Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta

Chương 34:

Tinh Kỳ

02/11/2024

“Ta từng gặp nàng ở trong thôn. Có phải nàng ấy dáng người mảnh khảnh, nhìn rất dịu dàng?”

Quý Nguyệt: “Cũng không hẳn.”

Bạch Chỉ: “…”

Không thể tô điểm cho nàng một chút sao!

“Nàng ấy đối với ta cũng khá dịu dàng.” Bạch Chỉ cố gắng cứu vãn hình tượng của mình, “Hôm đó nàng lẻn vào làng để kiếm ăn, ta phát hiện ra. Ta cứ ngỡ nàng muốn ăn thịt mình, nhưng nàng lại không làm thế. Nàng nói nàng không ăn thịt người, cuối cùng chỉ lấy chút đồ rồi rời đi. Đây là lần đầu tiên ta gặp một La Sát tốt bụng như vậy…”

Bạch Chỉ thấy mắt Quý Nguyệt sáng lên, đắc ý nói: “Đúng là nàng ấy phải không?”

Quý Nguyệt gật đầu: “Ngoại trừ câu cuối ra, có lẽ là nàng.”

Bạch Chỉ: “…”

Xác nhận rồi, hắn chẳng thay đổi chút nào, vẫn thích bắt bẻ, vẫn chẳng dễ ưa như trước.

Nhân lúc Quý Nguyệt không chú ý, Bạch Chỉ lườm hắn một cái rồi cất giọng trách móc: “Cái nàng A Chỉ này là gì của ngươi chứ? Nhìn thái độ ngươi cũng đâu có gì là để tâm tới nàng, vậy sao phải tốn công tìm làm gì?”

Quý Nguyệt nhếch môi nhìn nàng: “Liên quan gì đến ngươi?”

Hừ, còn làm mặt dữ!

Bạch Chỉ ấm ức nói: “Ta chỉ hỏi cho vui thôi mà…”

“Thôi được, nói cho ngươi biết cũng chẳng sao.” Quý Nguyệt nhún vai, hiển nhiên không coi cô nương nhân loại trước mặt là mối bận tâm. Lúc này người đi xem hội cũng bắt đầu trở về, đường phố nhộn nhịp trở lại, cũng may là máu trên mặt Quý Nguyệt đã được rửa sạch, hắn cứ thế thản nhiên bước trên phố, trông vô cùng ung dung tự tại.

“A Chỉ là con La Sát yếu đuối nhất mà ta từng gặp.”

Bạch Chỉ: Từ "yếu đuối" có thể lược bớt.

“Lúc ở trên núi, ta bắt được nàng ấy, định giữ lại làm lương thực dự trữ. Suýt nữa ta đã ăn thịt nàng rồi, vậy mà nàng lại trốn thoát được…”

Bạch Chỉ: …Đợi đã? Lương thực dự trữ?!

Nàng tròn mắt kinh ngạc, nhưng Quý Nguyệt không hề nhìn nàng. Hắn tiếp tục nói, giọng trầm ấm xen chút tiếc nuối.



“Ta thấy tiếc lắm. Chúng ta từng hứa sẽ không rời xa nhau, giờ nàng không thấy đâu, đương nhiên ta phải tìm nàng trở về.”

Bạch Chỉ hoảng hốt hỏi: “Vậy… nếu ngươi tìm được nàng rồi, ngươi định làm gì nàng…?”

Quý Nguyệt cười.

Hắn khẽ liếm những chiếc răng nanh trắng nhọn, giọng nói nhẹ tênh: “Dĩ nhiên là ăn nàng rồi.”

Bạch Chỉ: “….”

---

Bạch Chỉ run rẩy khi nghe câu nói đó.

Nàng cứ ngỡ Quý Nguyệt xem nàng là bạn đồng hành, ai ngờ nàng lại bị coi là đồ dự trữ!

Rõ ràng hắn đã nói rằng mình không ăn La Sát, tại sao lại muốn ăn thịt nàng…

Trong đầu Bạch Chỉ lóe lên suy nghĩ, chợt nhớ đến câu nói trước đây của Quý Nguyệt. Hắn từng nói suýt nữa thì ăn sống một con La Sát, hóa ra con La Sát xui xẻo đó lại là nàng...

Thì ra là thế. Tên lừa đảo này, từ đầu đến cuối đều là lừa nàng! Chẳng trách lúc nàng cứu hắn tỉnh lại, hắn lại nhìn nàng bằng ánh mắt lạ lùng như vậy! May mà lúc nãy không lỡ miệng nói mình chính là A Chỉ, nếu không bây giờ chắc ngay cả xương cũng chẳng còn!

Bạch Chỉ vừa tức giận vừa sợ hãi, lại vừa cảm thấy may mắn như thoát chết. Nàng xoa xoa ngực, quyết định thử thăm dò Quý Nguyệt.

“Cái đó…” Nàng rụt rè ngước lên nhìn Quý Nguyệt, “Biết đâu A Chỉ đã chết rồi cũng nên…?”

A Chỉ đã chết rồi, ngươi hãy buông tha cho nàng ấy đi!!!

Quý Nguyệt lạnh lùng liếc qua: “Làm sao ngươi biết nàng chết rồi?”

Ôi thôi, lỡ lời rồi!

Bạch Chỉ vội vàng tránh ánh mắt hắn: “Ta chỉ đoán mò thôi…”

“Này.”

Quý Nguyệt đột ngột nắm lấy cổ tay Bạch Chỉ, ánh mắt sắc lạnh và sâu thẳm, “Chẳng lẽ… ngươi căn bản không biết A Chỉ ở đâu?”

Bạch Chỉ kinh hãi. Nàng biết, nếu lúc này nói không biết, nhất định sẽ bị Quý Nguyệt ra tay giết chết.



“Sao có thể… Ta tất nhiên biết nàng đi đâu rồi, chỉ là nàng đã đi xa lắm, có lẽ phải mất một thời gian nữa mới đuổi kịp…” Bạch Chỉ cười gượng.

“Vậy sao?” Khóe môi Quý Nguyệt nhếch lên, nụ cười dịu dàng nhưng nguy hiểm, “Không sao, miễn là tìm được nàng là được rồi.”

Bạch Chỉ suýt bật khóc.

Rốt cuộc nàng đã làm gì sai mà lại gặp phải một kẻ quái đản như hắn? Rõ ràng nàng là người đã cứu mạng hắn, giờ lại bị hắn đuổi giết.

Sớm biết thế, đáng lẽ nàng nên xuống tay tàn nhẫn hơn, giết chết hắn ngay từ đầu…

Nghĩ đến đây, Bạch Chỉ len lén liếc sang Quý Nguyệt, chỉ thấy khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười nhạt, trông có vẻ tâm trạng đang rất tốt.

Không được, với khuôn mặt này, cho nàng một trăm cơ hội, nàng cũng không xuống tay nổi.

Chẳng lẽ đây là cái giá phải trả cho thói mê nhan sắc?

Bạch Chỉ hít một hơi dài, chán nản nói: “Ta về trước đây, ngày mai chúng ta liên lạc lại nhé.”

“Về?” Quý Nguyệt nghe vậy, nhíu mày, “Ngươi lại định bỏ rơi ta sao?”

Từ “lại” này khiến nàng chột dạ.

Bạch Chỉ không dám nghĩ sâu thêm, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Không phải đâu, chỉ là bên ta còn ba người nữa, ngươi chắc cũng không muốn ở cùng họ đâu, đúng không?”

Quý Nguyệt: “Ta không quan tâm.”

Đúng là vô lý mà.

Bạch Chỉ thấy hơi khó xử. Để nhân vật chính và phản diện đi cùng nhau, mà phản diện này còn là kẻ máu lạnh thích giết người, quả là một thử thách khó nhằn. Nhưng nghĩ lại, nàng đi theo ba người kia thì không lo đói khát, còn Quý Nguyệt chẳng có gì trong tay, so ra thì thật đáng thương…

“Được thôi, ngươi có thể đi cùng ta.” Cuối cùng Bạch Chỉ đành thỏa hiệp, “Nhưng chúng ta phải thỏa thuận, ngươi phải che giấu thân phận, và tuyệt đối không được làm hại họ.”

“Được thôi.” Quý Nguyệt mỉm cười vô hại, “Thỏa thuận rồi nhé.”

Bạch Chỉ theo thói quen định giơ ngón út ra để ngoéo tay, nhưng vừa nghĩ đến chuyện đã từng làm động tác này trước mặt Quý Nguyệt, nàng liền từ từ rút tay lại.

Quý Nguyệt lặng lẽ nhìn nàng, không nói một lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook