Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi!

Chương 17: Vợ Kế Của Lão Đại (4)

Mẹ Kế

27/07/2024

Lan Minh tính toán hay thật, muốn vắt kiệt nguyên chủ đến chết mới thôi.

Xích Miên thủng thẳng ăn hết cây kem rồi mới chậm rãi trở về nhà.

Lúc cô về nhà thì thấy một cô gái trẻ, tuy mặt mày non nớt nhưng bôi son trát phấn rất đậm, ăn mặc sành điệu, mái tóc dài nhuộm một màu đỏ rực uốn xoăn.

Dựa theo ký ức của nguyên chủ thì đây là Uyển Đồng, năm nay mười lăm tuổi đang học lớp mười.

Lan Minh để Uyển Đồng lên thành phố học cấp ba nhưng cô ta đã nghỉ từ lâu, có làm việc gì không cô cũng không rõ, chỉ là tháng nào cũng đến đòi tiền, thái độ tệ lắm.

Thấy Xích Miên đã về, Uyển Đồng cau có vô cùng vọt tới: “Này, sao giờ mới về. Đưa tiền nhanh đi, tốn thời gian quá!”

Xích Miên lướt qua Uyển Đồng như không hề nhìn thấy, cô mở cửa nhà muốn bước vào.

Uyển Đồng hoàn toàn nổi điên trước thái độ của Xích Miên, cô ta giơ tay muốn nắm tóc cô, vừa hành động vừa chửi: “Ê con kia, bị điếc hả? Đưa…”

Chưa đợi Uyển Đồng nói hết câu thì Xích Miên đã xoay người lại, cô nhẹ nhàng tránh được công kích của cô ta rồi đáp lại cô ta bằng một cái tát.

Tiếng lòng bàn tay chạm vào má vang lên rõ to, Uyển Đồng điên tiết gào lên: “Con đĩ xui xẻo, mày dám đánh tao hả?”

Xích Miên cười ngỏn ngoẻn rồi nhấc chân đạp thẳng vào bụng Uyển Đồng. Cô ta đau đớn hét lên rồi ngã ngửa ra sau.

“Chó ngoan không cản đường, biến đi!”

Uyển Đồng đau đớn ngã ngồi dưới đất, cô ta ngửa đầu thì nghe được lời nói nhẹ nhàng của cô, nhưng gương mặt cô thờ ơ, nhìn cô ta hệt như nhìn một con ruồi, con kiến; ánh mắt lại nghiêm nghị, khiến lòng cô ta chợt rung lên.

Uyển Đồng sợ tới mức không biết phải phản ứng thế nào. Đợi đến khi cô ta hoàn hồn thì Xích Miên đã bước vào nhà từ lâu rồi.

Xích Miên chậm rãi sắp xếp đồ đạc vừa mua được, trong lòng tính toán. Trong ba nguyện vọng của chủ thì không có nguyện vọng nào liên quan đến hai mẹ con Lan Minh cả.

Nhưng với tính tình của nguyên chủ, đã không muốn báo thù thì cũng không muốn bọn họ bị làm sao.

Nếu bọn họ không chạy đến chọc cô thì thôi, nhưng nếu bọn họ ở trước mặt cô múa may quay cuồng, nhất định cô sẽ không nhịn. Miễn bọn họ còn sống là được rồi.

Nhân Nhân hơi rùng mình, đúng là Thượng tiên, áp đảo hoàn toàn.



Nói ra thì ngoại trừ sợ nhiệm vụ thất bại, Xích Miên sẽ bị giam cầm ở thế giới nhỏ mãi mãi thì còn lại, so với những người làm nhiệm vụ khác cô có lợi thế lắm.

Vì Xích Miên là Thượng tiên, dù ở thế giới lớn cô đã bị tiêu tán nguyên thần. Nhưng ở thế giới nhỏ nhưng cô vẫn mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Tuy cơ thể nhìn mảnh mai tới đâu thì sức mạnh của cô vẫn có thể phát huy, dẫu không bao giờ so được với sức mạnh thật sự của cô nhưng để đối phó với mấy người bình thường thì dư sức.

Dẫu có đối đầu với người võ công đầy mình hay với bán tiên cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, Xích Miên là Thượng tiên bấy nhiêu lâu rồi, lại còn là Chiến thần. Những thứ cô biết, sức mạnh cô có, thủ đoạn cô dùng… những người ở thể giới nhỏ hoàn toàn không có khả năng chống lại.

Có thể nói, Xích Miên chỉ đang đi lịch luyện mà thôi.



Vài tháng sau.

Thời gian này Bách Cận như thay đổi thành một con người khác. Không chỉ học hành chăm chỉ mà cách cư xử với mọi người cũng trở nên hòa nhã hơn rất nhiều.

Nhờ vậy, thành tích của Bách Cận đã được nâng cao. Vốn dĩ đầu óc của cậu ta rất tốt, nay chăm chỉ thì kết quả của các bài kiểm tra đều đứng đầu ở lớp. Các học sinh nữ lại càng hâm mộ cậu ta nhiều hơn; gia thế tốt, thành tích xuất sắc, vẻ bề ngoài đẹp đẽ, đúng là không có chỗ nào để chê.

Nhưng Bách Cận lại phiền não vô cùng. Người khác đều thay đổi thái độ với cậu ta, dù ít dù nhiều. Chỉ có người cậu ta để ý vẫn thờ ơ vờ như không thấy sự thay đổi của cậu ta.

Đôi lần, Bách Cận muốn tâm sự với Bách Tân. Người đàn ông từng trải như ông hẳn sẽ có cách giải quyết vấn đề cậu ta đang phiền não, nhưng Bách Cận tự ái cao, dù là với cha mình cũng không muốn bị mất mặt nên đành thôi.

Xích Miên không hề quan tâm, cô vẫn ngày ngày giảng dạy và ôn luyện, rảnh rỗi thì đi mua sắm, hưởng thụ cuộc sống.

Lúc này, kỳ họp phụ huynh đến. Sáng sớm, Xích Miên dậy sớm chuẩn bị, khi cô chuẩn bị ra cửa thì nghe có tiếng gõ cửa vọng vào.

Xích Miên bước ra mở cửa, bên ngoài là hai mẹ con Lan Minh.

Tuy Lan Minh là một người phụ nữ trung niên, nhưng vì được bảo dưỡng tốt, lại không phải vất vả làm lụng nên trông hãy còn khá trẻ trung. Thời gian không lưu quá nhiều dấu vết trên gương mặt bà ta.

Nói ra thì Lan Minh cũng là một người tốt số, lúc nhỏ thì có cha mẹ nuôi, lớn lên lấy chồng thì có chồng nuôi, lớn tuổi chút thì có cô con gái nuôi là nguyên chủ nuôi. Tuy không giàu có nhưng không thiếu ăn thiếu mặc, nhìn bà ta rất khoan khoái, thậm chí quần áo trên người còn có phần sang trọng.

Về phần Uyển Đồng, có lẽ hôm nay đi cùng với Lan Minh nên cô ta hoàn toàn rũ bỏ sự sành điệu. Thay vào đó mái tóc buộc đuôi ngựa, gương mặt không trang điểm chỉ tô son nhạt, trên người là chiếc váy hoa phù hợp với độ tuổi. Đúng là nhìn thuận mắt hơn lần trước nhiều lắm.

Vừa thấy Xích Miên, Lan Minh đã bắt đầu chửi rủa không ngừng.

Xích Miên làm lơ lời chửi mắng của bà ta, cô chặn hai mẹ con bà ta ngoài cửa rồi bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”

Lan Minh đang chửi mắng khí thế thì bị thái độ bình tĩnh của Xích Miên làm cho khựng lại. Đúng như lời Uyển Đồng nói, cô thay đổi lớn lắm, không còn nhu nhược dễ bắt nạt như trước.



“Mày nói chuyện với mẹ mày như thế à? Tránh ra cho tao vào nhà, sáng nay lạnh chết đi được.”

Xích Miên giữ chặt cửa, bước lên vài bước làm hai mẹ con Lan Minh phải lùi về phía sau rồi cô thuận tay đóng cửa lại.

“Tôi hỏi là có chuyện gì?”

“Mày muốn làm phản đúng không? Em mày tới lấy tiền mà mày không cho mà còn đánh con bé. Giờ tao không quản nổi mày nữa đúng không?”

Xích Miên gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ bà không quản tôi được nữa. Đừng hòng gán tội lên đầu tôi để tôi làm trâu làm ngựa cho hai mẹ con nhà bà.”

Gương mặt Lan Minh nhăn nhó rất khó coi: “Ý mày là sao? Mày muốn ăn cháo đá bát đúng không?”

“Từ lúc cha mất, bà không tốn một đồng nào cho tôi. Tính từ lúc bà nhận nuôi tôi tới lúc đó là chín năm. Mà từ lúc tôi nai lưng làm lụng để nuôi hai mẹ con bà đến nay đã tròn mười hai năm.

Nói gì thì nói, đúng là cha và bà đã từng có ơn dưỡng dục với tôi, nên tôi vẫn sẽ chu cấp tiền hàng tháng cho bà. Vẫn như trước đây, mỗi tháng ba triệu, nhưng không có chuyện con bé Đồng tới đây đòi tiền. Nhưng nếu bà cứ cắn mãi không tha, muốn ép tôi vào đường cùng thì lúc đó đừng trách tôi vô tình. Tôi chỉ nói bấy nhiêu thôi, bà tự suy nghĩ rồi quyết định.”

Nói xong, Xích Miên cũng không đợi bà ta trả lời mà nhanh chóng dắt xe ra chạy tới trường, cô sắp trễ giờ họp rồi.

Mà phía sau, hai mẹ con Lan Minh nhìn chằm chằm bóng lưng của Xích Miên, rõ ràng là không muốn buông tha.



Xích Miên đang viết nội dung của cuộc họp phụ huynh lên bảng thì nghe bên ngoài có tiếng ồn ào.

Bảo vệ bước vào lớp nói với cô: “Cô giáo, mẹ với em gái của cô đang ầm ĩ ngoài cổng trường. Tôi mời bọn họ tới văn phòng họ lại không chịu, cô giáo ra xem coi sao, hôm nay là ngày họp phụ huynh, nếu để phụ huynh thấy vậy cũng không hay cho lắm…”

Tay cầm phấn của Xích Miên khựng lại, sau đó cô buồn bã bước xuống bục: “Tâm thần mẹ tôi có vấn đề, trị mấy năm nay không có chút tiến triển nào mà càng ngày càng nặng. Haiz, để tôi ra xem mẹ, làm phiền mọi người quá.”

Bảo vệ thấy vậy thì rất cảm thông, lập tức nói mấy lời an ủi cô.

Bình thường Xích Miên rất hòa nhã, lúc nào cũng chào hỏi mọi người, kể cả lao công hay bảo vệ đều không ngoại lệ. Thỉnh thoảng cô còn làm bánh mang lên trường mời mọi người, mà dung mạo lại rất xinh xắn, đẹp người đẹp nết; do đó mọi người có thiện cảm với cô nhiều lắm.

Nay nghe Xích Miên nói vậy thì lại thấy tội nghiệp, thảo nào cô đã ba mươi mà vẫn chưa kết hôn còn muốn ôn luyện để lấy chứng chỉ, rõ ràng là luôn phải nỗ lực kiếm tiền. Đúng là hồng nhan bạc phận mà.

Xích Miên thấy vậy thì cúi đầu cười thầm. Ở trong trường chẳng có gì là bí mật cả, chuyện của giáo viên thì có giáo viên bảo vệ lao công tán gẫu. Chuyện của học sinh thì có học sinh lan truyền. Đó cũng là điều cô muốn, để mọi người đồn thổi chuyện này, càng thổi càng lan xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook