Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta

Chương 35:

Tinh Kỳ

02/11/2024

“Vậy chúng ta về thôi, cũng muộn rồi.” Bạch Chỉ nhỏ giọng nói.

“Được.” Quý Nguyệt gật đầu.

Bạch Chỉ không yên tâm, nhắc lại lần nữa: “Không được làm hại ai đâu đấy.”

“Ừ.” Quý Nguyệt lại gật đầu.

Bạch Chỉ: Sao tự dưng nghe lời thế nhỉ, đúng là đàn ông dễ thay đổi.

Sự ngoan ngoãn bất ngờ của Quý Nguyệt khiến Bạch Chỉ an tâm hơn nhiều. Hội đèn lồng sắp tàn, hai người dò dẫm đường một lúc lâu, suýt chút nữa thì lạc mất hướng về khách điếm. May sao nàng trông thấy bóng dáng của Ân Niệm Dung đang trở về từ hội đèn, nhờ đó mới không phải cùng Quý Nguyệt chịu cảnh màn trời chiếu đất ở giữa kinh thành.

Ân Niệm Dung dáng người cao ráo, dung mạo diễm lệ, trong dòng người tấp nập cực kỳ nổi bật. Bạch Chỉ từ xa gọi lớn tên nàng ta, Ân Niệm Dung thoáng dừng lại rồi từ từ quay đầu, vẻ mặt vẫn vương chút lạnh lùng.

Có vẻ tâm trạng của Niệm Dung tỷ không tốt lắm?

Bạch Chỉ đoán mò, tiến đến gần: “Niệm Dung tỷ, tỷ cũng đi xem hội đèn sao?”

Ân Niệm Dung cười khẽ, gật đầu: “Ừ. Thật tiếc là không gặp được ngươi trong hội. Vị này là...?”

Đôi mắt xinh đẹp thoáng lướt qua Quý Nguyệt, ánh lên một chút vẻ dò xét.

“À, đây là bằng hữu mới của ta. Ta định kéo hắn gia nhập nhóm của mình ấy mà.” Bạch Chỉ vừa đùa vừa nói lấp liếm qua loa, “À mà, Niệm Dung tỷ có nhớ đường về khách điếm không? Ta lạc đường, đang lo quá…”

“Dĩ nhiên là nhớ rồi, ta đâu phải đứa mơ màng như ngươi.” Ân Niệm Dung cười nhẹ, khẽ gõ lên mũi Bạch Chỉ rồi chỉ tay về hướng khách điếm, “Kìa, cứ đi thẳng đường đó, rẽ trái là đến. Mau về đi, kẻo bằng hữu của ngươi lại sốt ruột.”

Thấy Ân Niệm Dung dường như không có ý định về khách điếm, Bạch Chỉ thuận miệng hỏi: “Niệm Dung tỷ không về cùng sao?”

Ân Niệm Dung khẽ mỉm cười đầy bí ẩn, che miệng nói: “Tỷ còn chút việc cần làm, sẽ không đi cùng mọi người. Mau về đi, đêm khuya nguy hiểm lắm đấy.”

Nàng ta xoay người biến mất giữa dòng người, để lại Bạch Chỉ bần thần suy nghĩ về câu nói vừa rồi.

Đêm khuya nguy hiểm, vậy mà tỷ ấy lại không về… Lẽ nào đối với tỷ ấy thì không nguy hiểm?

Quý Nguyệt đột nhiên nhàn nhạt cất tiếng: “Bằng hữu của ngươi nhiều thật đấy.”

Bạch Chỉ: "… Đều là bạn bè hời hợt cả, không thật đâu, không thật đâu.”



Quý Nguyệt khẽ hừ một tiếng, không buồn bàn luận thêm.

Bạch Chỉ âm thầm lau mồ hôi, men theo hướng Ân Niệm Dung chỉ mà đi, chẳng bao lâu sau, hai người cuối cùng cũng về đến khách điếm.

Lúc này trời đã khuya, khách điếm rất yên tĩnh, ngoài bà chủ và tiểu nhị ra thì chẳng còn ai qua lại. Bà chủ thấy Bạch Chỉ dẫn theo một thiếu niên tuấn tú về, liền cười đầy ẩn ý, còn nháy mắt với Bạch Chỉ, như muốn nói “Ta hiểu mà.”

Bạch Chỉ: Không phải thế! Bà căn bản không biết áp lực của ta lớn đến thế nào đâu!

Giả vờ không hiểu ánh mắt ám chỉ của bà chủ, Bạch Chỉ kéo Quý Nguyệt đi nhanh lên lầu. Hầu hết các phòng trên lầu đều đã tắt đèn, chỉ có phòng của Bạch Chỉ là vẫn còn sáng.

Chẳng lẽ Tô Mộc Dao và mọi người còn chưa về?

Bạch Chỉ quay đầu ra dấu im lặng với Quý Nguyệt, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa, thò đầu nhìn vào—

“Tiểu Bạch! Là Tiểu Bạch phải không? Hu hu hu đúng là Tiểu Bạch về rồi, ta cứ tưởng ngươi lạc đường rồi chứ…”

Vừa mở cửa, Tô Mộc Dao đã nức nở nhào tới, suýt chút nữa là ôm chặt lấy Bạch Chỉ, nhưng Quý Nguyệt bất ngờ kéo Bạch Chỉ lại phía sau, khiến Tô Mộc Dao nhào vào khoảng không.

“Tiểu Bạch, sao ngươi lại né ta, ta lo lắng cho ngươi lắm đấy!”

Tô Mộc Dao ấm ức nói, hoàn toàn không để ý rằng bên cạnh Bạch Chỉ có thêm một người nữa.

Bạch Chỉ cẩn thận nhìn sang Quý Nguyệt, thấy hắn không có phản ứng gì mới âm thầm thở phào.

Nàng chỉ sợ Tô Mộc Dao gọi tên mình ra, như vậy thì mọi công sức trước đó của nàng coi như đổ sông đổ biển.

Ngay lúc Bạch Chỉ buông lỏng tinh thần, định gọi ba người họ lại để bàn bạc một chút thì Đường Ánh cũng từ phòng đi ra. Vừa thấy Bạch Chỉ, gương mặt khó chịu của hắn lập tức bộc phát.

“Bạch Chỉ! Sao bây giờ mới chịu về? Ngươi có biết công tử vì tìm ngươi mà hỏi khắp nơi trong hội đèn không…”

Bạch Chỉ: …..

Nàng cứng đờ quay đầu, đối diện với ánh nhìn dò xét của Quý Nguyệt.

“Bạch Chỉ?” Hắn nhẹ nhàng lặp lại.

Bạch Chỉ phát ra một tiếng rên tuyệt vọng.



Đường Ánh, ngươi đồ ngốc hại chết ta rồi!!!

Bạch Chỉ thực sự hết cách rồi.

Gọi nàng là “Tiểu Bạch” còn có thể qua loa cho xong, dù sao Quý Nguyệt cũng luôn gọi nàng là “A Chỉ,” chắc tên ngốc này sớm đã quên họ của nàng là gì.

Nhưng một tiếng “Bạch Chỉ” từ miệng Đường Ánh vang lên, có khi sẽ khiến hắn nhớ ra tên của nàng mất.

Đường Ánh, đồ ngốc chết bằm, nhớ đấy, lần sau gặp sẽ hút cạn máu ngươi cho mà xem!

Bạch Chỉ cắn môi, tức tối trừng Đường Ánh, nhưng bất chợt một bàn tay lạnh mềm đặt lên cằm nàng, nhẹ nhàng xoay mặt nàng lại, buộc nàng phải đối diện với ánh mắt của Quý Nguyệt.

“Trùng hợp ghê nhỉ.” Thiếu niên tuấn tú nhìn nàng với ánh mắt sâu xa, “Ngươi cũng tên là Bạch Chỉ sao?”

Hắn nhấn mạnh từ “cũng.”

Rõ ràng là Quý Nguyệt vẫn nhớ cái tên “Bạch Chỉ.”

Bạch Chỉ chỉ biết lúng túng, ánh mắt không dám nhìn thẳng hắn.

Bàn tay của Quý Nguyệt trắng trẻo thon dài, làn da của hắn đối lập với làn da trong suốt của Bạch Chỉ, ánh lên vẻ ngọc ngà tuyệt đẹp dưới ánh sáng.

Bạch Chỉ cười ngượng ngập: “Chắc là ngươi nghe nhầm rồi… Ai mà tên Bạch Chỉ chứ, rõ ràng hắn gọi ta là… Bạch Si cơ mà…”

“Cái gì chứ? Rõ ràng ta gọi là—” Đường Ánh lập tức phản bác, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Bạch Chỉ, hắn vội đổi giọng, “...Bạch Si.”

Quý Nguyệt nhướng mày với vẻ tò mò: “Thật vậy sao?”

Bạch Chỉ vội vàng gật đầu.

Quý Nguyệt: “Vậy ta cũng nên gọi ngươi là Bạch Si à?”

Bạch Chỉ đau khổ nói: “… Được thôi.”

Đường Ánh và Tô Mộc Dao: “…”

Cả không gian như ngưng đọng lại. Đến cả Tô Mộc Dao ngốc nghếch cũng nhận ra rằng Bạch Chỉ không muốn cho Quý Nguyệt biết tên thật của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách: Sau Khi Cứu Bệnh Kiều, Hắn Cứ Muốn Giết Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook