Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 33:
Pudding Li Li
18/10/2024
Từ lúc Ôn Du vừa bắt đầu giọng điệu diễn kịch đó, Giang Vân Cẩn đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Đến khi nghe xong thì ngây ra như phỗng.
Anh ấy muốn ngắt điện thoại,nhưng lại không dám.
Chỉ mới chần chừ vài giây, trong điện thoại truyền đến tiếng xao động, ngay sau đó là giọng nói lạnh lùng như ác ma của anh cả vang lên: “Em đã quát cô ấy à?”
Giang Vân Cẩn: “... Không có!”
Anh ấy chối quanh: “Chỉ là em nói giọng hơi to một chút thôi, anh cả, anh biết mà, từ nhỏ giọng em đã to rồi!”
Giang Vân Yến: “Từ nhỏ giọng đã to?”
Giang Vân Cẩn nghe thấy sự nguy hiểm, lập tức trở nên ngoan ngoãn: “Anh cả, em sai rồi, em không nên bất kính với chị dâu, cho dù cô ta có nhấn thích mấy bình luận xấu về em, em cũng không nên tức giận...”
Ôn Du vểnh tai lên tiến lại gần để lắng nghe, vừa nghe thấy câu này lập tức bùng nổ: “Hức hức hức, em chồng đúng là ghét em, còn đi bịa chuyện nói em nhấn thích bình luận xấu của anh ấy, đó là bình luận xấu sao? Đó chỉ là những thắc mắc từ người qua đường thôi! Anh à, anh tin em hay tin anh ấy!!!”
Cô gái nhỏ rưng rưng nước mắt nhìn sang, dường như chỉ cần anh nói ra câu trả lời không đúng với kỳ vọng của cô, cô sẽ khóc ngất đi.
Người đàn ông cầm điện thoại, vẻ mặt điềm đạm, lời nói quyết đoán: “Tin em.”
Giang Vân Cẩn: “...”
Anh ấy biết không ai quan tâm đến mình.
Tiếp theo đó trong điện thoại, anh trai anh ấy nói: “Chuyện của em thì em tự giải quyết đi, làm không tốt để người khác nắm được sơ hở, trách ai?”
Không nhắc gì về hình phạt?
Mắt Giang Vân Cẩn sáng lên, vừa định thở phào thì nghe anh cả nói: “À, mấy ngày Tết đó để trống ra.”
Giang Vân Cẩn:!
Đánh liên tục mấy ngày?!
Anh ấy còn định xin tha thứ thì điện thoại đã bị ngắt máy.
Ở đầu dây bên kia, người đàn ông cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang túm lấy cổ tay mình nhe nanh múa vuốt mà tố cáo: “Em hài lòng chưa?”
Lời vừa dứt, một giọt nước từ tóc anh rơi xuống, rơi ngay lên đôi má của Ôn Du.
“Tách” một tiếng, âm thanh không lớn không nhỏ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Ôn Du bỗng nhiên chú ý đến trạng thái hiện tại của anh.
Anh vừa mới tắm xong, đang mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, trên người vẫn còn lưu lại hơi nước nồng đậm, truyền đến chóp mũi cô là mùi hương trầm từ dầu gội mà cô vừa dùng trong phòng tắm tối nay.
Tóc vừa mới gội, vẫn chưa kịp sấy khô, đã bị cô gọi đến đây, từng giọt nước từ những sợi tóc vẫn đang rơi xuống.
Vẻ mặt đẹp trai của anh giờ phút này dường như cũng phủ lên một lớp sương mỏng, sâu đến mức nhìn anh khiến cô cảm thấy có chút luống cuống.
Đôi mắt Ôn Du vẫn còn ngân ngấn nước, mang cảm xúc giận dỗi lúc nãy với Giang Vân Cẩn, cô đột nhiên trở nên căng thẳng, hơi thở nóng hổi từng đợt, cô khô khan nói: “Hài lòng...”
Giang Vân Yến đưa tay lên.
Ôn Du ngơ ngác nhìn anh, không hề né tránh.
Cô chỉ cảm thấy một cơn mát lạnh trên mặt, ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt qua đôi má cô, sau đó anh lùi lại hai bước, bàn tay với lấy khăn tắm tùy ý xoa xoa lên mái tóc, để tránh cho nước tiếp tục rơi lên người cô.
Hành động vô cùng tự nhiên, Ôn Du vẫn chưa kịp nhận ra gì, anh đã lùi lại, chỉ còn lại cảm giác lành lạnh sót lại trên má khiến cô có chút mơ hồ.
Giang Vân Yến lấy máy sấy tóc ra: “Anh đi sấy tóc đây.”
Rất nhanh tiếng máy sấy tóc đã vang lên.
Ôn Du lúc này mới hoàn hồn lại, nhìn người đàn ông đang sấy tóc trên ban công một cái, sau đó nhìn vào điện thoại, cuộc gọi đã tắt, trên màn hình hiện lên giao diện Weibo.
Vừa mới cập nhật, Weibo đang vì việc cô nhấn thích mà dấy lên một đợt náo loạn mới.
[Chậc, Ôn Du đây là lại muốn gây chú ý sao?]
[Buồn cười thật, tôi thực sự tin rồi, Ôn Du hoàn toàn hết hứng thú với Giang Vân Cẩn rồi, nhìn cái cách công khai gây chuyện này mà xem.]
[Ôn Du nhấn thích chẳng có gì sai cả, lúc tôi xem tôi cũng thấy tức giận, sao không đẩy ngay ra?! Không biết mình có bạn gái à?]
[Không chừng Ôn Du đang cố tình gây chuyện để hai người chia tay, cô ta có thể thừa cơ chen vào! Người phụ nữ này thật phiền phức...]
[Có thông báo rồi thì sao? Giang Vân Cẩn chắc chắn chưa thông báo chuyện mình bị người ta cợt nhả, anh ta còn chưa đẩy ra ngay, còn chẳng nỡ dùng sức...]
Ôn Du gật đầu tán thành.
Thật tiếc là Tô Lãnh Nguyệt cứ một mực thích Giang Vân Cẩn.
Khác với Giang Vân Yến, người được ông nội Giang đích thân dạy dỗ. Lúc Giang Vân Cẩn chào đời, Giang Vân Yến đã lên sáu tuổi, đến lúc Giang Vân Cẩn đến tuổi đi học cần được dạy dỗ, sức khỏe ông nội Giang đã không còn tốt nữa.
Ôn Du nhớ rằng trước khi cô đến nhà họ Giang, ông nội Giang đã qua đời rồi, cô còn tham dự lễ tang của ông ấy nữa.
Vì vậy tính cách của hai anh em rất khác nhau, một người thì nghiêm túc cẩn thận, người còn lại thì phóng khoáng rực rỡ.
Điều này cũng định sẵn rằng tính cách của Giang Vân Cẩn không nghiêm túc đến mức ấy, không ngờ trong chuyện đó bị lợi dụng mà vẫn thấy chẳng có gì to tát. Chỉ là ôm một cái thôi mà, anh ấy đẩy ra luôn đấy thôi. Tuy nhiên không dùng nhiều sức để đẩy, vì cô ấy là em gái của bạn mình, chung quy cũng phải kiêng dè một chút để giữ thể diện cho anh em.
Nhưng rất nhanh thôi anh ấy sẽ biết, một cái ôm có phải là chuyện nhỏ hay không.
Ôn Du che miệng cười trộm.
Cô đang cười thì bỗng nhớ ra, mình xem Weibo là để giết thời gian, mục đích là chờ ba mẹ Giang ngủ rồi, cô lén đi ăn!
Tiếng máy sấy tóc dừng lại một chút, rất nhanh lại vang lên.
Mặt Ôn Du liền biến sắc.
Có Giang Vân Yến ở đây, mình không thể nào lén ăn thành công được.
Một phút sau, máy sấy tóc hoàn toàn yên lặng.
…
Giang Vân Yến sấy xong tóc, dọn dẹp lại phòng tắm một chút, ra ngoài liền nghe thấy loáng thoáng tiếng khóc nghẹn ngào.
Anh khẽ nhíu mày, tiến về phía trước vài bước, nhìn thấy một khối bọc trong chăn: “A Cẩn lại bắt nạt em à?”
Ôn Du che mặt lại, lấy hết sức để lắc đầu: “Không có!”
Giọng nói mang đầy vẻ tức giận, lại pha chút ấm ức.
Giang Vân Yến khẽ cong khóe môi, rồi lại thả lỏng, nhìn đôi vai nhỏ cố tình run lên từng hồi, kiên nhẫn nói: “Vậy làm sao rồi?”
Ôn Du nhỏ giọng nói: “Đói bụng.”
“Ăn mì hành nhé?”
“Quá dầu mỡ.”
“Mì chay?”
“Không muốn ăn mì.”
“Vậy thì hết rồi, đợi sáng mai ăn vậy.” Anh lạnh nhạt nói.
Ôn Du: “?”
Cô ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn anh.
Chỉ thấy Giang Vân Yến khoanh tay đứng bên cạnh giường, dường như đã dự đoán được từ trước, vẻ mặt lạnh lùng.
Ôn Du thầm nghĩ đã tính toán không chu đáo rồi, vội vàng vừa khóc, vừa đưa tay kéo cánh tay anh, may mà anh không tránh, để cô nắm lấy, cô mới nói: “Anh à, em muốn ăn đồ nướng, dẫn em đi nhé, được không?”
Giang Vân Yến không động lòng: “Bây giờ em chưa thể ăn đồ nướng, chờ đến khi bệnh cảm cúm khỏi rồi, anh sẽ dẫn em đi.”
Ôn Du sốt ruột, kéo tay anh chạm vào trán mình: “Anh xem, đã khỏi rồi, em thật sự rất muốn rất muốn ăn luôn á, từ chiều đã bắt đầu thèm rồi, anh cả, anh dẫn em đi đi, em đảm bảo sẽ không ăn quá cay.”
Giang Vân Yến mím môi, khuôn mặt vốn đã có nét sắc sảo, lúc này đây càng lộ thêm vài phần lạnh lùng, nghiêm túc.
Nhìn thấy Giang Vân Yến, trái tim nhỏ bé của Ôn Du bỗng run lên.
Giây tiếp theo, cô đổ người xuống giường, khóc nức nở: “Không được ăn đồ nướng, cuộc đời còn gì ý nghĩa nữa? Anh cả không chịu dẫn em đi ăn đồ nướng, buồn lắm, huhu... đau khổ quá, tim sắp tan nát rồi... anh cả là người tốt nhất, mà lại không chịu dẫn em đi ăn đồ nướng, huhu...”
Giang Vân Yến tức đến bật cười, gương mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười nhạt.
Nhưng khi nghe đến nửa câu sau của cô, đôi mắt anh khẽ dao động, lên tiếng cắt ngang màn diễn kịch xuất sắc của cô: “Đã uống thuốc chưa?”
Ôn Du bỗng nghẹn tiếng khóc, cảm thấy anh đang trách mình, nhưng vẫn theo phản xạ đáp: “Em uống rồi.”
Giang Vân Yến thở dài: “Được rồi, dậy thay đồ đi.”
Ôn Du: !
Cô bật dậy ngay lập tức, một tí xíu cũng chẳng giống người đang bệnh chút nào.
Giang Vân Yến liếc nhìn, nhắc nhở: “Đừng nghĩ sẽ được gọi nhiều món .”
“Không đâu không đâu.” Ôn Du vội vàng lắc đầu.
Trong đầu cô đã bắt đầu suy tư tìm tòi đến chỗ nào bán đồ nướng ngon rồi.
Nhưng suy nghĩ mất một hồi lâu, cô chợt nhận ra… từ khi xuyên không đến đây mình chưa từng ăn đồ nướng. Lần đi ăn ở quán ven đường trước đó cũng chỉ vì mẹ Giang nằm viện, đúng lúc đang là giờ cơm.
Ôn Du sững người lại.
Không thể nào?
Không dễ gì mới có cơ hội đi ăn đồ nướng, nếu ăn phải chỗ không ngon thì cô tức chết mất.
Do dự một lúc, Ôn Du quyết định đăng lên mạng xã hội, tất nhiên là rất cẩn thận ẩn bài viết khỏi ba mẹ Giang: [Giới thiệu giúp mình cửa hàng bán đồ nướng ngon ở Bắc Kinh với!]
…
Rất nhanh chóng, Ôn Du lén lén lút lút đi theo Giang Vân Yến ra khỏi cửa phòng.
Cô phát hiện tầng một và tầng hai đều rất yên tĩnh.
Ánh sáng yếu ớt từ dưới cánh cửa phòng ba mẹ Giang trên tầng hai lọt ra.
Nhìn thấy cảnh đó, Ôn Du trở nên căng thẳng.
Kết quả là, khi cô vừa ngẩng đầu lên, Giang Vân Yến đã bước đến cửa lớn.
Ôn Du: “…”
Có chút lén lút nào không vậy?!
Cô nhanh chóng nhón chân chạy từng bước nhỏ bám theo sau.
Sau khi thay giày bông giữ ấm, quấn thêm khăn quàng cổ, trên người Ôn Du mặc áo lông vũ, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo bông lớn như một quả cầu, chỉ để lộ ra đôi mắt thì mới được phép mở cửa ra ngoài.
Lên trên xe, Ôn Du lập tức lấy điện thoại ra, thấy dưới bài đăng của mình có rất nhiều bình luận, trong đó có một quán đồ nướng được Diêu Hề giới thiệu cũng được nhiều người khen ngợi.
Tất nhiên, Ôn Du lựa chọn đi đến quán đó.
Giang Vân Yến lái xe, cô phụ trách chơi điện thoại, phát hiện ngoài việc giới thiệu quán ăn, nhiều người còn muốn đi ăn đồ nướng cùng cô.
Ơ?
Sao lại có nhiều người ở Bắc Kinh vậy?
Ôn Du ngạc nhiên một chút, nhưng không trả lời, bởi vì hầu hết mọi người trong danh sách bạn bè của cô cũng không thân thiết lắm. Tuy nhiên, Diêu Hề và Viên Đàn lại nhắn tin riêng cho cô, nói rằng họ cũng muốn ăn và hỏi có muốn đi cùng không.
Ôn Du không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại tại sao họ đều ở Bắc Kinh, sau đó mới biết ngày mai có một buổi tiệc từ thiện, không ít ngôi sao đã đến đây, cũng là vì buổi tiệc này.
Có lẽ vì vừa lướt tin tức xong, Ôn Du lập tức nghĩ đến Tô Lãnh Nguyệt, không biết cô ấy có ở đây không?
Đúng rồi!
Trong truyện có một tin đồn tai tiếng rất lớn về nữ chính, một ông tổng giám đốc Vương thích nữ chính, sau khi phát hiện nữ chính đến buổi tiệc một mình liền nghĩ rằng cô ấy đã chia tay với Giang Vân Cẩn, cảm thấy cô ấy không còn chỗ dựa thế đánh bạo đụng tay đụng chân với cô ấy. May mắn là đã được bảo vệ bởi nam phụ luôn theo đuổi nữ chính.
Do tình huống cấp bách nên hai người chẳng may ôm ấp một chút, sau đó nam phụ đưa nữ chính về thì bị cánh săn ảnh chụp lại cảnh hai người cùng tiến vào khách sạn.
Đêm đó tâm trạng nữ chính vốn đã không tốt, lại phát sinh ra chuyện này nên sau khi về nhà đã uống rượu cùng trợ lý đến say khướt, khi tỉnh lại thì trên mạng đã xôn xao ầm ĩ.
Các tài khoản quảng cáo cố tình gây chuyện, nói rằng cặp đôi Vân - Nguyệt đã chia tay từ lâu, chỉ vì có nhiều hợp đồng thương mại nên mãi vẫn chưa công khai.
Và đúng lúc đó, cả hai đều không lên tiếng giải thích nên rất nhiều cư dân mạng tin vào điều này.
Nhưng khi cô ấy mở cánh cửa phòng khách sạn, Giang Vân Cẩn từ đoàn làm phim đã đi suốt đêm đến đây ngồi đợi ngoài cửa suốt ba tiếng đồng hồ, vẻ mặt tiều tụy.
Tất nhiên, có như thế thì Tô Lãnh Nguyệt cũng không tha thứ ngay cho anh ấy được, mà mượn cơ hội lần này để khiến anh ấy cảm nhận được nỗi đau của mình.
Sau đó Giang Vân Cẩn bình tĩnh vài ngày, sau Tết, việc đầu tiên anh ấy làm là đi làm hòa và nghiêm túc suy ngẫm về sai lầm của mình. Lần sau nếu có em gái của bạn va phải thêm lần nào nữa, anh ấy quyết không dám nhìn thêm, càng không dám để cô ta chạm vào mình, đã hoàn toàn thông suốt ý nghĩa của hai từ “nam đức”.
Ôn Du chợt bừng tỉnh, thì ra đã đến tình tiết này rồi.
Sau đó, nhìn hai người bạn thân như những chú chim non đói ăn, cô thân thiện nói lời từ chối.
Diêu Hề: [Không ngờ cậu lại chối tớ! Là tiểu yêu tinh nào đã cướp mất cậu vậy?!”
Viên Đàn: [Chị không còn là người em yêu thương nhất nữa sao?]
Ôn Du: [Hình ảnh]
Cô gửi cho hai người một bức ảnh chụp Giang Vân Yến đang cầm vô lăng, trong ảnh chỉ lộ ra một bàn tay thon dài và nửa phần cổ tay.
Viên Đàn: [Em không ngoan rồi đó!]
Diêu Hề: [Tin nhắn thoại dài 5 phút]
Ôn Du mở tiện tay bấm mở tin nhắn thoại, lập tức nghe thấy một giọng nữ cao vang lên trong chiếc xe yên tĩnh: “A a a a! Bàn tay cực phẩm! Tối nay định ngủ với anh ấy sao!”
Ôn Du: “!!!”
Cô sợ hãi đến mức ném thẳng điện thoại ngay lập tức.
Nhưng giây tiếp theo cô muốn chết cho rồi.
Điện thoại rơi thẳng lên đùi người bên cạnh.
Ôn Du: …
Cảm ơn, cuộc đời ngắn ngủi thật.
Đến khi nghe xong thì ngây ra như phỗng.
Anh ấy muốn ngắt điện thoại,nhưng lại không dám.
Chỉ mới chần chừ vài giây, trong điện thoại truyền đến tiếng xao động, ngay sau đó là giọng nói lạnh lùng như ác ma của anh cả vang lên: “Em đã quát cô ấy à?”
Giang Vân Cẩn: “... Không có!”
Anh ấy chối quanh: “Chỉ là em nói giọng hơi to một chút thôi, anh cả, anh biết mà, từ nhỏ giọng em đã to rồi!”
Giang Vân Yến: “Từ nhỏ giọng đã to?”
Giang Vân Cẩn nghe thấy sự nguy hiểm, lập tức trở nên ngoan ngoãn: “Anh cả, em sai rồi, em không nên bất kính với chị dâu, cho dù cô ta có nhấn thích mấy bình luận xấu về em, em cũng không nên tức giận...”
Ôn Du vểnh tai lên tiến lại gần để lắng nghe, vừa nghe thấy câu này lập tức bùng nổ: “Hức hức hức, em chồng đúng là ghét em, còn đi bịa chuyện nói em nhấn thích bình luận xấu của anh ấy, đó là bình luận xấu sao? Đó chỉ là những thắc mắc từ người qua đường thôi! Anh à, anh tin em hay tin anh ấy!!!”
Cô gái nhỏ rưng rưng nước mắt nhìn sang, dường như chỉ cần anh nói ra câu trả lời không đúng với kỳ vọng của cô, cô sẽ khóc ngất đi.
Người đàn ông cầm điện thoại, vẻ mặt điềm đạm, lời nói quyết đoán: “Tin em.”
Giang Vân Cẩn: “...”
Anh ấy biết không ai quan tâm đến mình.
Tiếp theo đó trong điện thoại, anh trai anh ấy nói: “Chuyện của em thì em tự giải quyết đi, làm không tốt để người khác nắm được sơ hở, trách ai?”
Không nhắc gì về hình phạt?
Mắt Giang Vân Cẩn sáng lên, vừa định thở phào thì nghe anh cả nói: “À, mấy ngày Tết đó để trống ra.”
Giang Vân Cẩn:!
Đánh liên tục mấy ngày?!
Anh ấy còn định xin tha thứ thì điện thoại đã bị ngắt máy.
Ở đầu dây bên kia, người đàn ông cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang túm lấy cổ tay mình nhe nanh múa vuốt mà tố cáo: “Em hài lòng chưa?”
Lời vừa dứt, một giọt nước từ tóc anh rơi xuống, rơi ngay lên đôi má của Ôn Du.
“Tách” một tiếng, âm thanh không lớn không nhỏ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Ôn Du bỗng nhiên chú ý đến trạng thái hiện tại của anh.
Anh vừa mới tắm xong, đang mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, trên người vẫn còn lưu lại hơi nước nồng đậm, truyền đến chóp mũi cô là mùi hương trầm từ dầu gội mà cô vừa dùng trong phòng tắm tối nay.
Tóc vừa mới gội, vẫn chưa kịp sấy khô, đã bị cô gọi đến đây, từng giọt nước từ những sợi tóc vẫn đang rơi xuống.
Vẻ mặt đẹp trai của anh giờ phút này dường như cũng phủ lên một lớp sương mỏng, sâu đến mức nhìn anh khiến cô cảm thấy có chút luống cuống.
Đôi mắt Ôn Du vẫn còn ngân ngấn nước, mang cảm xúc giận dỗi lúc nãy với Giang Vân Cẩn, cô đột nhiên trở nên căng thẳng, hơi thở nóng hổi từng đợt, cô khô khan nói: “Hài lòng...”
Giang Vân Yến đưa tay lên.
Ôn Du ngơ ngác nhìn anh, không hề né tránh.
Cô chỉ cảm thấy một cơn mát lạnh trên mặt, ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt qua đôi má cô, sau đó anh lùi lại hai bước, bàn tay với lấy khăn tắm tùy ý xoa xoa lên mái tóc, để tránh cho nước tiếp tục rơi lên người cô.
Hành động vô cùng tự nhiên, Ôn Du vẫn chưa kịp nhận ra gì, anh đã lùi lại, chỉ còn lại cảm giác lành lạnh sót lại trên má khiến cô có chút mơ hồ.
Giang Vân Yến lấy máy sấy tóc ra: “Anh đi sấy tóc đây.”
Rất nhanh tiếng máy sấy tóc đã vang lên.
Ôn Du lúc này mới hoàn hồn lại, nhìn người đàn ông đang sấy tóc trên ban công một cái, sau đó nhìn vào điện thoại, cuộc gọi đã tắt, trên màn hình hiện lên giao diện Weibo.
Vừa mới cập nhật, Weibo đang vì việc cô nhấn thích mà dấy lên một đợt náo loạn mới.
[Chậc, Ôn Du đây là lại muốn gây chú ý sao?]
[Buồn cười thật, tôi thực sự tin rồi, Ôn Du hoàn toàn hết hứng thú với Giang Vân Cẩn rồi, nhìn cái cách công khai gây chuyện này mà xem.]
[Ôn Du nhấn thích chẳng có gì sai cả, lúc tôi xem tôi cũng thấy tức giận, sao không đẩy ngay ra?! Không biết mình có bạn gái à?]
[Không chừng Ôn Du đang cố tình gây chuyện để hai người chia tay, cô ta có thể thừa cơ chen vào! Người phụ nữ này thật phiền phức...]
[Có thông báo rồi thì sao? Giang Vân Cẩn chắc chắn chưa thông báo chuyện mình bị người ta cợt nhả, anh ta còn chưa đẩy ra ngay, còn chẳng nỡ dùng sức...]
Ôn Du gật đầu tán thành.
Thật tiếc là Tô Lãnh Nguyệt cứ một mực thích Giang Vân Cẩn.
Khác với Giang Vân Yến, người được ông nội Giang đích thân dạy dỗ. Lúc Giang Vân Cẩn chào đời, Giang Vân Yến đã lên sáu tuổi, đến lúc Giang Vân Cẩn đến tuổi đi học cần được dạy dỗ, sức khỏe ông nội Giang đã không còn tốt nữa.
Ôn Du nhớ rằng trước khi cô đến nhà họ Giang, ông nội Giang đã qua đời rồi, cô còn tham dự lễ tang của ông ấy nữa.
Vì vậy tính cách của hai anh em rất khác nhau, một người thì nghiêm túc cẩn thận, người còn lại thì phóng khoáng rực rỡ.
Điều này cũng định sẵn rằng tính cách của Giang Vân Cẩn không nghiêm túc đến mức ấy, không ngờ trong chuyện đó bị lợi dụng mà vẫn thấy chẳng có gì to tát. Chỉ là ôm một cái thôi mà, anh ấy đẩy ra luôn đấy thôi. Tuy nhiên không dùng nhiều sức để đẩy, vì cô ấy là em gái của bạn mình, chung quy cũng phải kiêng dè một chút để giữ thể diện cho anh em.
Nhưng rất nhanh thôi anh ấy sẽ biết, một cái ôm có phải là chuyện nhỏ hay không.
Ôn Du che miệng cười trộm.
Cô đang cười thì bỗng nhớ ra, mình xem Weibo là để giết thời gian, mục đích là chờ ba mẹ Giang ngủ rồi, cô lén đi ăn!
Tiếng máy sấy tóc dừng lại một chút, rất nhanh lại vang lên.
Mặt Ôn Du liền biến sắc.
Có Giang Vân Yến ở đây, mình không thể nào lén ăn thành công được.
Một phút sau, máy sấy tóc hoàn toàn yên lặng.
…
Giang Vân Yến sấy xong tóc, dọn dẹp lại phòng tắm một chút, ra ngoài liền nghe thấy loáng thoáng tiếng khóc nghẹn ngào.
Anh khẽ nhíu mày, tiến về phía trước vài bước, nhìn thấy một khối bọc trong chăn: “A Cẩn lại bắt nạt em à?”
Ôn Du che mặt lại, lấy hết sức để lắc đầu: “Không có!”
Giọng nói mang đầy vẻ tức giận, lại pha chút ấm ức.
Giang Vân Yến khẽ cong khóe môi, rồi lại thả lỏng, nhìn đôi vai nhỏ cố tình run lên từng hồi, kiên nhẫn nói: “Vậy làm sao rồi?”
Ôn Du nhỏ giọng nói: “Đói bụng.”
“Ăn mì hành nhé?”
“Quá dầu mỡ.”
“Mì chay?”
“Không muốn ăn mì.”
“Vậy thì hết rồi, đợi sáng mai ăn vậy.” Anh lạnh nhạt nói.
Ôn Du: “?”
Cô ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn anh.
Chỉ thấy Giang Vân Yến khoanh tay đứng bên cạnh giường, dường như đã dự đoán được từ trước, vẻ mặt lạnh lùng.
Ôn Du thầm nghĩ đã tính toán không chu đáo rồi, vội vàng vừa khóc, vừa đưa tay kéo cánh tay anh, may mà anh không tránh, để cô nắm lấy, cô mới nói: “Anh à, em muốn ăn đồ nướng, dẫn em đi nhé, được không?”
Giang Vân Yến không động lòng: “Bây giờ em chưa thể ăn đồ nướng, chờ đến khi bệnh cảm cúm khỏi rồi, anh sẽ dẫn em đi.”
Ôn Du sốt ruột, kéo tay anh chạm vào trán mình: “Anh xem, đã khỏi rồi, em thật sự rất muốn rất muốn ăn luôn á, từ chiều đã bắt đầu thèm rồi, anh cả, anh dẫn em đi đi, em đảm bảo sẽ không ăn quá cay.”
Giang Vân Yến mím môi, khuôn mặt vốn đã có nét sắc sảo, lúc này đây càng lộ thêm vài phần lạnh lùng, nghiêm túc.
Nhìn thấy Giang Vân Yến, trái tim nhỏ bé của Ôn Du bỗng run lên.
Giây tiếp theo, cô đổ người xuống giường, khóc nức nở: “Không được ăn đồ nướng, cuộc đời còn gì ý nghĩa nữa? Anh cả không chịu dẫn em đi ăn đồ nướng, buồn lắm, huhu... đau khổ quá, tim sắp tan nát rồi... anh cả là người tốt nhất, mà lại không chịu dẫn em đi ăn đồ nướng, huhu...”
Giang Vân Yến tức đến bật cười, gương mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười nhạt.
Nhưng khi nghe đến nửa câu sau của cô, đôi mắt anh khẽ dao động, lên tiếng cắt ngang màn diễn kịch xuất sắc của cô: “Đã uống thuốc chưa?”
Ôn Du bỗng nghẹn tiếng khóc, cảm thấy anh đang trách mình, nhưng vẫn theo phản xạ đáp: “Em uống rồi.”
Giang Vân Yến thở dài: “Được rồi, dậy thay đồ đi.”
Ôn Du: !
Cô bật dậy ngay lập tức, một tí xíu cũng chẳng giống người đang bệnh chút nào.
Giang Vân Yến liếc nhìn, nhắc nhở: “Đừng nghĩ sẽ được gọi nhiều món .”
“Không đâu không đâu.” Ôn Du vội vàng lắc đầu.
Trong đầu cô đã bắt đầu suy tư tìm tòi đến chỗ nào bán đồ nướng ngon rồi.
Nhưng suy nghĩ mất một hồi lâu, cô chợt nhận ra… từ khi xuyên không đến đây mình chưa từng ăn đồ nướng. Lần đi ăn ở quán ven đường trước đó cũng chỉ vì mẹ Giang nằm viện, đúng lúc đang là giờ cơm.
Ôn Du sững người lại.
Không thể nào?
Không dễ gì mới có cơ hội đi ăn đồ nướng, nếu ăn phải chỗ không ngon thì cô tức chết mất.
Do dự một lúc, Ôn Du quyết định đăng lên mạng xã hội, tất nhiên là rất cẩn thận ẩn bài viết khỏi ba mẹ Giang: [Giới thiệu giúp mình cửa hàng bán đồ nướng ngon ở Bắc Kinh với!]
…
Rất nhanh chóng, Ôn Du lén lén lút lút đi theo Giang Vân Yến ra khỏi cửa phòng.
Cô phát hiện tầng một và tầng hai đều rất yên tĩnh.
Ánh sáng yếu ớt từ dưới cánh cửa phòng ba mẹ Giang trên tầng hai lọt ra.
Nhìn thấy cảnh đó, Ôn Du trở nên căng thẳng.
Kết quả là, khi cô vừa ngẩng đầu lên, Giang Vân Yến đã bước đến cửa lớn.
Ôn Du: “…”
Có chút lén lút nào không vậy?!
Cô nhanh chóng nhón chân chạy từng bước nhỏ bám theo sau.
Sau khi thay giày bông giữ ấm, quấn thêm khăn quàng cổ, trên người Ôn Du mặc áo lông vũ, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo bông lớn như một quả cầu, chỉ để lộ ra đôi mắt thì mới được phép mở cửa ra ngoài.
Lên trên xe, Ôn Du lập tức lấy điện thoại ra, thấy dưới bài đăng của mình có rất nhiều bình luận, trong đó có một quán đồ nướng được Diêu Hề giới thiệu cũng được nhiều người khen ngợi.
Tất nhiên, Ôn Du lựa chọn đi đến quán đó.
Giang Vân Yến lái xe, cô phụ trách chơi điện thoại, phát hiện ngoài việc giới thiệu quán ăn, nhiều người còn muốn đi ăn đồ nướng cùng cô.
Ơ?
Sao lại có nhiều người ở Bắc Kinh vậy?
Ôn Du ngạc nhiên một chút, nhưng không trả lời, bởi vì hầu hết mọi người trong danh sách bạn bè của cô cũng không thân thiết lắm. Tuy nhiên, Diêu Hề và Viên Đàn lại nhắn tin riêng cho cô, nói rằng họ cũng muốn ăn và hỏi có muốn đi cùng không.
Ôn Du không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại tại sao họ đều ở Bắc Kinh, sau đó mới biết ngày mai có một buổi tiệc từ thiện, không ít ngôi sao đã đến đây, cũng là vì buổi tiệc này.
Có lẽ vì vừa lướt tin tức xong, Ôn Du lập tức nghĩ đến Tô Lãnh Nguyệt, không biết cô ấy có ở đây không?
Đúng rồi!
Trong truyện có một tin đồn tai tiếng rất lớn về nữ chính, một ông tổng giám đốc Vương thích nữ chính, sau khi phát hiện nữ chính đến buổi tiệc một mình liền nghĩ rằng cô ấy đã chia tay với Giang Vân Cẩn, cảm thấy cô ấy không còn chỗ dựa thế đánh bạo đụng tay đụng chân với cô ấy. May mắn là đã được bảo vệ bởi nam phụ luôn theo đuổi nữ chính.
Do tình huống cấp bách nên hai người chẳng may ôm ấp một chút, sau đó nam phụ đưa nữ chính về thì bị cánh săn ảnh chụp lại cảnh hai người cùng tiến vào khách sạn.
Đêm đó tâm trạng nữ chính vốn đã không tốt, lại phát sinh ra chuyện này nên sau khi về nhà đã uống rượu cùng trợ lý đến say khướt, khi tỉnh lại thì trên mạng đã xôn xao ầm ĩ.
Các tài khoản quảng cáo cố tình gây chuyện, nói rằng cặp đôi Vân - Nguyệt đã chia tay từ lâu, chỉ vì có nhiều hợp đồng thương mại nên mãi vẫn chưa công khai.
Và đúng lúc đó, cả hai đều không lên tiếng giải thích nên rất nhiều cư dân mạng tin vào điều này.
Nhưng khi cô ấy mở cánh cửa phòng khách sạn, Giang Vân Cẩn từ đoàn làm phim đã đi suốt đêm đến đây ngồi đợi ngoài cửa suốt ba tiếng đồng hồ, vẻ mặt tiều tụy.
Tất nhiên, có như thế thì Tô Lãnh Nguyệt cũng không tha thứ ngay cho anh ấy được, mà mượn cơ hội lần này để khiến anh ấy cảm nhận được nỗi đau của mình.
Sau đó Giang Vân Cẩn bình tĩnh vài ngày, sau Tết, việc đầu tiên anh ấy làm là đi làm hòa và nghiêm túc suy ngẫm về sai lầm của mình. Lần sau nếu có em gái của bạn va phải thêm lần nào nữa, anh ấy quyết không dám nhìn thêm, càng không dám để cô ta chạm vào mình, đã hoàn toàn thông suốt ý nghĩa của hai từ “nam đức”.
Ôn Du chợt bừng tỉnh, thì ra đã đến tình tiết này rồi.
Sau đó, nhìn hai người bạn thân như những chú chim non đói ăn, cô thân thiện nói lời từ chối.
Diêu Hề: [Không ngờ cậu lại chối tớ! Là tiểu yêu tinh nào đã cướp mất cậu vậy?!”
Viên Đàn: [Chị không còn là người em yêu thương nhất nữa sao?]
Ôn Du: [Hình ảnh]
Cô gửi cho hai người một bức ảnh chụp Giang Vân Yến đang cầm vô lăng, trong ảnh chỉ lộ ra một bàn tay thon dài và nửa phần cổ tay.
Viên Đàn: [Em không ngoan rồi đó!]
Diêu Hề: [Tin nhắn thoại dài 5 phút]
Ôn Du mở tiện tay bấm mở tin nhắn thoại, lập tức nghe thấy một giọng nữ cao vang lên trong chiếc xe yên tĩnh: “A a a a! Bàn tay cực phẩm! Tối nay định ngủ với anh ấy sao!”
Ôn Du: “!!!”
Cô sợ hãi đến mức ném thẳng điện thoại ngay lập tức.
Nhưng giây tiếp theo cô muốn chết cho rồi.
Điện thoại rơi thẳng lên đùi người bên cạnh.
Ôn Du: …
Cảm ơn, cuộc đời ngắn ngủi thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.