Xuyên Sách: Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính
Chương 23:
Vân Kiều
16/11/2024
Trời ngả màu tối mờ, u ám, không có lấy một bóng ngôi sao nào.
Bình thường vào giờ này, Sở Anh đã tắm xong và chuẩn bị đi ngủ rồi. Nhưng lúc này đây, cô lại bị bắt ở lại phòng làm việc với Thương Tự Chiêu. Cô buồn ngủ quá, không kiềm được mà ngáp một cái, thơ thẩn nhìn xuống đất.
Đã mang danh nhất khối từ dưới đếm lên thì hoàn toàn không cần xem điểm kiểm tra từng môn. Môn nào của Thương Tự Chiêu cũng lãnh con trứng ngỗng tròn trĩnh cả.
Thương Tự Chiêu không hề cảm thấy áp lực về điểm số chút nào. Chẳng những vậy, cậu ta còn ung dung thương lượng với Sở Anh: "Sở Anh, lần này không tính, do xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên tôi mới không kiểm tra. Lần này xí xóa, lần sau vớt lại nhé."
Sở Anh không muốn chấp nhặt với Thương Tự Chiêu. Cô không có thằng con đần như vậy.
Cô chỉ xem chuyện này như cơn gió thoảng qua.
Nhưng tất nhiên Thương Tự Chiêu không cho là vậy. Trong lòng cậu ta đã bắt đầu lén lút tìm cách vớt lại thể diện vào lần kiểm tra tới rồi.
Dù gì thì "lời nói ra như bát nước đổ đi", một khi đã nói ra rồi thì sẽ không thể rút lại được nữa, cậu ta sẵn sàng chịu trách nhiệm cho lời nói của mình.
Thương Trú đang xem phiếu điểm của Sở Anh. Điểm cả ba môn tiếng Trung, Toán, tiếng Anh của cô đều cao ngất ngưởng, chỉ có bài kiểm tra tổ hợp môn tự nhiên là bị điểm kém. Nhìn vào bài thi, có thể thấy căn bản của cô không vững, thậm chí có thể nói là mất gốc.
Trí nhớ của Thương Trú rất tốt, chẳng mấy chốc anh đã nhớ lại tập tài liệu mà mình đã xem ở thành phố Hòa.
Anh ngẩng đầu hỏi Sở Anh: "Sao chuyển sang ban tự nhiên vậy?"
Thương Tự Chiêu phản xạ rất nhanh, ngạc nhiên thốt: "Lúc trước cậu học ban xã hội hả?"
Sở Anh cố gắng giữ đầu óc mình tỉnh táo, nhìn Thương Trú, trả lời như thể chỉ là bâng quơ: "Điểm cũng thấp thôi, học gì cũng như nhau cả. Biết đâu tôi không hợp ban xã hội nên chuyển sang ban tự nhiên xem sao."
Nguyên nhân thật sự là vì cả hai nhân vật chính đều học ban tự nhiên, cô không còn lựa chọn nào khác.
Bởi vì buồn ngủ nên cặp mắt phượng của Sở Anh ngấn nước, đuôi mắt cũng hơi đỏ lên.
Thương Trú sửng sốt, cô khóc ư?
Nhóc lừa đảo khóc mà sao có vẻ đẹp thế nhỉ?
Sau một hồi im lặng, Thương Trú cất lời: "Tôi sẽ ký tên rồi đưa cho quản gia, hai người ra ngoài đi."
Sở Anh và Thương Tự Chiêu lần lượt rời khỏi phòng làm việc. Anh còn nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Thương Tự Chiêu: "Sao hôm nay anh họ dễ tính thế? Chẳng quen chút nào."
Sau khi họ rời đi, Thương Trú ngồi một mình trong phòng làm việc rất lâu.
Giữa bầu không khí yên tĩnh đến mức tưởng chừng có thể nghe thấy tiếng kim rơi, không hiểu sao Thương Trú chợt nhớ về câu nói của Sở Anh khi gửi lời mời kết bạn Wechat cho mình.
Cô nói:
[Anh Thương, tôi là Sở Anh. Tạm thời anh sẽ làm người giám hộ của tôi, tôi gọi anh là ba, anh không ý kiến gì chứ?]
Thương Trú nghĩ, hóa ra hình như cô không có ba, cũng giống như anh không có ba mẹ.
Anh không biết nuôi con có thể làm cuộc sống của mình trở nên bớt nhàm chán hơn không, nhưng mà nuôi Sở Anh có vẻ sẽ là một trải nghiệm khá hay ho.
Nhóc lừa đảo này có rất nhiều bí mật. Anh muốn tìm hiểu hết những bí mật ấy.
Nhưng làm sao nuôi con nhỉ?
Thương Trú nhíu mày, anh chẳng có tí kinh nghiệm nào cả.
Cuối cùng, anh nhìn về phía bài kiểm tra.
...
Sáng sớm hôm sau, Sở Anh và Thương Tự Chiêu chạm mặt nhau ở phòng ăn, trạng thái của hai người khác nhau một trời một vực.
Sở Anh đã dứt khỏi sang chấn tâm lý hậu kỳ thi hằng tháng, mặt mày trông tươi tỉnh thấy rõ.
Trong khi Thương Tự Chiêu thì ủ rũ cúi đầu vì sắp phải trở về trường học, đối mặt với việc bị nhà trường kỷ luật. Có điều việc làm Thương Tự Chiêu bận tâm không phải bị kỷ luật mà là Tạ Nam Chi.
Cậu ta nói với vẻ tiu nghỉu: "Bình thường có bị gì đâu, tự nhiên lần này bị cậu ấy thấy."
"Sở Anh, cậu nghĩ cậu ấy có sợ tôi không?"
Sở Anh không thể nào nói cho cậu ta biết sự thật phũ phàng rằng, Tạ Nam Chi mà nổi máu đánh nhau thì còn khủng khiếp hơn cậu ta nhiều được.
Cơ mà kể ra thì cô cũng lấy làm lạ, không hiểu tại sao Tạ Nam Chi lại bị nhốt trong kho dụng cụ một cách dễ dàng như vậy, trong khi cô ấy dư sức đối phó với hai người kia.
Nhân lúc Thương Trú không có ở đây, Năm Ba giải thích thắc mắc của Sở Anh: [Tạ Nam Chi muốn giải quyết triệt để Cát Bạch Vi nên tương kế tựu kế. Xảy ra chuyện lớn thế này, nhà họ Cát và nhà họ Tạ không thể nào không biết được.]
Sở Anh lấy nĩa đâm một miếng trái cây, hiếm lắm mới không trêu Thương Tự Chiêu: "Không đâu, nữ thần của cậu vững chãi, bình tĩnh biết bao, do cậu nóng tính quá nên mới vậy thôi. Đúng rồi, cậu đánh tên đó có nặng không?"
Nhắc đến chuyện này, Thương Tự Chiêu nổi đóa: "Tôi mới đấm một cú thôi mà thằng hèn đó đã la inh ỏi, sao lúc bắt nạt người khác không biết sợ đi? Sau đó thì tên kia bị kéo ra ngay rồi, chỉ bị xây xát có thế thôi đấy!"
Sau khi bị lôi về nhà, Thương Tự Chiêu không bị ăn đòn, ông cụ chỉ muốn chính tai nghe Thương Tự Chiêu kể lại đầu đuôi sự việc mà thôi.
Sau khi nghe lời giải thích của Thương Tự Chiêu, ông cụ nhanh chóng đi hỏi thăm, hỏi thăm về thì càng ưu sầu hơn nữa. Bởi vì rõ ràng thằng cháu trai ngốc nghếch nhà mình thích cô bé kia, trong khi cô bé kia còn không biết thằng cháu mình tên gì nữa.
Sở Anh khuyên Thương Tự Chiêu: "Cậu nghĩ xem, xét về trình độ nào đó thì đây cũng xem như chuyện tốt, ít nhất sau này Tạ Nam Chi sẽ nhớ mặt cậu, còn đỡ hơn là quét rác sân thể dục cả tuần mà vẫn chưa được người ta nhớ tên."
Thương Tự Chiêu đần mặt ra, hóa ra hiểu theo góc độ này cũng được!
Càng nghĩ, cậu ta càng thấy có lý, thế là cu cậu hào hứng hơn hẳn: "Cậu nói có lý lắm!"
Sở Anh thở dài, sao thằng nhỏ này tin người thế kia?
Đợi họ cơm nước xong, quản gia chu đáo đưa hai tờ phiếu điểm mà Thương Trú đã ký cho họ. Của Sở Anh có kèm theo bài thi, còn Thương Tự Chiêu thì không. Sau khi nhận phiếu điểm, cô không buồn lật ra xem mà dúi ngay vào cặp.
Sở Anh và Thương Tự Chiêu đã đi, quản gia dặn dò nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.
Khác với mọi hôm, giờ này rồi mà Thương Trú vẫn chưa thức dậy, điều đó làm cho quản gia vô cùng kinh ngạc.
Cho đến bảy giờ rưỡi, quản gia mới thấy cửa thang máy chậm rãi mở ra, Thương Trú đẩy xe lăn ra thẳng phòng khách. Trông anh không hề có ý định ăn sáng, nhưng cũng không giống như đang chuẩn bị đi công ty, dù gì thì Tiểu Tống cũng không có ở đây.
Quản lý đi theo, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thương Trú.
So với thường ngày, hình như anh có vẻ... nghi hoặc?
Thoạt trông Thương Trú muốn đến hồ, rõ là anh lại định đi xem con thiên nga đó rồi.
Sau một hồi suy tư, quản gia dò hỏi: "Cậu chủ, cậu muốn dặn dò gì tôi không ạ?"
Thương Trú không đáp không rằng, hồn vẫn trên mây.
Dưới ánh nắng ban mai, chú thiên nga bên hồ cúi đầu chải bộ lông đẹp đẽ của mình, bận rộn đến nỗi không có thời gian để tâm đến tên phiền phức sáng nắng chiều mưa ở ven hồ.
Thật lâu sau, Thương Trú đột nhiên cất lời: "Cô ấy không có ba."
Quản gia ngập ngừng, hỏi thầm trong bụng: Ai không có ba cơ?
Thương Trú quay sang nhìn quản gia: "Bác có biết cách chăm trẻ không?"
Quản gia năm nay đã gần năm mươi tuổi, không có con cái, không trả lời được câu hỏi này của Thương Trú.
Nhưng với tư cách là một quản gia chuyên nghiệp, không gì có thể làm khó được ông ấy. Quản gia nhoẻn môi cười, đề nghị: "Thưa cậu, cậu có thể hỏi ông cụ xem sao. Ba mẹ cậu út rất bận nên từ nhỏ cậu ấy đã sống cùng với ông cụ rồi ạ."
Thương Trú nhíu mày: "Ông ấy không biết chăm trẻ đâu."
Quản gia: "..."
Nói chứ trong lòng ông ấy cũng cho là vậy, nhìn Thương Tự Chiêu bây giờ là biết.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì thật ra Thương Tự Chiêu cũng không tệ đến thế, chẳng qua là cậu ta coi trời bằng vung, thích gây chuyện, thích đánh nhau, không thích học hành thôi.
Thôi, bao biện không nổi, ông ấy chọn im lặng.
Thương Trú ngồi ở ven hồ nửa tiếng rồi xoay người, bảo: "Gọi Tiểu Tống đi, tôi sẽ lên công ty."
Quản gia đi theo bên cạnh Thương Trú, nói dối mà mặt vẫn tỉnh rụi như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra: "Thưa cậu, sáng nay cô Sở hỏi cậu ạ."
Dứt lời, quản gia chờ Thương Trú tiếp lời.
Quả nhiên, anh nghiêng đầu nhìn ông ấy: "Cô ấy hỏi gì?'
Quản gia cười híp mắt, trả lời: "Cô Sở hỏi sao cậu không xuống ăn sáng ạ."
Thương Trú trầm tư suy nghĩ, đúng là trẻ con cần ba mẹ ở bên thật.
Anh gật đầu: "Tôi biết rồi, đến phòng ăn thôi."
Quản gia thầm mừng húm: Cô Sở đúng là Bồ Tát sống mà!
Khi Thương Trú ăn sáng một cách gượng ép xong, Tiểu Tống đã có mặt. Tuy nhiên, anh ấy chưa kịp đứng vững thì đã nghe Thương Trú bảo: "Thông báo chiều nay đúng một giờ họp. Ai trễ thì tuần tới đi giày cao gót làm việc."
Tiểu Tống: "... Vâng."
...
Lớp 12F.
Nhân giờ giải lao sau tiết tự học buổi sáng, lão Vương đến gặp Thương Tự Chiêu. Ông ấy vỗ vai cậu ta, thở dài, khuyên nhủ: "Chuyện này mặc dù chúng nó sai trước nhưng em cư xử nông nổi quá, chờ tốt nghiệp rồi thì sẽ ổn hơn."
Sở Anh và Quý Phong Dư ngồi rất gần Thương Tự Chiêu, thế nên cả hai đều nghe thấy hết những gì lão Vương nói với Thương Tự Chiêu.
Quý Phong Dư đau đầu day trán, Sở Anh lại nghĩ cái tên Thương Tự Chiêu này còn không biết mánh khóe là gì, thế thì chẳng lạ khi hôm đó cậu ta bị người ta chặn trong hẻm, chịu đòn.
Lão Vương tiếp tục càm ràm: "Ban đầu em phải viết bản kiểm điểm, mời phụ huynh lên làm việc đấy chứ, nhưng Tạ Nam Chi nói đỡ cho em. Nhà trường muốn em xin lỗi người ta, em thấy sao?"
Sao là sao? Vậy khác nào giẫm đạp lòng tự trọng của cậu ta đâu, đừng hòng cậu ta xin lỗi!
Thương Tự Chiêu quay mặt đi, bực bội trả lời: "Viết kiểm điểm thì em viết, mời phụ huynh thì em mời, nhưng em sẽ không xin lỗi đâu."
Nghe vậy, lão Vương cũng không cố gắng khuyên nhủ thêm, chỉ gật đầu: "Được rồi, vậy thì không xin lỗi. Thầy sẽ báo lại với thầy trưởng phòng giáo vụ."
Dứt lời, lão Vương chắp tay sau lưng, chầm chậm rời khỏi đây.
Quý Phong Dư quay xuống, nói với hai người: "Con nhỏ lớp 10 kia nghỉ học, tên bị Thương Tự Chiêu đánh thì bị cảnh cáo. Nhà họ Thẩm không nhúng tay vào chuyện nghỉ học đâu, Thẩm Yến Thanh sợ mẹ mình lắm."
Thương Tự Chiêu khẽ hừ lạnh, thầm nghĩ: Đồ vô dụng!
Cậu ta cố gắng nhẫn nhịn lắm, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được mà hỏi: "Sau đó Tạ Nam Chi có đi thi không?"
Quý Phong Dư liếc xéo cậu ta: "Cậu tưởng người ta không kiểm tra như cậu, sau đó lần sau hai cậu được ngồi chung với nhau chắc? Thẩm Yến Thanh xin trường cho Tạ Nam Chi thi lại, người ta lại đứng nhất khối nữa."
Tạ Nam Chi luôn đứng nhất khối, Thẩm Yến Thanh lo lắng Tạ Nam Chi sẽ phát huy thất thường, nhưng buổi sáng chỉ có một bài kiểm tra nên lần này cậu ấy đứng nhì khối. Thế là lần sau hai người họ vẫn ngồi phía trước, phía sau của nhau.
Thương Tự Chiêu buông tiếng thở dài não nề.
Mặt mày Quý Phong Dư lạnh tanh, bộc lộ rõ tâm trạng không tốt của mình.
Sở Anh hết nhìn người này lại ngó người kia, sự phiền muộn lại dâng lên trong lòng cô.
Sao cái đám này cứ thích nam chính và nữ chính bằng được thế nhỉ? Cốt truyện giẻ rách này!
Ngay khi Sở Anh phát bực, Năm Ba lại phát động nhiệm vụ cốt truyện mới: [Mời Sở Anh lên sân thượng trước mười một giờ bốn mươi lăm phút. Nhớ mang theo ít đồ ăn (thân lắm mới nhắc đấy nhé)]
Sở Anh càng phiền hơn nữa.
Toàn ba cái trò gì đâu không!
Thế là cả sáng hôm ấy, góc Sở Anh ngồi gần như bị mây đen bao phủ, không ai trong lớp muốn đi ngang qua đó cả.
Học sinh chuyển trường trông đáng sợ lắm, cứ như chuẩn bị xách dao đi giết người vậy. Thương Tự Chiêu thì quằn quại, sống dở chết dở, Quý Phong Dư thì kích hoạt một trăm phần trăm hỏa lực, gặp ai bắn hẹo người đó.
Tiếng chuông báo hiệu tan học của trường THPT cất lên, Sở Anh cầm hộp sữa bò và sandwich của mình, thoắt cái đã bốc hơi.
Thương Tự Chiêu muốn tâm sự hồng với Sở Anh nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, cậu ta dứt khoát gọi đám anh em đi đá bóng.
Đây là lần đầu tiên Sở Anh lên sân thượng.
Sân thượng của trường hết sức rộng rãi và yên tĩnh, từ đây có thể thấy bao quát cả trường THPT tư thục Sùng Anh.
Sở Anh vuốt mái tóc bị gió thổi tung, tìm một góc khuất, bắt đầu ăn sandwich.
Năm Ba lại lải nhải bên tai cô: [Anh Anh, cô nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra trên tầng thượng? Có khi nào là bạo lực học đường không?]
Sở Anh đã cạn kiệt năng lượng: "Họ lên sân thượng để cãi nhau thôi, xưa giờ tiểu thuyết đều viết như vậy cả. Nói chung không phải đánh nhau thì cũng là cãi nhau, cậu đừng nói chuyện với tôi nữa, tôi đang ăn."
Kỳ lạ là người như Năm Ba mà cũng biết thương xót cô: [Anh Anh, chút nữa chúng ta đi ăn ít đồ nóng nhé.]
Sở Anh phất tay từ chối: "Cậu nghĩ gì vậy, nếu nhiệm vụ này xong sớm được thì đã không có gợi ý thân lắm mới nhắc rồi."
Năm Ba quay sang một bên hờn dỗi, vẫn kiên trì với lý tưởng vĩ đại không để yên cho người ta ăn.
Bình thường vào giờ này, Sở Anh đã tắm xong và chuẩn bị đi ngủ rồi. Nhưng lúc này đây, cô lại bị bắt ở lại phòng làm việc với Thương Tự Chiêu. Cô buồn ngủ quá, không kiềm được mà ngáp một cái, thơ thẩn nhìn xuống đất.
Đã mang danh nhất khối từ dưới đếm lên thì hoàn toàn không cần xem điểm kiểm tra từng môn. Môn nào của Thương Tự Chiêu cũng lãnh con trứng ngỗng tròn trĩnh cả.
Thương Tự Chiêu không hề cảm thấy áp lực về điểm số chút nào. Chẳng những vậy, cậu ta còn ung dung thương lượng với Sở Anh: "Sở Anh, lần này không tính, do xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên tôi mới không kiểm tra. Lần này xí xóa, lần sau vớt lại nhé."
Sở Anh không muốn chấp nhặt với Thương Tự Chiêu. Cô không có thằng con đần như vậy.
Cô chỉ xem chuyện này như cơn gió thoảng qua.
Nhưng tất nhiên Thương Tự Chiêu không cho là vậy. Trong lòng cậu ta đã bắt đầu lén lút tìm cách vớt lại thể diện vào lần kiểm tra tới rồi.
Dù gì thì "lời nói ra như bát nước đổ đi", một khi đã nói ra rồi thì sẽ không thể rút lại được nữa, cậu ta sẵn sàng chịu trách nhiệm cho lời nói của mình.
Thương Trú đang xem phiếu điểm của Sở Anh. Điểm cả ba môn tiếng Trung, Toán, tiếng Anh của cô đều cao ngất ngưởng, chỉ có bài kiểm tra tổ hợp môn tự nhiên là bị điểm kém. Nhìn vào bài thi, có thể thấy căn bản của cô không vững, thậm chí có thể nói là mất gốc.
Trí nhớ của Thương Trú rất tốt, chẳng mấy chốc anh đã nhớ lại tập tài liệu mà mình đã xem ở thành phố Hòa.
Anh ngẩng đầu hỏi Sở Anh: "Sao chuyển sang ban tự nhiên vậy?"
Thương Tự Chiêu phản xạ rất nhanh, ngạc nhiên thốt: "Lúc trước cậu học ban xã hội hả?"
Sở Anh cố gắng giữ đầu óc mình tỉnh táo, nhìn Thương Trú, trả lời như thể chỉ là bâng quơ: "Điểm cũng thấp thôi, học gì cũng như nhau cả. Biết đâu tôi không hợp ban xã hội nên chuyển sang ban tự nhiên xem sao."
Nguyên nhân thật sự là vì cả hai nhân vật chính đều học ban tự nhiên, cô không còn lựa chọn nào khác.
Bởi vì buồn ngủ nên cặp mắt phượng của Sở Anh ngấn nước, đuôi mắt cũng hơi đỏ lên.
Thương Trú sửng sốt, cô khóc ư?
Nhóc lừa đảo khóc mà sao có vẻ đẹp thế nhỉ?
Sau một hồi im lặng, Thương Trú cất lời: "Tôi sẽ ký tên rồi đưa cho quản gia, hai người ra ngoài đi."
Sở Anh và Thương Tự Chiêu lần lượt rời khỏi phòng làm việc. Anh còn nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Thương Tự Chiêu: "Sao hôm nay anh họ dễ tính thế? Chẳng quen chút nào."
Sau khi họ rời đi, Thương Trú ngồi một mình trong phòng làm việc rất lâu.
Giữa bầu không khí yên tĩnh đến mức tưởng chừng có thể nghe thấy tiếng kim rơi, không hiểu sao Thương Trú chợt nhớ về câu nói của Sở Anh khi gửi lời mời kết bạn Wechat cho mình.
Cô nói:
[Anh Thương, tôi là Sở Anh. Tạm thời anh sẽ làm người giám hộ của tôi, tôi gọi anh là ba, anh không ý kiến gì chứ?]
Thương Trú nghĩ, hóa ra hình như cô không có ba, cũng giống như anh không có ba mẹ.
Anh không biết nuôi con có thể làm cuộc sống của mình trở nên bớt nhàm chán hơn không, nhưng mà nuôi Sở Anh có vẻ sẽ là một trải nghiệm khá hay ho.
Nhóc lừa đảo này có rất nhiều bí mật. Anh muốn tìm hiểu hết những bí mật ấy.
Nhưng làm sao nuôi con nhỉ?
Thương Trú nhíu mày, anh chẳng có tí kinh nghiệm nào cả.
Cuối cùng, anh nhìn về phía bài kiểm tra.
...
Sáng sớm hôm sau, Sở Anh và Thương Tự Chiêu chạm mặt nhau ở phòng ăn, trạng thái của hai người khác nhau một trời một vực.
Sở Anh đã dứt khỏi sang chấn tâm lý hậu kỳ thi hằng tháng, mặt mày trông tươi tỉnh thấy rõ.
Trong khi Thương Tự Chiêu thì ủ rũ cúi đầu vì sắp phải trở về trường học, đối mặt với việc bị nhà trường kỷ luật. Có điều việc làm Thương Tự Chiêu bận tâm không phải bị kỷ luật mà là Tạ Nam Chi.
Cậu ta nói với vẻ tiu nghỉu: "Bình thường có bị gì đâu, tự nhiên lần này bị cậu ấy thấy."
"Sở Anh, cậu nghĩ cậu ấy có sợ tôi không?"
Sở Anh không thể nào nói cho cậu ta biết sự thật phũ phàng rằng, Tạ Nam Chi mà nổi máu đánh nhau thì còn khủng khiếp hơn cậu ta nhiều được.
Cơ mà kể ra thì cô cũng lấy làm lạ, không hiểu tại sao Tạ Nam Chi lại bị nhốt trong kho dụng cụ một cách dễ dàng như vậy, trong khi cô ấy dư sức đối phó với hai người kia.
Nhân lúc Thương Trú không có ở đây, Năm Ba giải thích thắc mắc của Sở Anh: [Tạ Nam Chi muốn giải quyết triệt để Cát Bạch Vi nên tương kế tựu kế. Xảy ra chuyện lớn thế này, nhà họ Cát và nhà họ Tạ không thể nào không biết được.]
Sở Anh lấy nĩa đâm một miếng trái cây, hiếm lắm mới không trêu Thương Tự Chiêu: "Không đâu, nữ thần của cậu vững chãi, bình tĩnh biết bao, do cậu nóng tính quá nên mới vậy thôi. Đúng rồi, cậu đánh tên đó có nặng không?"
Nhắc đến chuyện này, Thương Tự Chiêu nổi đóa: "Tôi mới đấm một cú thôi mà thằng hèn đó đã la inh ỏi, sao lúc bắt nạt người khác không biết sợ đi? Sau đó thì tên kia bị kéo ra ngay rồi, chỉ bị xây xát có thế thôi đấy!"
Sau khi bị lôi về nhà, Thương Tự Chiêu không bị ăn đòn, ông cụ chỉ muốn chính tai nghe Thương Tự Chiêu kể lại đầu đuôi sự việc mà thôi.
Sau khi nghe lời giải thích của Thương Tự Chiêu, ông cụ nhanh chóng đi hỏi thăm, hỏi thăm về thì càng ưu sầu hơn nữa. Bởi vì rõ ràng thằng cháu trai ngốc nghếch nhà mình thích cô bé kia, trong khi cô bé kia còn không biết thằng cháu mình tên gì nữa.
Sở Anh khuyên Thương Tự Chiêu: "Cậu nghĩ xem, xét về trình độ nào đó thì đây cũng xem như chuyện tốt, ít nhất sau này Tạ Nam Chi sẽ nhớ mặt cậu, còn đỡ hơn là quét rác sân thể dục cả tuần mà vẫn chưa được người ta nhớ tên."
Thương Tự Chiêu đần mặt ra, hóa ra hiểu theo góc độ này cũng được!
Càng nghĩ, cậu ta càng thấy có lý, thế là cu cậu hào hứng hơn hẳn: "Cậu nói có lý lắm!"
Sở Anh thở dài, sao thằng nhỏ này tin người thế kia?
Đợi họ cơm nước xong, quản gia chu đáo đưa hai tờ phiếu điểm mà Thương Trú đã ký cho họ. Của Sở Anh có kèm theo bài thi, còn Thương Tự Chiêu thì không. Sau khi nhận phiếu điểm, cô không buồn lật ra xem mà dúi ngay vào cặp.
Sở Anh và Thương Tự Chiêu đã đi, quản gia dặn dò nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.
Khác với mọi hôm, giờ này rồi mà Thương Trú vẫn chưa thức dậy, điều đó làm cho quản gia vô cùng kinh ngạc.
Cho đến bảy giờ rưỡi, quản gia mới thấy cửa thang máy chậm rãi mở ra, Thương Trú đẩy xe lăn ra thẳng phòng khách. Trông anh không hề có ý định ăn sáng, nhưng cũng không giống như đang chuẩn bị đi công ty, dù gì thì Tiểu Tống cũng không có ở đây.
Quản lý đi theo, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thương Trú.
So với thường ngày, hình như anh có vẻ... nghi hoặc?
Thoạt trông Thương Trú muốn đến hồ, rõ là anh lại định đi xem con thiên nga đó rồi.
Sau một hồi suy tư, quản gia dò hỏi: "Cậu chủ, cậu muốn dặn dò gì tôi không ạ?"
Thương Trú không đáp không rằng, hồn vẫn trên mây.
Dưới ánh nắng ban mai, chú thiên nga bên hồ cúi đầu chải bộ lông đẹp đẽ của mình, bận rộn đến nỗi không có thời gian để tâm đến tên phiền phức sáng nắng chiều mưa ở ven hồ.
Thật lâu sau, Thương Trú đột nhiên cất lời: "Cô ấy không có ba."
Quản gia ngập ngừng, hỏi thầm trong bụng: Ai không có ba cơ?
Thương Trú quay sang nhìn quản gia: "Bác có biết cách chăm trẻ không?"
Quản gia năm nay đã gần năm mươi tuổi, không có con cái, không trả lời được câu hỏi này của Thương Trú.
Nhưng với tư cách là một quản gia chuyên nghiệp, không gì có thể làm khó được ông ấy. Quản gia nhoẻn môi cười, đề nghị: "Thưa cậu, cậu có thể hỏi ông cụ xem sao. Ba mẹ cậu út rất bận nên từ nhỏ cậu ấy đã sống cùng với ông cụ rồi ạ."
Thương Trú nhíu mày: "Ông ấy không biết chăm trẻ đâu."
Quản gia: "..."
Nói chứ trong lòng ông ấy cũng cho là vậy, nhìn Thương Tự Chiêu bây giờ là biết.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì thật ra Thương Tự Chiêu cũng không tệ đến thế, chẳng qua là cậu ta coi trời bằng vung, thích gây chuyện, thích đánh nhau, không thích học hành thôi.
Thôi, bao biện không nổi, ông ấy chọn im lặng.
Thương Trú ngồi ở ven hồ nửa tiếng rồi xoay người, bảo: "Gọi Tiểu Tống đi, tôi sẽ lên công ty."
Quản gia đi theo bên cạnh Thương Trú, nói dối mà mặt vẫn tỉnh rụi như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra: "Thưa cậu, sáng nay cô Sở hỏi cậu ạ."
Dứt lời, quản gia chờ Thương Trú tiếp lời.
Quả nhiên, anh nghiêng đầu nhìn ông ấy: "Cô ấy hỏi gì?'
Quản gia cười híp mắt, trả lời: "Cô Sở hỏi sao cậu không xuống ăn sáng ạ."
Thương Trú trầm tư suy nghĩ, đúng là trẻ con cần ba mẹ ở bên thật.
Anh gật đầu: "Tôi biết rồi, đến phòng ăn thôi."
Quản gia thầm mừng húm: Cô Sở đúng là Bồ Tát sống mà!
Khi Thương Trú ăn sáng một cách gượng ép xong, Tiểu Tống đã có mặt. Tuy nhiên, anh ấy chưa kịp đứng vững thì đã nghe Thương Trú bảo: "Thông báo chiều nay đúng một giờ họp. Ai trễ thì tuần tới đi giày cao gót làm việc."
Tiểu Tống: "... Vâng."
...
Lớp 12F.
Nhân giờ giải lao sau tiết tự học buổi sáng, lão Vương đến gặp Thương Tự Chiêu. Ông ấy vỗ vai cậu ta, thở dài, khuyên nhủ: "Chuyện này mặc dù chúng nó sai trước nhưng em cư xử nông nổi quá, chờ tốt nghiệp rồi thì sẽ ổn hơn."
Sở Anh và Quý Phong Dư ngồi rất gần Thương Tự Chiêu, thế nên cả hai đều nghe thấy hết những gì lão Vương nói với Thương Tự Chiêu.
Quý Phong Dư đau đầu day trán, Sở Anh lại nghĩ cái tên Thương Tự Chiêu này còn không biết mánh khóe là gì, thế thì chẳng lạ khi hôm đó cậu ta bị người ta chặn trong hẻm, chịu đòn.
Lão Vương tiếp tục càm ràm: "Ban đầu em phải viết bản kiểm điểm, mời phụ huynh lên làm việc đấy chứ, nhưng Tạ Nam Chi nói đỡ cho em. Nhà trường muốn em xin lỗi người ta, em thấy sao?"
Sao là sao? Vậy khác nào giẫm đạp lòng tự trọng của cậu ta đâu, đừng hòng cậu ta xin lỗi!
Thương Tự Chiêu quay mặt đi, bực bội trả lời: "Viết kiểm điểm thì em viết, mời phụ huynh thì em mời, nhưng em sẽ không xin lỗi đâu."
Nghe vậy, lão Vương cũng không cố gắng khuyên nhủ thêm, chỉ gật đầu: "Được rồi, vậy thì không xin lỗi. Thầy sẽ báo lại với thầy trưởng phòng giáo vụ."
Dứt lời, lão Vương chắp tay sau lưng, chầm chậm rời khỏi đây.
Quý Phong Dư quay xuống, nói với hai người: "Con nhỏ lớp 10 kia nghỉ học, tên bị Thương Tự Chiêu đánh thì bị cảnh cáo. Nhà họ Thẩm không nhúng tay vào chuyện nghỉ học đâu, Thẩm Yến Thanh sợ mẹ mình lắm."
Thương Tự Chiêu khẽ hừ lạnh, thầm nghĩ: Đồ vô dụng!
Cậu ta cố gắng nhẫn nhịn lắm, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được mà hỏi: "Sau đó Tạ Nam Chi có đi thi không?"
Quý Phong Dư liếc xéo cậu ta: "Cậu tưởng người ta không kiểm tra như cậu, sau đó lần sau hai cậu được ngồi chung với nhau chắc? Thẩm Yến Thanh xin trường cho Tạ Nam Chi thi lại, người ta lại đứng nhất khối nữa."
Tạ Nam Chi luôn đứng nhất khối, Thẩm Yến Thanh lo lắng Tạ Nam Chi sẽ phát huy thất thường, nhưng buổi sáng chỉ có một bài kiểm tra nên lần này cậu ấy đứng nhì khối. Thế là lần sau hai người họ vẫn ngồi phía trước, phía sau của nhau.
Thương Tự Chiêu buông tiếng thở dài não nề.
Mặt mày Quý Phong Dư lạnh tanh, bộc lộ rõ tâm trạng không tốt của mình.
Sở Anh hết nhìn người này lại ngó người kia, sự phiền muộn lại dâng lên trong lòng cô.
Sao cái đám này cứ thích nam chính và nữ chính bằng được thế nhỉ? Cốt truyện giẻ rách này!
Ngay khi Sở Anh phát bực, Năm Ba lại phát động nhiệm vụ cốt truyện mới: [Mời Sở Anh lên sân thượng trước mười một giờ bốn mươi lăm phút. Nhớ mang theo ít đồ ăn (thân lắm mới nhắc đấy nhé)]
Sở Anh càng phiền hơn nữa.
Toàn ba cái trò gì đâu không!
Thế là cả sáng hôm ấy, góc Sở Anh ngồi gần như bị mây đen bao phủ, không ai trong lớp muốn đi ngang qua đó cả.
Học sinh chuyển trường trông đáng sợ lắm, cứ như chuẩn bị xách dao đi giết người vậy. Thương Tự Chiêu thì quằn quại, sống dở chết dở, Quý Phong Dư thì kích hoạt một trăm phần trăm hỏa lực, gặp ai bắn hẹo người đó.
Tiếng chuông báo hiệu tan học của trường THPT cất lên, Sở Anh cầm hộp sữa bò và sandwich của mình, thoắt cái đã bốc hơi.
Thương Tự Chiêu muốn tâm sự hồng với Sở Anh nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, cậu ta dứt khoát gọi đám anh em đi đá bóng.
Đây là lần đầu tiên Sở Anh lên sân thượng.
Sân thượng của trường hết sức rộng rãi và yên tĩnh, từ đây có thể thấy bao quát cả trường THPT tư thục Sùng Anh.
Sở Anh vuốt mái tóc bị gió thổi tung, tìm một góc khuất, bắt đầu ăn sandwich.
Năm Ba lại lải nhải bên tai cô: [Anh Anh, cô nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra trên tầng thượng? Có khi nào là bạo lực học đường không?]
Sở Anh đã cạn kiệt năng lượng: "Họ lên sân thượng để cãi nhau thôi, xưa giờ tiểu thuyết đều viết như vậy cả. Nói chung không phải đánh nhau thì cũng là cãi nhau, cậu đừng nói chuyện với tôi nữa, tôi đang ăn."
Kỳ lạ là người như Năm Ba mà cũng biết thương xót cô: [Anh Anh, chút nữa chúng ta đi ăn ít đồ nóng nhé.]
Sở Anh phất tay từ chối: "Cậu nghĩ gì vậy, nếu nhiệm vụ này xong sớm được thì đã không có gợi ý thân lắm mới nhắc rồi."
Năm Ba quay sang một bên hờn dỗi, vẫn kiên trì với lý tưởng vĩ đại không để yên cho người ta ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.