Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi!
Chương 16: Vợ Kế Của Lão Đại (3)
Mẹ Kế
27/07/2024
Nhân Nhân nhìn mặt mũi Bách Cận tái mét mà trong lòng hả hê vô cùng, ít ra không phải chỉ có mỗi nó bị Xích Miên trở mặt.
Ít ra thì tên Cận này còn không biết, nguyên chủ và Xích Miên là hai người khác nhau, bị trở mặt là chuyện quá bình thường.
Nhưng còn nó, nhớ lúc đầu gặp gỡ Thượng tiên Xích Miên đã sủng nó cỡ nào cơ chứ, bây giờ cô cũng trở mặt với nó rồi.
Tuy vậy, Nhân Nhân sớm đã cân bằng lại được. Danh tiếng của Thượng tiên Xích Miên - Chiến thần lừng lẫy trong tam giới thì có ai mà không biết chứ. Cô được gọi là người có tính tình thất thường, giây trước còn tay bắt mặt mừng nhưng giây sau có thể một phát đâm xuyên cổ họng đối phương.
Không sao, đây là ký chủ nhà nó, như thế nào cũng tốt, có ra sao cũng rất là đáng yêu. Vì hiểu cô không thích ồn ào nên nó nào dám tán gẫu với cô.
Tuy vậy Nhân Nhân vẫn hơi rầu rĩ chống cằm, ký chủ của hệ thống cách vách rất là thích tán gẫu, hai người bọn họ cứ bô lô bô la với nhau suốt. Sơ hở là tán gẫu, sơ hở là tán gẫu, nó cũng muốn như vậy nha.
—
Biệt thự nhà họ Nguyễn.
Bách Tân bỏ tờ báo xuống bàn, trầm tĩnh nghe vệ sĩ báo cáo lại mọi chuyện: "Ồ, cô ấy nói như vậy thật ư?"
"Thưa ông chủ, quả thật là như vậy. Những lời tôi thuật lại là không sai sót một chữ nào đâu ạ."
Bách Tân chau mày suy tư, dựa theo những gì ông được báo cáo trong thời gian qua thì cô chủ nhiệm này cũng không khác gì những cô giáo khác ở những trường Bách Cận từng học, đều bị cậu ta lừa tới tay.
Đối với một lão cáo già như ông mà nói, Bách Tân thừa hiểu tâm tư của những cô giáo đó. Dĩ nhiên là ông không hề dung túng thằng con trai trời đánh của mình, trái lại luôn tẩn Bách Cận thừa sống thiếu chết khi có chuyện xảy ra.
Nhưng biết làm sao được? Ông cũng đâu thể ngăn cản khi mấy cô gái đó muốn nhào vào lòng thằng nhãi con ông. Đây là tại anh tại ả tại cả đôi bên, Bách Cận theo đuổi và tán tỉnh chứ không phải cưỡng ép hay giở thủ đoạn hèn hạ gì đó.
Bây giờ xem ra, cô chủ nhiệm này có đôi phần khác biệt. Nếu vậy tình trạng mập mờ khi trước là thế nào nhỉ? Bách Tân xua tay căn dặn.
“Cứ quan sát thêm đi, có gì thì báo lại với tôi ngay.”
—
Chiều đến, Xích Miên không có tiết dạy nên quyết định đi dạo ở trung tâm thương mại.
Theo nguyện vọng thứ ba của nguyên chủ, cô sẽ tận hưởng cuộc sống thật tốt, không bạc đãi bản thân để cung phụng cho những con đỉa hút máu kia nữa.
Tuy nhiên thì cô cũng phải chi tiêu trong khả năng của bản thân.
Sau khi cân nhắc, Xích Miên dạo vài vòng rồi mua những thứ để phục vụ nhu cầu sinh hoạt như nến thơm, tinh dầu và hoa khô để vào bồn tắm; một ít váy vóc…
Xích Miên mua đồ xong thì đã sáu giờ chiều, cô xuống tầng trệt mua một cây kem vani, tính ăn xong sẽ lái xe về nhà.
Ngay lúc này, điện thoại cô reo vang. Nhìn lên màn hình, người gọi đến là “mẹ”.
Xích Miên bấm nhận cuộc gọi, cô còn chưa lên tiếng thì đầu dây bên kia đã nói không ngừng.
“Mày chết đi đâu rồi hả, em gái mày tới nhà mày lấy tiền mà chẳng thấy mày đâu. Điện thoại của con bé bị hư rồi, mày mau về nhà đưa tiền cho con bé mua điện thoại mới đi.
Mày đúng là thứ xui xẻo máu lạnh, chẳng thèm liên lạc gì với em gái, chẳng hay con bé bị làm sao. Em nó bị tai nạn xe, ngay cả điện thoại cũng hư rồi, không liên lạc được, mày thì hay rồi, chẳng buồn quan tâm con bé.
Bây giờ mày làm cô giáo được người ta tung hô sung sướng quá mà, sống yên ổn quá rồi nên quên hết công ơn nuôi dạy của cha mẹ phải không? Cái loại vô ơn…”
Xích Miên nghe tới đây thì không muốn nghe tiếp nữa, cô tắt máy luôn, sau đó kéo số của bà ta vào danh sách đen.
Đây là một trong sống những con đỉa hút máu nguyên chủ.
Nói ra thì nguyên chủ là một cô nhi, còn hai vợ chồng Lan Minh thì gặp trắc trở trong việc sinh nở, cầu trời khẩn Phật thuốc thang dồn dập tận hơn mười năm mà cái bụng vẫn không có chút tin tức nào.
Vì vậy vợ chồng Lan Minh mới đến cô nhi viện rồi nhận nuôi nguyên chủ. Nguyên chủ về ở với bọn họ vài năm thì chồng Lan Minh qua đời vì đột quỵ.
Ngay sau đó, bụng Lan Minh có tin vui, từ đó mọi chuyện đều thay đổi. Bà ta bắt đầu quay ngoắt một trăm tám mươi độ, miệng thì mắng không ngừng, tay thì tăng tương tác liên hồi; không ngày nào không chửi, không ngày nào không đánh.
Bà ta nói tại nguyên chủ nên chồng bà ta mới chết, khiến bà ta phải cực khổ mưu sinh, bà ta hận nguyên chủ vô cùng và chẳng thèm che giấu điều đó. Bà ta nói nguyên chủ nợ nhà bà ta rất nhiều, có dùng cả đời làm trâu làm ngựa cho nhà bà ta cũng chưa trả hết.
Năm đó nguyên chủ học lớp mười, vì bà ta không muốn tốn tiền nuôi nguyên chủ ăn học nên nguyên chủ đành nai lưng ra đi làm thêm. Tuy vậy, thời điểm đó nguyên chủ chưa đủ tuổi nên rất khó xin việc, người ta sợ thuê trẻ dưới tuổi vị thành niên sẽ bị phạt, thậm chí là ngồi tù.
May thay, có một quán ăn chịu thuê nguyên chủ vì bà chủ thấy nguyên chủ quá đáng thương. Bà cũng có con gái bằng tuổi nguyên chủ, nhìn con gái mình vui vẻ sống qua ngày lại thấy nguyên chủ như vậy nên rất thương xót.
Nhờ vậy nguyên chủ trang trải được tiền ăn học, nhà trường cũng biết tình trạng nguyên chủ nên hỗ trợ rất nhiều vì nguyên chủ là học sinh giỏi và rất ngoan ngoãn lễ phép.
Nhà trường cho nguyên chủ vào diện học sinh có hoàn cảnh khó khăn cần giúp đỡ, học phí được miễn gần như hoàn toàn. Nguyên chủ chỉ tốn tiền mua sách vở là chủ yếu.
Cứ như vậy, nguyên chủ cắn răng cắn cỏ học hết cấp ba, giành được học bổng toàn phần ở trường Đại học trên thành phố.
Dưới sự khuyên nhủ của thầy cô trong trường và nguyên chủ phải hứa phải gửi tiền về cho bà ta vào mỗi tháng thì nguyên chủ được lên thành phố học như mong muốn.
Không chỉ phải lo tiền ăn học, nguyên chủ còn nai lưng ra làm thêm để gửi tiền về cho mẹ con Lan Minh. Đồng thời cố gắng để thành tích không bị thụt lùi, nếu không học bổng toàn phần sẽ không đến tay nguyên chủ.
Hiện tại, dù trường nguyên chủ đang giảng dạy không phải là một ngôi trường quốc tế đắt đỏ nhưng chắc chắn là một ngôi trường nổi tiếng. Đây là một trong ba ngôi trường chuyên nổi tiếng nhất thành phố, những học sinh có thành tích kém sẽ không đủ điểm bước vào ngôi trường này, giáo viên không có năng lực cũng không thể công tác giảng dạy tại đây.
Song song đó, nguyên chủ cũng đang cố gắng ôn luyện để lấy được chứng chỉ giảng dạy. Luật ở nơi này là muốn dạy thêm thì phải lấy được chứng chỉ, dù dạy thêm ở trung tâm hay tự mở lớp thì cũng phải có chứng chỉ mới được, nếu không sẽ là phạm pháp. Nhưng muốn lấy được chứng chỉ đó không phải điều dễ dàng.
Bài thi có cả thực hành lẫn lý thuyết, kiểm tra cả kỹ năng mềm lẫn kỹ năng cứng, nghĩa là từ kiến thức đến cách giảng dạy, cách soạn giáo án…
Hiện tại, nguyên chủ đã bước tới ngưỡng ba mươi tuổi mới có chút tự tin và chuẩn bị đi đăng ký thi lấy chứng chỉ, những năm trước nguyên chủ đã đăng ký không dưới năm lần và đều bị loại ngay vòng đầu, thật sự không dễ dàng chút nào.
Và sự hút máu của hai mẹ con Lan Minh vẫn duy trì đằng đẵng mấy chục năm trời. Nếu tính là công nuôi dưỡng thì nguyên chủ cũng đã trả xong, bọn họ nuôi nguyên chủ từ năm sáu tuổi đến năm mười lăm tuổi là chín năm, nguyên chủ nuôi bọn họ tới nay đã vỏn vẹn mười hai năm.
Còn chưa kể, nhà bọn họ chỉ ở mức đủ ăn chứ chẳng thuộc diện khá giả. Lúc ấy nguyên chủ vẫn còn là một cô bé, nuôi nguyên chủ không tiêu tốn quá nhiều tiền. Nhưng mười hai năm nay, nguyên chủ không chỉ nuôi mỗi em gái mà phải ôm đồm cả Lan Minh.
Ít ra thì tên Cận này còn không biết, nguyên chủ và Xích Miên là hai người khác nhau, bị trở mặt là chuyện quá bình thường.
Nhưng còn nó, nhớ lúc đầu gặp gỡ Thượng tiên Xích Miên đã sủng nó cỡ nào cơ chứ, bây giờ cô cũng trở mặt với nó rồi.
Tuy vậy, Nhân Nhân sớm đã cân bằng lại được. Danh tiếng của Thượng tiên Xích Miên - Chiến thần lừng lẫy trong tam giới thì có ai mà không biết chứ. Cô được gọi là người có tính tình thất thường, giây trước còn tay bắt mặt mừng nhưng giây sau có thể một phát đâm xuyên cổ họng đối phương.
Không sao, đây là ký chủ nhà nó, như thế nào cũng tốt, có ra sao cũng rất là đáng yêu. Vì hiểu cô không thích ồn ào nên nó nào dám tán gẫu với cô.
Tuy vậy Nhân Nhân vẫn hơi rầu rĩ chống cằm, ký chủ của hệ thống cách vách rất là thích tán gẫu, hai người bọn họ cứ bô lô bô la với nhau suốt. Sơ hở là tán gẫu, sơ hở là tán gẫu, nó cũng muốn như vậy nha.
—
Biệt thự nhà họ Nguyễn.
Bách Tân bỏ tờ báo xuống bàn, trầm tĩnh nghe vệ sĩ báo cáo lại mọi chuyện: "Ồ, cô ấy nói như vậy thật ư?"
"Thưa ông chủ, quả thật là như vậy. Những lời tôi thuật lại là không sai sót một chữ nào đâu ạ."
Bách Tân chau mày suy tư, dựa theo những gì ông được báo cáo trong thời gian qua thì cô chủ nhiệm này cũng không khác gì những cô giáo khác ở những trường Bách Cận từng học, đều bị cậu ta lừa tới tay.
Đối với một lão cáo già như ông mà nói, Bách Tân thừa hiểu tâm tư của những cô giáo đó. Dĩ nhiên là ông không hề dung túng thằng con trai trời đánh của mình, trái lại luôn tẩn Bách Cận thừa sống thiếu chết khi có chuyện xảy ra.
Nhưng biết làm sao được? Ông cũng đâu thể ngăn cản khi mấy cô gái đó muốn nhào vào lòng thằng nhãi con ông. Đây là tại anh tại ả tại cả đôi bên, Bách Cận theo đuổi và tán tỉnh chứ không phải cưỡng ép hay giở thủ đoạn hèn hạ gì đó.
Bây giờ xem ra, cô chủ nhiệm này có đôi phần khác biệt. Nếu vậy tình trạng mập mờ khi trước là thế nào nhỉ? Bách Tân xua tay căn dặn.
“Cứ quan sát thêm đi, có gì thì báo lại với tôi ngay.”
—
Chiều đến, Xích Miên không có tiết dạy nên quyết định đi dạo ở trung tâm thương mại.
Theo nguyện vọng thứ ba của nguyên chủ, cô sẽ tận hưởng cuộc sống thật tốt, không bạc đãi bản thân để cung phụng cho những con đỉa hút máu kia nữa.
Tuy nhiên thì cô cũng phải chi tiêu trong khả năng của bản thân.
Sau khi cân nhắc, Xích Miên dạo vài vòng rồi mua những thứ để phục vụ nhu cầu sinh hoạt như nến thơm, tinh dầu và hoa khô để vào bồn tắm; một ít váy vóc…
Xích Miên mua đồ xong thì đã sáu giờ chiều, cô xuống tầng trệt mua một cây kem vani, tính ăn xong sẽ lái xe về nhà.
Ngay lúc này, điện thoại cô reo vang. Nhìn lên màn hình, người gọi đến là “mẹ”.
Xích Miên bấm nhận cuộc gọi, cô còn chưa lên tiếng thì đầu dây bên kia đã nói không ngừng.
“Mày chết đi đâu rồi hả, em gái mày tới nhà mày lấy tiền mà chẳng thấy mày đâu. Điện thoại của con bé bị hư rồi, mày mau về nhà đưa tiền cho con bé mua điện thoại mới đi.
Mày đúng là thứ xui xẻo máu lạnh, chẳng thèm liên lạc gì với em gái, chẳng hay con bé bị làm sao. Em nó bị tai nạn xe, ngay cả điện thoại cũng hư rồi, không liên lạc được, mày thì hay rồi, chẳng buồn quan tâm con bé.
Bây giờ mày làm cô giáo được người ta tung hô sung sướng quá mà, sống yên ổn quá rồi nên quên hết công ơn nuôi dạy của cha mẹ phải không? Cái loại vô ơn…”
Xích Miên nghe tới đây thì không muốn nghe tiếp nữa, cô tắt máy luôn, sau đó kéo số của bà ta vào danh sách đen.
Đây là một trong sống những con đỉa hút máu nguyên chủ.
Nói ra thì nguyên chủ là một cô nhi, còn hai vợ chồng Lan Minh thì gặp trắc trở trong việc sinh nở, cầu trời khẩn Phật thuốc thang dồn dập tận hơn mười năm mà cái bụng vẫn không có chút tin tức nào.
Vì vậy vợ chồng Lan Minh mới đến cô nhi viện rồi nhận nuôi nguyên chủ. Nguyên chủ về ở với bọn họ vài năm thì chồng Lan Minh qua đời vì đột quỵ.
Ngay sau đó, bụng Lan Minh có tin vui, từ đó mọi chuyện đều thay đổi. Bà ta bắt đầu quay ngoắt một trăm tám mươi độ, miệng thì mắng không ngừng, tay thì tăng tương tác liên hồi; không ngày nào không chửi, không ngày nào không đánh.
Bà ta nói tại nguyên chủ nên chồng bà ta mới chết, khiến bà ta phải cực khổ mưu sinh, bà ta hận nguyên chủ vô cùng và chẳng thèm che giấu điều đó. Bà ta nói nguyên chủ nợ nhà bà ta rất nhiều, có dùng cả đời làm trâu làm ngựa cho nhà bà ta cũng chưa trả hết.
Năm đó nguyên chủ học lớp mười, vì bà ta không muốn tốn tiền nuôi nguyên chủ ăn học nên nguyên chủ đành nai lưng ra đi làm thêm. Tuy vậy, thời điểm đó nguyên chủ chưa đủ tuổi nên rất khó xin việc, người ta sợ thuê trẻ dưới tuổi vị thành niên sẽ bị phạt, thậm chí là ngồi tù.
May thay, có một quán ăn chịu thuê nguyên chủ vì bà chủ thấy nguyên chủ quá đáng thương. Bà cũng có con gái bằng tuổi nguyên chủ, nhìn con gái mình vui vẻ sống qua ngày lại thấy nguyên chủ như vậy nên rất thương xót.
Nhờ vậy nguyên chủ trang trải được tiền ăn học, nhà trường cũng biết tình trạng nguyên chủ nên hỗ trợ rất nhiều vì nguyên chủ là học sinh giỏi và rất ngoan ngoãn lễ phép.
Nhà trường cho nguyên chủ vào diện học sinh có hoàn cảnh khó khăn cần giúp đỡ, học phí được miễn gần như hoàn toàn. Nguyên chủ chỉ tốn tiền mua sách vở là chủ yếu.
Cứ như vậy, nguyên chủ cắn răng cắn cỏ học hết cấp ba, giành được học bổng toàn phần ở trường Đại học trên thành phố.
Dưới sự khuyên nhủ của thầy cô trong trường và nguyên chủ phải hứa phải gửi tiền về cho bà ta vào mỗi tháng thì nguyên chủ được lên thành phố học như mong muốn.
Không chỉ phải lo tiền ăn học, nguyên chủ còn nai lưng ra làm thêm để gửi tiền về cho mẹ con Lan Minh. Đồng thời cố gắng để thành tích không bị thụt lùi, nếu không học bổng toàn phần sẽ không đến tay nguyên chủ.
Hiện tại, dù trường nguyên chủ đang giảng dạy không phải là một ngôi trường quốc tế đắt đỏ nhưng chắc chắn là một ngôi trường nổi tiếng. Đây là một trong ba ngôi trường chuyên nổi tiếng nhất thành phố, những học sinh có thành tích kém sẽ không đủ điểm bước vào ngôi trường này, giáo viên không có năng lực cũng không thể công tác giảng dạy tại đây.
Song song đó, nguyên chủ cũng đang cố gắng ôn luyện để lấy được chứng chỉ giảng dạy. Luật ở nơi này là muốn dạy thêm thì phải lấy được chứng chỉ, dù dạy thêm ở trung tâm hay tự mở lớp thì cũng phải có chứng chỉ mới được, nếu không sẽ là phạm pháp. Nhưng muốn lấy được chứng chỉ đó không phải điều dễ dàng.
Bài thi có cả thực hành lẫn lý thuyết, kiểm tra cả kỹ năng mềm lẫn kỹ năng cứng, nghĩa là từ kiến thức đến cách giảng dạy, cách soạn giáo án…
Hiện tại, nguyên chủ đã bước tới ngưỡng ba mươi tuổi mới có chút tự tin và chuẩn bị đi đăng ký thi lấy chứng chỉ, những năm trước nguyên chủ đã đăng ký không dưới năm lần và đều bị loại ngay vòng đầu, thật sự không dễ dàng chút nào.
Và sự hút máu của hai mẹ con Lan Minh vẫn duy trì đằng đẵng mấy chục năm trời. Nếu tính là công nuôi dưỡng thì nguyên chủ cũng đã trả xong, bọn họ nuôi nguyên chủ từ năm sáu tuổi đến năm mười lăm tuổi là chín năm, nguyên chủ nuôi bọn họ tới nay đã vỏn vẹn mười hai năm.
Còn chưa kể, nhà bọn họ chỉ ở mức đủ ăn chứ chẳng thuộc diện khá giả. Lúc ấy nguyên chủ vẫn còn là một cô bé, nuôi nguyên chủ không tiêu tốn quá nhiều tiền. Nhưng mười hai năm nay, nguyên chủ không chỉ nuôi mỗi em gái mà phải ôm đồm cả Lan Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.