Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi!
Chương 18: Vợ Kế Của Lão Đại (5)
Mẹ Kế
27/07/2024
Xích Miên đi ra ngoài cổng trường thì thấy hai mẹ con Lan Minh đang kêu gào ầm ĩ, cô đưa tay véo mạnh lên đùi, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt chực chờ như sắp rơi.
“Mẹ ơi…”
Xích Miên kêu lên một tiếng rồi chạy tới bên cạnh Lan Minh, cô không cho bà ta cơ hội phản ứng, làm như ôm bà ta vào lòng rồi ấn lên cổ bà ta một cái.
Xích Miên ấn chuẩn vào huyệt đạo, Lan Minh lập tức xụi lơ, ngất xỉu.
Uyển Đồng thấy vậy chết trân, không biết nên phản ứng thế nào.
Xích Miên hơi chau mày rồi buồn bã nói với cô ta: “Tâm thần của mẹ không ổn định, sức khỏe lại không tốt. Đáng lẽ chị phải đưa mẹ vào bệnh viện nhưng hôm nay có một buổi họp quan trọng, em đưa mẹ vào bệnh viện dùm chị, lát chị xong việc chị chạy tới liền.”
Uyển Đồng chỉ là một cô gái trẻ, thấy người chủ mưu là Lan Minh đã ngất xỉu, mọi người xung quanh xì xào bàn tán đều có ý bênh vực và tội nghiệp cho Xích Miên thì đành nghe theo lời cô, không dám cãi lại.
Dù mọi người không thấy rõ nhưng Uyển Đồng là người đứng gần Lan Minh nhất, cô ta thấy rõ Xích Miên chỉ ấn vào cổ bà ta một cái là Lan Minh xụi lơ ngay.
Trong lòng Uyển Đồng bắt đầu nảy sinh một nỗi sợ với Xích Miên.
Xích Miên gọi taxi, đợi chiếc taxi chở hai mẹ con Lan Minh khuất bóng thì cô mới xoay người trở vào lớp.
Mà cảnh tượng này đã được Bách Tân chứng kiến từ đầu tới cuối. Trong lòng ông cũng có cái nhìn khác về cô, cô phải cố gắng đến nhường nào mới có được cuộc sống như ngày hôm nay chứ?
Rõ ràng là mẹ nuôi đối xử với cô tệ lắm, nhưng cô không hề oán hận, còn đau lòng rơi nước mắt lo lắng cho bà ta.
Dĩ nhiên là Bách Tân đã cho người điều tra Xích Miên từ trước, những người tiếp xúc với Bách Cận đều bị ông điều tra.
Sở dĩ như thế, là vì Bách Tân không phải một thương nhân bình thường.
Bên ngoài, Bách Tân là một ông trùm trong ngành may mặc, nhưng quá khứ của ông không được sạch sẽ.
Khi xưa, Bách Tân từng là một tay xã hội đen khét tiếng, liếm máu trên dao sống qua ngày.
Về sau xã hội đỡ loạn lạc, Chính phủ dần thâu tóm quyền lực. Các băng đảng không thể hoành hành như xưa được nữa nên Bách Tân rửa tay gác kiếm, bắt đầu dốc sức cho mảng kinh doanh, trở thành một thương nhân đàng hoàng.
Tuy vậy, khi xưa ông tung hoành ngang dọc đã đắc tội với rất nhiều người. Do đó, ông luôn phái người đi theo Bách Cận; nửa là giám sát nửa là bảo vệ. Những người tiếp xúc gần với Bách Cận đều bị điều tra cặn kẽ để tránh xảy ra sai sót đáng tiếc.
Bách Tân chỉ có một đứa con trai là Bách Cận mà thôi.
—
Trong lớp học.
Bách Tân vào lớp khá sớm, khi ông đang đứng trước cửa lớp thì Xích Miên xoay người lại.
Hai người đối mặt với nhau vài giây, Bách Tân hơi bất ngờ trước ánh mắt trong trẻo của cô.
Xích Miên cười dịu dàng: "Chào anh, anh đến sớm thật đó. Mời anh ngồi."
Bách Tân hơi ngượng vì sự thất thần của mình, ông ngồi xuống ở hàng ghế đầu: "Cảm ơn cô giáo.”
Xích Miên viết xong vài dòng chữ trên bảng rồi ngồi xuống ghế giáo viên, cô thoáng ngẩng đầu nhìn Bách Tân.
Cô vờ như không thấy sự ngượng ngùng của Bách Tân, nhẹ nhàng hỏi han rằng: "Anh đến sớm như vậy là muốn hỏi thăm kỹ hơn về tình hình của con mình đúng không?"
Bách Tân cũng không có câu trả lời khác nên ông đành gật đầu: "Đúng vậy. Tôi là phụ huynh của Bách Cận."
Bỗng gương mặt của Xích Miên xuất hiện vài phần phiền muộn, sau đó cô cười nhẹ trả lời rằng: “Tuy em Cận có hơi nghịch ngợm nhưng em Cận thông minh lắm. Em Cận là học sinh đứng đầu lớp và đứng thứ hai toàn khối trong đợt thi giữa kỳ lần này.”
Bấy giờ, Bách Tân cảm thấy hơi mất mặt.
Những cô giáo trước đây của Bách Cận cư xử không giống với Xích Miên, đồng thời bọn họ còn mập mờ với Bách Cận nên ông không có những cảm xúc như những bậc phụ huynh khác.
Nhưng Xích Miên không giống vậy, cô không có mối quan hệ mập mờ với Bách Cận, dĩ nhiên là cũng cư xử rất bình thường. Trái lại khiến ông cảm thấy mất mặt vì những điều Bách Cận đã làm.
Có thể tưởng tượng được Xích Miên đã khó chịu ra sao khi học sinh của mình có những suy nghĩ và hành động không giống lẽ thường.
Tuy vậy, Xích Miên lại không thể nói thẳng ra với ông được.
Bách Tân thầm chửi thằng con trời đánh của mình, bên ngoài lại cười làm lành với cô: “Thật phiền cho cô giáo quá. Tuy tính tình của thằng nhóc Cận có hơi ngỗ nghịch nhưng nội tâm thì không phải là đứa xấu xa, nếu có gì không phải mong cô giáo bỏ qua cho nó. Hôm nay, tôi thay mặt Cận xin lỗi cô giáo."
Xích Miên cười gượng đáp rằng: "Anh quá lời rồi. Không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu ạ."
Thái độ của Xích Miên càng khiến Bách Tân ngần ngại hơn.
Ban đầu gặp ông, cô vui vẻ thoải mái biết bao. Sau khi nhắc tới Bách Cận thì cô dè dặt bấy nhiêu.
Bấy giờ, Bách Tân đã thật sự biết được cảm giác đi họp phụ huynh cho con là thế nào. Dù cô giáo không mắng vốn nhưng ông thừa hiểu, người ta lịch sự không nói rõ càng khiến ông muối mặt hơn.
Xích Miên nhìn thấy Bách Tân không thoải mái thì cười thầm. Đôi khi không nói ra lại càng có tác dụng hơn so với trăm ngàn lời nói.
Không lâu sau, các phụ huynh lần lượt vào lớp, buổi họp nhanh chóng diễn ra và kết thúc trong êm đẹp.
Kết thúc buổi họp, Xích Miên thủng thẳng đi ra nhà xe, nhưng hai bạn xe của cô đều bị thủng lốp, không thể di chuyển được.
Trong ký ức của nguyên chủ thì chuyện thủng lốp xe là ngẫu nhiên, nhưng với Xích Miên là cố ý. Vì cô muốn chắc rằng cơ hội gặp gỡ Bách Tân sẽ không bị bỏ lỡ.
Xích Miên tỏ vẻ khó nhọc, ì ạch dắt xe ra khỏi nhà xe nhưng không thể dắt nổi. Nếu dựa vào sức của cô thì không khó, nhưng cô không muốn. Cô phải tạo ra cơ hội để tổng tài có thể giúp mình.
Khi Bách Tân bước ra bên ngoài và tìm kiếm bóng của Xích Miên trong vô thức, ông thấy cô đang khổ sở với chiếc xe bị thủng lốp.
Bách Tân nhanh nhẹn sải bước dài tới bên cạnh cô: “Cô giáo, để tôi giúp cô nhé?”
Xích Miên tỏ vẻ ái ngại nhìn Bách Tân, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì ông đã uyển chuyển giành lấy chiếc xe và dắt đi.
“Xe của cô giáo bị thủng cả hai bánh rồi. Hay là cô giáo ngồi xe của tôi về trước, tôi sẽ cho người đi sửa chiếc xe này, nội trong ngày mai sẽ đưa tới nhà cho cô giáo.”
Xích Miên mím môi, có chút bối rối vuốt tóc: "Cảm ơn anh nhiều nhưng nếu vậy thì có vẻ không hay lắm. Anh cứ dắt xe của tôi ra khỏi nhà xe dùm tôi là được rồi, tôi sẽ tự tìm chỗ sửa."
Bách Tân lắc đầu: "Ngày mai là chủ nhật, cô giáo không đi dạy đúng không? Dù sao Bách Cận cũng cần cô giáo quan tâm nhiều hơn, cô giáo đừng khách sáo quá làm gì. Thế, cứ quyết định như vậy đi.”
Xích Miên hé mắt nhìn sang, đây là phong cách của tổng tài bá đạo à? Tự quyết định luôn, hay đấy. Nhưng cô còn đang chờ ở khúc sau cơ.
Xích Miên ấp úng hồi lâu mới có thể mở lời: "Ngày mai tôi còn phải đi khám bệnh, tôi từng bị cướp một lần khi đi taxi nên bây giờ tôi không dám đi xe taxi nữa. Tôi sợ sửa xong sẽ trễ, rồi…"
Bách Tân khoác tay, động tác ấy khiến chiếc đồng hồ Rolex đắt tiền dưới tay áo của ông lộ ra bên ngoài. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống khiến tia sáng như có như không phản chiếu lên chiếc xe máy cũ kỹ của cô: "Cô giáo đừng lo, ngày mai tôi cũng có chút việc. Sẵn tiện sẽ đưa cô giáo đi khám bệnh luôn, quyết định vậy nhé!"
“Mẹ ơi…”
Xích Miên kêu lên một tiếng rồi chạy tới bên cạnh Lan Minh, cô không cho bà ta cơ hội phản ứng, làm như ôm bà ta vào lòng rồi ấn lên cổ bà ta một cái.
Xích Miên ấn chuẩn vào huyệt đạo, Lan Minh lập tức xụi lơ, ngất xỉu.
Uyển Đồng thấy vậy chết trân, không biết nên phản ứng thế nào.
Xích Miên hơi chau mày rồi buồn bã nói với cô ta: “Tâm thần của mẹ không ổn định, sức khỏe lại không tốt. Đáng lẽ chị phải đưa mẹ vào bệnh viện nhưng hôm nay có một buổi họp quan trọng, em đưa mẹ vào bệnh viện dùm chị, lát chị xong việc chị chạy tới liền.”
Uyển Đồng chỉ là một cô gái trẻ, thấy người chủ mưu là Lan Minh đã ngất xỉu, mọi người xung quanh xì xào bàn tán đều có ý bênh vực và tội nghiệp cho Xích Miên thì đành nghe theo lời cô, không dám cãi lại.
Dù mọi người không thấy rõ nhưng Uyển Đồng là người đứng gần Lan Minh nhất, cô ta thấy rõ Xích Miên chỉ ấn vào cổ bà ta một cái là Lan Minh xụi lơ ngay.
Trong lòng Uyển Đồng bắt đầu nảy sinh một nỗi sợ với Xích Miên.
Xích Miên gọi taxi, đợi chiếc taxi chở hai mẹ con Lan Minh khuất bóng thì cô mới xoay người trở vào lớp.
Mà cảnh tượng này đã được Bách Tân chứng kiến từ đầu tới cuối. Trong lòng ông cũng có cái nhìn khác về cô, cô phải cố gắng đến nhường nào mới có được cuộc sống như ngày hôm nay chứ?
Rõ ràng là mẹ nuôi đối xử với cô tệ lắm, nhưng cô không hề oán hận, còn đau lòng rơi nước mắt lo lắng cho bà ta.
Dĩ nhiên là Bách Tân đã cho người điều tra Xích Miên từ trước, những người tiếp xúc với Bách Cận đều bị ông điều tra.
Sở dĩ như thế, là vì Bách Tân không phải một thương nhân bình thường.
Bên ngoài, Bách Tân là một ông trùm trong ngành may mặc, nhưng quá khứ của ông không được sạch sẽ.
Khi xưa, Bách Tân từng là một tay xã hội đen khét tiếng, liếm máu trên dao sống qua ngày.
Về sau xã hội đỡ loạn lạc, Chính phủ dần thâu tóm quyền lực. Các băng đảng không thể hoành hành như xưa được nữa nên Bách Tân rửa tay gác kiếm, bắt đầu dốc sức cho mảng kinh doanh, trở thành một thương nhân đàng hoàng.
Tuy vậy, khi xưa ông tung hoành ngang dọc đã đắc tội với rất nhiều người. Do đó, ông luôn phái người đi theo Bách Cận; nửa là giám sát nửa là bảo vệ. Những người tiếp xúc gần với Bách Cận đều bị điều tra cặn kẽ để tránh xảy ra sai sót đáng tiếc.
Bách Tân chỉ có một đứa con trai là Bách Cận mà thôi.
—
Trong lớp học.
Bách Tân vào lớp khá sớm, khi ông đang đứng trước cửa lớp thì Xích Miên xoay người lại.
Hai người đối mặt với nhau vài giây, Bách Tân hơi bất ngờ trước ánh mắt trong trẻo của cô.
Xích Miên cười dịu dàng: "Chào anh, anh đến sớm thật đó. Mời anh ngồi."
Bách Tân hơi ngượng vì sự thất thần của mình, ông ngồi xuống ở hàng ghế đầu: "Cảm ơn cô giáo.”
Xích Miên viết xong vài dòng chữ trên bảng rồi ngồi xuống ghế giáo viên, cô thoáng ngẩng đầu nhìn Bách Tân.
Cô vờ như không thấy sự ngượng ngùng của Bách Tân, nhẹ nhàng hỏi han rằng: "Anh đến sớm như vậy là muốn hỏi thăm kỹ hơn về tình hình của con mình đúng không?"
Bách Tân cũng không có câu trả lời khác nên ông đành gật đầu: "Đúng vậy. Tôi là phụ huynh của Bách Cận."
Bỗng gương mặt của Xích Miên xuất hiện vài phần phiền muộn, sau đó cô cười nhẹ trả lời rằng: “Tuy em Cận có hơi nghịch ngợm nhưng em Cận thông minh lắm. Em Cận là học sinh đứng đầu lớp và đứng thứ hai toàn khối trong đợt thi giữa kỳ lần này.”
Bấy giờ, Bách Tân cảm thấy hơi mất mặt.
Những cô giáo trước đây của Bách Cận cư xử không giống với Xích Miên, đồng thời bọn họ còn mập mờ với Bách Cận nên ông không có những cảm xúc như những bậc phụ huynh khác.
Nhưng Xích Miên không giống vậy, cô không có mối quan hệ mập mờ với Bách Cận, dĩ nhiên là cũng cư xử rất bình thường. Trái lại khiến ông cảm thấy mất mặt vì những điều Bách Cận đã làm.
Có thể tưởng tượng được Xích Miên đã khó chịu ra sao khi học sinh của mình có những suy nghĩ và hành động không giống lẽ thường.
Tuy vậy, Xích Miên lại không thể nói thẳng ra với ông được.
Bách Tân thầm chửi thằng con trời đánh của mình, bên ngoài lại cười làm lành với cô: “Thật phiền cho cô giáo quá. Tuy tính tình của thằng nhóc Cận có hơi ngỗ nghịch nhưng nội tâm thì không phải là đứa xấu xa, nếu có gì không phải mong cô giáo bỏ qua cho nó. Hôm nay, tôi thay mặt Cận xin lỗi cô giáo."
Xích Miên cười gượng đáp rằng: "Anh quá lời rồi. Không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu ạ."
Thái độ của Xích Miên càng khiến Bách Tân ngần ngại hơn.
Ban đầu gặp ông, cô vui vẻ thoải mái biết bao. Sau khi nhắc tới Bách Cận thì cô dè dặt bấy nhiêu.
Bấy giờ, Bách Tân đã thật sự biết được cảm giác đi họp phụ huynh cho con là thế nào. Dù cô giáo không mắng vốn nhưng ông thừa hiểu, người ta lịch sự không nói rõ càng khiến ông muối mặt hơn.
Xích Miên nhìn thấy Bách Tân không thoải mái thì cười thầm. Đôi khi không nói ra lại càng có tác dụng hơn so với trăm ngàn lời nói.
Không lâu sau, các phụ huynh lần lượt vào lớp, buổi họp nhanh chóng diễn ra và kết thúc trong êm đẹp.
Kết thúc buổi họp, Xích Miên thủng thẳng đi ra nhà xe, nhưng hai bạn xe của cô đều bị thủng lốp, không thể di chuyển được.
Trong ký ức của nguyên chủ thì chuyện thủng lốp xe là ngẫu nhiên, nhưng với Xích Miên là cố ý. Vì cô muốn chắc rằng cơ hội gặp gỡ Bách Tân sẽ không bị bỏ lỡ.
Xích Miên tỏ vẻ khó nhọc, ì ạch dắt xe ra khỏi nhà xe nhưng không thể dắt nổi. Nếu dựa vào sức của cô thì không khó, nhưng cô không muốn. Cô phải tạo ra cơ hội để tổng tài có thể giúp mình.
Khi Bách Tân bước ra bên ngoài và tìm kiếm bóng của Xích Miên trong vô thức, ông thấy cô đang khổ sở với chiếc xe bị thủng lốp.
Bách Tân nhanh nhẹn sải bước dài tới bên cạnh cô: “Cô giáo, để tôi giúp cô nhé?”
Xích Miên tỏ vẻ ái ngại nhìn Bách Tân, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì ông đã uyển chuyển giành lấy chiếc xe và dắt đi.
“Xe của cô giáo bị thủng cả hai bánh rồi. Hay là cô giáo ngồi xe của tôi về trước, tôi sẽ cho người đi sửa chiếc xe này, nội trong ngày mai sẽ đưa tới nhà cho cô giáo.”
Xích Miên mím môi, có chút bối rối vuốt tóc: "Cảm ơn anh nhiều nhưng nếu vậy thì có vẻ không hay lắm. Anh cứ dắt xe của tôi ra khỏi nhà xe dùm tôi là được rồi, tôi sẽ tự tìm chỗ sửa."
Bách Tân lắc đầu: "Ngày mai là chủ nhật, cô giáo không đi dạy đúng không? Dù sao Bách Cận cũng cần cô giáo quan tâm nhiều hơn, cô giáo đừng khách sáo quá làm gì. Thế, cứ quyết định như vậy đi.”
Xích Miên hé mắt nhìn sang, đây là phong cách của tổng tài bá đạo à? Tự quyết định luôn, hay đấy. Nhưng cô còn đang chờ ở khúc sau cơ.
Xích Miên ấp úng hồi lâu mới có thể mở lời: "Ngày mai tôi còn phải đi khám bệnh, tôi từng bị cướp một lần khi đi taxi nên bây giờ tôi không dám đi xe taxi nữa. Tôi sợ sửa xong sẽ trễ, rồi…"
Bách Tân khoác tay, động tác ấy khiến chiếc đồng hồ Rolex đắt tiền dưới tay áo của ông lộ ra bên ngoài. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống khiến tia sáng như có như không phản chiếu lên chiếc xe máy cũ kỹ của cô: "Cô giáo đừng lo, ngày mai tôi cũng có chút việc. Sẵn tiện sẽ đưa cô giáo đi khám bệnh luôn, quyết định vậy nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.