Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 34:
Pudding Li Li
18/10/2024
Mới chỉ chín giờ tối, trên đường phố vẫn còn không ít xe cộ qua lại, tiếng động cơ xe ô tô tới lui ầm ĩ vang vào từ khe cửa sổ mở hờ.
Nhưng cũng chính vì điều này mà bầu không khí bên trong xe như đóng băng lại.
Diêu Hề đáng chết.
Cứ đợi đấy!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Ôn Du đã nghĩ ra một trăm lẻ tám hình phạt tàn khốc cho Diêu Hề trong đầu.
Sao cô lại không có một chút đề phòng nào chứ.
Nhìn xem Viên Đàn kìa, đàng hoàng biết bao!
Chỉ gửi tin nhắn thôi.
Còn Diêu Hề lại gửi tin nhắn thoại, làm sao mà cô đề phòng được cơ chứ!
Ôn Du khóc “thút thít”, úp mặt vào cửa sổ bên kia xe, cảm giác như sống không bằng chết.
Sau đó cô len lén nhìn qua tấm kính.
Thấy Giang Vân Yến liếc nhìn mình một cái, nhìn qua cửa sổ không rõ ràng lắm nên cô không biết là anh đang có biểu cảm gì, nhưng có vẻ không giống buồn bực tức giận?
Chắc là không đâu nhỉ?
Anh trai cô đã từng trải qua bao chuyện lớn mà!
Đang nghĩ ngợi, cô thấy anh cầm điện thoại lên.
Màn hình điện thoại vẫn đang sáng, anh cúi đầu liếc nhanh một cái rồi nhìn về phía đường, tay phải đưa điện thoại qua cho cô: "Điện thoại của em."
Không, đó là điện thoại của anh.
Củ khoai nóng bỏng tay này Ôn Du không hề muốn nhận chút nào.
Nhưng cô không dám không nhận.
Nhận điện thoại một cách cẩn thận, cô vẫn cảm thấy lo lắng không yên.
Ủa?
Hết rồi à?
Ôn Du chậm rãi ngồi thẳng dậy, lần này cô bỏ thẳng điện thoại vào túi, hai tay nhàn rỗi đan vào nhau, thỉnh thoảng lại len lén nhìn sang người ngồi bên trái. Nhìn tới nhìn lui, ừm, đúng như Diêu Hề nói, tay của anh thật đẹp, rất cực phẩm.
Thảo nào chỉ nhìn mỗi tay thôi mà đã khiến người ta kích động đến thế.
Đáng tiếc, anh lại là một bông hoa trên đỉnh núi cao, không vướng bận đến ái tình.
Ôn Du nhấn chìm cảm xúc mơ hồ trong lòng, nói nhỏ: "Anh cả, em không cố ý xúc phạm anh đâu."
Kịp thời nhận lỗi sẽ không bị đánh.
Đó là kết luận mà cô rút ra từ việc quan sát Giang Vân Cẩn. Tất nhiên có cô ở đó, dù Giang Vân Cẩn có nhận lỗi cũng vẫn bị đánh.
Nhưng sau khi cô nói xong, người đàn ông bên cạnh không trả lời, trong xe rơi vào sự trầm mặc. Mãi cho đến khi xe chầm chậm dừng lại trước cửa một quán nướng, Ôn Du mới nghe thấy một giọng nói bình thản và kiềm chế: "Ừ, không sao đâu."
Ôn Du còn chưa kịp phản ứng thì cửa xe bên cô đã mở ra, người đàn ông ấy cúi người qua, giúp cô tháo dây an toàn.
Ôn Du nhảy xuống, còn được anh đỡ một chút.
Cô đang định nói gì đó thì thấy nhân viên phục vụ ở cửa đã chạy tới chào đón: "Hai vị đến dùng bữa phải không? Mời đi bên này!"
Ôn Du lập tức vui mừng kéo Giang Vân Yến: "Anh à, mau mau vào trong đi!"
Hai người được nhân viên chào đón dẫn vào bên trong và đưa thẳng đến phòng riêng. Ôn Du nhìn vào thực đơn và gọi món một cách ngẫu hứng, giữa chừng thì quay đầu hỏi: "Anh à, anh ăn gì?"
Sao cảm giác như anh ấy đang không tập trung nhỉ?
Ôn Du hoài nghi nhìn sang.
Thấy người đàn ông bên cạnh lắc đầu: "Không cần, anh không ăn."
Ôn Du: ... Đỉnh!
Đã đến quán nướng rồi mà lại không muốn ăn gì? Thảo nào anh ấy kiếm được nhiều tiền, sự tự giác này ai mà sánh bằng chứ?
Cô âm thầm giơ ngón tay cái lên, rồi đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Quán này có vẻ làm ăn khá tốt, lúc họ vào thì trong sảnh đã có hơn phân nửa người ngồi rồi, phòng riêng chỉ còn lại một phòng duy nhất, thật là may mắn.
Không ngờ món ăn được dọn lên cũng rất nhanh chóng.
Chưa kịp để Ôn Du thấy chán thì đã có nhân viên phục vụ bưng hai khay đồ lên.
Mùi thơm của xiên nướng tỏa ra với hương vị của rau thìa là và ớt bột. Giang Vân Yến đã dặn dò kỹ lưỡng, vì vậy ớt cũng không nhiều, chỉ được rắc một lớp mỏng, nhưng mùi hương đó vẫn khiến Ôn Du - người đã lâu chưa được ăn xiên nướng muốn chảy cả nước miếng.
“Đặt ở đây có thể hâm nóng lại.” Nhân viên phục vụ mở lò nướng điện, cẩn thận và chu đáo đặt lần lượt từng xiên nướng lên lò, lò nướng tự động bắt đầu xoay tròn.
Ôn Du lại cố gắng chịu đựng thêm một phút, nhìn từng giọt dầu sôi lên xèo xèo, cô nhanh chóng cầm một xiên lên cắn một miếng.
Ôi!
Ngon quá!
Thịt tươi mềm, được ướp kỹ với gia vị, hương vị đậm đà, vị cay cay nhẹ nhàng kích thích đầu lưỡi đang nhạt nhẽo vì cảm cúm của cô, quá là hưởng thụ đi!
Lúc này mà có thêm một ly nước ngọt có ga thì thật tuyệt.
Tất nhiên Ôn Du biết điều, nhận thấy hôm nay Giang Vân Yến đã nhượng bộ rất nhiều nên không dám yêu cầu thêm, chỉ ăn một cách nhanh chóng và ngoan ngoãn.
Giang Vân Yến ngồi bên cạnh nhìn cô ăn, đôi lúc nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, song thấy cô nhóc với bộ dạng vui vẻ đó thì anh lại thôi, lấy một chiếc ly nhựa mới đổ đầy nước lọc cho mình, từ tốn uống một ngụm.
Ôn Du đang bận rộn với xiên nướng, nhìn thoáng qua, thấy bàn tay thon dài và đẹp đẽ kia đang nhẹ nhàng cầm ly nước, chậm rãi đưa lên miệng.
Trong lòng không khỏi thầm cảm thán, không hổ danh là tiêu chuẩn tổng tài điển hình, tự ràng buộc như vậy, nhìn cái ly nhựa mà như đang thưởng thức rượu vang nho hảo hạng.
…
Ôn Du cảm thấy ăn năn trong lòng, sau đó dùng tốc độ nhanh hơn để ăn hết bữa đồ nướng này.
Ăn đến khi bụng căng cứng đến khó chịu, mới được Giang Vân Yến vừa kéo vừa đỡ đưa về.
Vì vậy mà dạ dày làm việc quá sức, khiến cô buồn ngủ vô cùng, đợi đến khi lấy lại tinh thần, cô đã nằm trên giường, ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Về phần Giang Vân Yến, anh ngủ như thế nào, cô hoàn toàn không biết.
Dù sao đợi đến ngày hôm sau tỉnh dậy, cô một mình chiếm trọn chiếc giường lớn, thoải mái vô cùng.
Chỉ có điều...
Ôn Du cả một ngày hôm sau không dám mở miệng, mượn cớ bị đau đầu, trốn trong phòng cả ngày. Tối đến Giang Vân Yến vẫn chưa về, cuối năm rồi, công ty bận rộn, ba Giang cũng bận dỗ mẹ Giang nên mọi việc đều đổ dồn lên người con trai lớn, thế cho nên anh vẫn chưa có thời gian để về nhà.
Ôn Du vui mừng lắm, bữa tối còn ăn thêm được nửa chén cơm.
Tối đến, cô nằm trên giường, chơi điện thoại đến nửa đêm, hóng hớt tin tức về em chồng và em dâu của mình.
Tô Lãnh Nguyệt và nam thứ trong truyện Sở Phong bị chụp ảnh ôm ấp nhau, ngay sau đó lại cùng nhau vào một khách sạn, mãi vẫn không thấy ra ngoài. Tất nhiên, việc vào một khách sạn là chuyện thường gặp, nhưng việc này kết hợp với hình ảnh ôm ấp, không thể không khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Điều quan trọng hơn là GIang Vân Cẩn vừa dính vào vụ tai tiếng với một cô gái tóc dài xinh đẹp, nên từ nghi vấn Giang Vân Cẩn ngoại tình, cư dân mạng lập tức chuyển sang suy đoán hai người đã chia tay và đều có tình mới.
Kết quả là trên mạng, ba nhóm fan của Giang Vân Cẩn, Tô Lãnh Nguyệt và Sở Phong cãi nhau không ngừng. Fan của Sở Phong thì tranh giành chị dâu với fan của Giang Vân Cẩn, fan của Tô Lãnh Nguyệt thì chửi Giang Vân Cẩn là đồ cặn bã, tiện thể khuyên cô ấy chọn Sở Phong cho rồi, dù không lợi hại như Giang Vân Cẩn nhưng cũng rất tốt, quan trọng nhất là anh ta khiêm tốn, ít có tai tiếng.
Ôn Du lướt tin tức mà như một con cáo trong vườn dưa, luyến tiếc không nỡ rời khỏi điện thoại, khiến chiếc đồng hồ sinh học không dễ gì mới điều chỉnh lại được của cô bị rối loạn.
Sáng hôm sau, lúc Ôn Du đi xuống ăn sáng, thấy Giang Vân Cẩn mặt mày tiều tụy xuất hiện ở nhà họ Giang thì không khỏi giật mình, người này sao lại về đây rồi?
Chẳng phải giờ anh ấy nên đi dỗ nữ chính sao?
Mẹ Giang cũng nghiêm mặt, nhìn con trai đầy khó chịu. Bà ấy kéo Ôn Du lại đưa cho cô bữa sáng ngon lành đến lượt Giang Vân Cẩn thì chỉ cười mỉa: “Ăn gì mà ăn? Bên ngoài không có đồ cho con ăn sao?”
Giang Vân Cẩn ủ rũ nói: “Mẹ, con đã giải thích rõ rồi, đây đều là hiểu lầm, sau này sẽ không tái diễn nữa, mẹ để con ăn chút đi, từ tối qua đến giờ, con chưa ăn gì cả, đói chết mất...”
Ngồi đợi trước cửa phòng khách sạn của bạn gái ba tiếng đồng hồ, gặp nhau mười phút đã bị đuổi đi. Cảm giác đau khổ không thể nói ra, chỉ có thể về nhà tìm chút an ủi.
Thế mà về đến nhà, lòng lại càng tan nát hơn cả ngoài kia.
Mẹ Giang nói với giọng điệu mỉa mai: “Chết rồi sao còn đứng đây nói chuyện với mẹ? Bây giờ biết sốt ruột rồi sao, trước đó tự dính tai tiếng, sao không sốt ruột đi?”
Cùng là phụ nữ, mẹ Giang rất đồng cảm.
Con trai không đáng tin cậy, làm liên lụy đến cô con dâu hiểu chuyện kia.
Giang Vân Cẩn lập tức gãi đầu lúng túng, chẳng còn chút sức lực nào mà nói: “Thật ra con cũng không sốt ruột, Tiểu Nguyệt với Sở Phong vốn cũng chẳng có gì, con biết cả mà…”
“Không nôn nóng mà lại bay về ngay trong đêm? Xời…” Mẹ Giang chế giễu một cách không thương tiếc.
Giang Vân Cẩn: “...”
Anh ấy không còn lời nào để mà chống đỡ.
Ôn Du: “... Phì.”
Xem kịch cả buổi, xin lỗi, cô thật sự không nhịn nổi nữa.
Mẹ Giang như là tiếng lòng của cô, cô bây giờ không thể lên tiếng, chỉ có thể nhìn mẹ Giang thể hiện, cũng khá sảng khoái.
Không ngờ Giang Vân Cẩn lại nghe thấy rồi lập tức trừng mắt nhìn cô, anh ấy như thể nắm được điểm yếu của cô, phấn khích nói: “Mẹ, hôm kia cô ta đi ăn xiên nướng với anh cả!”
Mẹ Giang: ?
Ôn Du: !!!
Nhưng cũng chính vì điều này mà bầu không khí bên trong xe như đóng băng lại.
Diêu Hề đáng chết.
Cứ đợi đấy!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Ôn Du đã nghĩ ra một trăm lẻ tám hình phạt tàn khốc cho Diêu Hề trong đầu.
Sao cô lại không có một chút đề phòng nào chứ.
Nhìn xem Viên Đàn kìa, đàng hoàng biết bao!
Chỉ gửi tin nhắn thôi.
Còn Diêu Hề lại gửi tin nhắn thoại, làm sao mà cô đề phòng được cơ chứ!
Ôn Du khóc “thút thít”, úp mặt vào cửa sổ bên kia xe, cảm giác như sống không bằng chết.
Sau đó cô len lén nhìn qua tấm kính.
Thấy Giang Vân Yến liếc nhìn mình một cái, nhìn qua cửa sổ không rõ ràng lắm nên cô không biết là anh đang có biểu cảm gì, nhưng có vẻ không giống buồn bực tức giận?
Chắc là không đâu nhỉ?
Anh trai cô đã từng trải qua bao chuyện lớn mà!
Đang nghĩ ngợi, cô thấy anh cầm điện thoại lên.
Màn hình điện thoại vẫn đang sáng, anh cúi đầu liếc nhanh một cái rồi nhìn về phía đường, tay phải đưa điện thoại qua cho cô: "Điện thoại của em."
Không, đó là điện thoại của anh.
Củ khoai nóng bỏng tay này Ôn Du không hề muốn nhận chút nào.
Nhưng cô không dám không nhận.
Nhận điện thoại một cách cẩn thận, cô vẫn cảm thấy lo lắng không yên.
Ủa?
Hết rồi à?
Ôn Du chậm rãi ngồi thẳng dậy, lần này cô bỏ thẳng điện thoại vào túi, hai tay nhàn rỗi đan vào nhau, thỉnh thoảng lại len lén nhìn sang người ngồi bên trái. Nhìn tới nhìn lui, ừm, đúng như Diêu Hề nói, tay của anh thật đẹp, rất cực phẩm.
Thảo nào chỉ nhìn mỗi tay thôi mà đã khiến người ta kích động đến thế.
Đáng tiếc, anh lại là một bông hoa trên đỉnh núi cao, không vướng bận đến ái tình.
Ôn Du nhấn chìm cảm xúc mơ hồ trong lòng, nói nhỏ: "Anh cả, em không cố ý xúc phạm anh đâu."
Kịp thời nhận lỗi sẽ không bị đánh.
Đó là kết luận mà cô rút ra từ việc quan sát Giang Vân Cẩn. Tất nhiên có cô ở đó, dù Giang Vân Cẩn có nhận lỗi cũng vẫn bị đánh.
Nhưng sau khi cô nói xong, người đàn ông bên cạnh không trả lời, trong xe rơi vào sự trầm mặc. Mãi cho đến khi xe chầm chậm dừng lại trước cửa một quán nướng, Ôn Du mới nghe thấy một giọng nói bình thản và kiềm chế: "Ừ, không sao đâu."
Ôn Du còn chưa kịp phản ứng thì cửa xe bên cô đã mở ra, người đàn ông ấy cúi người qua, giúp cô tháo dây an toàn.
Ôn Du nhảy xuống, còn được anh đỡ một chút.
Cô đang định nói gì đó thì thấy nhân viên phục vụ ở cửa đã chạy tới chào đón: "Hai vị đến dùng bữa phải không? Mời đi bên này!"
Ôn Du lập tức vui mừng kéo Giang Vân Yến: "Anh à, mau mau vào trong đi!"
Hai người được nhân viên chào đón dẫn vào bên trong và đưa thẳng đến phòng riêng. Ôn Du nhìn vào thực đơn và gọi món một cách ngẫu hứng, giữa chừng thì quay đầu hỏi: "Anh à, anh ăn gì?"
Sao cảm giác như anh ấy đang không tập trung nhỉ?
Ôn Du hoài nghi nhìn sang.
Thấy người đàn ông bên cạnh lắc đầu: "Không cần, anh không ăn."
Ôn Du: ... Đỉnh!
Đã đến quán nướng rồi mà lại không muốn ăn gì? Thảo nào anh ấy kiếm được nhiều tiền, sự tự giác này ai mà sánh bằng chứ?
Cô âm thầm giơ ngón tay cái lên, rồi đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Quán này có vẻ làm ăn khá tốt, lúc họ vào thì trong sảnh đã có hơn phân nửa người ngồi rồi, phòng riêng chỉ còn lại một phòng duy nhất, thật là may mắn.
Không ngờ món ăn được dọn lên cũng rất nhanh chóng.
Chưa kịp để Ôn Du thấy chán thì đã có nhân viên phục vụ bưng hai khay đồ lên.
Mùi thơm của xiên nướng tỏa ra với hương vị của rau thìa là và ớt bột. Giang Vân Yến đã dặn dò kỹ lưỡng, vì vậy ớt cũng không nhiều, chỉ được rắc một lớp mỏng, nhưng mùi hương đó vẫn khiến Ôn Du - người đã lâu chưa được ăn xiên nướng muốn chảy cả nước miếng.
“Đặt ở đây có thể hâm nóng lại.” Nhân viên phục vụ mở lò nướng điện, cẩn thận và chu đáo đặt lần lượt từng xiên nướng lên lò, lò nướng tự động bắt đầu xoay tròn.
Ôn Du lại cố gắng chịu đựng thêm một phút, nhìn từng giọt dầu sôi lên xèo xèo, cô nhanh chóng cầm một xiên lên cắn một miếng.
Ôi!
Ngon quá!
Thịt tươi mềm, được ướp kỹ với gia vị, hương vị đậm đà, vị cay cay nhẹ nhàng kích thích đầu lưỡi đang nhạt nhẽo vì cảm cúm của cô, quá là hưởng thụ đi!
Lúc này mà có thêm một ly nước ngọt có ga thì thật tuyệt.
Tất nhiên Ôn Du biết điều, nhận thấy hôm nay Giang Vân Yến đã nhượng bộ rất nhiều nên không dám yêu cầu thêm, chỉ ăn một cách nhanh chóng và ngoan ngoãn.
Giang Vân Yến ngồi bên cạnh nhìn cô ăn, đôi lúc nhíu mày, dường như muốn nói gì đó, song thấy cô nhóc với bộ dạng vui vẻ đó thì anh lại thôi, lấy một chiếc ly nhựa mới đổ đầy nước lọc cho mình, từ tốn uống một ngụm.
Ôn Du đang bận rộn với xiên nướng, nhìn thoáng qua, thấy bàn tay thon dài và đẹp đẽ kia đang nhẹ nhàng cầm ly nước, chậm rãi đưa lên miệng.
Trong lòng không khỏi thầm cảm thán, không hổ danh là tiêu chuẩn tổng tài điển hình, tự ràng buộc như vậy, nhìn cái ly nhựa mà như đang thưởng thức rượu vang nho hảo hạng.
…
Ôn Du cảm thấy ăn năn trong lòng, sau đó dùng tốc độ nhanh hơn để ăn hết bữa đồ nướng này.
Ăn đến khi bụng căng cứng đến khó chịu, mới được Giang Vân Yến vừa kéo vừa đỡ đưa về.
Vì vậy mà dạ dày làm việc quá sức, khiến cô buồn ngủ vô cùng, đợi đến khi lấy lại tinh thần, cô đã nằm trên giường, ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Về phần Giang Vân Yến, anh ngủ như thế nào, cô hoàn toàn không biết.
Dù sao đợi đến ngày hôm sau tỉnh dậy, cô một mình chiếm trọn chiếc giường lớn, thoải mái vô cùng.
Chỉ có điều...
Ôn Du cả một ngày hôm sau không dám mở miệng, mượn cớ bị đau đầu, trốn trong phòng cả ngày. Tối đến Giang Vân Yến vẫn chưa về, cuối năm rồi, công ty bận rộn, ba Giang cũng bận dỗ mẹ Giang nên mọi việc đều đổ dồn lên người con trai lớn, thế cho nên anh vẫn chưa có thời gian để về nhà.
Ôn Du vui mừng lắm, bữa tối còn ăn thêm được nửa chén cơm.
Tối đến, cô nằm trên giường, chơi điện thoại đến nửa đêm, hóng hớt tin tức về em chồng và em dâu của mình.
Tô Lãnh Nguyệt và nam thứ trong truyện Sở Phong bị chụp ảnh ôm ấp nhau, ngay sau đó lại cùng nhau vào một khách sạn, mãi vẫn không thấy ra ngoài. Tất nhiên, việc vào một khách sạn là chuyện thường gặp, nhưng việc này kết hợp với hình ảnh ôm ấp, không thể không khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Điều quan trọng hơn là GIang Vân Cẩn vừa dính vào vụ tai tiếng với một cô gái tóc dài xinh đẹp, nên từ nghi vấn Giang Vân Cẩn ngoại tình, cư dân mạng lập tức chuyển sang suy đoán hai người đã chia tay và đều có tình mới.
Kết quả là trên mạng, ba nhóm fan của Giang Vân Cẩn, Tô Lãnh Nguyệt và Sở Phong cãi nhau không ngừng. Fan của Sở Phong thì tranh giành chị dâu với fan của Giang Vân Cẩn, fan của Tô Lãnh Nguyệt thì chửi Giang Vân Cẩn là đồ cặn bã, tiện thể khuyên cô ấy chọn Sở Phong cho rồi, dù không lợi hại như Giang Vân Cẩn nhưng cũng rất tốt, quan trọng nhất là anh ta khiêm tốn, ít có tai tiếng.
Ôn Du lướt tin tức mà như một con cáo trong vườn dưa, luyến tiếc không nỡ rời khỏi điện thoại, khiến chiếc đồng hồ sinh học không dễ gì mới điều chỉnh lại được của cô bị rối loạn.
Sáng hôm sau, lúc Ôn Du đi xuống ăn sáng, thấy Giang Vân Cẩn mặt mày tiều tụy xuất hiện ở nhà họ Giang thì không khỏi giật mình, người này sao lại về đây rồi?
Chẳng phải giờ anh ấy nên đi dỗ nữ chính sao?
Mẹ Giang cũng nghiêm mặt, nhìn con trai đầy khó chịu. Bà ấy kéo Ôn Du lại đưa cho cô bữa sáng ngon lành đến lượt Giang Vân Cẩn thì chỉ cười mỉa: “Ăn gì mà ăn? Bên ngoài không có đồ cho con ăn sao?”
Giang Vân Cẩn ủ rũ nói: “Mẹ, con đã giải thích rõ rồi, đây đều là hiểu lầm, sau này sẽ không tái diễn nữa, mẹ để con ăn chút đi, từ tối qua đến giờ, con chưa ăn gì cả, đói chết mất...”
Ngồi đợi trước cửa phòng khách sạn của bạn gái ba tiếng đồng hồ, gặp nhau mười phút đã bị đuổi đi. Cảm giác đau khổ không thể nói ra, chỉ có thể về nhà tìm chút an ủi.
Thế mà về đến nhà, lòng lại càng tan nát hơn cả ngoài kia.
Mẹ Giang nói với giọng điệu mỉa mai: “Chết rồi sao còn đứng đây nói chuyện với mẹ? Bây giờ biết sốt ruột rồi sao, trước đó tự dính tai tiếng, sao không sốt ruột đi?”
Cùng là phụ nữ, mẹ Giang rất đồng cảm.
Con trai không đáng tin cậy, làm liên lụy đến cô con dâu hiểu chuyện kia.
Giang Vân Cẩn lập tức gãi đầu lúng túng, chẳng còn chút sức lực nào mà nói: “Thật ra con cũng không sốt ruột, Tiểu Nguyệt với Sở Phong vốn cũng chẳng có gì, con biết cả mà…”
“Không nôn nóng mà lại bay về ngay trong đêm? Xời…” Mẹ Giang chế giễu một cách không thương tiếc.
Giang Vân Cẩn: “...”
Anh ấy không còn lời nào để mà chống đỡ.
Ôn Du: “... Phì.”
Xem kịch cả buổi, xin lỗi, cô thật sự không nhịn nổi nữa.
Mẹ Giang như là tiếng lòng của cô, cô bây giờ không thể lên tiếng, chỉ có thể nhìn mẹ Giang thể hiện, cũng khá sảng khoái.
Không ngờ Giang Vân Cẩn lại nghe thấy rồi lập tức trừng mắt nhìn cô, anh ấy như thể nắm được điểm yếu của cô, phấn khích nói: “Mẹ, hôm kia cô ta đi ăn xiên nướng với anh cả!”
Mẹ Giang: ?
Ôn Du: !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.