Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi!
Chương 15: Vợ Kế Của Lão Đại (2)
Mẹ Kế
27/07/2024
Trông thì có vẻ cô không hề có sự sắp xếp gì cả, nhưng thật ra mỗi một đường đi nước bước đều đã được cô tính toán kỹ ở trong đầu, cô luôn dự tính sẵn mọi trường hợp sẽ xảy ra.
Hoàn cảnh trong cả nghìn năm qua không hề dễ dàng đối với cô, nhưng cô vẫn vượt qua được. Quanh năm suốt tháng chém chém giết giết, lại còn đề phòng vô số mưu kế rủi ro đã tạo nên tính cách độc lập, cẩn trọng và tỉ mỉ.
Đối với một thượng tiên từ thuở nhỏ đã phải tự tôi luyện bản thân, một Chiến thần từng vượt qua muôn trùng cửa tử như Xích Miên thì những nhiệm vụ này không hề quá sức đối với cô.
Nói tới nói lui, đám người trên Tiên giới ấy còn đáng sợ hơn nhiều không phải sao? Thế mà Xích Miên vẫn có thể sống gần cả nghìn năm rồi đấy thôi.
Xích Miên đưa tay vò tóc, chậm rãi ngồi dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh. Nếu không nhanh một chút thì cô sẽ trễ làm mất.
Xích Miên pha một bồn nước ấm rồi ngâm mình vào đó cho tỉnh táo. Điều kiện sinh hoạt của nguyên chủ không phải quá tệ, nhưng nếu nói là tốt thì cũng không hẳn.
Tắm rửa và vệ sinh cá nhân xong xuôi, Xích Miên mở tủ lấy bộ áo dài màu tím đậm mà nguyên chủ đã ủi sẵn từ hôm qua mặc vào.
Cô trang điểm nhẹ, mang giày cao gót sau đó xách túi, dắt xe ra rồi đóng sập cửa; cô còn mười phút để đến trường.
Từ nhà của nguyên chủ đến trường không quá xa, lộ trình chỉ hơn năm phút. Có điều buổi sáng là giờ cao điểm, xe cộ vô cùng đông đúc. Xe cộ ùn tắc khiến cho thời gian bị đẩy lên.
Xui xẻo thay là chiếc xe máy từ thời xa xưa của nguyên chủ lại bị hư, mấy anh chàng trên đường thấy một cô gái xinh đẹp như vậy gặp rắc rối thì cũng định tiến lên giúp đỡ.
Nhưng chưa kịp hành động thì một chiếc Audi trắng đã dừng lại trước mặt cô gái xinh đẹp ấy.
Xích Miên hé mắt ngó cậu trai ngông nghênh hạ cửa xe xuống nhìn mình, trên người cậu ta là bộ đồng phục học sinh của trường nguyên chủ giảng dạy. Cô thu lại tầm mắt, không nói không rằng dắt xe đi thẳng.
Xích Miên nhớ gần đây có một tiệm sửa xe, cô tranh thủ thời gian dắt xe lại đó sửa. Đồng thời mở điện thoại lên gọi cho cô Tổng phụ trách Đội tên Bích, nói về rắc rối hiện tại mình đang gặp phải để không bị trừ tiền chuyên cần vì đi làm trễ.
Lúc này, Nhân Nhân đang hào hứng khi nhìn thấy vẻ mặt tức tối của cậu học sinh. Lại thấy dáng vẻ bình tĩnh dắt xe của Xích Miên rồi khen ngợi không ngừng: “Không hổ là Thượng tiên của em, nhập vai quá nhanh luôn.”
Đợi đến khi Xích Miên sửa xe xong và chạy đến trường thì hai tiết đầu đã trôi qua. Nhưng vì Xích Miên kịp thời gọi điện thông báo cho cô Bích nên nhà trường có sắp xếp giáo viên đứng lớp thay cho cô vào hai tiết đó.
Nhân giờ ra chơi giữa tiết hai và tiết ba, Xích Miên vào phòng nghỉ của giáo viên để cảm ơn đồng nghiệp. Sau đó cô đi thẳng đến lớp tiếp theo có tiết của mình, cũng là lớp cô làm chủ nhiệm.
Trong tiết học, Xích Miên đang giảng bài thì có học sinh ném giấy lên bảng.
Xích Miên nghiêm mặt, xoay người nhìn xuống lớp rồi nhìn các học sinh ngồi bên dưới một vòng: "Nếu bạn nào không muốn học thì cô xin phép mời bạn đó ra bên ngoài, cô không hề ép uổng bất cứ một học sinh nào phải học. Nhưng tuyệt đối đừng làm phiền các bạn khác đang tiếp thu kiến thức."
Bình thường tuy nguyên chủ là người dịu dàng nhưng cũng là một người có quy tắc, khi giảng dạy đều rất nghiêm khắc. Bởi nguyên chủ xinh đẹp lại không hay chèn ép học sinh, nên từ trước đến nay chưa từng có một học sinh nào làm ra hành vi vô lễ với nguyên chủ cả.
Nay học sinh mới hành động như thế khiến các học sinh không khỏi ngỡ ngàng, cũng không ai cảm thấy phản ứng của Xích Miên có gì không đúng.
Lớp 12A1 là lớp chọn, tất cả học sinh trong lớp đều rất nghiêm túc với việc học hành nên mới được phân vào lớp này. So ra thì thành tích của học sinh mới không tệ, nhưng nếu nói là xuất sắc thì chưa tới. Tuy cậu ta rất thông minh nhưng tính tình quá ngang tàng, căn bản là không nể mặt ai cả.
Các học sinh đều nhìn học sinh mới với ánh mắt không hài lòng, tiếng xì xầm vang lên.
“Này Cận, nếu bạn không muốn học thì xin cô ra ngoài đi. Đừng cư xử vô lễ với cô giáo như vậy.”
“Đúng đó, cô giáo nói không sai, bạn đừng làm ảnh hưởng tới việc học của các bạn khác.”
“Không sai, đừng ỷ vào gia thế rồi muốn làm gì thì làm, ảnh hưởng tới mọi người, ai cũng không thích.”
“Cô giáo nói vậy là còn nhẹ, cậu không định xin lỗi cô à?”
“Ban đầu thấy cũng đẹp trai, thành tích khá tốt, nhưng bây giờ nhìn cách cư xử thì hết thích nổi.”
Xích Miên nhìn vào cậu học sinh mới đang bị các học sinh chỉ trích kia. Đó là Bách Cận, nguyên nhân gián tiếp gây nên cái chết đầy đau thương của nguyên chủ.
Cậu ta đã nghe theo lời dụ dỗ của mẹ mình, bắt tay với mẹ đánh gãy đoạn tình cảm của nguyên chủ và cha cậu ta - Bách Tân.
Bấy giờ, Bách Cận cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lúc sáng, cậu ta có ý cho Xích Miên đi nhờ nhưng bị cô lơ đẹp, trong lòng cậu ta rất là không thoải mái. Rõ ràng là mấy ngày nay cô luôn rất mềm mỏng với cậu ta, tự dưng sáng nay lại không hề chú ý tới cậu ta, bây giờ còn nhắc nhở như vậy khiến các bạn chỉ trích cậu ta.
Xích Miên cư xử như vậy làm Bách Cận cảm thấy hành động của mình vừa ấu trĩ vừa vô lễ. Trong khi đó, cậu ta chỉ muốn gây chú ý với cô mà thôi.
Bách Cận mím môi, gương mặt điển trai cau có khó chịu. Cậu ta không nói lời nào, bật dậy rồi bước nhanh ra khỏi lớp.
Bước ra cửa, cậu ta còn loáng thoáng nghe được tiếng giảng bài đầy thánh thót của Xích Miên, cô tiếp tục giảng bài như chẳng hề để tâm đến cậu ta một chút nào cả.
Lớp trưởng Quân Kha thấy vậy thì rất khó chịu và bất bình thay cô giáo, thế nhưng thấy Xích Miên không quan tâm nên cậu cũng không tiện nói gì.
Hết tiết, Xích Miên định đi ra khỏi lớp thì Quân Kha đi đến, cậu ấp úng nói rằng: “Thưa cô, dù lớp đã cố gắng giúp đỡ bạn Cận rất nhiều nhưng bạn ấy rất ngang tàn ạ. Ngay cả cô mà bạn ấy còn cư xử vô phép như vậy…”
Xích Miên gật đầu với cậu: “Em đừng nghĩ nhiều, các em đã cố gắng rồi. Còn Cận không muốn hòa nhập thì thôi, các em cũng không quản được. Các em cứ lo học tập là được rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều.”
—
Hết giờ làm, Xích Miên chầm chậm đi tới nhà giữ xe thì thấy Bách Cận đi theo phía sau.
Cô vờ như không thấy, nhanh chóng lấy xe rồi chạy ra khỏi cổng trường.
Bách Cận thấy vậy thì vô cùng khó chịu, cậu ta leo lên chiếc Audi trắng rồi giục tài xế đuổi theo Xích Miên.
Xích Miên đang chạy thì bị chiếc Audi trắng chặn đầu, cô dừng xe, chau mày nhìn Bách Cận hằn học tiến tới gần mình.
“Này, sao cô không để ý tới tôi?”
“Ý của em là sao?”
“Còn sao nữa? Sáng nay tôi thấy xe cô bị hư nên có lòng tốt muốn cho cô đi nhờ tới trường, thế mà cô lơ đẹp. Còn lúc nãy trong lớp nữa, cô cố tình làm tôi mất mặt đúng không? Rõ ràng vài ngày trước…”
Xích Miên không đợi cậu ta nói hết mà chặn miệng: “Em học sinh này, em nói chuyện rất là không đúng mực. Dựa vào đâu mà em có thể nói chuyện với cô giáo của em như vậy?
Lúc sáng em cư xử không tốt, tôi đã bỏ qua cho em thay vì mời phụ huynh em đến trường. Là vì tôi châm chước em mới chuyển trường, nghĩ em chưa thích ứng được với môi trường mới nên mới bỏ qua. Em đừng có được nước làm tới!”
Bách Cận mím môi, sao lại nói thế? Rõ ràng là những gì Xích Miên nói không hề sai, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy nó thiếu thiếu ở chỗ nào.
Trước đây cô không đối xử như vậy với cậu ta. Cậu ta trêu chọc cô ra sao, cô vẫn dịu dàng đáp lại, có lúc còn ngại ngùng đỏ mặt, đó mới là phản ứng bình thường. Chẳng phải những cô giáo trước kia ở các trường quốc tế cậu ta từng học đều như thế ư?
Cậu ta cảm giác như con mồi sắp tới tay rồi, vì sao chỉ mới qua một đêm thôi, cô lại thay đổi chóng mặt tới vậy? Có chỗ nào đó không đúng ở đây.
Ví dụ như chuyện lúc sáng, nếu cậu ta dừng xe lại cô sẽ chủ động nói chuyện rồi ngượng ngùng nhờ vả cậu ta để cậu ta cho đi nhờ rồi cho người đưa xe đi sửa. Từ lúc sáng cậu ta đã thấy là lạ rồi.
Dẫu cảm thấy rất khó chịu và quái lạ, nhưng Bách Cận lại chẳng nói được điều gì. Cậu ta và cô mới trong quá trình tán tỉnh, giờ cô trở mặt thì cậu ta cũng không có gì để nói thành lời, quá trình này đều là cả hai tự cảm nhận.
Nghĩ vậy, Bách Cận đành tái mặt nhìn Xích Miên chạy đi.
Hoàn cảnh trong cả nghìn năm qua không hề dễ dàng đối với cô, nhưng cô vẫn vượt qua được. Quanh năm suốt tháng chém chém giết giết, lại còn đề phòng vô số mưu kế rủi ro đã tạo nên tính cách độc lập, cẩn trọng và tỉ mỉ.
Đối với một thượng tiên từ thuở nhỏ đã phải tự tôi luyện bản thân, một Chiến thần từng vượt qua muôn trùng cửa tử như Xích Miên thì những nhiệm vụ này không hề quá sức đối với cô.
Nói tới nói lui, đám người trên Tiên giới ấy còn đáng sợ hơn nhiều không phải sao? Thế mà Xích Miên vẫn có thể sống gần cả nghìn năm rồi đấy thôi.
Xích Miên đưa tay vò tóc, chậm rãi ngồi dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh. Nếu không nhanh một chút thì cô sẽ trễ làm mất.
Xích Miên pha một bồn nước ấm rồi ngâm mình vào đó cho tỉnh táo. Điều kiện sinh hoạt của nguyên chủ không phải quá tệ, nhưng nếu nói là tốt thì cũng không hẳn.
Tắm rửa và vệ sinh cá nhân xong xuôi, Xích Miên mở tủ lấy bộ áo dài màu tím đậm mà nguyên chủ đã ủi sẵn từ hôm qua mặc vào.
Cô trang điểm nhẹ, mang giày cao gót sau đó xách túi, dắt xe ra rồi đóng sập cửa; cô còn mười phút để đến trường.
Từ nhà của nguyên chủ đến trường không quá xa, lộ trình chỉ hơn năm phút. Có điều buổi sáng là giờ cao điểm, xe cộ vô cùng đông đúc. Xe cộ ùn tắc khiến cho thời gian bị đẩy lên.
Xui xẻo thay là chiếc xe máy từ thời xa xưa của nguyên chủ lại bị hư, mấy anh chàng trên đường thấy một cô gái xinh đẹp như vậy gặp rắc rối thì cũng định tiến lên giúp đỡ.
Nhưng chưa kịp hành động thì một chiếc Audi trắng đã dừng lại trước mặt cô gái xinh đẹp ấy.
Xích Miên hé mắt ngó cậu trai ngông nghênh hạ cửa xe xuống nhìn mình, trên người cậu ta là bộ đồng phục học sinh của trường nguyên chủ giảng dạy. Cô thu lại tầm mắt, không nói không rằng dắt xe đi thẳng.
Xích Miên nhớ gần đây có một tiệm sửa xe, cô tranh thủ thời gian dắt xe lại đó sửa. Đồng thời mở điện thoại lên gọi cho cô Tổng phụ trách Đội tên Bích, nói về rắc rối hiện tại mình đang gặp phải để không bị trừ tiền chuyên cần vì đi làm trễ.
Lúc này, Nhân Nhân đang hào hứng khi nhìn thấy vẻ mặt tức tối của cậu học sinh. Lại thấy dáng vẻ bình tĩnh dắt xe của Xích Miên rồi khen ngợi không ngừng: “Không hổ là Thượng tiên của em, nhập vai quá nhanh luôn.”
Đợi đến khi Xích Miên sửa xe xong và chạy đến trường thì hai tiết đầu đã trôi qua. Nhưng vì Xích Miên kịp thời gọi điện thông báo cho cô Bích nên nhà trường có sắp xếp giáo viên đứng lớp thay cho cô vào hai tiết đó.
Nhân giờ ra chơi giữa tiết hai và tiết ba, Xích Miên vào phòng nghỉ của giáo viên để cảm ơn đồng nghiệp. Sau đó cô đi thẳng đến lớp tiếp theo có tiết của mình, cũng là lớp cô làm chủ nhiệm.
Trong tiết học, Xích Miên đang giảng bài thì có học sinh ném giấy lên bảng.
Xích Miên nghiêm mặt, xoay người nhìn xuống lớp rồi nhìn các học sinh ngồi bên dưới một vòng: "Nếu bạn nào không muốn học thì cô xin phép mời bạn đó ra bên ngoài, cô không hề ép uổng bất cứ một học sinh nào phải học. Nhưng tuyệt đối đừng làm phiền các bạn khác đang tiếp thu kiến thức."
Bình thường tuy nguyên chủ là người dịu dàng nhưng cũng là một người có quy tắc, khi giảng dạy đều rất nghiêm khắc. Bởi nguyên chủ xinh đẹp lại không hay chèn ép học sinh, nên từ trước đến nay chưa từng có một học sinh nào làm ra hành vi vô lễ với nguyên chủ cả.
Nay học sinh mới hành động như thế khiến các học sinh không khỏi ngỡ ngàng, cũng không ai cảm thấy phản ứng của Xích Miên có gì không đúng.
Lớp 12A1 là lớp chọn, tất cả học sinh trong lớp đều rất nghiêm túc với việc học hành nên mới được phân vào lớp này. So ra thì thành tích của học sinh mới không tệ, nhưng nếu nói là xuất sắc thì chưa tới. Tuy cậu ta rất thông minh nhưng tính tình quá ngang tàng, căn bản là không nể mặt ai cả.
Các học sinh đều nhìn học sinh mới với ánh mắt không hài lòng, tiếng xì xầm vang lên.
“Này Cận, nếu bạn không muốn học thì xin cô ra ngoài đi. Đừng cư xử vô lễ với cô giáo như vậy.”
“Đúng đó, cô giáo nói không sai, bạn đừng làm ảnh hưởng tới việc học của các bạn khác.”
“Không sai, đừng ỷ vào gia thế rồi muốn làm gì thì làm, ảnh hưởng tới mọi người, ai cũng không thích.”
“Cô giáo nói vậy là còn nhẹ, cậu không định xin lỗi cô à?”
“Ban đầu thấy cũng đẹp trai, thành tích khá tốt, nhưng bây giờ nhìn cách cư xử thì hết thích nổi.”
Xích Miên nhìn vào cậu học sinh mới đang bị các học sinh chỉ trích kia. Đó là Bách Cận, nguyên nhân gián tiếp gây nên cái chết đầy đau thương của nguyên chủ.
Cậu ta đã nghe theo lời dụ dỗ của mẹ mình, bắt tay với mẹ đánh gãy đoạn tình cảm của nguyên chủ và cha cậu ta - Bách Tân.
Bấy giờ, Bách Cận cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lúc sáng, cậu ta có ý cho Xích Miên đi nhờ nhưng bị cô lơ đẹp, trong lòng cậu ta rất là không thoải mái. Rõ ràng là mấy ngày nay cô luôn rất mềm mỏng với cậu ta, tự dưng sáng nay lại không hề chú ý tới cậu ta, bây giờ còn nhắc nhở như vậy khiến các bạn chỉ trích cậu ta.
Xích Miên cư xử như vậy làm Bách Cận cảm thấy hành động của mình vừa ấu trĩ vừa vô lễ. Trong khi đó, cậu ta chỉ muốn gây chú ý với cô mà thôi.
Bách Cận mím môi, gương mặt điển trai cau có khó chịu. Cậu ta không nói lời nào, bật dậy rồi bước nhanh ra khỏi lớp.
Bước ra cửa, cậu ta còn loáng thoáng nghe được tiếng giảng bài đầy thánh thót của Xích Miên, cô tiếp tục giảng bài như chẳng hề để tâm đến cậu ta một chút nào cả.
Lớp trưởng Quân Kha thấy vậy thì rất khó chịu và bất bình thay cô giáo, thế nhưng thấy Xích Miên không quan tâm nên cậu cũng không tiện nói gì.
Hết tiết, Xích Miên định đi ra khỏi lớp thì Quân Kha đi đến, cậu ấp úng nói rằng: “Thưa cô, dù lớp đã cố gắng giúp đỡ bạn Cận rất nhiều nhưng bạn ấy rất ngang tàn ạ. Ngay cả cô mà bạn ấy còn cư xử vô phép như vậy…”
Xích Miên gật đầu với cậu: “Em đừng nghĩ nhiều, các em đã cố gắng rồi. Còn Cận không muốn hòa nhập thì thôi, các em cũng không quản được. Các em cứ lo học tập là được rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều.”
—
Hết giờ làm, Xích Miên chầm chậm đi tới nhà giữ xe thì thấy Bách Cận đi theo phía sau.
Cô vờ như không thấy, nhanh chóng lấy xe rồi chạy ra khỏi cổng trường.
Bách Cận thấy vậy thì vô cùng khó chịu, cậu ta leo lên chiếc Audi trắng rồi giục tài xế đuổi theo Xích Miên.
Xích Miên đang chạy thì bị chiếc Audi trắng chặn đầu, cô dừng xe, chau mày nhìn Bách Cận hằn học tiến tới gần mình.
“Này, sao cô không để ý tới tôi?”
“Ý của em là sao?”
“Còn sao nữa? Sáng nay tôi thấy xe cô bị hư nên có lòng tốt muốn cho cô đi nhờ tới trường, thế mà cô lơ đẹp. Còn lúc nãy trong lớp nữa, cô cố tình làm tôi mất mặt đúng không? Rõ ràng vài ngày trước…”
Xích Miên không đợi cậu ta nói hết mà chặn miệng: “Em học sinh này, em nói chuyện rất là không đúng mực. Dựa vào đâu mà em có thể nói chuyện với cô giáo của em như vậy?
Lúc sáng em cư xử không tốt, tôi đã bỏ qua cho em thay vì mời phụ huynh em đến trường. Là vì tôi châm chước em mới chuyển trường, nghĩ em chưa thích ứng được với môi trường mới nên mới bỏ qua. Em đừng có được nước làm tới!”
Bách Cận mím môi, sao lại nói thế? Rõ ràng là những gì Xích Miên nói không hề sai, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy nó thiếu thiếu ở chỗ nào.
Trước đây cô không đối xử như vậy với cậu ta. Cậu ta trêu chọc cô ra sao, cô vẫn dịu dàng đáp lại, có lúc còn ngại ngùng đỏ mặt, đó mới là phản ứng bình thường. Chẳng phải những cô giáo trước kia ở các trường quốc tế cậu ta từng học đều như thế ư?
Cậu ta cảm giác như con mồi sắp tới tay rồi, vì sao chỉ mới qua một đêm thôi, cô lại thay đổi chóng mặt tới vậy? Có chỗ nào đó không đúng ở đây.
Ví dụ như chuyện lúc sáng, nếu cậu ta dừng xe lại cô sẽ chủ động nói chuyện rồi ngượng ngùng nhờ vả cậu ta để cậu ta cho đi nhờ rồi cho người đưa xe đi sửa. Từ lúc sáng cậu ta đã thấy là lạ rồi.
Dẫu cảm thấy rất khó chịu và quái lạ, nhưng Bách Cận lại chẳng nói được điều gì. Cậu ta và cô mới trong quá trình tán tỉnh, giờ cô trở mặt thì cậu ta cũng không có gì để nói thành lời, quá trình này đều là cả hai tự cảm nhận.
Nghĩ vậy, Bách Cận đành tái mặt nhìn Xích Miên chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.