Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta
Chương 10:
Tinh Kỳ
02/11/2024
“Dù sao lời ta vừa nói, phần lớn là thật đấy.”
Phần lớn là thật? Ý hắn là trái tim La Sát thực sự có thể giúp phục hồi vết thương nhanh chóng sao?
Bạch Chỉ ngẫm nghĩ kỹ ý của Quý Nguyệt, sắc mặt chợt biến đổi, rồi cẩn trọng nhìn hắn, “Vậy… ngươi đã từng ăn chưa? Trái tim La Sát ấy.”
Quý Nguyệt khẽ lắc đầu: “Chưa từng, tim La Sát vị cũng chẳng ra gì, ta không nuốt nổi.”
Nghe hắn nói vậy, Bạch Chỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà…” Ánh mắt Quý Nguyệt chợt lóe lên, giọng nói kéo dài, “Đã có lần, ta suýt nữa nuốt sống một con La Sát rồi đấy.”
Bạch Chỉ: “???”
Không… không thể nào? Kinh khủng đến vậy sao? Khi nào? Lúc mơ hồ hay là lúc tỉnh táo? Về sau có còn muốn ăn không? Giờ mà nàng chạy đi liệu có kịp không?
Bạch Chỉ sợ đến nỗi nổi cả da gà, cảm giác lạnh lẽo từ sau cổ lan thẳng đến xương sống, nàng trừng mắt nhìn hắn, hít một hơi sâu, suýt chút nữa tuôn hết thắc mắc trong lòng.
Quý Nguyệt nhướng mày, đoán ra ngay suy nghĩ của nàng. Hắn lại gần Bạch Chỉ, cầm một con cá nướng vàng ruộm, giơ lên trước mặt nàng, “Ngươi đoán thử xem?”
Bạch Chỉ: “…”
Ngươi đùa mèo à?!
Bạch Chỉ cố kìm nén cơn giận trong lòng, hậm hực nói: “Ta không đoán, dù sao bây giờ cũng chẳng còn sức mà ăn cá.”
Nói cũng chẳng sai, loạt hành động vừa rồi đã rút kiệt sức lực của nàng, giờ đừng nói là ăn, chỉ một câu nói cũng khiến nàng như vận động quá sức.
Đám La Sát đáng ghét ấy, chúng đã khiến nàng bị thương nặng đến thế, dù có được Quý Nguyệt cứu thì với vết thương này, nàng cũng chẳng khác nào kẻ tàn phế.
Nói mới nhớ, vì sao Quý Nguyệt lại xuất hiện đúng lúc ấy? Nhìn hắn tràn đầy sinh lực thế này, chẳng lẽ vũng máu nàng nhìn thấy trước đó không phải của hắn sao?
Có khi nào hắn ra ngoài để giết người không…
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Chỉ nhìn Quý Nguyệt càng thêm kỳ quặc.
“?” Quý Nguyệt chớp mắt đầy ngơ ngác, ném con cá nướng sang bên, chống cằm nhìn nàng, “Vậy ngươi ăn được gì? Để trời sáng ta đi tìm cho.”
Giờ là ban đêm, không chừng còn có La Sát khác lảng vảng trên núi, mùi máu tanh của Bạch Chỉ rất dễ thu hút chúng. Chỉ đến ban ngày, Quý Nguyệt mới có thể để nàng lại trong động mà đi kiếm thức ăn.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của thiếu niên, Bạch Chỉ chợt cảm thấy xấu hổ. Dù thế nào, Quý Nguyệt cũng rất tốt với nàng, không vì nàng bị thương mà bỏ mặc, ngược lại còn muốn tìm thức ăn cho nàng, rõ ràng hắn thật sự coi nàng là đồng bạn.
Nàng quả nhiên không chọn nhầm chỗ dựa!
“Ta giờ chỉ uống nước được thôi… nếu có gà rừng thì ngươi có thể bắt về vài con.” Bạch Chỉ nói với vẻ chân thành.
La Sát có khả năng tự hồi phục rất mạnh mẽ, dù không ăn thịt người, chỉ cần duy trì bổ sung thực phẩm cơ bản như Quý Nguyệt, vẫn có thể từ từ hồi phục, chỉ là chu kỳ này với nàng e rằng sẽ khá lâu.
“Gà rừng? Nhưng gà rừng rất khó ăn đấy.” Quý Nguyệt cau mày, mặt đầy vẻ khó chịu.
Bạch Chỉ nhìn hắn với vẻ bất đắc dĩ. Có vẻ con gà nướng lần trước đã để lại cho Quý Nguyệt ấn tượng vô cùng xấu, dù không phải lỗi của gà rừng.
“Không sao, miễn cưỡng được rồi.” Nàng khoát tay, ngập ngừng một lát cuối cùng cũng nói ra nghi vấn trong lòng, “Này, Quý Nguyệt.”
Quý Nguyệt: “Ừ?”
“Sao đêm qua ngươi ra ngoài vậy?” Hình ảnh Quý Nguyệt nhanh gọn hạ sát vài tên La Sát lại hiện lên trong đầu Bạch Chỉ, khiến nàng bất giác kinh hãi, “Ta còn tưởng ngươi bị ai đó bắt đi.”
Quý Nguyệt co chân dài lại, gương mặt thư thái: “À, ngươi nói việc đó à. Như ngươi cũng thấy, đêm tối có rất nhiều La Sát, ngày nào cũng có vài tên lảng vảng ngoài sơn động, chúng làm phiền khiến ta bực mình, nên ta ra ngoài xử lý bọn chúng.”
Ra là vậy sao? Bảo sao đêm nào nàng cũng ngủ rất yên giấc, hóa ra là do Quý Nguyệt âm thầm giết hết đám La Sát quanh đây để bảo vệ nàng.
Bạch Chỉ cảm thấy vô cùng xúc động.
Nhưng niềm xúc động chẳng được bao lâu, nàng chợt nhận ra như thế cũng không ổn. Về sau nàng nhất định sẽ gặp những kẻ địch như bọn cướp núi hay La Sát, đến lúc ấy nếu không có Quý Nguyệt bên cạnh thì nàng sẽ phải làm sao?
Phải tìm cách mạnh hơn mới được.
Toàn thân đang rã rời bỗng tràn đầy năng lượng, Bạch Chỉ mở to đôi mắt long lanh, vẻ mặt lấy lòng nhìn Quý Nguyệt.
Quý Nguyệt: “?”
“Này, Quý Nguyệt… ngươi có thể dạy ta, cách ngươi đối phó bọn La Sát không?” Bạch Chỉ ngước nhìn hắn đầy mong đợi, trông chẳng khác gì một chú cún nhỏ vẫy đuôi.
Quý Nguyệt bật cười: “Dĩ nhiên là dùng tay rồi.”
“Không không, ý ta không phải vậy!” Bạch Chỉ vội lắc đầu, “Ý ta là, ngươi có bí quyết gì khi tiêu diệt La Sát không?”
Những động tác gọn gàng dứt khoát đó, khiến nàng ngưỡng mộ đến mắt cũng sáng lên. Nếu nàng cũng có sức chiến đấu như Quý Nguyệt, thì đâu cần sợ những quái vật kinh tởm kia?
“Bí quyết?” Quý Nguyệt hiểu ý nàng, hắn nghĩ một lúc rồi đột ngột đưa tay xoa đầu nàng.
“Chẳng có bí quyết gì cả.” Hắn nhìn Bạch Chỉ với ánh mắt thương hại, “Huống hồ ngươi quá yếu đuối, căn cơ không đủ, có dạy ngươi cũng vô dụng.”
Lời hắn nói quá thẳng thắn, nhưng đó là sự thật hiển nhiên, với Bạch Chỉ mà nói chẳng khác nào một đả kích lớn. Dù không phục, nàng cũng chẳng thể phản bác.
Đúng vậy, nàng quá yếu đuối, gặp bất kỳ tên La Sát nào cũng bị áp chế bằng sức mạnh. Nhưng nàng không cam lòng, không muốn để người khác muốn làm gì thì làm. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng quyết định phải dày mặt làm nũng thôi.
“Nhưng nếu ngươi không dạy, chẳng may chúng ta tách nhau ra, ta chắc chắn sẽ chết mất.”
Quý Nguyệt nghe vậy, chỉ khẽ cười: “Vậy thì chúng ta không cần chia lìa là được.”
Tiếng cười nhẹ nhàng, đôi mắt hắn cong cong như mắt mèo, trong trẻo mà tinh quái. Giọng nói vô cùng bình thản, nhưng nụ cười trên gương mặt lại đẹp đẽ đến nỗi khiến người ta muốn tin tưởng hắn.
Phần lớn là thật? Ý hắn là trái tim La Sát thực sự có thể giúp phục hồi vết thương nhanh chóng sao?
Bạch Chỉ ngẫm nghĩ kỹ ý của Quý Nguyệt, sắc mặt chợt biến đổi, rồi cẩn trọng nhìn hắn, “Vậy… ngươi đã từng ăn chưa? Trái tim La Sát ấy.”
Quý Nguyệt khẽ lắc đầu: “Chưa từng, tim La Sát vị cũng chẳng ra gì, ta không nuốt nổi.”
Nghe hắn nói vậy, Bạch Chỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà…” Ánh mắt Quý Nguyệt chợt lóe lên, giọng nói kéo dài, “Đã có lần, ta suýt nữa nuốt sống một con La Sát rồi đấy.”
Bạch Chỉ: “???”
Không… không thể nào? Kinh khủng đến vậy sao? Khi nào? Lúc mơ hồ hay là lúc tỉnh táo? Về sau có còn muốn ăn không? Giờ mà nàng chạy đi liệu có kịp không?
Bạch Chỉ sợ đến nỗi nổi cả da gà, cảm giác lạnh lẽo từ sau cổ lan thẳng đến xương sống, nàng trừng mắt nhìn hắn, hít một hơi sâu, suýt chút nữa tuôn hết thắc mắc trong lòng.
Quý Nguyệt nhướng mày, đoán ra ngay suy nghĩ của nàng. Hắn lại gần Bạch Chỉ, cầm một con cá nướng vàng ruộm, giơ lên trước mặt nàng, “Ngươi đoán thử xem?”
Bạch Chỉ: “…”
Ngươi đùa mèo à?!
Bạch Chỉ cố kìm nén cơn giận trong lòng, hậm hực nói: “Ta không đoán, dù sao bây giờ cũng chẳng còn sức mà ăn cá.”
Nói cũng chẳng sai, loạt hành động vừa rồi đã rút kiệt sức lực của nàng, giờ đừng nói là ăn, chỉ một câu nói cũng khiến nàng như vận động quá sức.
Đám La Sát đáng ghét ấy, chúng đã khiến nàng bị thương nặng đến thế, dù có được Quý Nguyệt cứu thì với vết thương này, nàng cũng chẳng khác nào kẻ tàn phế.
Nói mới nhớ, vì sao Quý Nguyệt lại xuất hiện đúng lúc ấy? Nhìn hắn tràn đầy sinh lực thế này, chẳng lẽ vũng máu nàng nhìn thấy trước đó không phải của hắn sao?
Có khi nào hắn ra ngoài để giết người không…
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Chỉ nhìn Quý Nguyệt càng thêm kỳ quặc.
“?” Quý Nguyệt chớp mắt đầy ngơ ngác, ném con cá nướng sang bên, chống cằm nhìn nàng, “Vậy ngươi ăn được gì? Để trời sáng ta đi tìm cho.”
Giờ là ban đêm, không chừng còn có La Sát khác lảng vảng trên núi, mùi máu tanh của Bạch Chỉ rất dễ thu hút chúng. Chỉ đến ban ngày, Quý Nguyệt mới có thể để nàng lại trong động mà đi kiếm thức ăn.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của thiếu niên, Bạch Chỉ chợt cảm thấy xấu hổ. Dù thế nào, Quý Nguyệt cũng rất tốt với nàng, không vì nàng bị thương mà bỏ mặc, ngược lại còn muốn tìm thức ăn cho nàng, rõ ràng hắn thật sự coi nàng là đồng bạn.
Nàng quả nhiên không chọn nhầm chỗ dựa!
“Ta giờ chỉ uống nước được thôi… nếu có gà rừng thì ngươi có thể bắt về vài con.” Bạch Chỉ nói với vẻ chân thành.
La Sát có khả năng tự hồi phục rất mạnh mẽ, dù không ăn thịt người, chỉ cần duy trì bổ sung thực phẩm cơ bản như Quý Nguyệt, vẫn có thể từ từ hồi phục, chỉ là chu kỳ này với nàng e rằng sẽ khá lâu.
“Gà rừng? Nhưng gà rừng rất khó ăn đấy.” Quý Nguyệt cau mày, mặt đầy vẻ khó chịu.
Bạch Chỉ nhìn hắn với vẻ bất đắc dĩ. Có vẻ con gà nướng lần trước đã để lại cho Quý Nguyệt ấn tượng vô cùng xấu, dù không phải lỗi của gà rừng.
“Không sao, miễn cưỡng được rồi.” Nàng khoát tay, ngập ngừng một lát cuối cùng cũng nói ra nghi vấn trong lòng, “Này, Quý Nguyệt.”
Quý Nguyệt: “Ừ?”
“Sao đêm qua ngươi ra ngoài vậy?” Hình ảnh Quý Nguyệt nhanh gọn hạ sát vài tên La Sát lại hiện lên trong đầu Bạch Chỉ, khiến nàng bất giác kinh hãi, “Ta còn tưởng ngươi bị ai đó bắt đi.”
Quý Nguyệt co chân dài lại, gương mặt thư thái: “À, ngươi nói việc đó à. Như ngươi cũng thấy, đêm tối có rất nhiều La Sát, ngày nào cũng có vài tên lảng vảng ngoài sơn động, chúng làm phiền khiến ta bực mình, nên ta ra ngoài xử lý bọn chúng.”
Ra là vậy sao? Bảo sao đêm nào nàng cũng ngủ rất yên giấc, hóa ra là do Quý Nguyệt âm thầm giết hết đám La Sát quanh đây để bảo vệ nàng.
Bạch Chỉ cảm thấy vô cùng xúc động.
Nhưng niềm xúc động chẳng được bao lâu, nàng chợt nhận ra như thế cũng không ổn. Về sau nàng nhất định sẽ gặp những kẻ địch như bọn cướp núi hay La Sát, đến lúc ấy nếu không có Quý Nguyệt bên cạnh thì nàng sẽ phải làm sao?
Phải tìm cách mạnh hơn mới được.
Toàn thân đang rã rời bỗng tràn đầy năng lượng, Bạch Chỉ mở to đôi mắt long lanh, vẻ mặt lấy lòng nhìn Quý Nguyệt.
Quý Nguyệt: “?”
“Này, Quý Nguyệt… ngươi có thể dạy ta, cách ngươi đối phó bọn La Sát không?” Bạch Chỉ ngước nhìn hắn đầy mong đợi, trông chẳng khác gì một chú cún nhỏ vẫy đuôi.
Quý Nguyệt bật cười: “Dĩ nhiên là dùng tay rồi.”
“Không không, ý ta không phải vậy!” Bạch Chỉ vội lắc đầu, “Ý ta là, ngươi có bí quyết gì khi tiêu diệt La Sát không?”
Những động tác gọn gàng dứt khoát đó, khiến nàng ngưỡng mộ đến mắt cũng sáng lên. Nếu nàng cũng có sức chiến đấu như Quý Nguyệt, thì đâu cần sợ những quái vật kinh tởm kia?
“Bí quyết?” Quý Nguyệt hiểu ý nàng, hắn nghĩ một lúc rồi đột ngột đưa tay xoa đầu nàng.
“Chẳng có bí quyết gì cả.” Hắn nhìn Bạch Chỉ với ánh mắt thương hại, “Huống hồ ngươi quá yếu đuối, căn cơ không đủ, có dạy ngươi cũng vô dụng.”
Lời hắn nói quá thẳng thắn, nhưng đó là sự thật hiển nhiên, với Bạch Chỉ mà nói chẳng khác nào một đả kích lớn. Dù không phục, nàng cũng chẳng thể phản bác.
Đúng vậy, nàng quá yếu đuối, gặp bất kỳ tên La Sát nào cũng bị áp chế bằng sức mạnh. Nhưng nàng không cam lòng, không muốn để người khác muốn làm gì thì làm. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng quyết định phải dày mặt làm nũng thôi.
“Nhưng nếu ngươi không dạy, chẳng may chúng ta tách nhau ra, ta chắc chắn sẽ chết mất.”
Quý Nguyệt nghe vậy, chỉ khẽ cười: “Vậy thì chúng ta không cần chia lìa là được.”
Tiếng cười nhẹ nhàng, đôi mắt hắn cong cong như mắt mèo, trong trẻo mà tinh quái. Giọng nói vô cùng bình thản, nhưng nụ cười trên gương mặt lại đẹp đẽ đến nỗi khiến người ta muốn tin tưởng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.