Xuyên Qua Thành Bao Tích Nhược
Chương 17: Thổ lộ
Đãi Phóng Sắc Vi
09/03/2017
Tích Nhược khi còn ở hiện đại vốn thích may vá, từ nhỏ ba mẹ luôn khen
nàng có đôi tay khéo léo, trong nhà cũng có vài món đồ dùng là do nàng
may, điều đó đã từng khiến nàng rất tự hào. Chính vì vậy hiện tại nàng
cũng khá quen thuộc với việc cầm kim, nhưng thêu thùa nàng vẫn có chút
xa lạ, ở hiện đại trừ bỏ học nấu cơm, còn mấy ai học thêu thùa đâu.
Nàng một tay cầm bàn căng thêu, một tay cầm kim đưa tới đưa lui vài cái lại không biết phải bắt đầu thế nào, nhìn lại thì thấy Thu Sương bên cạnh thân thủ linh hoạt se chỉ luồn kim, cắt một miếng vải vuông góc, cầm bàn căng căng thẳng miếng vải ra, cúi đầu nghiêm cẩn thêu từng mũi một. Không bao lâu một đóa hoa mẫu đơn đầy quý khí đã thành hình, trên nền vải xanh lục đóa hoa càng thêm đẹp mắt.
Cao thủ a! Tích Nhược ngưỡng mộ nhìn Thu Sương, đây là thủ nghệ thô thiển mà nàng ấy tự nhận sao, đem ra so sánh thì tay nghề của nàng lúc trước hoàn toàn không thể gặp người a, mệt nàng ngay từ đầu còn có ý định khoe khoang.
“Hoa mẫu đơn này thêu thật đẹp!” Tích Nhược khích lệ nói, tiếp theo còn nói, “Lại nói, ta cũng không biết phải thêu làm sao muốn hướng ngươi thỉnh giáo, ngươi không được cất giấu không chỉ nha.”
“Nô tỳ tạ phu nhân khích lệ, Thu Sương sẽ nhất định hết lòng giúp phu nhân học thêu.” Thu Sương cúi đầu mềm mại đáp, vừa nhìn chính là người thích nhàn tĩnh.
Tích Nhược hỏi tiếp nhiều chuyện về thêu thùa, Thu Sương đều nhẫn nại giải đáp cho nàng, cho dù Tích Nhược hỏi vấn đề vô cùng đơn giản, nàng ấy cũng không có một tia biểu hiện khác thường nào. Tích Nhược đang vô cùng hứng thú với việc thêu thùa, nhiệt tình dâng cao, nàng vứt bỏ ngượng ngùng quyết tâm học hết tất cả từ cơ bản tới nâng cao.
Thu Sương bên ngoài cung kính bình thản nhẫn nại giải đáp, trong lòng lại giật mình với tốc độ học tập của Tích Nhược. Ngay từ đầu nàng đã thấy được Tích Nhược chỉ biết sơ sơ về nữ hồng, về phần thêu thùa coi như hoàn toàn không biết gì. Tuy rằng trong lòng có chút khinh thị Tích Nhược là một nữ nhân – đặc biệt là nữ Hán nhân – cư nhiên lại không biết làm nữ hồng, nhưng thân phận của nàng chỉ là hạ nhân không thể nói gì, huống chi trước khi đến Thính Vũ các vương gia đã có phân phó, vị chủ tử mới này muốn các nàng làm gì thì các nàng phải làm thế, chính vì vậy Tích Nhược muốn nàng dạy nàng ấy thêu thùa, nàng sẽ dạy.
Nhưng chỉ mới hết một buổi sáng, trong lòng Thu Sương đã mất bình tĩnh. Chỉ cần nàng giảng qua một lần, Tích Nhược liền nhớ kỹ, chỉ cần nàng sửa lỗi một lần, Tích Nhược liền sẽ không phạm lại lỗi thêu đó nữa, tuy rằng bị kim đâm tay nhiều lần nhưng nàng ấy cũng không kêu đau, cũng không bỏ cuộc, thái độ cũng vô cùng tốt.
Đều nói thầy giáo tốt đều hy vọng có được học trò tốt, chỉ một buổi sáng Thu Sương đã không dám khinh thị Tích Nhược nữa, nàng thu hồi một phần câu nệ tận tâm tận lực đem hết kinh nghiệm của bản thân truyền thụ cho Tích Nhược, hai người ở chung đã hài hòa hơn trước.
Tích Nhược nhìn cành hoa mai dần dần hình thành trong tay , trong lòng nàng chỉ có một loại cảm giác vô cùng thành tựu, nghĩ tới tiểu bảo bảo trong bụng nàng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải luyện kỹ thuật thêu cho tốt để tự tay làm tiểu y phục cho con của mình, nghĩ tới mấy kiểu y phục dễ thương của em bé ở hiện đại, hai mắt Tích Nhược liền sáng lên động lực mười phần.
“Phu nhân nên nghỉ ngơi một chút đi, người thêu cũng đã lâu, cẩn thận tránh làm bị thương ánh mắt.” Xuân Vũ bưng đến một ly trà, khuyên nhủ Tích Nhược.
Tích Nhược vừa nghe, mặc dù không mệt mỏi nhưng vẫn buông kim chỉ xuống, nhìn sắc trời bên ngoài không biết đã là lúc nào liền hỏi, “Hiện tại là giờ nào?”
“Đã là buổi trưa rồi.” Xuân Vũ đáp.
Tích Nhược nghĩ buổi trưa thì chắc đã giữa trưa rồi, khó trách nàng có chút đói bụng, ở cổ đại này không có thói quen ăn trưa, nhưng nàng thì lại quen ăn mỗi ngày ba bữa vì thế nói với Xuân Vũ, “Ta có chút đói bụng, ngươi chuẩn bị dùm ta chút gì để ăn với.”
“Phu nhân muốn ăn món gì?” Xuân Vũ hỏi.
“Không đặc biệt muốn ăn gì cả, cứ giống buổi sáng đi.” Tích Nhược hiện tại tâm trí đều nhào vào việc học thêu, bản thân không nghĩ gì khác được.
“Vâng, nô tỳ sẽ kêu Đông Tuyết đi chuẩn bị ngay.” Xuân Vũ nói xong liền hành lễ đi ra ngoài.
Hôm qua nàng cùng tứ tỳ có nói chuyện phiếm với nhau, qua đó Tích Nhược đã biết được bốn đại nha hoàn ai cũng có sở trường riêng, Xuân Vũ ổn trọng cẩn thận phụ trách quản lý sự vụ hằng ngày trong Thính Vũ các; Hạ Hà hoạt bát hay cười chuyên môn phụ trách hầu hạ việc nghỉ ngơi của Tích Nhược; Thu Sương am hiểu nữ hồng chuyên lo về quần áo cho nàng; Đông Tuyết giỏi trù nghệ lo chuyện ăn uống; bốn người này đều là nhân tài, Tích Nhược vừa thấy liền hiểu được dụng tâm của Hoàng Nhan Hồng Liệt
Tích Nhược đang dùng bữa trưa thì Hoàng Nhan Hồng Liệt tới, thấy Tích Nhược đang ăn rất ngon lành liền ngồi xuống ăn cùng. Ăn xong hai người dời ra chính sảnh ngồi nghỉ, Tích Nhược cầm ly nước ấm lên uống vài ngụp, thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt sắp uống ly trà của mình, liền cau mày ma xui quỷ khiến nói, “Vừa mới dùng cơm xong mà uống trà liền không tốt cho tràng vị.”
Tay cầm trà của Hoàng Nhan Hồng Liệt sững lại sau đó đặt xuống, ôn nhu cười nói, “Tốt, không uống trà.” Quay đầu sang nói với Xuân Vũ đang đứng bên hầu hạ, “Đổi thành nước ấm cho ta.”
Xuân Vũ lập tức đi đổi ly nước khác, Tích Nhược khi nãy vừa nói ra khỏi miệng liền lập tức hối hận, mặc kệ hắn uống trà hay không bản thân sao lại đi nhiều chuyện vậy chứ. Nhưng khi thấy hắn không chút do dự tin tưởng nàng, kêu Xuân Vũ đổi thành nước ấm, trong lòng nàng vẫn là cao hứng.
Ngồi một lát, Hoàng Nhan Hồng Liệt thấy Tích Nhược không nhắc tới chuyện hôm qua đụng mặt với hai cơ thiếp, vì thế chủ động nói, “Tích Nhược, ngày hôm qua đã khiến nàng phải chịu ủy khuất rồi. Nàng yên tâm, các nàng ấy không bao giờ đến quấy rầy nàng nữa đâu.”
Tích Nhược nghe thế khẽ nheo mắt, tổng cảm thấy câu cuối Hoàng Nhan Hồng Liệt nói tuy nhẹ nhưng lại có thâm ý khác, cũng không biết hắn xử trí họ thế nào, Tích Nhược biết những gì bản thân nghe được hôm qua không phải là mộng, đêm qua Hoàng Nhan Hồng Liệt quả thật đã tới.
Nàng làm bộ như không biết gì nói, “Nhan đại ca sao lại nói thế, ta hiện vốn là khách nhân của vương phủ, làm gì mà lại ủy khuất hay không ủy khuất.” Nhắc tới hai nữ nhân kia, Tích Nhược không còn thấy bực mình như ngày hôm qua nữa, dù sao hôm qua nàng cũng đâu có chịu thiệt ngược lại còn khiến Lưu phu nhân kia phải chịu đau một trận.
“Tích Nhược, chỉ cần nàng nguyện ý thì nữ chủ nhân của Triệu vương phủ này sẽ chính là nàng.” Ánh mắt Hoàng Nhan Hồng Liệt sắc quắc, chăm chú nhìn Tích Nhược chờ nàng trả lời.
Trên mặt Tích Nhược hiện lên ý xấu hổ, trong lòng kịch liệt nhảy. Nhưng gương mặt của hai cơ thiếp hôm qua lập tức hiện lên trong óc, giống như một thùng nước lạnh đổ ụp lên đầu nàng khiến nàng thanh tỉnh lại. Bản thân thầm bực, nghe hắn yêu cầu trắng ra như thế vì sao cảm giác đầu tiên lại là cao hứng chứ. Lại nhớ đến phản ứng tâm lí bực bội khi nhìn thấy hai cơ thiếp của hắn vào hôm qua, chẳng lẽ nàng đã thích Hoàng Nhan Hồng Liệt rồi sao?
Nàng một tay cầm bàn căng thêu, một tay cầm kim đưa tới đưa lui vài cái lại không biết phải bắt đầu thế nào, nhìn lại thì thấy Thu Sương bên cạnh thân thủ linh hoạt se chỉ luồn kim, cắt một miếng vải vuông góc, cầm bàn căng căng thẳng miếng vải ra, cúi đầu nghiêm cẩn thêu từng mũi một. Không bao lâu một đóa hoa mẫu đơn đầy quý khí đã thành hình, trên nền vải xanh lục đóa hoa càng thêm đẹp mắt.
Cao thủ a! Tích Nhược ngưỡng mộ nhìn Thu Sương, đây là thủ nghệ thô thiển mà nàng ấy tự nhận sao, đem ra so sánh thì tay nghề của nàng lúc trước hoàn toàn không thể gặp người a, mệt nàng ngay từ đầu còn có ý định khoe khoang.
“Hoa mẫu đơn này thêu thật đẹp!” Tích Nhược khích lệ nói, tiếp theo còn nói, “Lại nói, ta cũng không biết phải thêu làm sao muốn hướng ngươi thỉnh giáo, ngươi không được cất giấu không chỉ nha.”
“Nô tỳ tạ phu nhân khích lệ, Thu Sương sẽ nhất định hết lòng giúp phu nhân học thêu.” Thu Sương cúi đầu mềm mại đáp, vừa nhìn chính là người thích nhàn tĩnh.
Tích Nhược hỏi tiếp nhiều chuyện về thêu thùa, Thu Sương đều nhẫn nại giải đáp cho nàng, cho dù Tích Nhược hỏi vấn đề vô cùng đơn giản, nàng ấy cũng không có một tia biểu hiện khác thường nào. Tích Nhược đang vô cùng hứng thú với việc thêu thùa, nhiệt tình dâng cao, nàng vứt bỏ ngượng ngùng quyết tâm học hết tất cả từ cơ bản tới nâng cao.
Thu Sương bên ngoài cung kính bình thản nhẫn nại giải đáp, trong lòng lại giật mình với tốc độ học tập của Tích Nhược. Ngay từ đầu nàng đã thấy được Tích Nhược chỉ biết sơ sơ về nữ hồng, về phần thêu thùa coi như hoàn toàn không biết gì. Tuy rằng trong lòng có chút khinh thị Tích Nhược là một nữ nhân – đặc biệt là nữ Hán nhân – cư nhiên lại không biết làm nữ hồng, nhưng thân phận của nàng chỉ là hạ nhân không thể nói gì, huống chi trước khi đến Thính Vũ các vương gia đã có phân phó, vị chủ tử mới này muốn các nàng làm gì thì các nàng phải làm thế, chính vì vậy Tích Nhược muốn nàng dạy nàng ấy thêu thùa, nàng sẽ dạy.
Nhưng chỉ mới hết một buổi sáng, trong lòng Thu Sương đã mất bình tĩnh. Chỉ cần nàng giảng qua một lần, Tích Nhược liền nhớ kỹ, chỉ cần nàng sửa lỗi một lần, Tích Nhược liền sẽ không phạm lại lỗi thêu đó nữa, tuy rằng bị kim đâm tay nhiều lần nhưng nàng ấy cũng không kêu đau, cũng không bỏ cuộc, thái độ cũng vô cùng tốt.
Đều nói thầy giáo tốt đều hy vọng có được học trò tốt, chỉ một buổi sáng Thu Sương đã không dám khinh thị Tích Nhược nữa, nàng thu hồi một phần câu nệ tận tâm tận lực đem hết kinh nghiệm của bản thân truyền thụ cho Tích Nhược, hai người ở chung đã hài hòa hơn trước.
Tích Nhược nhìn cành hoa mai dần dần hình thành trong tay , trong lòng nàng chỉ có một loại cảm giác vô cùng thành tựu, nghĩ tới tiểu bảo bảo trong bụng nàng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải luyện kỹ thuật thêu cho tốt để tự tay làm tiểu y phục cho con của mình, nghĩ tới mấy kiểu y phục dễ thương của em bé ở hiện đại, hai mắt Tích Nhược liền sáng lên động lực mười phần.
“Phu nhân nên nghỉ ngơi một chút đi, người thêu cũng đã lâu, cẩn thận tránh làm bị thương ánh mắt.” Xuân Vũ bưng đến một ly trà, khuyên nhủ Tích Nhược.
Tích Nhược vừa nghe, mặc dù không mệt mỏi nhưng vẫn buông kim chỉ xuống, nhìn sắc trời bên ngoài không biết đã là lúc nào liền hỏi, “Hiện tại là giờ nào?”
“Đã là buổi trưa rồi.” Xuân Vũ đáp.
Tích Nhược nghĩ buổi trưa thì chắc đã giữa trưa rồi, khó trách nàng có chút đói bụng, ở cổ đại này không có thói quen ăn trưa, nhưng nàng thì lại quen ăn mỗi ngày ba bữa vì thế nói với Xuân Vũ, “Ta có chút đói bụng, ngươi chuẩn bị dùm ta chút gì để ăn với.”
“Phu nhân muốn ăn món gì?” Xuân Vũ hỏi.
“Không đặc biệt muốn ăn gì cả, cứ giống buổi sáng đi.” Tích Nhược hiện tại tâm trí đều nhào vào việc học thêu, bản thân không nghĩ gì khác được.
“Vâng, nô tỳ sẽ kêu Đông Tuyết đi chuẩn bị ngay.” Xuân Vũ nói xong liền hành lễ đi ra ngoài.
Hôm qua nàng cùng tứ tỳ có nói chuyện phiếm với nhau, qua đó Tích Nhược đã biết được bốn đại nha hoàn ai cũng có sở trường riêng, Xuân Vũ ổn trọng cẩn thận phụ trách quản lý sự vụ hằng ngày trong Thính Vũ các; Hạ Hà hoạt bát hay cười chuyên môn phụ trách hầu hạ việc nghỉ ngơi của Tích Nhược; Thu Sương am hiểu nữ hồng chuyên lo về quần áo cho nàng; Đông Tuyết giỏi trù nghệ lo chuyện ăn uống; bốn người này đều là nhân tài, Tích Nhược vừa thấy liền hiểu được dụng tâm của Hoàng Nhan Hồng Liệt
Tích Nhược đang dùng bữa trưa thì Hoàng Nhan Hồng Liệt tới, thấy Tích Nhược đang ăn rất ngon lành liền ngồi xuống ăn cùng. Ăn xong hai người dời ra chính sảnh ngồi nghỉ, Tích Nhược cầm ly nước ấm lên uống vài ngụp, thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt sắp uống ly trà của mình, liền cau mày ma xui quỷ khiến nói, “Vừa mới dùng cơm xong mà uống trà liền không tốt cho tràng vị.”
Tay cầm trà của Hoàng Nhan Hồng Liệt sững lại sau đó đặt xuống, ôn nhu cười nói, “Tốt, không uống trà.” Quay đầu sang nói với Xuân Vũ đang đứng bên hầu hạ, “Đổi thành nước ấm cho ta.”
Xuân Vũ lập tức đi đổi ly nước khác, Tích Nhược khi nãy vừa nói ra khỏi miệng liền lập tức hối hận, mặc kệ hắn uống trà hay không bản thân sao lại đi nhiều chuyện vậy chứ. Nhưng khi thấy hắn không chút do dự tin tưởng nàng, kêu Xuân Vũ đổi thành nước ấm, trong lòng nàng vẫn là cao hứng.
Ngồi một lát, Hoàng Nhan Hồng Liệt thấy Tích Nhược không nhắc tới chuyện hôm qua đụng mặt với hai cơ thiếp, vì thế chủ động nói, “Tích Nhược, ngày hôm qua đã khiến nàng phải chịu ủy khuất rồi. Nàng yên tâm, các nàng ấy không bao giờ đến quấy rầy nàng nữa đâu.”
Tích Nhược nghe thế khẽ nheo mắt, tổng cảm thấy câu cuối Hoàng Nhan Hồng Liệt nói tuy nhẹ nhưng lại có thâm ý khác, cũng không biết hắn xử trí họ thế nào, Tích Nhược biết những gì bản thân nghe được hôm qua không phải là mộng, đêm qua Hoàng Nhan Hồng Liệt quả thật đã tới.
Nàng làm bộ như không biết gì nói, “Nhan đại ca sao lại nói thế, ta hiện vốn là khách nhân của vương phủ, làm gì mà lại ủy khuất hay không ủy khuất.” Nhắc tới hai nữ nhân kia, Tích Nhược không còn thấy bực mình như ngày hôm qua nữa, dù sao hôm qua nàng cũng đâu có chịu thiệt ngược lại còn khiến Lưu phu nhân kia phải chịu đau một trận.
“Tích Nhược, chỉ cần nàng nguyện ý thì nữ chủ nhân của Triệu vương phủ này sẽ chính là nàng.” Ánh mắt Hoàng Nhan Hồng Liệt sắc quắc, chăm chú nhìn Tích Nhược chờ nàng trả lời.
Trên mặt Tích Nhược hiện lên ý xấu hổ, trong lòng kịch liệt nhảy. Nhưng gương mặt của hai cơ thiếp hôm qua lập tức hiện lên trong óc, giống như một thùng nước lạnh đổ ụp lên đầu nàng khiến nàng thanh tỉnh lại. Bản thân thầm bực, nghe hắn yêu cầu trắng ra như thế vì sao cảm giác đầu tiên lại là cao hứng chứ. Lại nhớ đến phản ứng tâm lí bực bội khi nhìn thấy hai cơ thiếp của hắn vào hôm qua, chẳng lẽ nàng đã thích Hoàng Nhan Hồng Liệt rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.