Chương 20:
Đào Hoa Bạch Trà
31/12/2024
"Trong nhà miệng ăn thì nhiều, ngươi không chịu đi lên huyện kiếm việc làm mà lo học phí cho con. Nếu không phải ngươi suốt ngày tụ tập đánh bạc, thì nhà này đâu đến nỗi loay hoay thế này!"
Dứt lời, bà ta quay sang chỉ vào Kỷ Nguyên, quát lớn:
"Ngày mai không cần dẫn trâu qua nhà An đại hộ nữa! Mỗi ngày còn phải trả tiền cho chúng nó bón sữa bò, một con nghé mà tốn hết ba lượng bạc. Mỗi ngày lại phải thêm hai văn tiền sữa, dựa vào cái gì mà chúng ta phải trả!"
***
Kỷ Nguyên đứng bên nghe ngóng, khi đã nắm rõ mọi chuyện, hắn lặng lẽ bưng chén đũa về phòng mình. Trong lòng hắn, mọi tính toán dần hiện ra rõ ràng.
Thì ra học phí của Kỷ Lợi đã bị Kỷ tam thúc thua sạch trong những lần đánh bạc, trách chi hôm nay không có tiền nộp.
Nếu tính kỹ, đúng là chi phí đi học quả thực không hề nhỏ. Một tháng học phí 150 văn, tương đương một quan rưỡi tiền, quả là gánh nặng lớn với những gia đình bình thường trong thôn. Cả thôn An Kỷ không phải nhỏ, nhưng tổng cộng cũng chỉ có mười bốn đứa trẻ được đi học. Xem ra, số lượng ít ỏi này chính là vì chi phí quá cao.
Dù vậy, gia cảnh nhà Kỷ tam thúc cũng không hẳn là nghèo khó. Nhà cửa trong mấy năm gần đây đã xây sửa khang trang, Kỷ Lợi cũng theo học được ba năm trời, lại còn bỏ ra ba lượng bạc để mua một con nghé. Mỗi ngày, họ đều chi thêm tiền sữa cho An gia để bón nghé. Tính đi tính lại, chi tiêu quả thực không nhỏ.
Ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua đầu, nhưng điều Kỷ Nguyên lo lắng nhất vẫn là chuyện học phí của chính mình.
Kỷ tam thúc tuy mới hơn ba mươi tuổi, nhưng sức khỏe không tệ, hoàn toàn có thể lên huyện thành làm nghề thủ công kiếm tiền. Thế nhưng, ông ta lười biếng lại quen thói tiêu xài phung phí, chẳng hề chịu trách nhiệm với gia đình.
Kỷ Nguyên nghĩ đến đây, chỉ biết thở dài. Tấm bảng đen đã làm xong, nhưng việc học của bản thân vẫn là bài toán khó chưa có lời giải.
Tuy rằng Triệu tiên sinh đã ngầm đồng ý để ta lẻn vào học nhờ, nhưng cứ kéo dài mãi thế này, lòng ta cũng thấy áy náy. Tấm bảng trắng ta mang theo thật chẳng khác nào vật thừa, chỉ là để che mắt người khác mà thôi.
Không chỉ lo lắng về tiền học phí, mà còn phải bận tâm đến tiền mua bút mực. Hiện giờ, tuy ta đã có thể học được cách viết nét chữ cơ bản, nhưng khi luyện tập, cũng chỉ có thể dùng cát làm giấy, lấy cành cây làm bút. Mỗi lần nghĩ đến chữ mình viết trong buổi “khảo thí” hôm nay, ta đều không dám nhìn lại, vì chúng thật sự chẳng ra hình dạng gì.
Nhưng muốn rèn chữ đẹp, thì phải có giấy, bút, mực. Mà mỗi thứ ấy lại là một khoản chi phí không nhỏ. Khó trách người ta nói thời cổ việc học hành thật gian nan. Chỉ riêng khoản phí này thôi, đã không phải thứ mà một đứa trẻ tám tuổi như ta có thể dễ dàng gánh vác được.
Ta đếm kỹ từng đồng:
Học phí là 150 văn.
Một xấp giấy rẻ nhất, ba tờ giá một văn.
Mực rẻ nhất, một lạng giá hai mươi văn.
Bút cũng phải mười văn một chiếc.
Còn nghiên mực, loại rẻ nhất cũng đến một trăm văn, nhưng ta nghĩ tạm thời có thể nhặt một viên đá vừa tay để thay thế.
Một tháng, ít nhất ta phải chi 200 văn, mà đó còn chưa tính học phí. Nếu chỉ để mua bút và giấy, ta cũng cần ít nhất 50 văn. Đừng nói 50 văn, chỉ một văn thôi, hiện tại ta cũng không có. Thật là khó, khó như lên trời vậy.
Dứt lời, bà ta quay sang chỉ vào Kỷ Nguyên, quát lớn:
"Ngày mai không cần dẫn trâu qua nhà An đại hộ nữa! Mỗi ngày còn phải trả tiền cho chúng nó bón sữa bò, một con nghé mà tốn hết ba lượng bạc. Mỗi ngày lại phải thêm hai văn tiền sữa, dựa vào cái gì mà chúng ta phải trả!"
***
Kỷ Nguyên đứng bên nghe ngóng, khi đã nắm rõ mọi chuyện, hắn lặng lẽ bưng chén đũa về phòng mình. Trong lòng hắn, mọi tính toán dần hiện ra rõ ràng.
Thì ra học phí của Kỷ Lợi đã bị Kỷ tam thúc thua sạch trong những lần đánh bạc, trách chi hôm nay không có tiền nộp.
Nếu tính kỹ, đúng là chi phí đi học quả thực không hề nhỏ. Một tháng học phí 150 văn, tương đương một quan rưỡi tiền, quả là gánh nặng lớn với những gia đình bình thường trong thôn. Cả thôn An Kỷ không phải nhỏ, nhưng tổng cộng cũng chỉ có mười bốn đứa trẻ được đi học. Xem ra, số lượng ít ỏi này chính là vì chi phí quá cao.
Dù vậy, gia cảnh nhà Kỷ tam thúc cũng không hẳn là nghèo khó. Nhà cửa trong mấy năm gần đây đã xây sửa khang trang, Kỷ Lợi cũng theo học được ba năm trời, lại còn bỏ ra ba lượng bạc để mua một con nghé. Mỗi ngày, họ đều chi thêm tiền sữa cho An gia để bón nghé. Tính đi tính lại, chi tiêu quả thực không nhỏ.
Ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua đầu, nhưng điều Kỷ Nguyên lo lắng nhất vẫn là chuyện học phí của chính mình.
Kỷ tam thúc tuy mới hơn ba mươi tuổi, nhưng sức khỏe không tệ, hoàn toàn có thể lên huyện thành làm nghề thủ công kiếm tiền. Thế nhưng, ông ta lười biếng lại quen thói tiêu xài phung phí, chẳng hề chịu trách nhiệm với gia đình.
Kỷ Nguyên nghĩ đến đây, chỉ biết thở dài. Tấm bảng đen đã làm xong, nhưng việc học của bản thân vẫn là bài toán khó chưa có lời giải.
Tuy rằng Triệu tiên sinh đã ngầm đồng ý để ta lẻn vào học nhờ, nhưng cứ kéo dài mãi thế này, lòng ta cũng thấy áy náy. Tấm bảng trắng ta mang theo thật chẳng khác nào vật thừa, chỉ là để che mắt người khác mà thôi.
Không chỉ lo lắng về tiền học phí, mà còn phải bận tâm đến tiền mua bút mực. Hiện giờ, tuy ta đã có thể học được cách viết nét chữ cơ bản, nhưng khi luyện tập, cũng chỉ có thể dùng cát làm giấy, lấy cành cây làm bút. Mỗi lần nghĩ đến chữ mình viết trong buổi “khảo thí” hôm nay, ta đều không dám nhìn lại, vì chúng thật sự chẳng ra hình dạng gì.
Nhưng muốn rèn chữ đẹp, thì phải có giấy, bút, mực. Mà mỗi thứ ấy lại là một khoản chi phí không nhỏ. Khó trách người ta nói thời cổ việc học hành thật gian nan. Chỉ riêng khoản phí này thôi, đã không phải thứ mà một đứa trẻ tám tuổi như ta có thể dễ dàng gánh vác được.
Ta đếm kỹ từng đồng:
Học phí là 150 văn.
Một xấp giấy rẻ nhất, ba tờ giá một văn.
Mực rẻ nhất, một lạng giá hai mươi văn.
Bút cũng phải mười văn một chiếc.
Còn nghiên mực, loại rẻ nhất cũng đến một trăm văn, nhưng ta nghĩ tạm thời có thể nhặt một viên đá vừa tay để thay thế.
Một tháng, ít nhất ta phải chi 200 văn, mà đó còn chưa tính học phí. Nếu chỉ để mua bút và giấy, ta cũng cần ít nhất 50 văn. Đừng nói 50 văn, chỉ một văn thôi, hiện tại ta cũng không có. Thật là khó, khó như lên trời vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.