Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính
Chương 20:
Vân Kiều
16/11/2024
Tới gần trưa, Thương Tự Chiêu thoi thóp bước ra khỏi phòng học thêm.
Cậu ta chỉ mới đi được vài bước đã nhìn thấy ông nội mình. Ông nội cậu ta xách một chiếc lồng, đang bước đi lén la lén lút. Bên trong lồng có một con vẹt rất đẹp nhảy qua nhảy lại liên tục, nhìn là biết ngay không phải loại chim gì đàng hoàng.
Thương Tự Chiêu vừa trông thấy ông cụ là lập tức nổi quạu, hùng hổ bước tới, chống tay vào hông: “Có phải ông cố ý chống đối cháu đúng không? Chắc chắn là ông mách với anh họ, chứ không sao cháu lại phải đi học thêm!”
Ông cụ bị cậu ta làm giật mình, dựng râu trừng mắt quát: “Thương Tự Chiêu, cháu có biết tôn trọng bề trên chút nào không hả? Ông là ông nội của cháu, sao cháu dám đứng đây la lối lớn tiếng với ông. Cháu tránh ra đi, cháu đứng chắn đường của ông rồi.”
Thương Tự Chiêu tỏ ý chê bai: “Có giỏi thì ông nói câu này với anh họ đi!”
Ông cụ đuổi cậu ta đứng dẹp qua một bên: “Đừng có động một tí là lại lôi anh họ của cháu ra dọa ông. Đúng rồi, con bé Sở Anh đâu rồi? Sáng nay ông nghe được chuyện vui, tâm trạng vui vẻ nên mua quà tặng cho con bé. Cháu gọi con bé xuống đây đi.”
“Con chim này ư?”
“Chim với không chim cái gì, đây là em trai cháu, tên là Thương Bất Mao.”
Thương Tự Chiêu: “...”
Có phải ông cụ bị lây bệnh của cậu ta rồi không?
Thương Tự Chiêu cảm thấy bất mãn: “Sao ông lại đặt tên cho một con chim là Thương Bất Mao chứ? Hơn nữa, ông tặng em trai cháu cho Sở Anh để làm gì? Nó cũng là em trai của cô ấy hay sao?”
Ông cụ “hừ” khẽ: “Nếu như nó là em trai của con bé thì ông vui còn chẳng kịp đấy. Người ta có em trai của người ta rồi. Ông đem con chim này, à không, đem em trai cháu qua đó để nó chơi với con bé.”
“Sở Anh có em trai ư? Cháu chưa từng nghe cô ấy nhắc tới bao giờ. Ôi, ông không cần phải lên trên tầng đâu, Sở Anh đi vắng rồi.”
Thương Tự Chiêu lải nhải đi theo sau lưng ông cụ. Trước khi ông cụ leo lên tầng trên, cậu ta cản ông cụ lại.
“Con bé đi đâu rồi?”
“Đi thi rồi.”
“Cháu xem người ta mà học hỏi đi!”
“Cô ấy đi thi đấu địa chủ! Đấu địa chủ đó ông biết không?”
“Hừ, vậy cháu cũng cầm giải thưởng về đây cho ông xem thử xem nào? Không thích học hành đã đành, đến chơi cũng không bằng người ta.”
“... Cháu không nói chuyện với ông nữa đâu.”
“Được vậy thì tốt quá.”
Cửa phòng làm việc trên tầng hai không đóng, cho nên cuộc đối thoại ồn ào của hai ông cháu bị người trên tầng hai nghe thấy hết.
Thương Trú tỏ vẻ tẻ nhạt ra mặt, không tập trung nghe Tiểu Tống báo cáo, không biết có nghe vào tai hay không. Tiểu Tống khó xử, không biết mình nên đi đóng cửa lại hay là nên giả vờ như không nghe thấy gì hết.
“Tiểu Tống.”
Đương lúc Tiểu Tống còn đang phân vân thì Thương Trú bỗng gọi tên anh ấy.
Tiểu Tống nghĩ thầm, cuối cùng sếp cũng không chịu nổi nữa rồi. Anh ấy khẽ đáp: “Dạ!”
Sau đó lập tức đi đóng cửa lại.
Nào ngờ Tiểu Tống còn chưa kịp sải bước thì Thương Trú lại nói: “Muốn ngủ với cậu, muốn ăn cơm cùng cậu, còn để ý tóc của cậu.”
Gì cơ?
Tiểu Tống suýt thì ngừng thở, sếp đã tẻ nhạt tới mức muốn ra tay với anh ấy rồi ư?
May mà Thương Trú lại nói tiếp: “Có người muốn làm những điều đó với cậu thì có nghĩa là gì?”
“Thích sếp.” Tiểu Tống đáp theo phản xạ: “À không, ý tôi là người đó thích sếp.”
Thương Trú cảm thấy khó xử.
Sở Anh thích anh, nếu vậy thì không được tiện cho lắm.
...
Buổi trưa, ba người nhà họ Thương cùng tụ họp ăn cơm với nhau, coi như là làm sinh nhật cho Thương Trú. Ông cụ Thương chỉ hận không thể áp dụng hết những ý tưởng trong đầu mình, tiếc là cháu trai yêu quý không cho ông ấy cơ hội đó.
Vậy là đến chiều, hoạt động giải trí duy nhất của ông cụ Thương và Thương Tự Chiêu chỉ còn lại mỗi việc bóc quà cho Thương Trú.
Mặc dù Thương Trú có rất ít bạn bè nhưng quà tặng lại có thể xếp thành hẳn một ngọn núi nhỏ. Bởi dù sao anh cũng mang họ Thương.
Trong lúc hai ông cháu đang ngồi chơi, quản gia bật livestream lên, chiếu lên màn hình lớn.
Thương Trú uể oải liếc mắt xem thử. Anh không hề hứng thú với game bài chút nào.
Ông cụ thấy vậy cũng ngước lên nhìn, lẩm bẩm hỏi quản gia: “Sao Đán Đán lại xem thứ này? Dạo này thằng bé có hứng thú với game bài à?”
Quản gia bĩu môi, nói nhỏ: “Cậu chủ xem cô Sở đấy ạ, cô Sở tham gia giải đấu này.”
Hai người chụm đầu lại thì thầm với nhau, Thương Tự Chiêu không nhịn được cũng dỏng tai lên nghe lỏm.
“Ồ, đây chính là giải đấu địa chủ kia à?”
“Vâng, hôm qua cậu chủ nói muốn xem.”
“Chính miệng thằng bé nói như vậy à?”
“Vâng ạ.”
Ông cụ nghe xong, trong lòng thầm nhủ chuyện này quả là ghê gớm.
Những năm qua, Thương Trú đâu có như vậy bao giờ. Anh chưa từng để ý tới ai bao giờ. Chưa biết chừng trong mắt anh, Thương Tự Chiêu còn không đáng chú ý bằng con chim cánh cụt Nam Cực lần trước nhìn thấy ấy chứ. Chuyện hôm nay thế này đúng là hiếm thấy.
Thương Tự Chiêu nhướng mày, cậu ta có cảm giác hai ông cụ này mà chụm đầu lại với nhau thì chắc chắn là không phải chuyện gì tốt đẹp.
Không được, cậu ta phải bảo vệ anh họ và người anh em của mình.
Lúc này trên màn hình lớn, người dẫn chương trình đang giới thiệu các tuyển thủ thi đấu. Sở Anh được xếp cuối cùng. Thế nhưng bất kể cô đang ở đâu, cô vẫn luôn thu hút ánh nhìn của mọi người ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ông cụ Thương khen ngợi: “Tiểu Anh ăn hình quá, xinh xắn thật!”
Thương Tự Chiêu phản bác: “Sao ông lại gọi người ta là Tiểu Anh? Lần trước cháu gọi cô ấy là Tiểu Anh, cô ấy đã nôn ọe đấy.”
Ông cụ sầm mặt lại: “Cháu im đi.”
Thương Tự Chiêu bất mãn: “Ngay cả nói cũng không cho cháu được nói ư?”
Thương Trú: “Ồn ào quá.”
Ông cụ Thương và Thương Tự Chiêu liếc nhìn nhau, lập tức tắt tiếng.
Lúc này, Sở Anh đã bắt đầu thi đấu. Một cô gái như hoa như ngọc như cô đứng giữa một nhóm ông bà già trông cực kỳ bắt mắt. Hai ông cụ chung bảng với cô đã vụng trộm nhìn cô mấy lần.
Quản gia chọn xem livestream của bảng của Sở Anh. Mỗi bảng có một màn hình khác nhau.
Không hổ là ban tổ chức dám dùng một triệu tệ làm giải thưởng.
Sở Anh rất nhanh tay, lá bài bay qua tay cô mượt như nước chảy.
Phương thức ra bài của cô khiến mọi người không thể nhìn thấu, thường xuyên khiến người xem nghẹn họng, nhìn trân trối.
Thương Tự Chiêu càng xem càng say sưa: “Ông nội à, chiêu này hay thật đấy. Không ngờ bà chằn này lại chơi bài giỏi phết chứ đùa. Có gọi hết đám bạn của cháu tới cũng chưa chắc đã thắng được cô ấy.”
Ông cụ đang lặng lẽ liếc mắt quan sát biểu cảm của Thương Trú, đâu quan tâm tới Thương Tự Chiêu hay nội dung livestream.
Ban nãy biểu cảm của Thương Trú còn chẳng mấy hào hứng nhưng hiện tại đã thấy hơi hào hứng rồi.
Trong suốt trận đấu, Sở Anh luôn giữ thái độ hết sức bình tĩnh. Bất kể bài của cô xấu hay đẹp, cô đều không để lộ chút cảm xúc nào. Cô liên tục đánh bại các đối thủ, chớp mắt đã bỏ xa những người khác.
Trên bảng điểm, tên của cô liên tục giữ hạng nhất. Trong khi những cái tên bên dưới liên tục thay đổi thì chỉ có cô là vẫn sừng sững bất động.
Thương Trú xem đến đây, cuối cùng cũng khẳng định được một chuyện.
Cô là Sở Anh nhưng cũng không phải là Sở Anh.
Từ khi cô tới thành phố Minh, anh đã gặp được hai chuyện thú vị.
Bản thỏa thuận này thực sự quá đáng giá.
Khi Sở Anh đứng trên bục nhận giải, Thương Tự Chiêu không nhịn được vỗ tay chúc mừng người anh em của cậu ta: “Ngầu quá trời ngầu! Thế này gọi là gì nhỉ? Thế này gọi là “đàm tiếu gian, tường lỗ hôi phi yên diệt”*.”
*Đàm tiếu gian, tường lỗ hôi phi yên diệt là hai câu trong bài từ “Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ” của Tô Thức nói về trận chiến Xích Bích, quân Tào Tháo bị Chu Du dùng mưu đánh bại tan tác trên sông. Hai câu này có nghĩa là: Trong lúc nói cười, thuyền chiến hóa thành tro bụi.
Cho dù Thương Tự Chiêu rất kích động nhưng không một ai để ý đến cậu ta.
Ông cụ Thương đẩy người quản gia: “Có phải Đán Đán vừa mới cười không?”
Quản gia do dự: “Chắc không phải đâu, tôi chưa từng thấy cậu chủ cười bao giờ.”
…
Tám giờ tối, Sở Anh xuống máy bay.
Trên bầu trời đêm có vài áng mây lờ mờ lững lờ trôi, dăm ngôi sao khi tỏ khi mờ như đèn sắp hết pin.
Năm Ba vẫn còn lâng lâng chưa hoàn hồn vì số tiền thưởng nhận được sau khi thắng giải, suốt dọc đường đi nói ríu rít mãi không thôi: [Anh Anh, chúng ta tự kiếm được tiền rồi! Hừ hừ, ban đầu bọn họ còn dám coi thường cô.]
Sở Anh bất đắc dĩ: [Chuyện này đáng để cậu vui tới vậy cơ à?]
Lúc này, tình yêu đầy ắp trong tim Năm Ba: [Đương nhiên rồi, Anh Anh của tôi là tuyệt nhất!]
Quản gia đã chuẩn bị sẵn xe.
Tới khi Sở Anh trở lại Phong Tê, cô ngạc nhiên khi biết mọi người vẫn chưa ăn tối, dường như đang đợi cô về. Điều này khiến cô không khỏi ngẩn người. Không biết đã bao nhiêu năm rồi không có ai chờ cô về cùng ăn cơm.
Thương Tự Chiêu đói bụng, đảo mắt nhìn thấy Sở Anh, cậu ta vội giục cô: “chúng tôi chờ cậu lâu lắm rồi đấy, nhanh lên nào! Để tôi lên trên tầng gọi anh họ và ông nội. Đúng rồi, ông nội tặng em trai cho cậu đấy.”
Mười phút sau.
Sở Anh và con vẹt bốn mắt nhìn nhau.
Ông cụ Thương đứng bên cạnh hớn hở khoe: “Tiểu… Anh Anh à, đây là em trai của Thương Tự Chiêu, tên là Thương Bất Mao. Sau này nó sẽ chơi với cháu. Nếu nó làm ồn khiến cháu khó chịu thì cháu cứ vứt nó cho Thương Tự Chiêu.”
Thương Bất Mao đang nhảy tới nhảy lui trong lồng nghe vậy lập tức không vui, la lên oai oái: “Ồn ào quá! Ồn ào quá!”
Thương Tự Chiêu đứng bên cười ha ha: “Chắc chắn là nó học được câu này từ anh họ rồi. Chậc chậc, em trai mình thông minh quá.”
Sở Anh chưa nuôi vẹt bao giờ, cô và con vẹt lại liếc nhìn nhau một lần nữa.
Sở Anh nghĩ thầm, sau này em đừng có chọc chị, nếu không chị sẽ vứt em cho thiên nga ăn.
Thương Trú ngồi trên xe lăn như một người tàng hình, nghiêng đầu nhìn bọn họ, cứ như thể thế giới ồn ào này không hề liên quan gì tới anh. Cho tới khi anh bắt được ánh mắt Sở Anh nhìn về phía mình.
Đôi mắt cô giống như một đầm nước.
Đầm nước trên núi tuyết.
Một lát sau, đầm nước ấy bỗng gợn sóng.
Sở Anh nở nụ cười với anh.
Thương Trú cảm thấy mình đói bụng. Anh điều khiển xe lăn, chủ động làm người đầu tiên đi về phía phòng ăn.
Quản gia thoáng ngẩn người rồi lập tức đi theo anh.
Bầu không khí buổi tối tốt hơn buổi trưa một chút.
Sở Anh linh hoạt đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, cô chỉ cần nói vài câu thôi là ông cụ Thương đã cười tươi roi rói rồi. Thương Tự Chiêu buồn bực, rốt cuộc ông cụ này là ông nội của ai?
Người đầu tiên để đũa xuống đương nhiên là Thương Trú.
Anh không mấy hứng thú với những món ăn được nấu nướng cầu kỳ này, chẳng thà quan sát bàn tay của Sở Anh còn thú vị hơn. Đôi bàn tay mảnh khảnh ấy khi cầm đũa không hề thấy bóng dáng sự trôi chảy và tự tin như khi ra bài.
Thương Tự Chiêu không xen được vào cuộc nói chuyện giữa Sở Anh và ông cụ Thương bèn quay qua bắt chuyện với Thương Trú.
Cậu ta gọi: “Anh họ.”
Thương Trú không có phản ứng gì. Thế nhưng từ lâu Thương Tự Chiêu đã quen với chuyện này nên cậu ta vẫn chủ động nói tiếp: “Tuần sau bọn em sẽ thi tháng. Nếu em không lọt được vào top 100 thì em phải gọi Sở Anh là ba. Vậy nếu em lọt được vào top 100, có phải là cô ấy cũng nên gọi em là ba không?”
Lúc này, cuối cùng Thương Trú cũng có một chút phản ứng. Anh nhìn xuyên qua cửa sổ, ngờ vực nhìn ra ngoài trời: “Thương Tự Chiêu, trời tối rồi.”
Thương Tự Chiêu: ?
Anh mới nằm mơ giữa ban ngày ấy!
...
Sau bữa cơm tối, Sở Anh về phòng ngâm mình, tắm rửa xong xuôi mới có cảm giác mình vẫn còn sống.
Hôm nay tâm trạng cô không tồi, cô lăn vài vòng trên chiếc giường lớn, thuận miệng hỏi: “Bé Ba, đã mở khóa nhiệm vụ chưa?”
Năm Ba lật giở sột soạt: [Vẫn chưa, thông báo nói là phải đợi mạch truyện tới đoạn đó mới mở khóa được.]
Nghe vậy Sở Anh cũng không sốt ruột, quay người tắt đèn: “Đi ngủ thôi.”
Đêm này đáng lẽ ra nên kết thúc một cách êm đềm như vậy.
Thế nhưng dường như mạch truyện chính cố ý gây khó dễ cho Sở Anh nên hơn nửa đêm, bỗng nhiên xuất hiện nhiệm vụ mới. Thế là Năm Ba đành phải nhẫn tâm đánh thức Sở Anh đang ngủ dậy.
Sở Anh: “...”
Cô vác mái tóc tổ quạ nhìn chằm chằm vào Năm Ba phát sáng màu huỳnh quang, lửa giận bừng bừng trong lòng không biết trút vào đâu.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng xẹp xuống: “Nhiệm vụ gì?”
Năm Ba rụt rè giơ dòng chữ kia ra cho Sở Anh xem…
[Giúp Thẩm Yến Thanh trèo tường trốn ra khỏi nhà họ Thẩm ngay bây giờ.]
Sở Anh nói đầy máu lạnh: “Chi bằng chúng ta giết hết cả nhà họ Thẩm đi cho Thẩm Yến Thanh được tự do.”
“Hoặc là tôi trói Thẩm Yến Thanh và Tạ Nam Chi lại cho bọn họ cùng nhau bỏ trốn theo tiếng gọi của tình yêu! Chỉ cần làm một lần là giải quyết tận gốc mọi vấn đề.”
Năm Ba phát sáng một cách yếu ớt: [Như vậy không được hay cho lắm.]
Sở Anh thở dài: “Cho nên tôi phải trèo tường rời khỏi Phong Tê trước, sau đó lại giúp Thẩm Yến Thanh trèo tường ra ngoài. Tại sao đêm hôm khuya khoắt biết bao nhiêu người chưa ngủ, cậu ta lại trèo tường ra ngoài gặp Tạ Nam Chi chứ?”
Năm Ba gật đầu: [Có khả năng cậu ta sẽ bị phát hiện.]
Sở Anh thở dài: “Cậu đã nghĩ tới chuyện làm thế nào chúng ta có thể trèo tường rời khỏi một lâu đài như Phong Tê chưa?”
Năm Ba rơi vào trầm tư.
…
Ban công tầng ba.
Thương Trú ngồi trên xe lăn, tận mắt trông thấy Sở Anh một thân một mình đi về phía… Bức tường bao cạnh cổng chính của lâu đài lúc hai giờ sáng.
Dưới bóng đêm, cô gái vốn mảnh mai lại càng thêm phần mong manh.
Thương Trú nhìn chăm chú theo bóng lưng của cô một lúc lâu rồi chợt xuống dưới tầng, bám theo cô.
Sở Anh chưa từng cảm thấy Phong Tê lại rộng lớn tới mức cô đi mãi mà không tới tận cùng như thế này.
Tới khi cuối cùng cô cũng tới được chỗ bức tường bao, lúc này cô mới hiểu, sở dĩ lâu đài được gọi là lâu đài là vì nó được các quý tộc xây dựng để bảo vệ lãnh địa của mình, cô hoàn toàn không thể trèo ra ngoài được.
Năm Ba bắt đầu đưa ra cái gợi ý ngớ ngẩn: [Anh Anh, chúng ta dùng thang thử xem sao đi!]
Sở Anh muốn thử xem thế nào, cô bèn ghi vào sách: Bên tường có một chiếc thang.
Thế là bên tường lập tức xuất hiện một chiếc thang.
Cách đó không xa, Thương Trú lộ vẻ bối rối, vừa rồi ở đó có chiếc thang nào không?
Rõ ràng là không có nhưng tiềm thức lại nói với anh là có.
Sở Anh vịn thang, chậm rãi trèo lên cao. Tới khi leo lên được tới bờ tường, cô có cảm tưởng như mình sắp chạm được vào mặt trăng trên bầu trời xa xôi tới nơi mất rồi. Cô lạnh lùng nhìn xuống bên dưới, cảm thấy chuyện này quá thái quá. Cô không thể nhảy xuống được.
Năm Ba cổ vũ Sở Anh: [Anh Anh, cô có thể!]
Sở Anh: [Tôi không thể, tôi sợ độ cao.]
Thương Trú ngẩng đầu nhìn cô gái ngồi trên bờ tường cao.
Mái tóc đen của cô buông xõa, thân hình nhỏ yếu, mắt cá chân nhỏ xinh buông thõng một bên, chiếc váy ngủ trắng tinh bay bay trong gió. Đằng sau bức tường bao là mặt trăng tròn to, trông cô xiết bao nhỏ bé.
Ánh trăng dìu dịu chiếu xuống, ôm trọn lấy cô.
Cô tựa như một cô nàng phù thủy ngồi trên mặt trăng, có thể sẽ biến mất trước mắt anh bất cứ lúc nào.
Thương Trú bỗng bất thình lình lên tiếng, hỏi cô nàng phù thủy: “Sở Anh, cô đang làm gì vậy?”
Sở Anh: “...”
Cậu ta chỉ mới đi được vài bước đã nhìn thấy ông nội mình. Ông nội cậu ta xách một chiếc lồng, đang bước đi lén la lén lút. Bên trong lồng có một con vẹt rất đẹp nhảy qua nhảy lại liên tục, nhìn là biết ngay không phải loại chim gì đàng hoàng.
Thương Tự Chiêu vừa trông thấy ông cụ là lập tức nổi quạu, hùng hổ bước tới, chống tay vào hông: “Có phải ông cố ý chống đối cháu đúng không? Chắc chắn là ông mách với anh họ, chứ không sao cháu lại phải đi học thêm!”
Ông cụ bị cậu ta làm giật mình, dựng râu trừng mắt quát: “Thương Tự Chiêu, cháu có biết tôn trọng bề trên chút nào không hả? Ông là ông nội của cháu, sao cháu dám đứng đây la lối lớn tiếng với ông. Cháu tránh ra đi, cháu đứng chắn đường của ông rồi.”
Thương Tự Chiêu tỏ ý chê bai: “Có giỏi thì ông nói câu này với anh họ đi!”
Ông cụ đuổi cậu ta đứng dẹp qua một bên: “Đừng có động một tí là lại lôi anh họ của cháu ra dọa ông. Đúng rồi, con bé Sở Anh đâu rồi? Sáng nay ông nghe được chuyện vui, tâm trạng vui vẻ nên mua quà tặng cho con bé. Cháu gọi con bé xuống đây đi.”
“Con chim này ư?”
“Chim với không chim cái gì, đây là em trai cháu, tên là Thương Bất Mao.”
Thương Tự Chiêu: “...”
Có phải ông cụ bị lây bệnh của cậu ta rồi không?
Thương Tự Chiêu cảm thấy bất mãn: “Sao ông lại đặt tên cho một con chim là Thương Bất Mao chứ? Hơn nữa, ông tặng em trai cháu cho Sở Anh để làm gì? Nó cũng là em trai của cô ấy hay sao?”
Ông cụ “hừ” khẽ: “Nếu như nó là em trai của con bé thì ông vui còn chẳng kịp đấy. Người ta có em trai của người ta rồi. Ông đem con chim này, à không, đem em trai cháu qua đó để nó chơi với con bé.”
“Sở Anh có em trai ư? Cháu chưa từng nghe cô ấy nhắc tới bao giờ. Ôi, ông không cần phải lên trên tầng đâu, Sở Anh đi vắng rồi.”
Thương Tự Chiêu lải nhải đi theo sau lưng ông cụ. Trước khi ông cụ leo lên tầng trên, cậu ta cản ông cụ lại.
“Con bé đi đâu rồi?”
“Đi thi rồi.”
“Cháu xem người ta mà học hỏi đi!”
“Cô ấy đi thi đấu địa chủ! Đấu địa chủ đó ông biết không?”
“Hừ, vậy cháu cũng cầm giải thưởng về đây cho ông xem thử xem nào? Không thích học hành đã đành, đến chơi cũng không bằng người ta.”
“... Cháu không nói chuyện với ông nữa đâu.”
“Được vậy thì tốt quá.”
Cửa phòng làm việc trên tầng hai không đóng, cho nên cuộc đối thoại ồn ào của hai ông cháu bị người trên tầng hai nghe thấy hết.
Thương Trú tỏ vẻ tẻ nhạt ra mặt, không tập trung nghe Tiểu Tống báo cáo, không biết có nghe vào tai hay không. Tiểu Tống khó xử, không biết mình nên đi đóng cửa lại hay là nên giả vờ như không nghe thấy gì hết.
“Tiểu Tống.”
Đương lúc Tiểu Tống còn đang phân vân thì Thương Trú bỗng gọi tên anh ấy.
Tiểu Tống nghĩ thầm, cuối cùng sếp cũng không chịu nổi nữa rồi. Anh ấy khẽ đáp: “Dạ!”
Sau đó lập tức đi đóng cửa lại.
Nào ngờ Tiểu Tống còn chưa kịp sải bước thì Thương Trú lại nói: “Muốn ngủ với cậu, muốn ăn cơm cùng cậu, còn để ý tóc của cậu.”
Gì cơ?
Tiểu Tống suýt thì ngừng thở, sếp đã tẻ nhạt tới mức muốn ra tay với anh ấy rồi ư?
May mà Thương Trú lại nói tiếp: “Có người muốn làm những điều đó với cậu thì có nghĩa là gì?”
“Thích sếp.” Tiểu Tống đáp theo phản xạ: “À không, ý tôi là người đó thích sếp.”
Thương Trú cảm thấy khó xử.
Sở Anh thích anh, nếu vậy thì không được tiện cho lắm.
...
Buổi trưa, ba người nhà họ Thương cùng tụ họp ăn cơm với nhau, coi như là làm sinh nhật cho Thương Trú. Ông cụ Thương chỉ hận không thể áp dụng hết những ý tưởng trong đầu mình, tiếc là cháu trai yêu quý không cho ông ấy cơ hội đó.
Vậy là đến chiều, hoạt động giải trí duy nhất của ông cụ Thương và Thương Tự Chiêu chỉ còn lại mỗi việc bóc quà cho Thương Trú.
Mặc dù Thương Trú có rất ít bạn bè nhưng quà tặng lại có thể xếp thành hẳn một ngọn núi nhỏ. Bởi dù sao anh cũng mang họ Thương.
Trong lúc hai ông cháu đang ngồi chơi, quản gia bật livestream lên, chiếu lên màn hình lớn.
Thương Trú uể oải liếc mắt xem thử. Anh không hề hứng thú với game bài chút nào.
Ông cụ thấy vậy cũng ngước lên nhìn, lẩm bẩm hỏi quản gia: “Sao Đán Đán lại xem thứ này? Dạo này thằng bé có hứng thú với game bài à?”
Quản gia bĩu môi, nói nhỏ: “Cậu chủ xem cô Sở đấy ạ, cô Sở tham gia giải đấu này.”
Hai người chụm đầu lại thì thầm với nhau, Thương Tự Chiêu không nhịn được cũng dỏng tai lên nghe lỏm.
“Ồ, đây chính là giải đấu địa chủ kia à?”
“Vâng, hôm qua cậu chủ nói muốn xem.”
“Chính miệng thằng bé nói như vậy à?”
“Vâng ạ.”
Ông cụ nghe xong, trong lòng thầm nhủ chuyện này quả là ghê gớm.
Những năm qua, Thương Trú đâu có như vậy bao giờ. Anh chưa từng để ý tới ai bao giờ. Chưa biết chừng trong mắt anh, Thương Tự Chiêu còn không đáng chú ý bằng con chim cánh cụt Nam Cực lần trước nhìn thấy ấy chứ. Chuyện hôm nay thế này đúng là hiếm thấy.
Thương Tự Chiêu nhướng mày, cậu ta có cảm giác hai ông cụ này mà chụm đầu lại với nhau thì chắc chắn là không phải chuyện gì tốt đẹp.
Không được, cậu ta phải bảo vệ anh họ và người anh em của mình.
Lúc này trên màn hình lớn, người dẫn chương trình đang giới thiệu các tuyển thủ thi đấu. Sở Anh được xếp cuối cùng. Thế nhưng bất kể cô đang ở đâu, cô vẫn luôn thu hút ánh nhìn của mọi người ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ông cụ Thương khen ngợi: “Tiểu Anh ăn hình quá, xinh xắn thật!”
Thương Tự Chiêu phản bác: “Sao ông lại gọi người ta là Tiểu Anh? Lần trước cháu gọi cô ấy là Tiểu Anh, cô ấy đã nôn ọe đấy.”
Ông cụ sầm mặt lại: “Cháu im đi.”
Thương Tự Chiêu bất mãn: “Ngay cả nói cũng không cho cháu được nói ư?”
Thương Trú: “Ồn ào quá.”
Ông cụ Thương và Thương Tự Chiêu liếc nhìn nhau, lập tức tắt tiếng.
Lúc này, Sở Anh đã bắt đầu thi đấu. Một cô gái như hoa như ngọc như cô đứng giữa một nhóm ông bà già trông cực kỳ bắt mắt. Hai ông cụ chung bảng với cô đã vụng trộm nhìn cô mấy lần.
Quản gia chọn xem livestream của bảng của Sở Anh. Mỗi bảng có một màn hình khác nhau.
Không hổ là ban tổ chức dám dùng một triệu tệ làm giải thưởng.
Sở Anh rất nhanh tay, lá bài bay qua tay cô mượt như nước chảy.
Phương thức ra bài của cô khiến mọi người không thể nhìn thấu, thường xuyên khiến người xem nghẹn họng, nhìn trân trối.
Thương Tự Chiêu càng xem càng say sưa: “Ông nội à, chiêu này hay thật đấy. Không ngờ bà chằn này lại chơi bài giỏi phết chứ đùa. Có gọi hết đám bạn của cháu tới cũng chưa chắc đã thắng được cô ấy.”
Ông cụ đang lặng lẽ liếc mắt quan sát biểu cảm của Thương Trú, đâu quan tâm tới Thương Tự Chiêu hay nội dung livestream.
Ban nãy biểu cảm của Thương Trú còn chẳng mấy hào hứng nhưng hiện tại đã thấy hơi hào hứng rồi.
Trong suốt trận đấu, Sở Anh luôn giữ thái độ hết sức bình tĩnh. Bất kể bài của cô xấu hay đẹp, cô đều không để lộ chút cảm xúc nào. Cô liên tục đánh bại các đối thủ, chớp mắt đã bỏ xa những người khác.
Trên bảng điểm, tên của cô liên tục giữ hạng nhất. Trong khi những cái tên bên dưới liên tục thay đổi thì chỉ có cô là vẫn sừng sững bất động.
Thương Trú xem đến đây, cuối cùng cũng khẳng định được một chuyện.
Cô là Sở Anh nhưng cũng không phải là Sở Anh.
Từ khi cô tới thành phố Minh, anh đã gặp được hai chuyện thú vị.
Bản thỏa thuận này thực sự quá đáng giá.
Khi Sở Anh đứng trên bục nhận giải, Thương Tự Chiêu không nhịn được vỗ tay chúc mừng người anh em của cậu ta: “Ngầu quá trời ngầu! Thế này gọi là gì nhỉ? Thế này gọi là “đàm tiếu gian, tường lỗ hôi phi yên diệt”*.”
*Đàm tiếu gian, tường lỗ hôi phi yên diệt là hai câu trong bài từ “Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ” của Tô Thức nói về trận chiến Xích Bích, quân Tào Tháo bị Chu Du dùng mưu đánh bại tan tác trên sông. Hai câu này có nghĩa là: Trong lúc nói cười, thuyền chiến hóa thành tro bụi.
Cho dù Thương Tự Chiêu rất kích động nhưng không một ai để ý đến cậu ta.
Ông cụ Thương đẩy người quản gia: “Có phải Đán Đán vừa mới cười không?”
Quản gia do dự: “Chắc không phải đâu, tôi chưa từng thấy cậu chủ cười bao giờ.”
…
Tám giờ tối, Sở Anh xuống máy bay.
Trên bầu trời đêm có vài áng mây lờ mờ lững lờ trôi, dăm ngôi sao khi tỏ khi mờ như đèn sắp hết pin.
Năm Ba vẫn còn lâng lâng chưa hoàn hồn vì số tiền thưởng nhận được sau khi thắng giải, suốt dọc đường đi nói ríu rít mãi không thôi: [Anh Anh, chúng ta tự kiếm được tiền rồi! Hừ hừ, ban đầu bọn họ còn dám coi thường cô.]
Sở Anh bất đắc dĩ: [Chuyện này đáng để cậu vui tới vậy cơ à?]
Lúc này, tình yêu đầy ắp trong tim Năm Ba: [Đương nhiên rồi, Anh Anh của tôi là tuyệt nhất!]
Quản gia đã chuẩn bị sẵn xe.
Tới khi Sở Anh trở lại Phong Tê, cô ngạc nhiên khi biết mọi người vẫn chưa ăn tối, dường như đang đợi cô về. Điều này khiến cô không khỏi ngẩn người. Không biết đã bao nhiêu năm rồi không có ai chờ cô về cùng ăn cơm.
Thương Tự Chiêu đói bụng, đảo mắt nhìn thấy Sở Anh, cậu ta vội giục cô: “chúng tôi chờ cậu lâu lắm rồi đấy, nhanh lên nào! Để tôi lên trên tầng gọi anh họ và ông nội. Đúng rồi, ông nội tặng em trai cho cậu đấy.”
Mười phút sau.
Sở Anh và con vẹt bốn mắt nhìn nhau.
Ông cụ Thương đứng bên cạnh hớn hở khoe: “Tiểu… Anh Anh à, đây là em trai của Thương Tự Chiêu, tên là Thương Bất Mao. Sau này nó sẽ chơi với cháu. Nếu nó làm ồn khiến cháu khó chịu thì cháu cứ vứt nó cho Thương Tự Chiêu.”
Thương Bất Mao đang nhảy tới nhảy lui trong lồng nghe vậy lập tức không vui, la lên oai oái: “Ồn ào quá! Ồn ào quá!”
Thương Tự Chiêu đứng bên cười ha ha: “Chắc chắn là nó học được câu này từ anh họ rồi. Chậc chậc, em trai mình thông minh quá.”
Sở Anh chưa nuôi vẹt bao giờ, cô và con vẹt lại liếc nhìn nhau một lần nữa.
Sở Anh nghĩ thầm, sau này em đừng có chọc chị, nếu không chị sẽ vứt em cho thiên nga ăn.
Thương Trú ngồi trên xe lăn như một người tàng hình, nghiêng đầu nhìn bọn họ, cứ như thể thế giới ồn ào này không hề liên quan gì tới anh. Cho tới khi anh bắt được ánh mắt Sở Anh nhìn về phía mình.
Đôi mắt cô giống như một đầm nước.
Đầm nước trên núi tuyết.
Một lát sau, đầm nước ấy bỗng gợn sóng.
Sở Anh nở nụ cười với anh.
Thương Trú cảm thấy mình đói bụng. Anh điều khiển xe lăn, chủ động làm người đầu tiên đi về phía phòng ăn.
Quản gia thoáng ngẩn người rồi lập tức đi theo anh.
Bầu không khí buổi tối tốt hơn buổi trưa một chút.
Sở Anh linh hoạt đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, cô chỉ cần nói vài câu thôi là ông cụ Thương đã cười tươi roi rói rồi. Thương Tự Chiêu buồn bực, rốt cuộc ông cụ này là ông nội của ai?
Người đầu tiên để đũa xuống đương nhiên là Thương Trú.
Anh không mấy hứng thú với những món ăn được nấu nướng cầu kỳ này, chẳng thà quan sát bàn tay của Sở Anh còn thú vị hơn. Đôi bàn tay mảnh khảnh ấy khi cầm đũa không hề thấy bóng dáng sự trôi chảy và tự tin như khi ra bài.
Thương Tự Chiêu không xen được vào cuộc nói chuyện giữa Sở Anh và ông cụ Thương bèn quay qua bắt chuyện với Thương Trú.
Cậu ta gọi: “Anh họ.”
Thương Trú không có phản ứng gì. Thế nhưng từ lâu Thương Tự Chiêu đã quen với chuyện này nên cậu ta vẫn chủ động nói tiếp: “Tuần sau bọn em sẽ thi tháng. Nếu em không lọt được vào top 100 thì em phải gọi Sở Anh là ba. Vậy nếu em lọt được vào top 100, có phải là cô ấy cũng nên gọi em là ba không?”
Lúc này, cuối cùng Thương Trú cũng có một chút phản ứng. Anh nhìn xuyên qua cửa sổ, ngờ vực nhìn ra ngoài trời: “Thương Tự Chiêu, trời tối rồi.”
Thương Tự Chiêu: ?
Anh mới nằm mơ giữa ban ngày ấy!
...
Sau bữa cơm tối, Sở Anh về phòng ngâm mình, tắm rửa xong xuôi mới có cảm giác mình vẫn còn sống.
Hôm nay tâm trạng cô không tồi, cô lăn vài vòng trên chiếc giường lớn, thuận miệng hỏi: “Bé Ba, đã mở khóa nhiệm vụ chưa?”
Năm Ba lật giở sột soạt: [Vẫn chưa, thông báo nói là phải đợi mạch truyện tới đoạn đó mới mở khóa được.]
Nghe vậy Sở Anh cũng không sốt ruột, quay người tắt đèn: “Đi ngủ thôi.”
Đêm này đáng lẽ ra nên kết thúc một cách êm đềm như vậy.
Thế nhưng dường như mạch truyện chính cố ý gây khó dễ cho Sở Anh nên hơn nửa đêm, bỗng nhiên xuất hiện nhiệm vụ mới. Thế là Năm Ba đành phải nhẫn tâm đánh thức Sở Anh đang ngủ dậy.
Sở Anh: “...”
Cô vác mái tóc tổ quạ nhìn chằm chằm vào Năm Ba phát sáng màu huỳnh quang, lửa giận bừng bừng trong lòng không biết trút vào đâu.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng xẹp xuống: “Nhiệm vụ gì?”
Năm Ba rụt rè giơ dòng chữ kia ra cho Sở Anh xem…
[Giúp Thẩm Yến Thanh trèo tường trốn ra khỏi nhà họ Thẩm ngay bây giờ.]
Sở Anh nói đầy máu lạnh: “Chi bằng chúng ta giết hết cả nhà họ Thẩm đi cho Thẩm Yến Thanh được tự do.”
“Hoặc là tôi trói Thẩm Yến Thanh và Tạ Nam Chi lại cho bọn họ cùng nhau bỏ trốn theo tiếng gọi của tình yêu! Chỉ cần làm một lần là giải quyết tận gốc mọi vấn đề.”
Năm Ba phát sáng một cách yếu ớt: [Như vậy không được hay cho lắm.]
Sở Anh thở dài: “Cho nên tôi phải trèo tường rời khỏi Phong Tê trước, sau đó lại giúp Thẩm Yến Thanh trèo tường ra ngoài. Tại sao đêm hôm khuya khoắt biết bao nhiêu người chưa ngủ, cậu ta lại trèo tường ra ngoài gặp Tạ Nam Chi chứ?”
Năm Ba gật đầu: [Có khả năng cậu ta sẽ bị phát hiện.]
Sở Anh thở dài: “Cậu đã nghĩ tới chuyện làm thế nào chúng ta có thể trèo tường rời khỏi một lâu đài như Phong Tê chưa?”
Năm Ba rơi vào trầm tư.
…
Ban công tầng ba.
Thương Trú ngồi trên xe lăn, tận mắt trông thấy Sở Anh một thân một mình đi về phía… Bức tường bao cạnh cổng chính của lâu đài lúc hai giờ sáng.
Dưới bóng đêm, cô gái vốn mảnh mai lại càng thêm phần mong manh.
Thương Trú nhìn chăm chú theo bóng lưng của cô một lúc lâu rồi chợt xuống dưới tầng, bám theo cô.
Sở Anh chưa từng cảm thấy Phong Tê lại rộng lớn tới mức cô đi mãi mà không tới tận cùng như thế này.
Tới khi cuối cùng cô cũng tới được chỗ bức tường bao, lúc này cô mới hiểu, sở dĩ lâu đài được gọi là lâu đài là vì nó được các quý tộc xây dựng để bảo vệ lãnh địa của mình, cô hoàn toàn không thể trèo ra ngoài được.
Năm Ba bắt đầu đưa ra cái gợi ý ngớ ngẩn: [Anh Anh, chúng ta dùng thang thử xem sao đi!]
Sở Anh muốn thử xem thế nào, cô bèn ghi vào sách: Bên tường có một chiếc thang.
Thế là bên tường lập tức xuất hiện một chiếc thang.
Cách đó không xa, Thương Trú lộ vẻ bối rối, vừa rồi ở đó có chiếc thang nào không?
Rõ ràng là không có nhưng tiềm thức lại nói với anh là có.
Sở Anh vịn thang, chậm rãi trèo lên cao. Tới khi leo lên được tới bờ tường, cô có cảm tưởng như mình sắp chạm được vào mặt trăng trên bầu trời xa xôi tới nơi mất rồi. Cô lạnh lùng nhìn xuống bên dưới, cảm thấy chuyện này quá thái quá. Cô không thể nhảy xuống được.
Năm Ba cổ vũ Sở Anh: [Anh Anh, cô có thể!]
Sở Anh: [Tôi không thể, tôi sợ độ cao.]
Thương Trú ngẩng đầu nhìn cô gái ngồi trên bờ tường cao.
Mái tóc đen của cô buông xõa, thân hình nhỏ yếu, mắt cá chân nhỏ xinh buông thõng một bên, chiếc váy ngủ trắng tinh bay bay trong gió. Đằng sau bức tường bao là mặt trăng tròn to, trông cô xiết bao nhỏ bé.
Ánh trăng dìu dịu chiếu xuống, ôm trọn lấy cô.
Cô tựa như một cô nàng phù thủy ngồi trên mặt trăng, có thể sẽ biến mất trước mắt anh bất cứ lúc nào.
Thương Trú bỗng bất thình lình lên tiếng, hỏi cô nàng phù thủy: “Sở Anh, cô đang làm gì vậy?”
Sở Anh: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.