Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 32:
Pudding Li Li
18/10/2024
Sự xấu hổ khi ngủ chung giường không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của đồ nướng, Ôn Du quả quyết trả lời: [Em muốn ăn đồ nướng, anh cả, khi nào anh về nhớ mua cho em được không?]
Để tăng sức thuyết phục, Ôn Du còn gửi một biểu cảm 'mèo con vỗ bụng nói đói đói đói ~'.
Gửi xong, cô ôm mặt, lòng đầy mong đợi.
Tuy nhiên ở đầu dây bên kia, người đàn ông vừa khép lại một tập tài liệu, nhìn thấy khung chat, đuôi mày khẽ nhúc nhích, gõ: [Không được, em vẫn chưa thể ăn.]
Ôn Du: !
Hai mẹ con nhà này sao vậy trời?
Không một ai thương xót một cô gái thèm ăn như cô sao?
Từ chối một cách dứt khoát như vậy.
Ôn Du: [Khóc.jpg]
Giang Vân Yến: [Đợi khi nào em khỏi bệnh rồi ăn.]
[Ngoan.]
Ôn Du sững sờ, nhìn một chữ lẻ loi trơ trọi trên màn hình điện thoại, cô cảm thấy ấm áp, giống như lần trước anh cả không chịu nổi cô, giận dỗi nhưng vẫn đi nấu ăn và xoa đầu cô.
Cô hơi không thoải mái, sờ sờ khuôn mặt nóng hổi, liệu có phải bị sốt rồi không?
Nhưng khi sờ trán vẫn ổn.
Ôn Du thoát khỏi WeChat, suy nghĩ liệu có nên tự đi ra ngoài ăn không?
Nhưng hình như mẹ Giang thích xem TV ở tầng dưới, nếu thấy ba Giang về thì sao? Ba Giang cũng giống Giang Vân Yến, là người cuồng công việc nhưng không nghiêm trọng như vậy, thường về nhà đúng 8:30 tối.
Từ lúc ăn tối đến giờ, chỉ mới một tiếng.
Ôn Du quyết định đợi thêm chút nữa.
Trong thời gian rảnh cô lướt web.
Bây giờ cô không phải làm việc hơn mười tiếng mỗi ngày, thời gian chơi đùa rất nhiều, nói ra thì một mình cô đã luyện kỹ năng Vương Giả lên cao.
Ôn Du mở Weibo như thường lệ, dự định lướt mạng, nếu không có gì thú vị thì chơi game, nhưng vừa mở lên đã thấy hot search đầu tiên: # Giang Vân Cẩn ôm mỹ nữ tóc dài #
Ôn Du: ???
Chuyện gì vậy?
Cô nhanh chóng nhấn vào từ khóa thì thấy một tài khoản marketing đăng vài ảnh động. Ôn Du nhấn vào từng ảnh, dường như là vài người đang đi ăn, vừa ra khỏi nhà hàng, có nam có nữ trông rất trẻ nhưng trông không quen, chắc không phải người trong giới.
Khi đến gần xe, một cô gái đột nhiên lao vào lòng Giang Vân Cẩn, dừng lại khoảng ba giây rồi bị kéo ra cũng không thành công ngay, giữa chừng giằng co vài giây.
Paparazzi chụp ảnh thường không đến quá gần nên khuôn mặt trong ảnh động cũng không rõ ràng.
Nhưng khuôn mặt của Giang Vân Cẩn rất nổi bật, chỉ cần nhìn là nhận ra ngay.
Mà vừa hay tóc của Tô Lãnh Nguyệt không dài như vậy.
Giang Vân Cẩn tiêu đời rồi!
Trong đầu Ôn Du chỉ có ý nghĩ này.
Là người biết mọi chuyện, khi thấy cảnh này, trong đầu Ôn Du lập tức hiện lên tình tiết tương ứng.
Ôn Du là nữ phụ dai dẳng nhất, cô đã rời khỏi giữa chừng, Ôn Du trong sách không khó đối phó, chủ yếu là Giang Vân Cẩn nhiều lần mềm lòng với cô khiến Tô Lãnh Nguyệt bị bắt nạt nhiều lần.
Không có Ôn Du nhưng vẫn còn người khác!
Triệu Thanh Viện không có nhiều đất diễn, chủ yếu tập trung vào giai đoạn sau và ngầm gây chuyện, trong giai đoạn chuyển tiếp từ giữa đến cuối, nam nữ chính đã có một cuộc tranh cãi không nhỏ, người lao vào lòng Giang Vân Cẩn là em gái của một người bạn của anh ấy.
Cô gái đó cũng luôn thích Giang Vân Cẩn, chỉ là trước đây bị Ôn Du áp chế nên không dám lộ diện, sau này lại đi du học, tạm thời im hơi lặng tiếng, ngày đầu tiên trở về, anh trai cô ta gọi Giang Vân Cẩn và những người khác đến dự tiệc đón gió nên mới xảy ra hiểu lầm này.
Tô Lãnh Nguyệt ghen tuông, đúng lúc cả hai đều bận không thể giải thích ngay lập tức, nên năm đó Tô Lãnh Nguyệt chỉ gọi điện thoại chúc Tết ba mẹ Giang chứ không đích thân đến như năm trước.
Tất nhiên ba mẹ Giang cũng không quan tâm, vì lúc đó Ôn Du đã bị ly hôn, ba mẹ Giang bị Giang Vân Cẩn dỗ đi du lịch, khi trở về phát hiện Ôn Du đã hoàn toàn rời xa họ và không quay lại nữa thì vừa giận vừa buồn.
Họ quy mọi nguyên nhân lên Tô Lãnh Nguyệt, từ hài lòng trở nên lạnh nhạt với cô ấy.
Ôn Du nhớ lại tình tiết khi đó, không khỏi cảm thấy oan ức thay cho nữ chính.
Nhưng câu chuyện phát triển như vậy.
Tình cảm của họ trải qua nhiều sóng gió, nhưng dù bao nhiêu sóng gió cuối cùng vẫn trở về bên nhau. Cho đến khi Giang Vân Yến qua đời, Giang Vân Cẩn trưởng thành chỉ sau một đêm. Tô Lãnh Nguyệt không để bụng chuyện cũ, bận rộn lo toan, ba mẹ Giang vốn không phải người khắc nghiệt, cũng nhận ra mình cố chấp, xin lỗi cô ấy rồi hai bên hòa giải.
Khi tập đoàn Giang thị được Giang Vân Cẩn chèo lái vững vàng, anh ấy cầu hôn Tô Lãnh Nguyệt, cuốn sách này cũng hoàn toàn kết thúc.
Mà bây giờ, cốt truyện đã phát triển đến hiện tại.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Ôn Du mở WeChat, chỉ thấy mẹ Giang gửi mấy phong bì lì xì, tag Tô Lãnh Nguyệt nhận, đồng thời trong nhóm chửi con trai không đáng tin, gây ra scandal này.
Bây giờ Ôn Du chưa xảy ra chuyện, ba mẹ Giang tất nhiên yêu thương Tô Lãnh Nguyệt, con trai gây ra scandal, nếu không phải Giang Vân Cẩn không ở bên cạnh mẹ Giang, bà có thể xoắn tai anh ấy bảy trăm hai mươi độ!
Ba Giang cũng bị kéo ra chửi, giờ trong nhóm chỉ có mẹ Giang uy phong lẫm liệt, những người khác run rẩy.
Nhưng khác với tính cách quậy phá của Ôn Du, tính tình Tô Lãnh Nguyệt điềm đạm, dù chuyện này khiến cô ấy không thoải mái nhưng vẫn ngay lập tức an ủi mẹ Giang, giúp giải thích đây đều là hiểu lầm.
[A Cẩn đã nói với cháu về buổi tụ tập này, ăn xong anh ấy phải đi quay phim, sẽ về sớm thôi, bác yên tâm, cháu sẽ không hiểu lầm.]
Nhìn xem lời nói chu đáo này.
Ôn Du không nhớ nhầm, Tô Lãnh Nguyệt hiện đang quay phim Thiên Cung còn Giang Vân Cẩn thì quay một bộ phim khác. Nhưng phim của anh ấy không phải phim khoa học viễn tưởng, tiến độ sản xuất nhanh, chiếu vào mùa hè, cả hai không đụng nhau.
Thiên Cung có lịch trình quay nặng nề đến vậy mà Tô Lãnh Nguyệt vẫn tranh thủ trả lời tin nhắn.
Ôn Du lại nhìn Giang Vân Cẩn không có động tĩnh gì, nắm tay cứng lại: [@Tô Lãnh Nguyệt, chị đừng quá chu đáo như vậy, phải làm ầm lên, anh ấy là đàn ông, một chút cảnh giác cũng không có sao? Không quỳ trên sầu riêng thì quỳ trên bàn giặt, nhất định phải chọn một cái chứ? Chị như vậy coi chừng sau này anh ấy còn dám bắt nạt chị!]
Mẹ Giang: [Đúng đúng, Tiểu Ngư nói đúng, Tiểu Tô cháu có thích ăn sầu riêng không? Bác mua vài cái gửi qua, mỗi ngày quỳ một cái, quỳ xong thì có thể ăn.]
Ba Giang: [Bác gái cháu nói đúng đấy.]
Tô Lãnh Nguyệt: "..."
Cô ấy khóc không được mà cười cũng không xong, nhìn tin nhắn trong nhóm, tâm trạng u ám cũng giảm đi nhiều, Lúc này Paparazzi mới tung tin nên có lẽ Giang Vân Cẩn vẫn chưa biết.
Cô ấy hay tin cũng là vì vừa tan làm, tẩy trang thay đồ xong ra ngoài thì thấy nhân viên đoàn phim nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ.
Ngay sau đó, một nhân viên thân thiết bảo cô lên mạng, lúc này mới biết mọi chuyện.
Nói thật cô ấy biết Giang Vân Cẩn và cô gái đó không xảy ra chuyện gì, vì sau bữa ăn, chẳng bao lâu Giang Vân Cẩn đã về khách sạn đoàn phim, còn gọi video cho cô.
Chỉ là biết là một chuyện, còn cảm giác thì lại là chuyện khác.
Tô Lãnh Nguyệt thấy bực bội.
Trong video, Giang Vân Cẩn thực sự không đẩy ra ngay lập tức, thậm chí sau đó lực đẩy cũng không lớn, khiến cô gái đó quấn lấy vài giây.
Tuy nhiên cả nhà họ Giang đều như vậy, ngay cả Ôn Du cũng an ủi cô ấy, cô ấy không còn cảm thấy khó chịu nữa rồi mỉm cười nói: [Được, chị biết rồi, cảm ơn bác trai bác gái, cảm ơn Tiểu Ngư.]
Ôn Du: [Không có chi, dù em biết chị chỉ giỏi nói miệng.]
[Phụ nữ mà.jpg]
Biểu cảm là một con vật nhỏ có thân hình hai đầu, mở rộng hai tay, với dòng chữ: Phụ nữ mà.
Tô Lãnh Nguyệt "phì" cười, lúng túng chạm vào mũi mình, đúng là bị Ôn Du nói trúng.
Lúc này mẹ Giang cũng nói: [Ôi, tính tình Tiểu Tô tốt quá, bác nói với cháu này, đàn ông ấy mà, không thể đối xử quá tốt với họ được!]
[Hồi đó bác trai cháu cũng có không ít đào hoa, sau vài lần bị bác xử lý thì bác không còn thấy nữa.]
Ba Giang: [Khụ khụ, nói những chuyện này trước mặt bọn trẻ làm gì?]
Mẹ Giang: [Làm được mà không cho nói? Chỉ có thằng cả là tốt hơn một chút, Tiểu Ngư, nhớ nhắc anh cả, đừng như đứa em thứ hai vô dụng kia! Con gái đổ xô tới, không phải bạn gái, không biết tránh sao?!]
Mẹ Giang nhớ lại chuyện khi còn trẻ, đánh chữ liên tục.
Ba Giang không dám lên tiếng, ngập ngừng nói: [Tôi về rồi.]
Có gì thì nói thẳng, đừng nói trước mặt con cái.
Quá mất mặt.
Sau đó Ôn Du nghe thấy tiếng động dưới lầu.
Cô không kiềm chế được, lén lút bò dậy, mở cửa một khe hở.
Lập tức tiếng động dưới lầu truyền lên, giọng mẹ Giang tức giận: "Nhìn con trai mà ông sinh ra đi! Thế nào mà lại như vậy, lúc đầu đã nói không nên để nó vào giới giải trí, suốt ngày vẫy tay gọi người trên TV, không yên phận chút nào. Nhìn Tiểu Ngư Tiểu Tô người ta mà xem, chúng nó chỉ diễn xuất thôi, còn nó thì cứ cách vài hôm lại gây ra scandal, trước đây tôi không tìm hiểu thì không biết, vừa tìm hiểu, trời ơi, các bài quảng cáo nói bạn gái cũ của nó có thể lập thành đội bóng!"
Ba Giang: "Ừ ừ, tôi sai rồi, chờ nó về tôi sẽ đánh gãy chân nó..."
Ôn Du: ...
Để giữ chút thể diện cho ba Giang, Ôn Du ngồi xổm ở cửa lén nghe một lúc, cho đến khi nghe tiếng bước chân và một đôi chân dài bỗng xuất hiện trước mặt.
Hả?
Ảnh cả?!
Sao anh lại về sớm vậy!
Ôn Du kinh ngạc ngồi bệt xuống đất.
Ở bên kia, Giang Vân Cẩn cũng rất lo lắng.
Ngay khi thấy tin nhắn, anh ấy đã gọi điện cho Tô Lãnh Nguyệt xin lỗi.
Tuy nhiên vì trước đó anh ấy đang quay phim, khi lấy điện thoại ra thấy tin nhắn thì đã trễ hơn nửa tiếng.
Trong nửa tiếng này có thể xảy ra rất nhiều chuyện.
Dù lý trí Tô Lãnh Nguyệt biết rằng Giang Vân Cẩn không thực sự xảy ra chuyện gì với cô gái kia, nhưng về cảm xúc thì không dễ chấp nhận.
Vì đây không phải lần đầu tiên.
Trước đây cũng đã xảy ra vài lần với Ôn Du và với những người khác trong giới.
Mỗi lần đều được làm rõ, hoặc anh ấy đã giải thích, cô ấy đều tha thứ, nhưng bây giờ lại xảy ra nữa, Tô Lãnh Nguyệt cảm thấy không thoải mái.
Tính cách cô ấy kín đáo hơn, không như Ôn Du, có gì không vui là gây náo loạn. Vì vậy dù Giang Vân Cẩn chân thành xin lỗi, Tô Lãnh Nguyệt cũng chỉ cười: "Ừ, em biết không có gì."
Giang Vân Cẩn thở phào, nghĩ chuyện đã qua, nhưng trong lòng vẫn không yên, luôn cảm thấy không dễ dàng như vậy: "Em không giận là tốt, chuyện này là lỗi của anh, anh sẽ lên mạng làm rõ, vài ngày nữa đoàn phim của em cũng nghỉ vài ngày phải không? Anh sẽ dẫn em đến gặp họ, để Minh Hàm tự mình xin lỗi em."
Tô Lãnh Nguyệt cúi đầu cười: "Không cần, em bận lắm, Tết này còn có buổi concert đếm ngược, còn phải về nhà với ba mẹ, không có thời gian."
"Hả? Vậy năm nay em..." Giang Vân Cẩn lo lắng: "Có đến nhà anh không?"
Tô Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi: "Tạm thời không qua, quà Tết..."
Lúc này trợ lý mang hành lý tới, cô cười: "Em sẽ gửi quà cho bác trai bác gái."
"Em còn có việc, đi trước."
Nói xong, cô ấy nhanh chóng cúp máy.
Giang Vân Cẩn cảm giác không đúng, nhưng lý do của Tô Lãnh Nguyệt thật sự rất chính đáng. Cả hai đều bận, đặc biệt là Tô Lãnh Nguyệt đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, anh ấy không tiện làm phiền.
Anh ấy mở Weibo, nhanh chóng đăng bài: [Đây là em gái của bạn, chúng tôi chơi chung từ nhỏ, hôm đó cô ấy vừa trở về nước nên có cùng nhau ăn cơm, cô gái uống say thôi, đừng nói bậy, ăn xong tôi đã trở lại đoàn phim rồi, đã báo cáo.]
Đăng xong, anh ấy làm mới, nhìn thấy bình luận nhanh chóng tăng lên: [Đến đây.]
[Anh Giang nói đúng, chỉ là em gái của bạn thôi.]
[Ha ha ha, đã báo cáo, cười chết mất, đây chính là ý thức của người đàn ông có vợ sao.]
[Anh Giang là tấm gương đạo đức.]
Rõ ràng fans không thấy có gì, chẳng phải chuyện này dễ dàng được giải quyết sao?
Giang Vân Cẩn có nhiều fans, phần lớn bình luận đều là của fans.
Nhưng cũng không thiếu những người qua đường lên tiếng: [Giữ đạo đức đàn ông thật sao, tại sao không đẩy ra ngay?]
[Cô gái đó dám ôm một người đã có vợ, anh lại không dám đẩy cô ấy à?]
[Không nói về cô gái đó, chẳng lẽ Giang Vân Cẩn không có lỗi?]
Vừa bị người nào đó ôm lại giường, không được xem trò vui, Ôn Du chán nản, mở Weibo thì thấy cảnh này, lập tức tìm và thích các bình luận của người qua đường.
Chẳng bao lâu, Giang Vân Cẩn gọi điện: "Bà trẻ à, chị đang làm cái gì thế?! Tôi còn chưa dỗ bạn gái xong kìa!"
Ôn Du nhìn Giang Vân Yến vừa tắm xong bước ra, ngay lập tức chu môi, mắt đỏ, thành thạo lau nước mắt: "Huhu, anh cả, Giang Vân Cẩn mắng em! Anh ấy dám mắng em kìa!"
"Em bị bệnh rồi, anh ấy còn mắng em nữa!"
"Người sai rõ ràng là anh ấy, em chỉ bấm like thôi, anh ấy dám lớn tiếng với em!"
Giang Vân Cẩn: "?!!"
Xong rồi!
Để tăng sức thuyết phục, Ôn Du còn gửi một biểu cảm 'mèo con vỗ bụng nói đói đói đói ~'.
Gửi xong, cô ôm mặt, lòng đầy mong đợi.
Tuy nhiên ở đầu dây bên kia, người đàn ông vừa khép lại một tập tài liệu, nhìn thấy khung chat, đuôi mày khẽ nhúc nhích, gõ: [Không được, em vẫn chưa thể ăn.]
Ôn Du: !
Hai mẹ con nhà này sao vậy trời?
Không một ai thương xót một cô gái thèm ăn như cô sao?
Từ chối một cách dứt khoát như vậy.
Ôn Du: [Khóc.jpg]
Giang Vân Yến: [Đợi khi nào em khỏi bệnh rồi ăn.]
[Ngoan.]
Ôn Du sững sờ, nhìn một chữ lẻ loi trơ trọi trên màn hình điện thoại, cô cảm thấy ấm áp, giống như lần trước anh cả không chịu nổi cô, giận dỗi nhưng vẫn đi nấu ăn và xoa đầu cô.
Cô hơi không thoải mái, sờ sờ khuôn mặt nóng hổi, liệu có phải bị sốt rồi không?
Nhưng khi sờ trán vẫn ổn.
Ôn Du thoát khỏi WeChat, suy nghĩ liệu có nên tự đi ra ngoài ăn không?
Nhưng hình như mẹ Giang thích xem TV ở tầng dưới, nếu thấy ba Giang về thì sao? Ba Giang cũng giống Giang Vân Yến, là người cuồng công việc nhưng không nghiêm trọng như vậy, thường về nhà đúng 8:30 tối.
Từ lúc ăn tối đến giờ, chỉ mới một tiếng.
Ôn Du quyết định đợi thêm chút nữa.
Trong thời gian rảnh cô lướt web.
Bây giờ cô không phải làm việc hơn mười tiếng mỗi ngày, thời gian chơi đùa rất nhiều, nói ra thì một mình cô đã luyện kỹ năng Vương Giả lên cao.
Ôn Du mở Weibo như thường lệ, dự định lướt mạng, nếu không có gì thú vị thì chơi game, nhưng vừa mở lên đã thấy hot search đầu tiên: # Giang Vân Cẩn ôm mỹ nữ tóc dài #
Ôn Du: ???
Chuyện gì vậy?
Cô nhanh chóng nhấn vào từ khóa thì thấy một tài khoản marketing đăng vài ảnh động. Ôn Du nhấn vào từng ảnh, dường như là vài người đang đi ăn, vừa ra khỏi nhà hàng, có nam có nữ trông rất trẻ nhưng trông không quen, chắc không phải người trong giới.
Khi đến gần xe, một cô gái đột nhiên lao vào lòng Giang Vân Cẩn, dừng lại khoảng ba giây rồi bị kéo ra cũng không thành công ngay, giữa chừng giằng co vài giây.
Paparazzi chụp ảnh thường không đến quá gần nên khuôn mặt trong ảnh động cũng không rõ ràng.
Nhưng khuôn mặt của Giang Vân Cẩn rất nổi bật, chỉ cần nhìn là nhận ra ngay.
Mà vừa hay tóc của Tô Lãnh Nguyệt không dài như vậy.
Giang Vân Cẩn tiêu đời rồi!
Trong đầu Ôn Du chỉ có ý nghĩ này.
Là người biết mọi chuyện, khi thấy cảnh này, trong đầu Ôn Du lập tức hiện lên tình tiết tương ứng.
Ôn Du là nữ phụ dai dẳng nhất, cô đã rời khỏi giữa chừng, Ôn Du trong sách không khó đối phó, chủ yếu là Giang Vân Cẩn nhiều lần mềm lòng với cô khiến Tô Lãnh Nguyệt bị bắt nạt nhiều lần.
Không có Ôn Du nhưng vẫn còn người khác!
Triệu Thanh Viện không có nhiều đất diễn, chủ yếu tập trung vào giai đoạn sau và ngầm gây chuyện, trong giai đoạn chuyển tiếp từ giữa đến cuối, nam nữ chính đã có một cuộc tranh cãi không nhỏ, người lao vào lòng Giang Vân Cẩn là em gái của một người bạn của anh ấy.
Cô gái đó cũng luôn thích Giang Vân Cẩn, chỉ là trước đây bị Ôn Du áp chế nên không dám lộ diện, sau này lại đi du học, tạm thời im hơi lặng tiếng, ngày đầu tiên trở về, anh trai cô ta gọi Giang Vân Cẩn và những người khác đến dự tiệc đón gió nên mới xảy ra hiểu lầm này.
Tô Lãnh Nguyệt ghen tuông, đúng lúc cả hai đều bận không thể giải thích ngay lập tức, nên năm đó Tô Lãnh Nguyệt chỉ gọi điện thoại chúc Tết ba mẹ Giang chứ không đích thân đến như năm trước.
Tất nhiên ba mẹ Giang cũng không quan tâm, vì lúc đó Ôn Du đã bị ly hôn, ba mẹ Giang bị Giang Vân Cẩn dỗ đi du lịch, khi trở về phát hiện Ôn Du đã hoàn toàn rời xa họ và không quay lại nữa thì vừa giận vừa buồn.
Họ quy mọi nguyên nhân lên Tô Lãnh Nguyệt, từ hài lòng trở nên lạnh nhạt với cô ấy.
Ôn Du nhớ lại tình tiết khi đó, không khỏi cảm thấy oan ức thay cho nữ chính.
Nhưng câu chuyện phát triển như vậy.
Tình cảm của họ trải qua nhiều sóng gió, nhưng dù bao nhiêu sóng gió cuối cùng vẫn trở về bên nhau. Cho đến khi Giang Vân Yến qua đời, Giang Vân Cẩn trưởng thành chỉ sau một đêm. Tô Lãnh Nguyệt không để bụng chuyện cũ, bận rộn lo toan, ba mẹ Giang vốn không phải người khắc nghiệt, cũng nhận ra mình cố chấp, xin lỗi cô ấy rồi hai bên hòa giải.
Khi tập đoàn Giang thị được Giang Vân Cẩn chèo lái vững vàng, anh ấy cầu hôn Tô Lãnh Nguyệt, cuốn sách này cũng hoàn toàn kết thúc.
Mà bây giờ, cốt truyện đã phát triển đến hiện tại.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Ôn Du mở WeChat, chỉ thấy mẹ Giang gửi mấy phong bì lì xì, tag Tô Lãnh Nguyệt nhận, đồng thời trong nhóm chửi con trai không đáng tin, gây ra scandal này.
Bây giờ Ôn Du chưa xảy ra chuyện, ba mẹ Giang tất nhiên yêu thương Tô Lãnh Nguyệt, con trai gây ra scandal, nếu không phải Giang Vân Cẩn không ở bên cạnh mẹ Giang, bà có thể xoắn tai anh ấy bảy trăm hai mươi độ!
Ba Giang cũng bị kéo ra chửi, giờ trong nhóm chỉ có mẹ Giang uy phong lẫm liệt, những người khác run rẩy.
Nhưng khác với tính cách quậy phá của Ôn Du, tính tình Tô Lãnh Nguyệt điềm đạm, dù chuyện này khiến cô ấy không thoải mái nhưng vẫn ngay lập tức an ủi mẹ Giang, giúp giải thích đây đều là hiểu lầm.
[A Cẩn đã nói với cháu về buổi tụ tập này, ăn xong anh ấy phải đi quay phim, sẽ về sớm thôi, bác yên tâm, cháu sẽ không hiểu lầm.]
Nhìn xem lời nói chu đáo này.
Ôn Du không nhớ nhầm, Tô Lãnh Nguyệt hiện đang quay phim Thiên Cung còn Giang Vân Cẩn thì quay một bộ phim khác. Nhưng phim của anh ấy không phải phim khoa học viễn tưởng, tiến độ sản xuất nhanh, chiếu vào mùa hè, cả hai không đụng nhau.
Thiên Cung có lịch trình quay nặng nề đến vậy mà Tô Lãnh Nguyệt vẫn tranh thủ trả lời tin nhắn.
Ôn Du lại nhìn Giang Vân Cẩn không có động tĩnh gì, nắm tay cứng lại: [@Tô Lãnh Nguyệt, chị đừng quá chu đáo như vậy, phải làm ầm lên, anh ấy là đàn ông, một chút cảnh giác cũng không có sao? Không quỳ trên sầu riêng thì quỳ trên bàn giặt, nhất định phải chọn một cái chứ? Chị như vậy coi chừng sau này anh ấy còn dám bắt nạt chị!]
Mẹ Giang: [Đúng đúng, Tiểu Ngư nói đúng, Tiểu Tô cháu có thích ăn sầu riêng không? Bác mua vài cái gửi qua, mỗi ngày quỳ một cái, quỳ xong thì có thể ăn.]
Ba Giang: [Bác gái cháu nói đúng đấy.]
Tô Lãnh Nguyệt: "..."
Cô ấy khóc không được mà cười cũng không xong, nhìn tin nhắn trong nhóm, tâm trạng u ám cũng giảm đi nhiều, Lúc này Paparazzi mới tung tin nên có lẽ Giang Vân Cẩn vẫn chưa biết.
Cô ấy hay tin cũng là vì vừa tan làm, tẩy trang thay đồ xong ra ngoài thì thấy nhân viên đoàn phim nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ.
Ngay sau đó, một nhân viên thân thiết bảo cô lên mạng, lúc này mới biết mọi chuyện.
Nói thật cô ấy biết Giang Vân Cẩn và cô gái đó không xảy ra chuyện gì, vì sau bữa ăn, chẳng bao lâu Giang Vân Cẩn đã về khách sạn đoàn phim, còn gọi video cho cô.
Chỉ là biết là một chuyện, còn cảm giác thì lại là chuyện khác.
Tô Lãnh Nguyệt thấy bực bội.
Trong video, Giang Vân Cẩn thực sự không đẩy ra ngay lập tức, thậm chí sau đó lực đẩy cũng không lớn, khiến cô gái đó quấn lấy vài giây.
Tuy nhiên cả nhà họ Giang đều như vậy, ngay cả Ôn Du cũng an ủi cô ấy, cô ấy không còn cảm thấy khó chịu nữa rồi mỉm cười nói: [Được, chị biết rồi, cảm ơn bác trai bác gái, cảm ơn Tiểu Ngư.]
Ôn Du: [Không có chi, dù em biết chị chỉ giỏi nói miệng.]
[Phụ nữ mà.jpg]
Biểu cảm là một con vật nhỏ có thân hình hai đầu, mở rộng hai tay, với dòng chữ: Phụ nữ mà.
Tô Lãnh Nguyệt "phì" cười, lúng túng chạm vào mũi mình, đúng là bị Ôn Du nói trúng.
Lúc này mẹ Giang cũng nói: [Ôi, tính tình Tiểu Tô tốt quá, bác nói với cháu này, đàn ông ấy mà, không thể đối xử quá tốt với họ được!]
[Hồi đó bác trai cháu cũng có không ít đào hoa, sau vài lần bị bác xử lý thì bác không còn thấy nữa.]
Ba Giang: [Khụ khụ, nói những chuyện này trước mặt bọn trẻ làm gì?]
Mẹ Giang: [Làm được mà không cho nói? Chỉ có thằng cả là tốt hơn một chút, Tiểu Ngư, nhớ nhắc anh cả, đừng như đứa em thứ hai vô dụng kia! Con gái đổ xô tới, không phải bạn gái, không biết tránh sao?!]
Mẹ Giang nhớ lại chuyện khi còn trẻ, đánh chữ liên tục.
Ba Giang không dám lên tiếng, ngập ngừng nói: [Tôi về rồi.]
Có gì thì nói thẳng, đừng nói trước mặt con cái.
Quá mất mặt.
Sau đó Ôn Du nghe thấy tiếng động dưới lầu.
Cô không kiềm chế được, lén lút bò dậy, mở cửa một khe hở.
Lập tức tiếng động dưới lầu truyền lên, giọng mẹ Giang tức giận: "Nhìn con trai mà ông sinh ra đi! Thế nào mà lại như vậy, lúc đầu đã nói không nên để nó vào giới giải trí, suốt ngày vẫy tay gọi người trên TV, không yên phận chút nào. Nhìn Tiểu Ngư Tiểu Tô người ta mà xem, chúng nó chỉ diễn xuất thôi, còn nó thì cứ cách vài hôm lại gây ra scandal, trước đây tôi không tìm hiểu thì không biết, vừa tìm hiểu, trời ơi, các bài quảng cáo nói bạn gái cũ của nó có thể lập thành đội bóng!"
Ba Giang: "Ừ ừ, tôi sai rồi, chờ nó về tôi sẽ đánh gãy chân nó..."
Ôn Du: ...
Để giữ chút thể diện cho ba Giang, Ôn Du ngồi xổm ở cửa lén nghe một lúc, cho đến khi nghe tiếng bước chân và một đôi chân dài bỗng xuất hiện trước mặt.
Hả?
Ảnh cả?!
Sao anh lại về sớm vậy!
Ôn Du kinh ngạc ngồi bệt xuống đất.
Ở bên kia, Giang Vân Cẩn cũng rất lo lắng.
Ngay khi thấy tin nhắn, anh ấy đã gọi điện cho Tô Lãnh Nguyệt xin lỗi.
Tuy nhiên vì trước đó anh ấy đang quay phim, khi lấy điện thoại ra thấy tin nhắn thì đã trễ hơn nửa tiếng.
Trong nửa tiếng này có thể xảy ra rất nhiều chuyện.
Dù lý trí Tô Lãnh Nguyệt biết rằng Giang Vân Cẩn không thực sự xảy ra chuyện gì với cô gái kia, nhưng về cảm xúc thì không dễ chấp nhận.
Vì đây không phải lần đầu tiên.
Trước đây cũng đã xảy ra vài lần với Ôn Du và với những người khác trong giới.
Mỗi lần đều được làm rõ, hoặc anh ấy đã giải thích, cô ấy đều tha thứ, nhưng bây giờ lại xảy ra nữa, Tô Lãnh Nguyệt cảm thấy không thoải mái.
Tính cách cô ấy kín đáo hơn, không như Ôn Du, có gì không vui là gây náo loạn. Vì vậy dù Giang Vân Cẩn chân thành xin lỗi, Tô Lãnh Nguyệt cũng chỉ cười: "Ừ, em biết không có gì."
Giang Vân Cẩn thở phào, nghĩ chuyện đã qua, nhưng trong lòng vẫn không yên, luôn cảm thấy không dễ dàng như vậy: "Em không giận là tốt, chuyện này là lỗi của anh, anh sẽ lên mạng làm rõ, vài ngày nữa đoàn phim của em cũng nghỉ vài ngày phải không? Anh sẽ dẫn em đến gặp họ, để Minh Hàm tự mình xin lỗi em."
Tô Lãnh Nguyệt cúi đầu cười: "Không cần, em bận lắm, Tết này còn có buổi concert đếm ngược, còn phải về nhà với ba mẹ, không có thời gian."
"Hả? Vậy năm nay em..." Giang Vân Cẩn lo lắng: "Có đến nhà anh không?"
Tô Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi: "Tạm thời không qua, quà Tết..."
Lúc này trợ lý mang hành lý tới, cô cười: "Em sẽ gửi quà cho bác trai bác gái."
"Em còn có việc, đi trước."
Nói xong, cô ấy nhanh chóng cúp máy.
Giang Vân Cẩn cảm giác không đúng, nhưng lý do của Tô Lãnh Nguyệt thật sự rất chính đáng. Cả hai đều bận, đặc biệt là Tô Lãnh Nguyệt đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, anh ấy không tiện làm phiền.
Anh ấy mở Weibo, nhanh chóng đăng bài: [Đây là em gái của bạn, chúng tôi chơi chung từ nhỏ, hôm đó cô ấy vừa trở về nước nên có cùng nhau ăn cơm, cô gái uống say thôi, đừng nói bậy, ăn xong tôi đã trở lại đoàn phim rồi, đã báo cáo.]
Đăng xong, anh ấy làm mới, nhìn thấy bình luận nhanh chóng tăng lên: [Đến đây.]
[Anh Giang nói đúng, chỉ là em gái của bạn thôi.]
[Ha ha ha, đã báo cáo, cười chết mất, đây chính là ý thức của người đàn ông có vợ sao.]
[Anh Giang là tấm gương đạo đức.]
Rõ ràng fans không thấy có gì, chẳng phải chuyện này dễ dàng được giải quyết sao?
Giang Vân Cẩn có nhiều fans, phần lớn bình luận đều là của fans.
Nhưng cũng không thiếu những người qua đường lên tiếng: [Giữ đạo đức đàn ông thật sao, tại sao không đẩy ra ngay?]
[Cô gái đó dám ôm một người đã có vợ, anh lại không dám đẩy cô ấy à?]
[Không nói về cô gái đó, chẳng lẽ Giang Vân Cẩn không có lỗi?]
Vừa bị người nào đó ôm lại giường, không được xem trò vui, Ôn Du chán nản, mở Weibo thì thấy cảnh này, lập tức tìm và thích các bình luận của người qua đường.
Chẳng bao lâu, Giang Vân Cẩn gọi điện: "Bà trẻ à, chị đang làm cái gì thế?! Tôi còn chưa dỗ bạn gái xong kìa!"
Ôn Du nhìn Giang Vân Yến vừa tắm xong bước ra, ngay lập tức chu môi, mắt đỏ, thành thạo lau nước mắt: "Huhu, anh cả, Giang Vân Cẩn mắng em! Anh ấy dám mắng em kìa!"
"Em bị bệnh rồi, anh ấy còn mắng em nữa!"
"Người sai rõ ràng là anh ấy, em chỉ bấm like thôi, anh ấy dám lớn tiếng với em!"
Giang Vân Cẩn: "?!!"
Xong rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.