Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính
Chương 21:
Vân Kiều
16/11/2024
Thương Trú và phù thủy nhìn nhau một lát. Vào giây phút chạm phải mắt cá chân trắng như tuyết của cô, anh bất chợt lên tiếng: "Đừng cử động."
Giữa lúc đêm khuya thanh vắng, bầu trời vẫn còn bị bóng tối phủ đen, hừng đông chưa đến, Sở Anh ngồi lẻ loi một mình trên bức tường cao vời vợi, một cảm giác "Rút gươm trông khắp dạ bàng hoàng*" bỗng dưng dâng lên trong lòng cô.
*Trích Đường đi khó kỳ 1 - Lý Bạch.
Ngay giây phút Thương Trú lên tiếng, Năm Ba tự dưng bỏ chạy mất dạng, chẳng biết đã trốn đi đâu.
Tại nó mà cô ngồi một mình ở đây như một tên ngốc. Mong manh, yếu đuối, đầy đáng thương.
Rõ ràng bức tường này đang trong tình trạng xuống cấp nghiêm trọng, cần được sửa chữa gấp để còn chống lại "giặc ngoại xâm" khi cần thiết, bởi vậy nên ở đây mới có lối đi từ phía trên xuống.
Dưới sự hướng dẫn của đội trưởng đội bảo vệ, Sở Anh thành công từ tường rào trở lại chỗ cũ.
Ngay khi đáp chân xuống đất, Sở Anh chân thành tự kiểm điểm vì cái thói ngờ nghệch của mình.
Tại sao cô lại khờ dại tin vào lời xàm xí của Năm Ba chứ? Thứ ngốc nghếch kia không hề đáng tin chút nào!
Nhưng giờ phút này, đứng trước mặt Thương Trú, cô lại không mảy may lộ vẻ chột dạ. Không những thế, cô còn chọn dùng chiêu tiên phát chế nhân nữa là đằng khác: "Anh Thương, muộn thế này rồi, sao lại ở đây một mình?"
Thương Trú không thể nào vô duyên vô cớ đất xuất hiện ở đây được.
Rõ ràng anh theo cô đến đây.
Thương Trú khẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt tựa hồ nước trong veo vô ngần kia, thật thà trả lời: "Tôi thấy cô trên ban công."
Sở Anh thầm buông tiếng thở dài não ruột. Biết ngay mà, người này không thích ngủ.
Việc đã đến nước này, cô cũng không muốn rước thêm rắc rối gì nữa, thẳng thừng bảo: "Anh Thương, tôi muốn ra ngoài một lát."
Thương Trú không hỏi lý do, chỉ đáp một tiếng rồi dẫn cô ra cổng.
Cánh cổng đồ sộ, nặng trịch của Phong Tê rất ít khi được mở ra vào đêm hôm thế này.
Sở Anh và Thương Trú đứng ở cách đó không xa, nhìn cánh cổng sắt chầm chậm đẩy vào trong. Cánh cổng đi vào trong bao nhiêu, ánh trăng tiến lại gần hơn bấy nhiêu. Trong thoáng chốc, thảm cỏ ngát xanh đã bị ánh trăng bạc chiếm trọn.
Hai người tắm mình dưới ánh trăng.
Vào thời điểm này, người bình thường đều sẽ biết ý, rời khỏi đây, nhưng rõ ràng Thương Trú không phải người bình thường.
Anh lịch sự hỏi Sở Anh: "Tôi đi cùng cô được không?"
Sở Anh: "..."
Sau một hồi câm nín, cô phũ phàng từ chối: "Không tiện lắm."
Thương Trú nghiêng đầu suy tư trong chốc lát, đôi mắt đen như mực trở nên lấp lánh tựa đá vỏ chai dưới ánh trăng. Cuối cùng anh cũng chịu thỏa hiệp: "Tôi không đi cùng. Tôi đi theo thôi."
Sở Anh: "..."'
Không còn cách nào khác, cô thở dài cam chịu: "Vậy đi thôi."
Phong Tê cách lưng đồi một quãng đường.
May mà hai bên đường núi đều giăng đèn sáng trưng.
Sở Anh đi bộ với tốc độ bình thường, Thương Trú cũng điều khiển sao cho tốc độ của xe lăn chậm hơn.
Đây là lần đầu tiên anh đi bộ theo kiểu này với một cô gái, thầm nhận xét bước chân của Sở Anh nhỏ hơn những người khác chút đỉnh.
Giữa lúc đó, hai người còn trò chuyện với nhau như đôi bạn đã quen biết nhau từ rất lâu. Sở Anh là người mở đầu câu chuyện.
Cô vẫn còn hơi buồn ngủ, giọng ngai ngái nghe như kẹo hồ lô bọc bông gòn: "Anh Thương, anh ngủ muộn thế sao? Nhưng mọi khi anh đều dậy rất sớm mà, thiếu ngủ dễ gây rụng tóc lắm."
Thương Trú giơ tay lên, sờ mái tóc dày của mình, đáp: "Tôi không thích trời tối, không muốn đi ngủ vào những lúc như vậy. Những lúc cần kíp lắm thì không nói."
Sở Anh hơi lấy làm bất ngờ. Thế mà ban đầu cô cứ đinh ninh Thương Trú không thích ban đêm vì bị mất ngủ mỗi khi đêm về, hóa ra là anh không muốn ngủ.
Nếu vào ban ngày hoặc khi tỉnh táo hơn, Sở Anh sẽ dừng cuộc trò chuyện tại đây, không hỏi gì thêm nữa.
Nhưng có lẽ vì ánh trăng đêm nay rất đẹp, Sở Anh vô thức hỏi: "Không thích từ nhỏ à?"
Thương Trú có trí nhớ rất tốt.
Giọng điệu của anh nghe bình thản như thể đang nói rằng đêm nay thật đẹp: "Kể từ khi không còn đi đường được là tôi không thích nữa. Bởi vì từ đó tôi tự dưng bị đưa đến nhà mẹ tôi, mỗi khi có khách đến là bà ấy lại sai người ôm tôi lên gác xép."
"Nơi đó nóng bức, tối tăm, không khí ẩm thấp, có mùi mốc."
Thương Trú nhớ rõ mồn một từng khoảnh khắc ngắn ngủi hoặc suốt quãng thời gian đằng đẵng mà mình đã vượt qua trong gác xép vào mùa hè năm ấy. Dường như chỉ cần nhắm mắt lại thôi là anh sẽ ngửi thấy mùi đặc trưng trong không khí ở đó. Nó ám ảnh anh cả ngày lẫn đêm.
Thương Trú không tiết lộ ký ức này với bất cứ ai.
Không phải anh không muốn nói mà thật sự là không một ai hỏi anh.
Con người luôn như vậy, bởi vì lo sợ sẽ động chạm đến nỗi đau của người khác nên sẽ lảng tránh, chọn cách không mạo hiểm.
Còn Sở Anh thì sao? Liệu cô có nhìn anh như những người khác không?
Thương Trú tò mò nghiêng đầu nhìn về phía Sở Anh, đúng lúc bắt gặp cô cũng cúi đầu nhìn mình.
Đôi mắt cô tựa hồ nước yên ả, không chút gợn sóng nào.
Sở Anh có thể cảm nhận được rằng Thương Trú không hề cảm thấy đau buồn vì điều đó. Thực chất anh chỉ không thích cảm giác đó mà thôi.
Cô chậm rãi nhìn sang nơi khác, buồn ngủ ngáp một cái rồi ngai ngái bảo: "Có lẽ anh Thương thích trời mưa nhỉ?"
Quãng đường này rất dài, nhưng thời gian hai người họ ở riêng với nhau lại vô cùng ngắn ngủi.
Lý do là vì một quản gia chuyên nghiệp có nghĩa vụ kiểm soát tất cả những gì xảy ra trong tòa lâu đài này bất cứ lúc nào. Thế nên quản gia đã chạy tới kịp thời, còn thủ sẵn một chiếc áo khoác trong tay.
Cái này được ông ấy chuẩn bị cho Sở Anh.
Quản gia lén lút liếc nhìn chiếc áo khoác mà Thương Trú đang mặc, cố tình hắng giọng rõ to rồi cất lời: "Cô Sở, ban đêm lạnh lắm, cô khoác áo vào đi ạ."
Thương Trú không nhận ra hàm ý mà quản gia muốn truyền tải qua mắt mình.
Bởi lẽ lúc này đây, anh vẫn còn đang mải chìm trong suy tư liệu mình có thích trời mưa không.
Anh có thích trời mưa không?
Thương Trú suy nghĩ mãi mà vẫn không thể nào kết luận được mình có thích trời mưa hay không.
Quãng đường ngắn ngủi chỉ có Thương Trú và mình đem lại cảm giác rất dễ chịu cho Sở Anh, trong khi bình thường cô chỉ cảm nhận được sự dễ chịu ấy vào những lúc đi tắm mà thôi.
Giả sử Thương Trú không phải nam phụ thì Sở Anh sẽ càng muốn tiếp xúc với anh nhiều hơn.
Anh quá đơn thuần, đơn thuần hơn bất kỳ ai cô đã gặp từ trước đến nay.
Nhưng đồng thời, anh cũng là một con người thẳng thắn, thẳng thắn đến mức không ai dám trốn tránh.
Lúc gần đến lưng chừng núi, Sở Anh dừng bước, xoay người nhìn sang hai người đàn ông đêm hôm khuya khoắt mà vẫn chưa chịu đi ngủ này: "Chờ tôi một lát, tôi sẽ quay lại nhanh thôi. Nhất là anh, anh Thương, anh không được lén lút đuổi theo đâu đấy."
Thương Trú có vẻ không chịu.
Dù vậy nhưng anh vẫn không phản đối lấy một câu nào, chỉ ngoảnh mặt đi.
Sở Anh đã hiểu, ý anh là: Mặc dù trong lòng tôi không muốn vậy, ngoài mặt tôi cũng không đồng ý nhưng tôi sẽ biết điều ở lại đây đợi cô.
Cô hài lòng rời khỏi đây, nhân tiện gọi Năm Ba trốn nãy giờ ra.
Quản gia kiễng chân, dõi theo bóng lưng Sở Anh tiến về phía biệt thự nhà họ Thẩm một cách chăm chú, thì thầm: "Cậu chủ, cậu nghĩ cô Sở đến nhà họ Thẩm vào giờ này để làm gì ạ?"
Thương Trú kéo xe lăn quay vòng vòng tại chỗ một cách buồn tẻ.
Anh biết Sở Anh muốn đi tìm Thẩm Yến Thanh.
Sở Anh chỉ biết từng ấy người trong nhà họ Thẩm, sau khi loại bỏ những người không liên quan, chỉ còn lại mỗi Thẩm Yến Thanh và Thẩm Thanh Độ mà thôi.
Tên khùng điên Thẩm Thanh Độ kia thì mọi khi thường tự vác mặt đến, thế là họ đã có đáp án rồi.
Sở Anh hỏi Năm Ba về sơ đồ nhà họ Thẩm.
Sau một hồi cân nhắc, cô quyết định sẽ cho Thẩm Yến Thanh chạy ra ngoài từ cửa sau. Tại đó chỉ có một người gác cửa.
Thế là Sở Anh mất một ít thời gian để chạy tới cửa sau của nhà họ Thẩm. Tại đây, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bức tường bình thường có thể trèo ra ngoài. Sở Anh nấp sau một gốc cây, viết trên người Năm Ba: Khi Thẩm Yến Thanh âm thầm chuồn ra cửa sau.
Lúc viết câu này, tự nhiên cô thấy có gì đó sai sai, cô quay sang hỏi Năm Ba: Dùng chữ "chuồn" cho nam chính có ổn không? Sao tôi thấy chữ này hợp với Thương Tự Chiêu hơn thế nhỉ?
Năm Ba nhỏ giọng đáp lại: [Làm luôn đi, viết xong sớm còn về sớm đi ngủ nữa.]
Thầm đánh giá Năm Ba càng lúc càng tùy tiện, Sở Anh viết tiếp: Phát hiện người gác cửa đang ngủ gật, cậu ấy nhân cơ hội thoăn thoắt trèo tường hòng ra khỏi nhà họ Thẩm, không bị ai phát hiện. Không hiểu sao có một chiếc xe đạp được dựng sẵn ở một góc ngoài cửa.
Viết xong, Sở Anh chờ dòng chữ này có hiệu lực.
Năm Ba cũng nghểnh đầu lên hóng.
Năm phút sau.
Thẩm Yến Thanh đáp đất từ phía bên kia. Đối với cậu ấy, trèo tường chỉ là việc cỏn con mà thôi, không hề khó chút nào.
Sở Anh và Năm Ba chứng kiến cảnh Thẩm Yến Thanh do dự lại gần chiếc xe đạp. Dường như cậu ấy đang tự hỏi tại sao trùng hợp lại có một chiếc xe ở đây.
Dù vậy, cậu ấy vẫn kiên quyết đạp xe xuống núi.
Sở Anh cảm thán: Thời nay yêu đương cũng khó lắm chứ đùa.
Năm Ba thúc giục cô: [Anh Anh, trở về mau lên! Tôi không muốn gặp đồ biến thái đâu!]
Sở Anh: "... Rõ ràng chính cậu là người lôi đầu tôi dậy để làm nhiệm vụ mà."
Năm Ba ngang nhiên thể hiện sự vô lý của mình: [Nhanh lên! Nhanh lên!]
Sở Anh: "..."
Dọc đường về, Sở Anh hết hứng tám chuyện, cô buồn ngủ rồi nên bọc áo khoác quanh người, chậm rãi đi theo sau lưng Thương Trú.
Anh duy trì tốc độ lúc tới, dù cho anh đi ở đằng trước.
Quãng đường này trông thì yên tĩnh vậy thôi, chứ thực chất... ồn ơi là ồn, bởi vì Năm Ba đã nhìn thấy mục hoàn cảnh đã được mở khóa của Thương Trú. Nó đã được chứng kiến hết sức chi tiết ký ức của Thương Trú vào mùa hè năm ấy.
Nó tỏ vẻ tiếc thương: [Anh Anh ơi, tên biến thái tội nghiệp quá! Sao tuổi thơ của anh ta lại bi thảm đến vậy, khi đó anh ta mới có năm tuổi chứ mấy!]
Đúng vậy, khi đó anh chỉ mới năm tuổi mà thôi.
Bị chính mẹ ruột của mình bỏ lại nông thôn suốt năm năm trời, những lúc ốm đau thì chỉ có thể tự lực cánh sinh chứ không được ai giúp đỡ. Vận xui rủi của Thương Trú chưa dừng tại đó, dường như sau khi xảy ra biến cố, chuỗi ngày anh trải qua còn cực khổ hơn thế nữa.
Sở Anh đành phải an ủi Năm Ba: Thương Trú không buồn đâu.
Nhưng Năm Ba lại không đồng ý: [Anh ta buồn chứ, chẳng qua là anh ta không nhận ra mình đang buồn thôi!]
Sở Anh lặng thinh.
Khi đó, Thương Trú... Có buồn không?
...
Thương Trú và Sở Anh trở lại biệt thự, cùng nhau lên lầu.
Sau khi đưa họ lên tầng ba, quản gia nhanh chóng lui xuống.
Sở Anh nhìn chằm chằm vào Thương Trú đang đi về phía trước, cuối cùng vẫn chẳng thể thốt nổi câu "chúc ngủ ngon".
Anh là nam phụ, rồi vẫn sẽ phải lòng Tạ Nam Chi thôi.
Đóng cửa phòng, Năm Ba bắt đầu làm phiền Sở Anh: [Anh Anh, cô có muốn xem cốt truyện thuở thơ ấu của Thương Trú không? Anh ta là người đáng thương nhất mà tôi từng thấy, còn đáng thương hơn cả Tạ Nam Chi nữa.]
Sở Anh đẩy nó ra: "Ngậm miệng lại coi, tôi buồn ngủ rồi."
Bình thường Sở Anh mà nói buồn ngủ thì sẽ ngáy khò khò rất nhanh.
Thế là Năm Ba trơ mắt nhìn Sở Anh không buồn bật đèn ngủ mà nhanh nhẹn cởi áo khoác, leo lên giường, chẳng mấy chốc tiếng ngáy khò khò đã vang lên.
Nó buồn thúi ruột! Anh Anh không hề hứng thú với Thương Trú chút nào luôn!
Giữa lúc đêm khuya thanh vắng, bầu trời vẫn còn bị bóng tối phủ đen, hừng đông chưa đến, Sở Anh ngồi lẻ loi một mình trên bức tường cao vời vợi, một cảm giác "Rút gươm trông khắp dạ bàng hoàng*" bỗng dưng dâng lên trong lòng cô.
*Trích Đường đi khó kỳ 1 - Lý Bạch.
Ngay giây phút Thương Trú lên tiếng, Năm Ba tự dưng bỏ chạy mất dạng, chẳng biết đã trốn đi đâu.
Tại nó mà cô ngồi một mình ở đây như một tên ngốc. Mong manh, yếu đuối, đầy đáng thương.
Rõ ràng bức tường này đang trong tình trạng xuống cấp nghiêm trọng, cần được sửa chữa gấp để còn chống lại "giặc ngoại xâm" khi cần thiết, bởi vậy nên ở đây mới có lối đi từ phía trên xuống.
Dưới sự hướng dẫn của đội trưởng đội bảo vệ, Sở Anh thành công từ tường rào trở lại chỗ cũ.
Ngay khi đáp chân xuống đất, Sở Anh chân thành tự kiểm điểm vì cái thói ngờ nghệch của mình.
Tại sao cô lại khờ dại tin vào lời xàm xí của Năm Ba chứ? Thứ ngốc nghếch kia không hề đáng tin chút nào!
Nhưng giờ phút này, đứng trước mặt Thương Trú, cô lại không mảy may lộ vẻ chột dạ. Không những thế, cô còn chọn dùng chiêu tiên phát chế nhân nữa là đằng khác: "Anh Thương, muộn thế này rồi, sao lại ở đây một mình?"
Thương Trú không thể nào vô duyên vô cớ đất xuất hiện ở đây được.
Rõ ràng anh theo cô đến đây.
Thương Trú khẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt tựa hồ nước trong veo vô ngần kia, thật thà trả lời: "Tôi thấy cô trên ban công."
Sở Anh thầm buông tiếng thở dài não ruột. Biết ngay mà, người này không thích ngủ.
Việc đã đến nước này, cô cũng không muốn rước thêm rắc rối gì nữa, thẳng thừng bảo: "Anh Thương, tôi muốn ra ngoài một lát."
Thương Trú không hỏi lý do, chỉ đáp một tiếng rồi dẫn cô ra cổng.
Cánh cổng đồ sộ, nặng trịch của Phong Tê rất ít khi được mở ra vào đêm hôm thế này.
Sở Anh và Thương Trú đứng ở cách đó không xa, nhìn cánh cổng sắt chầm chậm đẩy vào trong. Cánh cổng đi vào trong bao nhiêu, ánh trăng tiến lại gần hơn bấy nhiêu. Trong thoáng chốc, thảm cỏ ngát xanh đã bị ánh trăng bạc chiếm trọn.
Hai người tắm mình dưới ánh trăng.
Vào thời điểm này, người bình thường đều sẽ biết ý, rời khỏi đây, nhưng rõ ràng Thương Trú không phải người bình thường.
Anh lịch sự hỏi Sở Anh: "Tôi đi cùng cô được không?"
Sở Anh: "..."
Sau một hồi câm nín, cô phũ phàng từ chối: "Không tiện lắm."
Thương Trú nghiêng đầu suy tư trong chốc lát, đôi mắt đen như mực trở nên lấp lánh tựa đá vỏ chai dưới ánh trăng. Cuối cùng anh cũng chịu thỏa hiệp: "Tôi không đi cùng. Tôi đi theo thôi."
Sở Anh: "..."'
Không còn cách nào khác, cô thở dài cam chịu: "Vậy đi thôi."
Phong Tê cách lưng đồi một quãng đường.
May mà hai bên đường núi đều giăng đèn sáng trưng.
Sở Anh đi bộ với tốc độ bình thường, Thương Trú cũng điều khiển sao cho tốc độ của xe lăn chậm hơn.
Đây là lần đầu tiên anh đi bộ theo kiểu này với một cô gái, thầm nhận xét bước chân của Sở Anh nhỏ hơn những người khác chút đỉnh.
Giữa lúc đó, hai người còn trò chuyện với nhau như đôi bạn đã quen biết nhau từ rất lâu. Sở Anh là người mở đầu câu chuyện.
Cô vẫn còn hơi buồn ngủ, giọng ngai ngái nghe như kẹo hồ lô bọc bông gòn: "Anh Thương, anh ngủ muộn thế sao? Nhưng mọi khi anh đều dậy rất sớm mà, thiếu ngủ dễ gây rụng tóc lắm."
Thương Trú giơ tay lên, sờ mái tóc dày của mình, đáp: "Tôi không thích trời tối, không muốn đi ngủ vào những lúc như vậy. Những lúc cần kíp lắm thì không nói."
Sở Anh hơi lấy làm bất ngờ. Thế mà ban đầu cô cứ đinh ninh Thương Trú không thích ban đêm vì bị mất ngủ mỗi khi đêm về, hóa ra là anh không muốn ngủ.
Nếu vào ban ngày hoặc khi tỉnh táo hơn, Sở Anh sẽ dừng cuộc trò chuyện tại đây, không hỏi gì thêm nữa.
Nhưng có lẽ vì ánh trăng đêm nay rất đẹp, Sở Anh vô thức hỏi: "Không thích từ nhỏ à?"
Thương Trú có trí nhớ rất tốt.
Giọng điệu của anh nghe bình thản như thể đang nói rằng đêm nay thật đẹp: "Kể từ khi không còn đi đường được là tôi không thích nữa. Bởi vì từ đó tôi tự dưng bị đưa đến nhà mẹ tôi, mỗi khi có khách đến là bà ấy lại sai người ôm tôi lên gác xép."
"Nơi đó nóng bức, tối tăm, không khí ẩm thấp, có mùi mốc."
Thương Trú nhớ rõ mồn một từng khoảnh khắc ngắn ngủi hoặc suốt quãng thời gian đằng đẵng mà mình đã vượt qua trong gác xép vào mùa hè năm ấy. Dường như chỉ cần nhắm mắt lại thôi là anh sẽ ngửi thấy mùi đặc trưng trong không khí ở đó. Nó ám ảnh anh cả ngày lẫn đêm.
Thương Trú không tiết lộ ký ức này với bất cứ ai.
Không phải anh không muốn nói mà thật sự là không một ai hỏi anh.
Con người luôn như vậy, bởi vì lo sợ sẽ động chạm đến nỗi đau của người khác nên sẽ lảng tránh, chọn cách không mạo hiểm.
Còn Sở Anh thì sao? Liệu cô có nhìn anh như những người khác không?
Thương Trú tò mò nghiêng đầu nhìn về phía Sở Anh, đúng lúc bắt gặp cô cũng cúi đầu nhìn mình.
Đôi mắt cô tựa hồ nước yên ả, không chút gợn sóng nào.
Sở Anh có thể cảm nhận được rằng Thương Trú không hề cảm thấy đau buồn vì điều đó. Thực chất anh chỉ không thích cảm giác đó mà thôi.
Cô chậm rãi nhìn sang nơi khác, buồn ngủ ngáp một cái rồi ngai ngái bảo: "Có lẽ anh Thương thích trời mưa nhỉ?"
Quãng đường này rất dài, nhưng thời gian hai người họ ở riêng với nhau lại vô cùng ngắn ngủi.
Lý do là vì một quản gia chuyên nghiệp có nghĩa vụ kiểm soát tất cả những gì xảy ra trong tòa lâu đài này bất cứ lúc nào. Thế nên quản gia đã chạy tới kịp thời, còn thủ sẵn một chiếc áo khoác trong tay.
Cái này được ông ấy chuẩn bị cho Sở Anh.
Quản gia lén lút liếc nhìn chiếc áo khoác mà Thương Trú đang mặc, cố tình hắng giọng rõ to rồi cất lời: "Cô Sở, ban đêm lạnh lắm, cô khoác áo vào đi ạ."
Thương Trú không nhận ra hàm ý mà quản gia muốn truyền tải qua mắt mình.
Bởi lẽ lúc này đây, anh vẫn còn đang mải chìm trong suy tư liệu mình có thích trời mưa không.
Anh có thích trời mưa không?
Thương Trú suy nghĩ mãi mà vẫn không thể nào kết luận được mình có thích trời mưa hay không.
Quãng đường ngắn ngủi chỉ có Thương Trú và mình đem lại cảm giác rất dễ chịu cho Sở Anh, trong khi bình thường cô chỉ cảm nhận được sự dễ chịu ấy vào những lúc đi tắm mà thôi.
Giả sử Thương Trú không phải nam phụ thì Sở Anh sẽ càng muốn tiếp xúc với anh nhiều hơn.
Anh quá đơn thuần, đơn thuần hơn bất kỳ ai cô đã gặp từ trước đến nay.
Nhưng đồng thời, anh cũng là một con người thẳng thắn, thẳng thắn đến mức không ai dám trốn tránh.
Lúc gần đến lưng chừng núi, Sở Anh dừng bước, xoay người nhìn sang hai người đàn ông đêm hôm khuya khoắt mà vẫn chưa chịu đi ngủ này: "Chờ tôi một lát, tôi sẽ quay lại nhanh thôi. Nhất là anh, anh Thương, anh không được lén lút đuổi theo đâu đấy."
Thương Trú có vẻ không chịu.
Dù vậy nhưng anh vẫn không phản đối lấy một câu nào, chỉ ngoảnh mặt đi.
Sở Anh đã hiểu, ý anh là: Mặc dù trong lòng tôi không muốn vậy, ngoài mặt tôi cũng không đồng ý nhưng tôi sẽ biết điều ở lại đây đợi cô.
Cô hài lòng rời khỏi đây, nhân tiện gọi Năm Ba trốn nãy giờ ra.
Quản gia kiễng chân, dõi theo bóng lưng Sở Anh tiến về phía biệt thự nhà họ Thẩm một cách chăm chú, thì thầm: "Cậu chủ, cậu nghĩ cô Sở đến nhà họ Thẩm vào giờ này để làm gì ạ?"
Thương Trú kéo xe lăn quay vòng vòng tại chỗ một cách buồn tẻ.
Anh biết Sở Anh muốn đi tìm Thẩm Yến Thanh.
Sở Anh chỉ biết từng ấy người trong nhà họ Thẩm, sau khi loại bỏ những người không liên quan, chỉ còn lại mỗi Thẩm Yến Thanh và Thẩm Thanh Độ mà thôi.
Tên khùng điên Thẩm Thanh Độ kia thì mọi khi thường tự vác mặt đến, thế là họ đã có đáp án rồi.
Sở Anh hỏi Năm Ba về sơ đồ nhà họ Thẩm.
Sau một hồi cân nhắc, cô quyết định sẽ cho Thẩm Yến Thanh chạy ra ngoài từ cửa sau. Tại đó chỉ có một người gác cửa.
Thế là Sở Anh mất một ít thời gian để chạy tới cửa sau của nhà họ Thẩm. Tại đây, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bức tường bình thường có thể trèo ra ngoài. Sở Anh nấp sau một gốc cây, viết trên người Năm Ba: Khi Thẩm Yến Thanh âm thầm chuồn ra cửa sau.
Lúc viết câu này, tự nhiên cô thấy có gì đó sai sai, cô quay sang hỏi Năm Ba: Dùng chữ "chuồn" cho nam chính có ổn không? Sao tôi thấy chữ này hợp với Thương Tự Chiêu hơn thế nhỉ?
Năm Ba nhỏ giọng đáp lại: [Làm luôn đi, viết xong sớm còn về sớm đi ngủ nữa.]
Thầm đánh giá Năm Ba càng lúc càng tùy tiện, Sở Anh viết tiếp: Phát hiện người gác cửa đang ngủ gật, cậu ấy nhân cơ hội thoăn thoắt trèo tường hòng ra khỏi nhà họ Thẩm, không bị ai phát hiện. Không hiểu sao có một chiếc xe đạp được dựng sẵn ở một góc ngoài cửa.
Viết xong, Sở Anh chờ dòng chữ này có hiệu lực.
Năm Ba cũng nghểnh đầu lên hóng.
Năm phút sau.
Thẩm Yến Thanh đáp đất từ phía bên kia. Đối với cậu ấy, trèo tường chỉ là việc cỏn con mà thôi, không hề khó chút nào.
Sở Anh và Năm Ba chứng kiến cảnh Thẩm Yến Thanh do dự lại gần chiếc xe đạp. Dường như cậu ấy đang tự hỏi tại sao trùng hợp lại có một chiếc xe ở đây.
Dù vậy, cậu ấy vẫn kiên quyết đạp xe xuống núi.
Sở Anh cảm thán: Thời nay yêu đương cũng khó lắm chứ đùa.
Năm Ba thúc giục cô: [Anh Anh, trở về mau lên! Tôi không muốn gặp đồ biến thái đâu!]
Sở Anh: "... Rõ ràng chính cậu là người lôi đầu tôi dậy để làm nhiệm vụ mà."
Năm Ba ngang nhiên thể hiện sự vô lý của mình: [Nhanh lên! Nhanh lên!]
Sở Anh: "..."
Dọc đường về, Sở Anh hết hứng tám chuyện, cô buồn ngủ rồi nên bọc áo khoác quanh người, chậm rãi đi theo sau lưng Thương Trú.
Anh duy trì tốc độ lúc tới, dù cho anh đi ở đằng trước.
Quãng đường này trông thì yên tĩnh vậy thôi, chứ thực chất... ồn ơi là ồn, bởi vì Năm Ba đã nhìn thấy mục hoàn cảnh đã được mở khóa của Thương Trú. Nó đã được chứng kiến hết sức chi tiết ký ức của Thương Trú vào mùa hè năm ấy.
Nó tỏ vẻ tiếc thương: [Anh Anh ơi, tên biến thái tội nghiệp quá! Sao tuổi thơ của anh ta lại bi thảm đến vậy, khi đó anh ta mới có năm tuổi chứ mấy!]
Đúng vậy, khi đó anh chỉ mới năm tuổi mà thôi.
Bị chính mẹ ruột của mình bỏ lại nông thôn suốt năm năm trời, những lúc ốm đau thì chỉ có thể tự lực cánh sinh chứ không được ai giúp đỡ. Vận xui rủi của Thương Trú chưa dừng tại đó, dường như sau khi xảy ra biến cố, chuỗi ngày anh trải qua còn cực khổ hơn thế nữa.
Sở Anh đành phải an ủi Năm Ba: Thương Trú không buồn đâu.
Nhưng Năm Ba lại không đồng ý: [Anh ta buồn chứ, chẳng qua là anh ta không nhận ra mình đang buồn thôi!]
Sở Anh lặng thinh.
Khi đó, Thương Trú... Có buồn không?
...
Thương Trú và Sở Anh trở lại biệt thự, cùng nhau lên lầu.
Sau khi đưa họ lên tầng ba, quản gia nhanh chóng lui xuống.
Sở Anh nhìn chằm chằm vào Thương Trú đang đi về phía trước, cuối cùng vẫn chẳng thể thốt nổi câu "chúc ngủ ngon".
Anh là nam phụ, rồi vẫn sẽ phải lòng Tạ Nam Chi thôi.
Đóng cửa phòng, Năm Ba bắt đầu làm phiền Sở Anh: [Anh Anh, cô có muốn xem cốt truyện thuở thơ ấu của Thương Trú không? Anh ta là người đáng thương nhất mà tôi từng thấy, còn đáng thương hơn cả Tạ Nam Chi nữa.]
Sở Anh đẩy nó ra: "Ngậm miệng lại coi, tôi buồn ngủ rồi."
Bình thường Sở Anh mà nói buồn ngủ thì sẽ ngáy khò khò rất nhanh.
Thế là Năm Ba trơ mắt nhìn Sở Anh không buồn bật đèn ngủ mà nhanh nhẹn cởi áo khoác, leo lên giường, chẳng mấy chốc tiếng ngáy khò khò đã vang lên.
Nó buồn thúi ruột! Anh Anh không hề hứng thú với Thương Trú chút nào luôn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.