Xuyên Không Về Cổ Đại Tìm Lang Quân Như Ý
Chương 3:
Tiểu An Tử
20/11/2024
Tô Oản im lặng một lúc, sửa lời: "Không có gì, bỏ đi."
"Cái gì bỏ đi?"
Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, lúc này Tô Oản không mấy vừa mắt Lục An Tuần.
Nàng tức giận nói: "Sáng nay ta thấy Phú Quý nằm trên đầu tường, bụng nó kêu ục ục. Ngươi đã mấy ngày không về nhà rồi, muốn mặc kệ nhi tử sao?"
Nhi tử của Lục An Tuần là một con mèo bị què một chân. Khi còn nhỏ hắn hành hiệp trượng nghĩa, cứu nó từ tay mấy tên lưu manh rồi thuận tiện mang về, sau đó cứ thế nuôi suốt ngần ấy năm.
Lục An Tuần làm người ương ngạnh khó bảo, nhưng khuất mắt trông coi hắn lại có một sở thích không ai hay, đó chính là vuốt ve mèo. Con mèo nhỏ què chân bị hắn vuốt đến da lông mịn màng bóng loáng, Tô Oản cười nói nó là nhi tử ruột thịt của hắn, đặt tên cho nó là Phú Quý.
Lúc đó Lục An Tuần còn ghét bỏ cái tên này vì quá trần tục, nhưng Tô Oản lại nói tên này vui tai dễ nghe, gọi Phú Quý Phú Quý nhiều năm như vậy, Lục An Tuần cũng dần chấp nhận.
"Ngươi tới tìm ta là để nói chuyện này?" Trên người Lục An Tuần còn vương mùi rượu hơi nồng, hễ nói chuyện đều phả một chút lên mặt Tô Oản.
"Chẳng lẽ không quan trọng sao?" Tô Oản hùng hổ nói: "Ngày nào ngươi cũng lêu lổng bên ngoài không về nhà, nhi tử chết sống ra sao cũng mặc kệ, có phải là đồ cặn bã không?"
Những người qua đường gần đó nghe thấy, đều đưa ánh mắt hơi khinh thường nhìn về phía Lục An Tuần.
Lục An Tuần trừng mắt nhìn lại họ, rồi quay đầu nhìn Tô Oản nói: "Ngươi giúp ta chăm nó trước đi, mấy ngày nay ta thật sự không nhàn rỗi được."
"Cũng không phải là nhi tử của ta."
"Ngươi không vuốt nó à?"
"Ta không nuôi nó à?"
"Được rồi, được rồi." Lục An Tuần ghé sát lại, tỏ vẻ lấy lòng thương lượng với nàng: "Đợi khi quay về ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật nhé."
"Bí mật gì?"
"Là việc lần trước ngươi gặp phải, mấy ngày qua ta đã nhờ người đi tra, bây giờ cũng tra được chút da lông rồi."
"Ngươi mau nói."
"Nói ở đây không tiện, ngươi trở về chăm sóc nhi tử ta cho tốt đã đi." Lục An Tuần đẩy nàng, còn không biết xấu hổ cười với nàng.
Lục An Tuần rất ưa nhìn, nụ cười này lại mang thần thái của gió xuân hiền hòa cùng nắng mai tươi sáng. Nhưng giờ phút này Tô Oản đang chướng mắt hắn, chỉ càng cảm thấy nụ cười của hắn đáng ghét.
Lập tức không thèm nói thêm gì nữa, xoay người đi ra khỏi tửu lâu.
.
Lục An Tuần có người trong lòng rồi, chính là đệ nhất mỹ nhân ở Kinh Thành.
Đệ nhất mỹ nhân này Tô Oản cũng đã từng nhìn thấy, thường thường những khi theo Sài thị ra ngoài tham dự yến hội, nàng có thể bắt gặp bóng dáng nàng ta trong đám khách nhân. Nàng ta tên Tống Thi Âm, chính là đích nữ của Thành An Bá phủ. Thoạt trông là một nữ tử dịu dàng đoan trang, có tài năng có khí chất, tướng mạo cũng xinh đẹp. Chỉ có điều Tô Oản luôn cảm thấy nàng ta đang học theo ai đó, và đó là đại tỷ Tô Nhàn của nàng.
Đích trưởng nữ Tô Nhàn của Tô gia là một quý nữ mẫu mực, là tấm gương cho các quý nữ ở Kinh Thành, bụng đầy kinh luân, tao nhã duyên dáng, hơn nữa còn đoan trang hào phóng, tú ngoài tuệ trong. Nàng ấy tinh thông đủ cả cầm kỳ thi họa, lấy một thân tài hoa gả vào hào môn Trung Dũng Hầu phủ. Mặc dù đã cưới gả nên hiếm khi ra ngoài giao tế, nhưng trong nhóm quý nữ ở Kinh Thành vẫn lưu truyền huyền thoại về Tô Nhàn.
Tô Oản cảm thấy Tống Thi Âm này chính là đang học theo đại tỷ của mình, nhưng uổng cho nàng ta chỉ có dáng hình trống rỗng, không có phong thái của Tô Nhàn. Đại tỷ Tô Nhàn là người đoan trang thiện lương, chân thật không giả, nhưng Tống Thi Âm này lại ngấm ngầm ghen tị, cố tình xa lánh người ưu tú hơn nàng ta, giống như chỉ đang bắt chước bừa, uổng phí có hình mà không có ý.
Không ngờ Lục An Tuần lại thích loại người giả tạo này.
Tô Oản thở dài hai tiếng, chậm rãi cho mèo ăn.
Phú Quý đang nằm trên đùi nàng, lúc này miệng nó đang ngậm con cá khô Tô Oản đặc biệt làm. Con cá đã loại bỏ đầu, vảy, nội tạng và gai xương, nướng ba mươi phút sau đó phơi khô, nguyên nước nguyên vị, Phú Quý cực kỳ thích ăn.
Đột nhiên, nàng bế Phú Quý lên, một người một mèo nhìn nhau.
"Cha con muốn tìm cho con một mẫu thân xinh đẹp, con có muốn không?"
"Meo meo…" Phú Quý vui vẻ hất đuôi lên.
"Con vừa mới ăn cá khô nhỏ của ta, tỏ thái độ như vậy không thấy không thích hợp sao?"
"Meo…" Tiếp tục hất đuôi.
“...”
Bỏ đi, đôi phụ tử nhà này đều là những kẻ hời hợt chỉ biết nhìn mặt. Đường này không thông rồi, nàng phải nghĩ cách khác.
Không lâu sau, Trương ma ma lại đến.
"Tứ cô nương, phu nhân sai ta đến hỏi ngài đã chuẩn bị xong chưa."
"À, xong rồi." Tô Oản đặt Phú Quý xuống, đứng dậy cầm lấy giỏ của Vân Linh: "Ta đi ngay đây."
Ngày mùng hai tháng hai là lễ hái rau, vào ngày này, từ vương công quý tộc cho đến dân chúng đều sẽ mang theo một cái giỏ để ra ngoài hái rau dại.
Làm như vậy có ý nghĩa gì?
Không có ý nghĩa gì, chỉ làm vì vui thôi.
Hôm nay tâm trạng Sài thị rất tốt, muốn đưa tứ nữ nhi ra ngoài hái rau dại.
Tô gia ở gần cổng thành Đông, ra khỏi Kinh Thành đi hai dặm là đến một khoảng đất đầy rau dại. Những năm trước đều là Tô Oản cùng tam tỷ Tô Linh theo Sài thị đi hái, nhưng năm ngoái Tô Linh đã định chung thân, từ đó rất ít khi ra ngoài, cho nên năm nay chỉ có Tô Oản đi cùng Sài thị.
Khi Tô Oản ra tới cửa, Sài thị đã ngồi sẵn trong xe ngựa chờ. Sau khi Tô Oản lên xe, bà hỏi: "Hai ngày nay con làm những gì?"
Tô Oản ngoan ngoãn đáp lời: "Lần trước mẫu thân sai người gửi chút sổ sách tới, hai ngày nay con đều học xem đầu mục."
Sài thị đang tìm mối cưới gả cho nàng, để sau này nàng gả vào nhà chồng không bị ghét bỏ, bèn tranh thủ thời gian này dạy nàng quán xuyến tề gia, xem sổ sách. Hai ngày trước, bà đã sai người gửi hai cuốn sổ sách cho Tô Oản, bây giờ muốn kiểm tra xem nàng học được đến đâu.
Thực chất loại chuyện như xem sổ sách này làm sao có thể làm khó Tô Oản, hai cuốn sổ sách nàng chỉ cần bỏ ra một buổi chiều là nắm rõ.
Sài thị nghe nàng trả lời như vậy, thầm cảm thấy hài lòng, khích lệ nàng: "Ta biết con thiên tư thông minh, nếu con chịu bỏ ra chút công phu, lo gì thua kém ba tỷ tỷ."
Tô Oản mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, gật đầu theo ý bà: "Nữ nhi hiểu ạ, nhất định sẽ nỗ lực nhiều hơn."
Đây là phương thức hòa hợp bất biến mấy năm nay giữa hai mẫu tử bọn họ, một người không chê phiền liên tục cổ vũ, còn người kia bày tỏ thành ý nhưng sống chết không chịu cải thiện.
"Mấy ngày nữa Vương phu nhân sẽ tổ chức tiệc trà, bà ấy đã gửi thiệp mời cho ta, đến lúc đó sẽ đưa con cùng đi dùng trà." Sài thị lại nói.
Tô Oản hiểu được, như thế này là có ý định đưa nàng đến cho Vương phu nhân nhìn xem.
"Sao vậy, con không muốn đi?" Thấy nàng không hé răng, Sài thị hỏi.
"Không phải ạ, mẫu thân lo lắng vì chuyện của nữ nhi, hết thảy nữ nhi đều nghe theo sắp xếp của mẫu thân."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Tô Oản lại bắt đầu nghĩ cách làm sao để thoát khỏi hôn sự với Vương gia. Phía Lục An Tuần không thuận lợi, nhưng nên đổi sang cách nào mới tốt đây?
Nàng còn đang suy tư thì đột nhiên bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, lập tức vén rèm lên nhìn.
Ở đầu ngõ, một nam tử đang rất thận trọng dìu một nữ nhân đi vào sân viện, lúc nam tử kia xoay người, sườn mặt hắn ta lộ ra.
Đó chẳng phải là trượng phu của đại tỷ Tô Nhàn là Tiêu Nghị sao? Nhưng nữ tử bên cạnh hắn ta là người phương nào chứ?
"Con nhìn thấy gì à?" Sài thị hỏi.
Tô Oản như suy tư gì chợt hoàn hồn lại, lắc đầu nói: "Không có gì, con nhìn lầm."
Đại tỷ và đại tỷ phu xưa nay phu thê ân ái, mỗi lần đại tỷ về nhà mẹ đẻ đều nói tỷ phu đối xử với mình rất tốt, hy vọng nàng thật sự nhìn lầm.
Vào ngày thứ chín của tháng hai, kỳ thi mùa xuân bắt đầu.
Kỳ thi mùa xuân lần này vô cùng náo nhiệt, nghe nói có hơn vạn sĩ tử vào kinh đi thi, một lòng tranh đấu vì vỏn vẹn ba trăm danh ngạch tiến sĩ.
Khi Tô Oản nghe được con số này, nàng đã rất kinh ngạc, đây không phải cũng dữ dội ngang với kỳ thi quốc gia trước đây sao?
Hơn nữa, ở thời cổ đại này các sĩ tử thực sự rất thảm, đi thi không chỉ có tâm bị tra tấn, mà cả thân cũng khổ sở theo. Đầu xuân thời tiết giá lạnh, kỳ thi mùa xuân lại tổ chức ba ngày một môn, kéo dài nửa tháng, ăn uống ngủ nghỉ đều ở trường thi. Bởi vậy, những kỳ khoa cử không chỉ kiểm tra kiến thức, mà còn cả tay nghề nấu nướng. Nếu không, mọi người cùng ngồi bày biện nấu nướng như nhau, người ta có đồ ăn thơm ngào ngạt hấp dẫn vô số học sinh tới bắt chuyện, còn mình chỉ có thể giăng lưới bắt chim ăn đỡ, không người thăm hỏi, chẳng phải là mất mặt lắm sao.
Ngày đó Lục An Tuần cõng hành lý vội vã đi thi khi trời còn chưa sáng. Không giống như những người khác, ai nấy đều mang theo nồi chảo, khi quan binh ở cửa kiểm tra lượt nào cũng thấy nồi niêu xoong chảo rơi loảng xoảng xuống đất, nhưng đến chỗ Lục An Tuần, hắn ném tay nải lên bàn, vừa mở ra xem, thật tuyệt, một chồng bánh tráng thơm nức vẫn còn bốc hơi nghi ngút, ngoài ra còn có mấy bình nguyên liệu được ướp sẵn.
Những người đứng vây xem ở cửa ngửi thấy mùi thơm, thèm đến chảy cả nước miếng.
Đỗ Văn Khanh chạm vào cánh tay hắn: "Huynh còn có tay nghề này?"
"Không phải ta làm."
"Mẫu thân huynh làm cho huynh à?"
"Tô Oản."
"Tô tứ cô nương?" Đỗ Văn Khanh ngạc nhiên: "Không ngờ Tô tứ cô nương lại lên được phòng khách xuống được phòng bếp, quả nhiên đồn đại hại người. Theo ta thấy, nữ tử như Tô tứ cô nương cưới về nhà thực sự lợi nhiều hơn… Ấy, huynh làm sao vậy? Chờ ta… ”
Thấy Lục An Tuần quay đầu rời đi, Đỗ Văn Khanh vội bước lên mấy bước đuổi theo: "Lục huynh, như vậy tiện hơn rất nhiều mà, huynh không phải vất vả nấu cơm, thời gian còn dư có thể dùng để nhắm mắt dưỡng thần, lo gì không thi đỗ?"
Lục An Tuần cười lạnh hai tiếng, nắm lấy biển báo danh bước vào trường thi.
.
Mặc dù Tô Oản không muốn gặp Lục An Tuần, nhưng dù sao cũng có tình hữu nghị cách mạng nhiều năm, nàng hy vọng hắn thi đỗ. Sau này có một trúc mã làm đại quan, nói ra cũng thấy oai phong.
Vì vậy, nàng bận rộn cả đêm, làm bánh tráng, nước chấm. Xốt mè, thịt băm thơm mùi tỏi, nấm hương chân giò hun khói… Chỉ cần chấm bánh vào một ít là tư vị sẽ ngon đến có thể liếm ngón tay. Hơn nữa có thời tiết đầu mùa xuân bảo quản, bánh sẽ không bị hỏng, cũng sẽ không bị lạnh cứng.
Khi Lục An Tuần đi thi, nàng cũng không được nhàn rỗi, hai ngày sau, Sài thị đưa nàng đến Vương gia dự tiệc.
Tiệc trà của Vương phu nhân rất náo nhiệt, gần một nửa quý phu nhân và tiểu thư ở Kinh Thành đều được bà mời tới. Phụ thân của Tô Oản là Khai quốc bá tước hàm Tứ phẩm, giữ một vị trí nhàn tản trong Lễ Bộ. Mặc dù Vương gia không có tước vị, nhưng có Vương đại nhân phấn đấu, làm đến thị lang ở Hộ Bộ, là chức quan thực công thực quyền, ngày thường cũng có rất nhiều kẻ nịnh bợ.
Do đó, trong bữa tiệc, Tô Oản thường có thể nghe thấy những lời khen ngợi Vương phu nhân và tiểu thư Vương gia. Cũng có những người trong tối ngoài sáng nhìn nàng, có lẽ vì biết được Vương phu nhân nhìn trúng nàng làm con dâu, ánh mắt của họ đầy tò mò và khó hiểu.
Tò mò liệu Tô Oản có phải đồ bao cỏ cầm kỳ thi họa đều dốt đặc cán mai như lời đồn hay không, khó hiểu tại sao Vương phu nhân lại chọn nàng làm dâu.
Tạm không nói đến những lời đồn đãi lén lút, nhưng Tô Oản đã quen với việc làm bộ trước mặt trưởng bối của mình. Nàng tướng mạo đẹp, miệng cũng ngọt, khi đến trước mặt trưởng bối Vương gia không lúc nào luống cuống, hành lễ vấn an với từng người, khiến Vương phu nhân rất hài lòng. Vị phu nhân bên cạnh thấy nàng tự nhiên thoải mái, khí chất không thua kém những quý nữ khác, bèn nghĩ thầm có lẽ tin đồn là sai rồi cũng nên, thế là vui vẻ bắt chuyện với Sài thị.
Nhưng những quý nữ khác lại không mấy ưa thích Tô Oản.
“Thứ nữ đúng là thứ nữ, da mặt nàng ta thật là dày. Nếu ở trên ta có ba tỷ tỷ lợi hại như vậy, chắc chắn ta đã không có chỗ dung thân, sao còn dám ra ngoài gặp người?”
Tô Oản đi tới trước hòn non bộ, nghe thấy những lời này.
Nàng quay đầu lại hỏi tỳ nữ dẫn đường của Vương gia: "Không phải là nói ta đấy chứ?"
Tỳ nữ xấu hổ, vội nhiệt tình nói: "Tô tứ cô nương, rẽ lối này chính là hoa viên, nô tỳ sẽ đưa ngài qua thưởng hoa."
Đi ra khỏi con đường có hòn non bộ là thấy bốn, năm quý nữ đang ngồi trong đình hóng gió cách đó không xa, khi nhìn thấy Tô Oản xuất hiện, tất cả đều ăn ý im lặng.
Tô Oản làm bộ như người bọn họ nói tới không phải là mình, tiếp tục nhàn nhã “đi ngang qua”.
Đột nhiên, có người thấp giọng chế nhạo: "Cái bao cỏ như vậy, thế mà còn vọng tưởng muốn gả cho Vương công tử."
Tô Oản dừng lại, quay đầu nhìn về phía đình hóng gió: "Ai nói lời này?"
Nàng thoạt trông có khí chất dịu dàng, nhưng một khi sầm mặt xuống liền có khí thế riêng, lời này vừa hỏi ra, khuôn mặt của các quý nữ đều trở nên tái nhợt.
Nhưng ngay sau đó, cô nương kia có lẽ là cảm thấy mình bị nàng hù dọa thì mất hết mặt mũi, vì vậy hất cằm bước lên phía trước đáp: "Là ta nói, ngươi muốn làm gì?"
Cô nương này ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, Tô Oản đã nhìn thấy vài lần nhưng không nhớ nổi tên của nàng ta, mơ hồ nhớ ra hình như nàng ta họ Liễu. Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là…
Nàng nhấc chân lên, bước từng bước đi đến đình hóng gió.
Theo từng bước nàng tới gần, Liễu cô nương từ từ lùi lại, lo lắng hỏi: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Tô Oản khẽ mỉm cười: "Ngươi thích Vương công tử sao? Nếu đã thế, phúc khí này cho ngươi, có muốn hay không?"
Liễu cô nương: ???
Nàng ta đỏ mặt, biện giải: "Ngươi chớ có nói nhảm, ta đâu có nói ta thích Vương công tử."
"Vậy ngươi còn không phục cái gì?"
"Ta có từng không phục sao?"
"Ồ, ra là ngươi ghen tỵ, ta nhìn ra rồi."
“Ta… Ngươi…”
Mặt Liễu cô nương đỏ bừng, mắt đỏ hoe, dậm chân, che mặt bỏ chạy.
Vậy mà thành công làm tức khóc một người.
Tâm trạng Tô Oản rất tốt, nói với tỳ nữ: "Đi thôi, thưởng hoa đi."
.
Nhóm người Vương gia khiến Tô Oản có hơi căng thẳng, bởi vì một ngày sau bữa tiệc, Vương phu nhân đã sai người đến tặng lễ, bà còn đặc biệt nói là tặng quà cho nàng.
Đầu của Tô Oản muốn to cả ra.
Nàng ngồi trên ghế bập bênh vuốt mèo, Tang Thậm ở bên cạnh hỏi: "Cô nương, heo kia nếu còn không nướng ăn, sẽ phải nuôi béo đấy."
"Béo nướng mới thơm." Tô Oản lơ đãng trả lời.
Nàng trái lo phải nghĩ, quyết định cẩn thận hỏi lại Lục An Tuần, có lẽ hôm đó hắn chỉ là say rượu nói bậy, chưa chắc đã thực sự thích Tống Thi Âm.
Dù sao lúc này cũng không có ứng cử viên nào tốt hơn Lục An Tuần cả, vì vậy nàng vẫn nên tranh thủ đi.
Nàng quay đầu nhìn tường viện, hỏi: "Nghe nói hôm qua kỳ thi mùa xuân đã kết thúc rồi, sao cách vách lại không có động tĩnh gì thế?"
Tang Thậm nói: “Sao lại không có động tĩnh được ạ? Lục công tử là người đầu tiên rời khỏi trường thi, khi trở về nhà, Lâm phu nhân còn vui vẻ đốt một dây pháo.”
"Vậy Lục An Tuần đâu?"
.
Phải đến quá nửa đêm Lục An Tuần mới xuất hiện, kỳ thi mùa xuân quá vất vả, ngay cả một người tinh lực tràn đầy như Lục An Tuần cũng như sắp mất nửa cái mạng, cho nên vừa về nhà hắn đã ngủ nguyên một ngày một đêm.
"Ngươi tìm ta có việc gì?"
Lục An Tuần ngồi trên đầu tường hỏi nàng.
"Cái gì bỏ đi?"
Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, lúc này Tô Oản không mấy vừa mắt Lục An Tuần.
Nàng tức giận nói: "Sáng nay ta thấy Phú Quý nằm trên đầu tường, bụng nó kêu ục ục. Ngươi đã mấy ngày không về nhà rồi, muốn mặc kệ nhi tử sao?"
Nhi tử của Lục An Tuần là một con mèo bị què một chân. Khi còn nhỏ hắn hành hiệp trượng nghĩa, cứu nó từ tay mấy tên lưu manh rồi thuận tiện mang về, sau đó cứ thế nuôi suốt ngần ấy năm.
Lục An Tuần làm người ương ngạnh khó bảo, nhưng khuất mắt trông coi hắn lại có một sở thích không ai hay, đó chính là vuốt ve mèo. Con mèo nhỏ què chân bị hắn vuốt đến da lông mịn màng bóng loáng, Tô Oản cười nói nó là nhi tử ruột thịt của hắn, đặt tên cho nó là Phú Quý.
Lúc đó Lục An Tuần còn ghét bỏ cái tên này vì quá trần tục, nhưng Tô Oản lại nói tên này vui tai dễ nghe, gọi Phú Quý Phú Quý nhiều năm như vậy, Lục An Tuần cũng dần chấp nhận.
"Ngươi tới tìm ta là để nói chuyện này?" Trên người Lục An Tuần còn vương mùi rượu hơi nồng, hễ nói chuyện đều phả một chút lên mặt Tô Oản.
"Chẳng lẽ không quan trọng sao?" Tô Oản hùng hổ nói: "Ngày nào ngươi cũng lêu lổng bên ngoài không về nhà, nhi tử chết sống ra sao cũng mặc kệ, có phải là đồ cặn bã không?"
Những người qua đường gần đó nghe thấy, đều đưa ánh mắt hơi khinh thường nhìn về phía Lục An Tuần.
Lục An Tuần trừng mắt nhìn lại họ, rồi quay đầu nhìn Tô Oản nói: "Ngươi giúp ta chăm nó trước đi, mấy ngày nay ta thật sự không nhàn rỗi được."
"Cũng không phải là nhi tử của ta."
"Ngươi không vuốt nó à?"
"Ta không nuôi nó à?"
"Được rồi, được rồi." Lục An Tuần ghé sát lại, tỏ vẻ lấy lòng thương lượng với nàng: "Đợi khi quay về ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật nhé."
"Bí mật gì?"
"Là việc lần trước ngươi gặp phải, mấy ngày qua ta đã nhờ người đi tra, bây giờ cũng tra được chút da lông rồi."
"Ngươi mau nói."
"Nói ở đây không tiện, ngươi trở về chăm sóc nhi tử ta cho tốt đã đi." Lục An Tuần đẩy nàng, còn không biết xấu hổ cười với nàng.
Lục An Tuần rất ưa nhìn, nụ cười này lại mang thần thái của gió xuân hiền hòa cùng nắng mai tươi sáng. Nhưng giờ phút này Tô Oản đang chướng mắt hắn, chỉ càng cảm thấy nụ cười của hắn đáng ghét.
Lập tức không thèm nói thêm gì nữa, xoay người đi ra khỏi tửu lâu.
.
Lục An Tuần có người trong lòng rồi, chính là đệ nhất mỹ nhân ở Kinh Thành.
Đệ nhất mỹ nhân này Tô Oản cũng đã từng nhìn thấy, thường thường những khi theo Sài thị ra ngoài tham dự yến hội, nàng có thể bắt gặp bóng dáng nàng ta trong đám khách nhân. Nàng ta tên Tống Thi Âm, chính là đích nữ của Thành An Bá phủ. Thoạt trông là một nữ tử dịu dàng đoan trang, có tài năng có khí chất, tướng mạo cũng xinh đẹp. Chỉ có điều Tô Oản luôn cảm thấy nàng ta đang học theo ai đó, và đó là đại tỷ Tô Nhàn của nàng.
Đích trưởng nữ Tô Nhàn của Tô gia là một quý nữ mẫu mực, là tấm gương cho các quý nữ ở Kinh Thành, bụng đầy kinh luân, tao nhã duyên dáng, hơn nữa còn đoan trang hào phóng, tú ngoài tuệ trong. Nàng ấy tinh thông đủ cả cầm kỳ thi họa, lấy một thân tài hoa gả vào hào môn Trung Dũng Hầu phủ. Mặc dù đã cưới gả nên hiếm khi ra ngoài giao tế, nhưng trong nhóm quý nữ ở Kinh Thành vẫn lưu truyền huyền thoại về Tô Nhàn.
Tô Oản cảm thấy Tống Thi Âm này chính là đang học theo đại tỷ của mình, nhưng uổng cho nàng ta chỉ có dáng hình trống rỗng, không có phong thái của Tô Nhàn. Đại tỷ Tô Nhàn là người đoan trang thiện lương, chân thật không giả, nhưng Tống Thi Âm này lại ngấm ngầm ghen tị, cố tình xa lánh người ưu tú hơn nàng ta, giống như chỉ đang bắt chước bừa, uổng phí có hình mà không có ý.
Không ngờ Lục An Tuần lại thích loại người giả tạo này.
Tô Oản thở dài hai tiếng, chậm rãi cho mèo ăn.
Phú Quý đang nằm trên đùi nàng, lúc này miệng nó đang ngậm con cá khô Tô Oản đặc biệt làm. Con cá đã loại bỏ đầu, vảy, nội tạng và gai xương, nướng ba mươi phút sau đó phơi khô, nguyên nước nguyên vị, Phú Quý cực kỳ thích ăn.
Đột nhiên, nàng bế Phú Quý lên, một người một mèo nhìn nhau.
"Cha con muốn tìm cho con một mẫu thân xinh đẹp, con có muốn không?"
"Meo meo…" Phú Quý vui vẻ hất đuôi lên.
"Con vừa mới ăn cá khô nhỏ của ta, tỏ thái độ như vậy không thấy không thích hợp sao?"
"Meo…" Tiếp tục hất đuôi.
“...”
Bỏ đi, đôi phụ tử nhà này đều là những kẻ hời hợt chỉ biết nhìn mặt. Đường này không thông rồi, nàng phải nghĩ cách khác.
Không lâu sau, Trương ma ma lại đến.
"Tứ cô nương, phu nhân sai ta đến hỏi ngài đã chuẩn bị xong chưa."
"À, xong rồi." Tô Oản đặt Phú Quý xuống, đứng dậy cầm lấy giỏ của Vân Linh: "Ta đi ngay đây."
Ngày mùng hai tháng hai là lễ hái rau, vào ngày này, từ vương công quý tộc cho đến dân chúng đều sẽ mang theo một cái giỏ để ra ngoài hái rau dại.
Làm như vậy có ý nghĩa gì?
Không có ý nghĩa gì, chỉ làm vì vui thôi.
Hôm nay tâm trạng Sài thị rất tốt, muốn đưa tứ nữ nhi ra ngoài hái rau dại.
Tô gia ở gần cổng thành Đông, ra khỏi Kinh Thành đi hai dặm là đến một khoảng đất đầy rau dại. Những năm trước đều là Tô Oản cùng tam tỷ Tô Linh theo Sài thị đi hái, nhưng năm ngoái Tô Linh đã định chung thân, từ đó rất ít khi ra ngoài, cho nên năm nay chỉ có Tô Oản đi cùng Sài thị.
Khi Tô Oản ra tới cửa, Sài thị đã ngồi sẵn trong xe ngựa chờ. Sau khi Tô Oản lên xe, bà hỏi: "Hai ngày nay con làm những gì?"
Tô Oản ngoan ngoãn đáp lời: "Lần trước mẫu thân sai người gửi chút sổ sách tới, hai ngày nay con đều học xem đầu mục."
Sài thị đang tìm mối cưới gả cho nàng, để sau này nàng gả vào nhà chồng không bị ghét bỏ, bèn tranh thủ thời gian này dạy nàng quán xuyến tề gia, xem sổ sách. Hai ngày trước, bà đã sai người gửi hai cuốn sổ sách cho Tô Oản, bây giờ muốn kiểm tra xem nàng học được đến đâu.
Thực chất loại chuyện như xem sổ sách này làm sao có thể làm khó Tô Oản, hai cuốn sổ sách nàng chỉ cần bỏ ra một buổi chiều là nắm rõ.
Sài thị nghe nàng trả lời như vậy, thầm cảm thấy hài lòng, khích lệ nàng: "Ta biết con thiên tư thông minh, nếu con chịu bỏ ra chút công phu, lo gì thua kém ba tỷ tỷ."
Tô Oản mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, gật đầu theo ý bà: "Nữ nhi hiểu ạ, nhất định sẽ nỗ lực nhiều hơn."
Đây là phương thức hòa hợp bất biến mấy năm nay giữa hai mẫu tử bọn họ, một người không chê phiền liên tục cổ vũ, còn người kia bày tỏ thành ý nhưng sống chết không chịu cải thiện.
"Mấy ngày nữa Vương phu nhân sẽ tổ chức tiệc trà, bà ấy đã gửi thiệp mời cho ta, đến lúc đó sẽ đưa con cùng đi dùng trà." Sài thị lại nói.
Tô Oản hiểu được, như thế này là có ý định đưa nàng đến cho Vương phu nhân nhìn xem.
"Sao vậy, con không muốn đi?" Thấy nàng không hé răng, Sài thị hỏi.
"Không phải ạ, mẫu thân lo lắng vì chuyện của nữ nhi, hết thảy nữ nhi đều nghe theo sắp xếp của mẫu thân."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Tô Oản lại bắt đầu nghĩ cách làm sao để thoát khỏi hôn sự với Vương gia. Phía Lục An Tuần không thuận lợi, nhưng nên đổi sang cách nào mới tốt đây?
Nàng còn đang suy tư thì đột nhiên bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, lập tức vén rèm lên nhìn.
Ở đầu ngõ, một nam tử đang rất thận trọng dìu một nữ nhân đi vào sân viện, lúc nam tử kia xoay người, sườn mặt hắn ta lộ ra.
Đó chẳng phải là trượng phu của đại tỷ Tô Nhàn là Tiêu Nghị sao? Nhưng nữ tử bên cạnh hắn ta là người phương nào chứ?
"Con nhìn thấy gì à?" Sài thị hỏi.
Tô Oản như suy tư gì chợt hoàn hồn lại, lắc đầu nói: "Không có gì, con nhìn lầm."
Đại tỷ và đại tỷ phu xưa nay phu thê ân ái, mỗi lần đại tỷ về nhà mẹ đẻ đều nói tỷ phu đối xử với mình rất tốt, hy vọng nàng thật sự nhìn lầm.
Vào ngày thứ chín của tháng hai, kỳ thi mùa xuân bắt đầu.
Kỳ thi mùa xuân lần này vô cùng náo nhiệt, nghe nói có hơn vạn sĩ tử vào kinh đi thi, một lòng tranh đấu vì vỏn vẹn ba trăm danh ngạch tiến sĩ.
Khi Tô Oản nghe được con số này, nàng đã rất kinh ngạc, đây không phải cũng dữ dội ngang với kỳ thi quốc gia trước đây sao?
Hơn nữa, ở thời cổ đại này các sĩ tử thực sự rất thảm, đi thi không chỉ có tâm bị tra tấn, mà cả thân cũng khổ sở theo. Đầu xuân thời tiết giá lạnh, kỳ thi mùa xuân lại tổ chức ba ngày một môn, kéo dài nửa tháng, ăn uống ngủ nghỉ đều ở trường thi. Bởi vậy, những kỳ khoa cử không chỉ kiểm tra kiến thức, mà còn cả tay nghề nấu nướng. Nếu không, mọi người cùng ngồi bày biện nấu nướng như nhau, người ta có đồ ăn thơm ngào ngạt hấp dẫn vô số học sinh tới bắt chuyện, còn mình chỉ có thể giăng lưới bắt chim ăn đỡ, không người thăm hỏi, chẳng phải là mất mặt lắm sao.
Ngày đó Lục An Tuần cõng hành lý vội vã đi thi khi trời còn chưa sáng. Không giống như những người khác, ai nấy đều mang theo nồi chảo, khi quan binh ở cửa kiểm tra lượt nào cũng thấy nồi niêu xoong chảo rơi loảng xoảng xuống đất, nhưng đến chỗ Lục An Tuần, hắn ném tay nải lên bàn, vừa mở ra xem, thật tuyệt, một chồng bánh tráng thơm nức vẫn còn bốc hơi nghi ngút, ngoài ra còn có mấy bình nguyên liệu được ướp sẵn.
Những người đứng vây xem ở cửa ngửi thấy mùi thơm, thèm đến chảy cả nước miếng.
Đỗ Văn Khanh chạm vào cánh tay hắn: "Huynh còn có tay nghề này?"
"Không phải ta làm."
"Mẫu thân huynh làm cho huynh à?"
"Tô Oản."
"Tô tứ cô nương?" Đỗ Văn Khanh ngạc nhiên: "Không ngờ Tô tứ cô nương lại lên được phòng khách xuống được phòng bếp, quả nhiên đồn đại hại người. Theo ta thấy, nữ tử như Tô tứ cô nương cưới về nhà thực sự lợi nhiều hơn… Ấy, huynh làm sao vậy? Chờ ta… ”
Thấy Lục An Tuần quay đầu rời đi, Đỗ Văn Khanh vội bước lên mấy bước đuổi theo: "Lục huynh, như vậy tiện hơn rất nhiều mà, huynh không phải vất vả nấu cơm, thời gian còn dư có thể dùng để nhắm mắt dưỡng thần, lo gì không thi đỗ?"
Lục An Tuần cười lạnh hai tiếng, nắm lấy biển báo danh bước vào trường thi.
.
Mặc dù Tô Oản không muốn gặp Lục An Tuần, nhưng dù sao cũng có tình hữu nghị cách mạng nhiều năm, nàng hy vọng hắn thi đỗ. Sau này có một trúc mã làm đại quan, nói ra cũng thấy oai phong.
Vì vậy, nàng bận rộn cả đêm, làm bánh tráng, nước chấm. Xốt mè, thịt băm thơm mùi tỏi, nấm hương chân giò hun khói… Chỉ cần chấm bánh vào một ít là tư vị sẽ ngon đến có thể liếm ngón tay. Hơn nữa có thời tiết đầu mùa xuân bảo quản, bánh sẽ không bị hỏng, cũng sẽ không bị lạnh cứng.
Khi Lục An Tuần đi thi, nàng cũng không được nhàn rỗi, hai ngày sau, Sài thị đưa nàng đến Vương gia dự tiệc.
Tiệc trà của Vương phu nhân rất náo nhiệt, gần một nửa quý phu nhân và tiểu thư ở Kinh Thành đều được bà mời tới. Phụ thân của Tô Oản là Khai quốc bá tước hàm Tứ phẩm, giữ một vị trí nhàn tản trong Lễ Bộ. Mặc dù Vương gia không có tước vị, nhưng có Vương đại nhân phấn đấu, làm đến thị lang ở Hộ Bộ, là chức quan thực công thực quyền, ngày thường cũng có rất nhiều kẻ nịnh bợ.
Do đó, trong bữa tiệc, Tô Oản thường có thể nghe thấy những lời khen ngợi Vương phu nhân và tiểu thư Vương gia. Cũng có những người trong tối ngoài sáng nhìn nàng, có lẽ vì biết được Vương phu nhân nhìn trúng nàng làm con dâu, ánh mắt của họ đầy tò mò và khó hiểu.
Tò mò liệu Tô Oản có phải đồ bao cỏ cầm kỳ thi họa đều dốt đặc cán mai như lời đồn hay không, khó hiểu tại sao Vương phu nhân lại chọn nàng làm dâu.
Tạm không nói đến những lời đồn đãi lén lút, nhưng Tô Oản đã quen với việc làm bộ trước mặt trưởng bối của mình. Nàng tướng mạo đẹp, miệng cũng ngọt, khi đến trước mặt trưởng bối Vương gia không lúc nào luống cuống, hành lễ vấn an với từng người, khiến Vương phu nhân rất hài lòng. Vị phu nhân bên cạnh thấy nàng tự nhiên thoải mái, khí chất không thua kém những quý nữ khác, bèn nghĩ thầm có lẽ tin đồn là sai rồi cũng nên, thế là vui vẻ bắt chuyện với Sài thị.
Nhưng những quý nữ khác lại không mấy ưa thích Tô Oản.
“Thứ nữ đúng là thứ nữ, da mặt nàng ta thật là dày. Nếu ở trên ta có ba tỷ tỷ lợi hại như vậy, chắc chắn ta đã không có chỗ dung thân, sao còn dám ra ngoài gặp người?”
Tô Oản đi tới trước hòn non bộ, nghe thấy những lời này.
Nàng quay đầu lại hỏi tỳ nữ dẫn đường của Vương gia: "Không phải là nói ta đấy chứ?"
Tỳ nữ xấu hổ, vội nhiệt tình nói: "Tô tứ cô nương, rẽ lối này chính là hoa viên, nô tỳ sẽ đưa ngài qua thưởng hoa."
Đi ra khỏi con đường có hòn non bộ là thấy bốn, năm quý nữ đang ngồi trong đình hóng gió cách đó không xa, khi nhìn thấy Tô Oản xuất hiện, tất cả đều ăn ý im lặng.
Tô Oản làm bộ như người bọn họ nói tới không phải là mình, tiếp tục nhàn nhã “đi ngang qua”.
Đột nhiên, có người thấp giọng chế nhạo: "Cái bao cỏ như vậy, thế mà còn vọng tưởng muốn gả cho Vương công tử."
Tô Oản dừng lại, quay đầu nhìn về phía đình hóng gió: "Ai nói lời này?"
Nàng thoạt trông có khí chất dịu dàng, nhưng một khi sầm mặt xuống liền có khí thế riêng, lời này vừa hỏi ra, khuôn mặt của các quý nữ đều trở nên tái nhợt.
Nhưng ngay sau đó, cô nương kia có lẽ là cảm thấy mình bị nàng hù dọa thì mất hết mặt mũi, vì vậy hất cằm bước lên phía trước đáp: "Là ta nói, ngươi muốn làm gì?"
Cô nương này ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, Tô Oản đã nhìn thấy vài lần nhưng không nhớ nổi tên của nàng ta, mơ hồ nhớ ra hình như nàng ta họ Liễu. Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là…
Nàng nhấc chân lên, bước từng bước đi đến đình hóng gió.
Theo từng bước nàng tới gần, Liễu cô nương từ từ lùi lại, lo lắng hỏi: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Tô Oản khẽ mỉm cười: "Ngươi thích Vương công tử sao? Nếu đã thế, phúc khí này cho ngươi, có muốn hay không?"
Liễu cô nương: ???
Nàng ta đỏ mặt, biện giải: "Ngươi chớ có nói nhảm, ta đâu có nói ta thích Vương công tử."
"Vậy ngươi còn không phục cái gì?"
"Ta có từng không phục sao?"
"Ồ, ra là ngươi ghen tỵ, ta nhìn ra rồi."
“Ta… Ngươi…”
Mặt Liễu cô nương đỏ bừng, mắt đỏ hoe, dậm chân, che mặt bỏ chạy.
Vậy mà thành công làm tức khóc một người.
Tâm trạng Tô Oản rất tốt, nói với tỳ nữ: "Đi thôi, thưởng hoa đi."
.
Nhóm người Vương gia khiến Tô Oản có hơi căng thẳng, bởi vì một ngày sau bữa tiệc, Vương phu nhân đã sai người đến tặng lễ, bà còn đặc biệt nói là tặng quà cho nàng.
Đầu của Tô Oản muốn to cả ra.
Nàng ngồi trên ghế bập bênh vuốt mèo, Tang Thậm ở bên cạnh hỏi: "Cô nương, heo kia nếu còn không nướng ăn, sẽ phải nuôi béo đấy."
"Béo nướng mới thơm." Tô Oản lơ đãng trả lời.
Nàng trái lo phải nghĩ, quyết định cẩn thận hỏi lại Lục An Tuần, có lẽ hôm đó hắn chỉ là say rượu nói bậy, chưa chắc đã thực sự thích Tống Thi Âm.
Dù sao lúc này cũng không có ứng cử viên nào tốt hơn Lục An Tuần cả, vì vậy nàng vẫn nên tranh thủ đi.
Nàng quay đầu nhìn tường viện, hỏi: "Nghe nói hôm qua kỳ thi mùa xuân đã kết thúc rồi, sao cách vách lại không có động tĩnh gì thế?"
Tang Thậm nói: “Sao lại không có động tĩnh được ạ? Lục công tử là người đầu tiên rời khỏi trường thi, khi trở về nhà, Lâm phu nhân còn vui vẻ đốt một dây pháo.”
"Vậy Lục An Tuần đâu?"
.
Phải đến quá nửa đêm Lục An Tuần mới xuất hiện, kỳ thi mùa xuân quá vất vả, ngay cả một người tinh lực tràn đầy như Lục An Tuần cũng như sắp mất nửa cái mạng, cho nên vừa về nhà hắn đã ngủ nguyên một ngày một đêm.
"Ngươi tìm ta có việc gì?"
Lục An Tuần ngồi trên đầu tường hỏi nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.