nửa năm, gần như có thể khẳng định là mất thị lực vĩnh viễn.
Anh mới hơn hai mươi tuổi, cuộc sống chỉ mới bắt đầu, còn rất nhiều hoài bão và ước mơ chưa được thực hiện. Anh không muốn và cũng không cam chịu số phận như vậy.
Ông thở dài trong lòng, tự nhủ mình đúng là số khổ, cả đời lo lắng không ngừng, đến già vẫn không thể yên ổn mà còn phải bận tâm chuyện lớn của cháu.
Không nói đâu xa, ông còn phải chuẩn bị để khi sang thế giới bên kia gặp bà của Khải Hàng, chí ít ông phải nhớ được tên của cháu dâu và các chắt chứ, đúng không?
Ông quyết định không nghĩ quá nhiều nữa. Dù sao nếu Hạ Mẫn Duyệt lại phạm lỗi, ông sẽ đích thân đưa cô về nhà họ Hạ và từ đó cấm cửa không cho cô quay lại nhà họ Mẫn nữa.
Mẫn Khải Hàng tuyệt nhiên không ngờ rằng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ông nội đã đồng ý để Hạ Mẫn Duyệt ở lại.
Lúc này, anh đã rời khỏi giường, dù sao cũng là đàn ông, chỉ một chút đau nhức thì không thể nằm lì mãi được.
Vừa bước ra khỏi phòng, anh đã gặp ngay Mẫn Kiến Quốc vội vã trở về: "Khải Hàng."
“Bố!”
Phùng Thục Doanh từ bếp mang ra một khay thức ăn nóng hổi: "Kiến Quốc? Không phải anh đi làm ở thôn cả ngày sao? Sao lại về giờ này? Đã ăn trưa chưa?"
Từ sáng Mẫn Kiến Quốc đã chạy việc khắp nơi, giờ bụng đói cồn cào. Ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ nhà bếp, ông quên mất lý do mình trở về, chỉ mải nghĩ đến việc ăn: "Vừa hay chưa ăn gì, món gì mà thơm thế?"
Trong bữa cơm, Mẫn Khải Hàng nói với bố mẹ: "Bố, mẹ, con muốn ra nước ngoài để phẫu thuật mở sọ chữa bệnh."
Phùng Thục Doanh nghe xong, sợ đến nỗi tay run rẩy: "Khải Hàng, đây là phẫu thuật não, không phải chuyện đùa đâu. Nếu thành công thì tốt, nhưng nếu thất bại..."
Bà đã nghe Khải Hàng nói qua, xác suất phẫu thuật thành công chỉ có một phần ba. Còn có khả năng khác là vết thương không thể khâu kín, và anh có thể không bao giờ tỉnh lại trên bàn mổ.
Khả năng đó là điều mà bà không bao giờ có thể chấp nhận.
Mẫn Kiến Quốc nghiêm túc nói: "Khải Hàng, bố mẹ không đồng ý. Bạn của con liên hệ bệnh viện nào vậy? Có phải là lừa đảo không? Không đâu bằng nhà mình, đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài nữa. Những người bạn mà con đã từng quen, tốt nhất cũng không nên liên lạc lại."
Thực tế về công việc và thân phận của Mẫn Khải Hàng, cả nhà họ Mẫn và nhà họ Hạ đều không biết, chỉ có hai ông cụ trong nhà hiểu rõ. Tạm thời, anh không thể tiết lộ mọi thứ cho gia đình.
Vì vậy, dù mắt anh có hồi phục hay không, Mẫn Kiến Quốc vẫn mong con trai có thể ở nhà, sống cuộc sống ổn định, không cần phải mạo hiểm nữa.
"Bố, mẹ, con hiểu những lo lắng của hai người, nhưng con không muốn sống cả đời như thế này."
Từ khi bị thương và mất thị lực đến giờ đã hơn bốn mươi ngày. Bác sĩ đã nói rằng ba tháng đầu là thời điểm tốt nhất để hồi phục thị lực. Nếu sau nửa năm, gần như có thể khẳng định là mất thị lực vĩnh viễn.
Anh mới hơn hai mươi tuổi, cuộc sống chỉ mới bắt đầu, còn rất nhiều hoài bão và ước mơ chưa được thực hiện. Anh không muốn và cũng không cam chịu số phận như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.