Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính
Chương 22:
Vân Kiều
16/11/2024
Hôm sau là ngày Sở Anh và Thương Tự Chiêu trở về trường học.
Hai người thức dậy từ sáng sớm tinh mơ, dù vậy nhưng họ vẫn bắt gặp Tiểu Tống trên đường đi.
Họ thấy anh ấy hớt hải lên lầu.
Quản gia đang rầu rĩ nhìn cỏ đuôi chó trong phòng khách, trông có vẻ lo lắng lắm. Thấy Sở Anh, ông ấy ngập ngừng mấp máy môi như thể muốn nói gì. Sở Anh vờ như không nhìn thấy ánh mắt của ông ấy, tự thôi miên mình chuyện đêm qua chỉ là ngoài ý muốn.
Thương Tự Chiêu nhìn phát biết ngay chuyện gì đang xảy ra: "Anh họ không đói bụng ạ?"
Quản gia gật đầu, thừa nhận: "Cậu chủ không có tâm trạng."
Thương Tự Chiêu lấy làm khó hiểu: "Không phải hôm qua vẫn bình thường sao?"
Lần này quản gia không đáp lời.
Ăn sáng xong, Sở Anh và Thương Tự Chiêu đi học.
Thương Trú và Tiểu Tống cũng chuẩn bị lên đường đến Thương thị. Mỗi buổi sáng thứ hai thường có cuộc họp, Thương Trú luôn tham dự.
Dọc đường, Tiểu Tống đang kiểm tra lại nội dung của cuộc họp thì đột nhiên nghe Thương Trú hỏi: "Lúc làm việc, cậu thường thấy thoải mái hơn vào thời tiết như thế nào?"
Tiểu Tống trả lời mà không chút do dự: "Trời mưa ạ."
Những lúc trời đổ mưa, tâm trạng của Thương Trú sẽ tốt hơn bình thường chút đỉnh.
Đây là điều mà anh ấy đã phát hiện sau nhiều lần quan sát và tìm hiểu.
Hỏi xong câu này, Thương Trú không nói gì thêm nữa.
Tiểu Tống tiếp tục làm việc.
...
Tại trường THPT tư thục Sùng Anh.
Sở Anh ngậm ống hút uống sữa tươi, bên tai là tiếng lải nhải không ngừng nghỉ của Thương Tự Chiêu: "Hôm nay Thẩm Yến Thanh tới trễ à? Tôi cứ tưởng cho dù mặt trời có mọc từ đằng Tây thì cậu ta cũng không bao giờ làm trái nội quy nữa chứ!"
Quý Phong Dư liếc nhìn Thương Tự Chiêu một cách khinh khỉnh, không thèm trả lời.
Tên ngốc này không những không biết Thẩm Yến Thanh đi trễ mà còn không biết Thẩm Yến Thanh và Tạ Nam Chi cùng nhau đến trường nữa.
Lời lải nhải của Thương Tự Chiêu làm Sở Anh nghe mà tai như muốn đóng kén tới nơi, cô nạt cậu ta: "Để yên tôi học coi!"
Nhắc đến học, Thương Tự Chiêu không chỉ không chịu ngồi yên mà còn ầm ĩ hơn hẳn. Cậu ta nghiêm mặt: "Sở Anh, cậu có nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng không? Vấn đề liên quan đến lòng tự trọng của tôi và cậu!"
Sở Anh liếc cậu ta: ?
Thương Tự Chiêu trông phấn khích đến lạ: "Nếu tôi thi được nằm trong top 100 thì cậu phải gọi tôi là ba đúng không? Có qua có lại mới toại lòng nhau, cậu thấy tôi nói có lý không?"
Sở Anh thầm nghĩ "Đúng là vậy thật", nhưng cô không thể chưa gì đã tìm cho mình những hai người ba được nên đành từ chối: "Cậu có biết anh Thương là người giám hộ tạm thời của tôi không? Cậu muốn giành vai ba tôi với anh họ cậu à?"
Thương Tự Chiêu: "..."
Cậu ta trợn to mắt: "Lâu chưa? Không phải ông nội tôi dẫn cậu vào Phong Tê để..."
Để làm vợ nuôi từ bé của anh họ cậu ta à?!
Sở Anh tỏ ra mất kiên nhẫn: "Cậu phiền quá đấy!"
Thương Tự Chiêu chỉ dám lầm bầm "Gì mà dữ thế" rồi mới chịu ngậm miệng ngồi yên.
Mãi đến lúc bài kiểm tra hằng tháng chuẩn bị diễn ra, Sở Anh và Thương Tự Chiêu vẫn không thấy Thương Trú ở Phong Tê. Nhưng Sở Anh biết mỗi buổi tối Thương Trú đều về lâu đài để ngủ, bởi vì hôm nào Năm Ba cũng mới sáng bảnh mắt đã huyên thuyên với cô tối hôm qua Thương Trú về lúc mấy giờ, rồi đi lúc mấy giờ.
Sở Anh tính nhẩm, kể ra thì anh ngủ tối đa có bốn tiếng mà thôi.
Thứ sáu là ngày thứ nhất trong kỳ thi hằng tháng của Sở Anh và Thương Tự Chiêu.
Lúc ăn cơm ở phòng ăn, hai người làm biểu cảm mướp đắng giống nhau y đúc, thiếu điều viết hẳn bốn chữ "Không thiết sống nữa" to đùng trên mặt.
Quản gia giữ mặt hướng về phía trước, không nhìn ngó lung tung, cất tiếng: "Cậu chủ."
Thương Trú tới rồi?
Cả Sở Anh lẫn Thương Tự Chiêu đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn.
Người đàn ông khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng được thiết kế riêng, làm gương mặt vốn đã tuấn tú của anh thêm phần tao nhã. Đôi mắt đen nhánh ấy nhìn lướt qua hai người, sau đó từ tốn liếc qua chỗ khác.
Thương Tự Chiêu vừa ăn vừa lúng búng hỏi: "Anh họ, mấy ngày nay anh đi đâu vậy?"
Thương Trú đẩy xe lăn, thoáng nhìn bàn ăn, cảm xúc nơi đáy mắt được tóm gọn bằng ba chữ rõ mồn một: Không muốn ăn.
Thế là chỉ trong tích tắc, số người "Không thiết sống nữa" trên bàn ăn từ hai biến thành ba.
Thương Tự Chiêu buông tiếng thở dài nghe nẫu cả ruột: "Hây dà, sao con người ta phải đi học chứ?"
Sở Anh mới nghe tiếng thở dài của cậu ta thôi đã phát bực rồi. Việc thi cử vốn đã làm cô bồn chồn, thấp thỏm suốt mấy ngày nay, vậy mà tên gâu đần vô tri này suốt ngày cứ ra rả bên tai cô.
Sở Anh lạnh lùng cảnh cáo: "Thương Tự Chiêu, cậu còn nói thêm câu nào nữa thì hôm nay đừng ngồi chung xe với tôi."
Nhưng lúc này Thương Tự Chiêu đâu thèm sợ Sở Anh, thốt một câu đầy lý lẽ: "Anh họ tôi đang ngồi ở đây mà, rõ ràng tôi ngồi xe anh ấy đi học mà, liên quan gì tới cậu?"
Sở Anh nhìn thoáng qua Thương Trú. Đúng lúc này, Thương Trú cũng quay sang nhìn cô.
Thấy biểu cảm sắp nổi đóa của Sở Anh, Thương Trú thầm nghĩ: Nhóc lừa đảo nổi giận trông đẹp hơn lúc cười nhiều.
Anh chậm rãi chớp mắt, tuyên bố: "Chiếc xe đó của Sở Anh."
Thương Tự Chiêu sửng sốt: "Khi nào?"
Thương Trú: "Mới nãy."
Thương Tự Chiêu: "..."
Sở Anh không những thu phục ông nội cậu ta mà còn bỏ bùa mê thuốc lú cho anh họ cậu ta nữa!
Sau khi hai người lên xe, Năm Ba mới lén lút chạy đến bên cạnh Sở Anh: [Anh Anh! Cô đã làm gì Thương Trú vậy? Ơ, không lẽ cô lén lút viết lên người tôi?]
Sở Anh tỏ ra bất mãn: Gì mà tôi đã làm gì anh ta chứ?
Năm Ba: [Lúc nãy đó kìa không thấy à! Tại sao Thương Trú lại hùa với cô bắt nạt Thương Tự Chiêu vậy!]
Sở Anh: Đương nhiên là vì bắt nạt Thương Tự Chiêu vui.
Năm Ba: [... Tội đằng kia quá.]
Hôm nay tâm trạng của Sở Anh rất xấu, nhìn mặt ai cũng bực, thế là cô dứt khoát quay mặt đi, không để ý tới ai nữa.
Năm Ba nhảy tưng tưng một hồi, thấy Sở Anh không thèm đoái hoài gì tới mình thì bay đi, trêu Thương Tự Chiêu ở bên cạnh cho vui.
Sau khi đến trường, Thương Tự Chiêu và Sở Anh trơ mắt nhìn Quý Phong Dư đến phòng thi đầu tiên, trong khi hai người chỉ có thể xách túi đựng bút của mình cùng nhau đến phòng thi ở chót danh sách.
Không nghi ngờ gì nữa, "nhất khối từ dưới đếm lên" và học sinh chuyển trường Sở Anh người ngồi trên, người ngồi dưới.
Sở Anh nhìn chằm chằm vào hai chỗ ngồi ấy một hồi, thình lình nhận xét: "Hóa ra điểm của cậu thấp đến vậy thật."
Thương Tự Chiêu không hề để bụng: "Điểm thấp thì thấp, rồi cũng phải có người ngồi ở đây thôi, tại sao không thể là tôi?"
Sở Anh: "..."
Nhà họ Thương cũng phải trầy trật lắm mới nuôi lớn được Thương Tự Chiêu.
Còn một lúc nữa mới chính thức bắt đầu kiểm tra, đương nhiên Thương Tự Chiêu sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, nhanh chân lủi đến phòng thi đầu tiên để gặp Tạ Nam Chi. Lần nào kiểm tra cũng như vậy, cậu ta giả vờ đến phòng thi thứ nhất tìm người thực chất là để kiếm cớ được gặp Tạ Nam Chi mà thôi.
Thương Tự Chiêu vừa đi, Năm Ba đã báo cáo với Sở Anh cậu ta đi đâu, làm gì.
Hôm nay Sở Anh không muốn quan tâm đến bất cứ chuyện gì, phất tay: Kệ cậu ta đi.
Thương Tự Chiêu đến phòng thi thứ nhất còn vui hơn cả khi về nhà, bước chân thoăn thoắt. Lúc sắp đến nơi, ban đầu cậu ta làm bộ làm tịch ngó vào trong như đang tìm người, thực chất khóe mắt đã lia đến dãy bàn học đầu tiên rồi.
Tạ Nam Chi vĩnh viễn ngồi ở đó.
Nhưng hôm nay Thương Tự Chiêu lại không thấy Tạ Nam Chi đâu. Trực giác mách bảo cậu ta có gì đó không đúng.
Hơn hai năm qua, lần kiểm tra nào cậu ta cũng sang đây để ngắm Tạ Nam Chi. Từ trước đến giờ, cô ấy luôn đến trước giờ thi nửa tiếng, chưa có một ngoại lệ nào.
Thương Tự Chiêu nhìn dáo dác một vòng một lần nữa. Thẩm Yến Thanh đã ngồi vào vị trí, chỉ có Tạ Nam Chi là không thấy đâu.
Mặc dù Thương Tự Chiêu học dốt nhưng có khá nhiều bạn bè ở trường THPT tư thục Sùng Anh.
Không chỉ vì cậu ta họ Thương mà lý do chủ yếu còn vì chính bản thân cậu ta.
Thương Tự Chiêu gọi một người lớp 12A ra, hỏi: "Hôm nay Tạ Nam Chi đến từ mấy giờ?"
Nếu là bình thường thì người này thật sự không biết Tạ Nam Chi đến vào lúc nào, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Bởi vì cả Tạ Nam Chi lẫn Thẩm Yến Thanh đều đến muộn năm phút, hai người lần lượt vào phòng thi.
Cậu ta trả lời đúng sự thật, còn cho biết thêm: "Trước khi đi, tôi thấy có người tìm Tạ Nam Chi. Nhìn mặt lạ lắm, chưa gặp bao giờ, có thể là học sinh lớp 10. Đúng rồi, con gái đấy."
Nói đến "học sinh lớp 10" và "con gái", người duy nhất mà Thương Tự Chiêu có thể nghĩ đến là thiếu nữ mà cậu ta gặp ở căn tin hôm ấy.
Thương Tự Chiêu nhíu mày, đáp một tiếng rồi xoay người, rời đi.
Sáng hôm ấy, cả Thương Tự Chiêu lẫn Tạ Nam Chi đều vắng mặt trong môn thi đầu tiên.
Khi tin tức này được truyền đi, bài kiểm tra đã kết thúc.
Sở Anh chỉ hay tin sớm hơn người khác một chút.
Năm Ba giải thích với Sở Anh: [Hồi trước, đứa con gái ở căn tin lấy Cát Bạch Vi ra lừa Tạ Nam Chi đến kho chứa dụng cụ thể dục rồi nhốt cô ấy ở trong đó. Thương Tự Chiêu đi tìm Tạ Nam Chi suốt cả buổi sáng, cô ta chối lấy chối để, cuối cùng phải tra camera thì mới chịu khai thật.]
Sở Anh lặng thinh một hồi mới hỏi: Cậu có chắc là tôi chưa nhận được nhiệm vụ của cốt truyện tuyến chính không?
Năm Ba hết sức chắc chắn: [Hôm nay không có nhiệm vụ mà.]
Ngay từ đầu đã như vậy.
Thương Tự Chiêu chưa bao giờ xuất hiện trong nhiệm vụ của cốt truyện tuyến chính, trong khi Thương Trú lại xuất hiện hết lần này đến lần khác. Sở Anh thừa biết chuyện gì đang xảy ra, đó là vì cốt truyện chính cho rằng Thương Tự Chiêu sẽ không trở thành trở ngại giữa nam chính và nữ chính.
Hiện tại, chỉ có ba trở ngại giữa nam chính và nữ chính: Thương Trú, Cát Bạch Vi và kẻ theo dõi giấu mặt.
Sở Anh thở dài: Tên ngốc đó!
Lúc này, lớp 12F cũng đang thảo luận rầm rộ về chuyện này, cả lớp ồn như cái chợ.
"Con nhỏ đó có xích mích gì với Tạ Nam Chi à? Không phải nó mới lớp 10 thôi hả?"
"Tớ thấy Tạ Nam Chi chỉ hơi lạnh lùng một chút thôi, bình thường cậu ấy khép mình lắm mà."
"Chậc chậc, ngày đó các cậu không ở căn tin đúng không?"
"Sao sao, căn tin sao?"
"Ngày đó..."
Đúng ngay lúc ấy, Quý Phong Dư vào lớp. Nghe thấy tiếng bàn tán, cô ấy không khỏi nhíu mày, giơ tay lên gõ cửa: "Ngày đó những người ở đây không nghe Thẩm Yến Thanh nói gì à? Không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói à?"
Mấy người vừa lên tiếng thoắt cái im bặt, không dám nói gì nữa.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Quý là hai gia đình mà không ai dám đắc tội.
Quý Phong Dư liếc nhìn họ hòng cảnh cáo, sau đó tiến lại gần Sở Anh.
Sở Anh ngẩng đầu, hỏi thẳng: "Giải quyết sao rồi?"
Sắc mặt của Quý Phong Dư vô cùng khó xem: "Hơi rắc rối. Con nhỏ kia kêu người đến giúp đỡ, người giúp là một tên con trai. Thương Tự Chiêu đánh tên đó ngay trước mặt thầy trưởng phòng giáo vụ."
Sở Anh: "..."
Cô che trán: "Không thể nhịn thêm lát nữa được à? Chờ ra ngoài rồi làm gì thì làm chứ?"
Quý Phong Dư lắc đầu: "Hễ Tạ Nam Chi có chuyện là cậu ta có nghĩ được gì nữa đâu. Tính tình cậu ta vốn đã nóng nảy rồi, gặp chuyện của Tạ Nam Chi thì càng không thèm suy tính. Lần này cậu ta làm bậy quá!"
Sở Anh thở dài: "Để tôi đi xem, cậu ta đang ở đâu?"
Cô vừa dứt lời thì Thương Tự Chiêu sa sầm mặt đi vào.
Cậu ta vừa đi đánh nhau nhưng mặt thì vô cùng sạch sẽ, không có lấy một vết trầy xước nào.
Thương Tự Chiêu vừa về đã đanh giọng: "Đừng hỏi, tôi về nhà đây, đến lấy cặp thôi."
Tâm trạng của Sở Anh vô cùng phức tạp: "Vậy là không thi luôn à?"
Quý Phong Dư gật đầu: "Thầy trưởng phòng giáo vụ giận quá, bắt cậu ta về nhà tự kiểm điểm, kiểm tra xong rồi mới xử lý chuyện này."
Nét mặt của Sở Anh nặng trĩu, Quý Phong Dư tưởng cô đang nghĩ hướng giải quyết.
Không ngờ, cô thình lình phán một câu: "Tôi muốn làm ba."
Quý Phong Dư: "..."
Thôi, chơi được với Thương Tự Chiêu thì sao là người bình thường được.
...
Tối hôm đó, Sở Anh về đến nhà thì không thấy Thương Tự Chiêu đâu cả. Quản gia nhỏ giọng bảo với cô rằng lúc xế chiều, ông chủ đã đến đón Thương Tự Chiêu đi, dạy dỗ xong sẽ đưa về lại.
Bởi vì không có Thương Tự Chiêu ở đây nên Sở Anh được trải qua hai ngày cuối tuần đầy thư giãn, sảng khoái.
Đương nhiên, nếu Thương Bất Mao chịu yên tĩnh một chút thì càng tốt. Xét về khía cạnh nào đó, nó và thằng anh của nó đúng là giống nhau thật.
Mãi đến ngày có kết quả thi hằng tháng, Sở Anh mới gặp lại Thương Tự Chiêu.
Lão Vương thong dong thông báo với họ rằng phụ huynh phải ký tên vào phiếu điểm của kỳ thi hằng tháng lần này. Trong đợt thi này, cả hạng nhất lẫn hạng nhì từ dưới đếm lên của khối đều nằm trong lớp họ, lần lượt là Sở Anh và Thương Tự Chiêu.
Sở Anh và Thương Tự Chiêu: "..."
Thương Tự Chiêu nhìn Sở Anh với vẻ khó tin: "Tôi cứ tưởng cậu chỉ học dốt sương sương thôi chứ, không ngờ cậu..."
Gương mặt Sở Anh không bộc lộ chút cảm xúc nào: "Bây giờ nhất khối từ dưới đếm lên là cậu chứ không phải tôi."
Thương Tự Chiêu giễu cợt: "Sở Anh, cậu nói câu này không biết ngượng mồm à?"
Sở Anh: "Tôi nói sai chắc?"
Quý Phong Dư: "..."
Cô ấy phục sát đất, cái chức nhất, nhì khối từ dưới đếm lên mà cũng có người giành à?
Lúc này đây, không còn ai để tâm đến chuyện xảy ra hôm đó nữa.
Ai mà ngờ được vẫn chưa đến một tháng trôi qua kể từ đợt thi hằng tháng cần có chữ ký của phụ huynh chứ?
Mà lần này, Thương Tự Chiêu không thể nào bỏ qua cho Sở Anh được.
Thế là sau khi tan học, Sở Anh và Thương Tự Chiêu cùng cầm phiếu điểm đi tìm Thương Trú.
Trong phòng làm việc.
Nhìn phiếu điểm của nhất khối từ dưới đếm lên và nhì khối từ dưới đếm lên, Thương Trú rơi vào trầm tư.
Hai người thức dậy từ sáng sớm tinh mơ, dù vậy nhưng họ vẫn bắt gặp Tiểu Tống trên đường đi.
Họ thấy anh ấy hớt hải lên lầu.
Quản gia đang rầu rĩ nhìn cỏ đuôi chó trong phòng khách, trông có vẻ lo lắng lắm. Thấy Sở Anh, ông ấy ngập ngừng mấp máy môi như thể muốn nói gì. Sở Anh vờ như không nhìn thấy ánh mắt của ông ấy, tự thôi miên mình chuyện đêm qua chỉ là ngoài ý muốn.
Thương Tự Chiêu nhìn phát biết ngay chuyện gì đang xảy ra: "Anh họ không đói bụng ạ?"
Quản gia gật đầu, thừa nhận: "Cậu chủ không có tâm trạng."
Thương Tự Chiêu lấy làm khó hiểu: "Không phải hôm qua vẫn bình thường sao?"
Lần này quản gia không đáp lời.
Ăn sáng xong, Sở Anh và Thương Tự Chiêu đi học.
Thương Trú và Tiểu Tống cũng chuẩn bị lên đường đến Thương thị. Mỗi buổi sáng thứ hai thường có cuộc họp, Thương Trú luôn tham dự.
Dọc đường, Tiểu Tống đang kiểm tra lại nội dung của cuộc họp thì đột nhiên nghe Thương Trú hỏi: "Lúc làm việc, cậu thường thấy thoải mái hơn vào thời tiết như thế nào?"
Tiểu Tống trả lời mà không chút do dự: "Trời mưa ạ."
Những lúc trời đổ mưa, tâm trạng của Thương Trú sẽ tốt hơn bình thường chút đỉnh.
Đây là điều mà anh ấy đã phát hiện sau nhiều lần quan sát và tìm hiểu.
Hỏi xong câu này, Thương Trú không nói gì thêm nữa.
Tiểu Tống tiếp tục làm việc.
...
Tại trường THPT tư thục Sùng Anh.
Sở Anh ngậm ống hút uống sữa tươi, bên tai là tiếng lải nhải không ngừng nghỉ của Thương Tự Chiêu: "Hôm nay Thẩm Yến Thanh tới trễ à? Tôi cứ tưởng cho dù mặt trời có mọc từ đằng Tây thì cậu ta cũng không bao giờ làm trái nội quy nữa chứ!"
Quý Phong Dư liếc nhìn Thương Tự Chiêu một cách khinh khỉnh, không thèm trả lời.
Tên ngốc này không những không biết Thẩm Yến Thanh đi trễ mà còn không biết Thẩm Yến Thanh và Tạ Nam Chi cùng nhau đến trường nữa.
Lời lải nhải của Thương Tự Chiêu làm Sở Anh nghe mà tai như muốn đóng kén tới nơi, cô nạt cậu ta: "Để yên tôi học coi!"
Nhắc đến học, Thương Tự Chiêu không chỉ không chịu ngồi yên mà còn ầm ĩ hơn hẳn. Cậu ta nghiêm mặt: "Sở Anh, cậu có nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng không? Vấn đề liên quan đến lòng tự trọng của tôi và cậu!"
Sở Anh liếc cậu ta: ?
Thương Tự Chiêu trông phấn khích đến lạ: "Nếu tôi thi được nằm trong top 100 thì cậu phải gọi tôi là ba đúng không? Có qua có lại mới toại lòng nhau, cậu thấy tôi nói có lý không?"
Sở Anh thầm nghĩ "Đúng là vậy thật", nhưng cô không thể chưa gì đã tìm cho mình những hai người ba được nên đành từ chối: "Cậu có biết anh Thương là người giám hộ tạm thời của tôi không? Cậu muốn giành vai ba tôi với anh họ cậu à?"
Thương Tự Chiêu: "..."
Cậu ta trợn to mắt: "Lâu chưa? Không phải ông nội tôi dẫn cậu vào Phong Tê để..."
Để làm vợ nuôi từ bé của anh họ cậu ta à?!
Sở Anh tỏ ra mất kiên nhẫn: "Cậu phiền quá đấy!"
Thương Tự Chiêu chỉ dám lầm bầm "Gì mà dữ thế" rồi mới chịu ngậm miệng ngồi yên.
Mãi đến lúc bài kiểm tra hằng tháng chuẩn bị diễn ra, Sở Anh và Thương Tự Chiêu vẫn không thấy Thương Trú ở Phong Tê. Nhưng Sở Anh biết mỗi buổi tối Thương Trú đều về lâu đài để ngủ, bởi vì hôm nào Năm Ba cũng mới sáng bảnh mắt đã huyên thuyên với cô tối hôm qua Thương Trú về lúc mấy giờ, rồi đi lúc mấy giờ.
Sở Anh tính nhẩm, kể ra thì anh ngủ tối đa có bốn tiếng mà thôi.
Thứ sáu là ngày thứ nhất trong kỳ thi hằng tháng của Sở Anh và Thương Tự Chiêu.
Lúc ăn cơm ở phòng ăn, hai người làm biểu cảm mướp đắng giống nhau y đúc, thiếu điều viết hẳn bốn chữ "Không thiết sống nữa" to đùng trên mặt.
Quản gia giữ mặt hướng về phía trước, không nhìn ngó lung tung, cất tiếng: "Cậu chủ."
Thương Trú tới rồi?
Cả Sở Anh lẫn Thương Tự Chiêu đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn.
Người đàn ông khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng được thiết kế riêng, làm gương mặt vốn đã tuấn tú của anh thêm phần tao nhã. Đôi mắt đen nhánh ấy nhìn lướt qua hai người, sau đó từ tốn liếc qua chỗ khác.
Thương Tự Chiêu vừa ăn vừa lúng búng hỏi: "Anh họ, mấy ngày nay anh đi đâu vậy?"
Thương Trú đẩy xe lăn, thoáng nhìn bàn ăn, cảm xúc nơi đáy mắt được tóm gọn bằng ba chữ rõ mồn một: Không muốn ăn.
Thế là chỉ trong tích tắc, số người "Không thiết sống nữa" trên bàn ăn từ hai biến thành ba.
Thương Tự Chiêu buông tiếng thở dài nghe nẫu cả ruột: "Hây dà, sao con người ta phải đi học chứ?"
Sở Anh mới nghe tiếng thở dài của cậu ta thôi đã phát bực rồi. Việc thi cử vốn đã làm cô bồn chồn, thấp thỏm suốt mấy ngày nay, vậy mà tên gâu đần vô tri này suốt ngày cứ ra rả bên tai cô.
Sở Anh lạnh lùng cảnh cáo: "Thương Tự Chiêu, cậu còn nói thêm câu nào nữa thì hôm nay đừng ngồi chung xe với tôi."
Nhưng lúc này Thương Tự Chiêu đâu thèm sợ Sở Anh, thốt một câu đầy lý lẽ: "Anh họ tôi đang ngồi ở đây mà, rõ ràng tôi ngồi xe anh ấy đi học mà, liên quan gì tới cậu?"
Sở Anh nhìn thoáng qua Thương Trú. Đúng lúc này, Thương Trú cũng quay sang nhìn cô.
Thấy biểu cảm sắp nổi đóa của Sở Anh, Thương Trú thầm nghĩ: Nhóc lừa đảo nổi giận trông đẹp hơn lúc cười nhiều.
Anh chậm rãi chớp mắt, tuyên bố: "Chiếc xe đó của Sở Anh."
Thương Tự Chiêu sửng sốt: "Khi nào?"
Thương Trú: "Mới nãy."
Thương Tự Chiêu: "..."
Sở Anh không những thu phục ông nội cậu ta mà còn bỏ bùa mê thuốc lú cho anh họ cậu ta nữa!
Sau khi hai người lên xe, Năm Ba mới lén lút chạy đến bên cạnh Sở Anh: [Anh Anh! Cô đã làm gì Thương Trú vậy? Ơ, không lẽ cô lén lút viết lên người tôi?]
Sở Anh tỏ ra bất mãn: Gì mà tôi đã làm gì anh ta chứ?
Năm Ba: [Lúc nãy đó kìa không thấy à! Tại sao Thương Trú lại hùa với cô bắt nạt Thương Tự Chiêu vậy!]
Sở Anh: Đương nhiên là vì bắt nạt Thương Tự Chiêu vui.
Năm Ba: [... Tội đằng kia quá.]
Hôm nay tâm trạng của Sở Anh rất xấu, nhìn mặt ai cũng bực, thế là cô dứt khoát quay mặt đi, không để ý tới ai nữa.
Năm Ba nhảy tưng tưng một hồi, thấy Sở Anh không thèm đoái hoài gì tới mình thì bay đi, trêu Thương Tự Chiêu ở bên cạnh cho vui.
Sau khi đến trường, Thương Tự Chiêu và Sở Anh trơ mắt nhìn Quý Phong Dư đến phòng thi đầu tiên, trong khi hai người chỉ có thể xách túi đựng bút của mình cùng nhau đến phòng thi ở chót danh sách.
Không nghi ngờ gì nữa, "nhất khối từ dưới đếm lên" và học sinh chuyển trường Sở Anh người ngồi trên, người ngồi dưới.
Sở Anh nhìn chằm chằm vào hai chỗ ngồi ấy một hồi, thình lình nhận xét: "Hóa ra điểm của cậu thấp đến vậy thật."
Thương Tự Chiêu không hề để bụng: "Điểm thấp thì thấp, rồi cũng phải có người ngồi ở đây thôi, tại sao không thể là tôi?"
Sở Anh: "..."
Nhà họ Thương cũng phải trầy trật lắm mới nuôi lớn được Thương Tự Chiêu.
Còn một lúc nữa mới chính thức bắt đầu kiểm tra, đương nhiên Thương Tự Chiêu sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, nhanh chân lủi đến phòng thi đầu tiên để gặp Tạ Nam Chi. Lần nào kiểm tra cũng như vậy, cậu ta giả vờ đến phòng thi thứ nhất tìm người thực chất là để kiếm cớ được gặp Tạ Nam Chi mà thôi.
Thương Tự Chiêu vừa đi, Năm Ba đã báo cáo với Sở Anh cậu ta đi đâu, làm gì.
Hôm nay Sở Anh không muốn quan tâm đến bất cứ chuyện gì, phất tay: Kệ cậu ta đi.
Thương Tự Chiêu đến phòng thi thứ nhất còn vui hơn cả khi về nhà, bước chân thoăn thoắt. Lúc sắp đến nơi, ban đầu cậu ta làm bộ làm tịch ngó vào trong như đang tìm người, thực chất khóe mắt đã lia đến dãy bàn học đầu tiên rồi.
Tạ Nam Chi vĩnh viễn ngồi ở đó.
Nhưng hôm nay Thương Tự Chiêu lại không thấy Tạ Nam Chi đâu. Trực giác mách bảo cậu ta có gì đó không đúng.
Hơn hai năm qua, lần kiểm tra nào cậu ta cũng sang đây để ngắm Tạ Nam Chi. Từ trước đến giờ, cô ấy luôn đến trước giờ thi nửa tiếng, chưa có một ngoại lệ nào.
Thương Tự Chiêu nhìn dáo dác một vòng một lần nữa. Thẩm Yến Thanh đã ngồi vào vị trí, chỉ có Tạ Nam Chi là không thấy đâu.
Mặc dù Thương Tự Chiêu học dốt nhưng có khá nhiều bạn bè ở trường THPT tư thục Sùng Anh.
Không chỉ vì cậu ta họ Thương mà lý do chủ yếu còn vì chính bản thân cậu ta.
Thương Tự Chiêu gọi một người lớp 12A ra, hỏi: "Hôm nay Tạ Nam Chi đến từ mấy giờ?"
Nếu là bình thường thì người này thật sự không biết Tạ Nam Chi đến vào lúc nào, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Bởi vì cả Tạ Nam Chi lẫn Thẩm Yến Thanh đều đến muộn năm phút, hai người lần lượt vào phòng thi.
Cậu ta trả lời đúng sự thật, còn cho biết thêm: "Trước khi đi, tôi thấy có người tìm Tạ Nam Chi. Nhìn mặt lạ lắm, chưa gặp bao giờ, có thể là học sinh lớp 10. Đúng rồi, con gái đấy."
Nói đến "học sinh lớp 10" và "con gái", người duy nhất mà Thương Tự Chiêu có thể nghĩ đến là thiếu nữ mà cậu ta gặp ở căn tin hôm ấy.
Thương Tự Chiêu nhíu mày, đáp một tiếng rồi xoay người, rời đi.
Sáng hôm ấy, cả Thương Tự Chiêu lẫn Tạ Nam Chi đều vắng mặt trong môn thi đầu tiên.
Khi tin tức này được truyền đi, bài kiểm tra đã kết thúc.
Sở Anh chỉ hay tin sớm hơn người khác một chút.
Năm Ba giải thích với Sở Anh: [Hồi trước, đứa con gái ở căn tin lấy Cát Bạch Vi ra lừa Tạ Nam Chi đến kho chứa dụng cụ thể dục rồi nhốt cô ấy ở trong đó. Thương Tự Chiêu đi tìm Tạ Nam Chi suốt cả buổi sáng, cô ta chối lấy chối để, cuối cùng phải tra camera thì mới chịu khai thật.]
Sở Anh lặng thinh một hồi mới hỏi: Cậu có chắc là tôi chưa nhận được nhiệm vụ của cốt truyện tuyến chính không?
Năm Ba hết sức chắc chắn: [Hôm nay không có nhiệm vụ mà.]
Ngay từ đầu đã như vậy.
Thương Tự Chiêu chưa bao giờ xuất hiện trong nhiệm vụ của cốt truyện tuyến chính, trong khi Thương Trú lại xuất hiện hết lần này đến lần khác. Sở Anh thừa biết chuyện gì đang xảy ra, đó là vì cốt truyện chính cho rằng Thương Tự Chiêu sẽ không trở thành trở ngại giữa nam chính và nữ chính.
Hiện tại, chỉ có ba trở ngại giữa nam chính và nữ chính: Thương Trú, Cát Bạch Vi và kẻ theo dõi giấu mặt.
Sở Anh thở dài: Tên ngốc đó!
Lúc này, lớp 12F cũng đang thảo luận rầm rộ về chuyện này, cả lớp ồn như cái chợ.
"Con nhỏ đó có xích mích gì với Tạ Nam Chi à? Không phải nó mới lớp 10 thôi hả?"
"Tớ thấy Tạ Nam Chi chỉ hơi lạnh lùng một chút thôi, bình thường cậu ấy khép mình lắm mà."
"Chậc chậc, ngày đó các cậu không ở căn tin đúng không?"
"Sao sao, căn tin sao?"
"Ngày đó..."
Đúng ngay lúc ấy, Quý Phong Dư vào lớp. Nghe thấy tiếng bàn tán, cô ấy không khỏi nhíu mày, giơ tay lên gõ cửa: "Ngày đó những người ở đây không nghe Thẩm Yến Thanh nói gì à? Không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói à?"
Mấy người vừa lên tiếng thoắt cái im bặt, không dám nói gì nữa.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Quý là hai gia đình mà không ai dám đắc tội.
Quý Phong Dư liếc nhìn họ hòng cảnh cáo, sau đó tiến lại gần Sở Anh.
Sở Anh ngẩng đầu, hỏi thẳng: "Giải quyết sao rồi?"
Sắc mặt của Quý Phong Dư vô cùng khó xem: "Hơi rắc rối. Con nhỏ kia kêu người đến giúp đỡ, người giúp là một tên con trai. Thương Tự Chiêu đánh tên đó ngay trước mặt thầy trưởng phòng giáo vụ."
Sở Anh: "..."
Cô che trán: "Không thể nhịn thêm lát nữa được à? Chờ ra ngoài rồi làm gì thì làm chứ?"
Quý Phong Dư lắc đầu: "Hễ Tạ Nam Chi có chuyện là cậu ta có nghĩ được gì nữa đâu. Tính tình cậu ta vốn đã nóng nảy rồi, gặp chuyện của Tạ Nam Chi thì càng không thèm suy tính. Lần này cậu ta làm bậy quá!"
Sở Anh thở dài: "Để tôi đi xem, cậu ta đang ở đâu?"
Cô vừa dứt lời thì Thương Tự Chiêu sa sầm mặt đi vào.
Cậu ta vừa đi đánh nhau nhưng mặt thì vô cùng sạch sẽ, không có lấy một vết trầy xước nào.
Thương Tự Chiêu vừa về đã đanh giọng: "Đừng hỏi, tôi về nhà đây, đến lấy cặp thôi."
Tâm trạng của Sở Anh vô cùng phức tạp: "Vậy là không thi luôn à?"
Quý Phong Dư gật đầu: "Thầy trưởng phòng giáo vụ giận quá, bắt cậu ta về nhà tự kiểm điểm, kiểm tra xong rồi mới xử lý chuyện này."
Nét mặt của Sở Anh nặng trĩu, Quý Phong Dư tưởng cô đang nghĩ hướng giải quyết.
Không ngờ, cô thình lình phán một câu: "Tôi muốn làm ba."
Quý Phong Dư: "..."
Thôi, chơi được với Thương Tự Chiêu thì sao là người bình thường được.
...
Tối hôm đó, Sở Anh về đến nhà thì không thấy Thương Tự Chiêu đâu cả. Quản gia nhỏ giọng bảo với cô rằng lúc xế chiều, ông chủ đã đến đón Thương Tự Chiêu đi, dạy dỗ xong sẽ đưa về lại.
Bởi vì không có Thương Tự Chiêu ở đây nên Sở Anh được trải qua hai ngày cuối tuần đầy thư giãn, sảng khoái.
Đương nhiên, nếu Thương Bất Mao chịu yên tĩnh một chút thì càng tốt. Xét về khía cạnh nào đó, nó và thằng anh của nó đúng là giống nhau thật.
Mãi đến ngày có kết quả thi hằng tháng, Sở Anh mới gặp lại Thương Tự Chiêu.
Lão Vương thong dong thông báo với họ rằng phụ huynh phải ký tên vào phiếu điểm của kỳ thi hằng tháng lần này. Trong đợt thi này, cả hạng nhất lẫn hạng nhì từ dưới đếm lên của khối đều nằm trong lớp họ, lần lượt là Sở Anh và Thương Tự Chiêu.
Sở Anh và Thương Tự Chiêu: "..."
Thương Tự Chiêu nhìn Sở Anh với vẻ khó tin: "Tôi cứ tưởng cậu chỉ học dốt sương sương thôi chứ, không ngờ cậu..."
Gương mặt Sở Anh không bộc lộ chút cảm xúc nào: "Bây giờ nhất khối từ dưới đếm lên là cậu chứ không phải tôi."
Thương Tự Chiêu giễu cợt: "Sở Anh, cậu nói câu này không biết ngượng mồm à?"
Sở Anh: "Tôi nói sai chắc?"
Quý Phong Dư: "..."
Cô ấy phục sát đất, cái chức nhất, nhì khối từ dưới đếm lên mà cũng có người giành à?
Lúc này đây, không còn ai để tâm đến chuyện xảy ra hôm đó nữa.
Ai mà ngờ được vẫn chưa đến một tháng trôi qua kể từ đợt thi hằng tháng cần có chữ ký của phụ huynh chứ?
Mà lần này, Thương Tự Chiêu không thể nào bỏ qua cho Sở Anh được.
Thế là sau khi tan học, Sở Anh và Thương Tự Chiêu cùng cầm phiếu điểm đi tìm Thương Trú.
Trong phòng làm việc.
Nhìn phiếu điểm của nhất khối từ dưới đếm lên và nhì khối từ dưới đếm lên, Thương Trú rơi vào trầm tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.