Xuyên Sách: Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính, Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn
Chương 35:
Pudding Li Li
18/10/2024
Giang Vân Cẩn cười khẩy, hại nhau à, chuyện này anh ấy rành lắm, chỉ là trước đây coi Ôn Du như em gái nên luôn nhịn, nhưng bây giờ thì khác rồi, cô là chị dâu! Chồng cô còn định đánh anh ấy vào Tết này!
Mối thù này không trả thì còn đợi đến khi nào?
“Mẹ đoán xem làm sao con biết được?” Giang Vân Cẩn đắc ý vô cùng.
Rồi lập tức bị mẹ Giang cho một cái bạt tai: “Nói! Đừng có lòng vòng!”
Giang Vân Cẩn: “... Tại vì hai người trùm kín quá nên anh cả bị tay săn ảnh nhận nhầm thành con, họ cầm ảnh tới tìm con, bị con mua lại rồi.”
Họ tưởng rằng anh ấy ngoại tình, đến để tống tiền.
Giang Vân Cẩn tức giận nghĩ, anh ấy đã thảm thế này rồi mà còn phải mua ảnh cho bọn họ, thật muốn tìm anh cả để đòi bồi thường, nhưng anh ấy không dám, sợ lại bị gia tăng số lần đánh lên nữa.
Về phần tìm Ôn Du để đòi bồi thường? Cô ta lại nghèo quá.
Ôn Du: “...”
Không ngờ lại vấp ở đây, cô hung tợn nói: “Cậu cứ đợi đấy!”
Vừa mở miệng, giọng cô vẫn còn khàn khàn, nghe rõ khác thường.
Mẹ Giang nhìn hai đứa trẻ, đứa nào cũng khiến bà ấy đau đầu, tức giận đến phải chống hông hừ lạnh: “Hóa ra là đi ăn xiên nướng mà ăn đến nỗi khàn cả giọng, mẹ nói mấy hôm nay sao không thấy con nói gì, còn tưởng là muốn làm tiểu thư khuê các đấy chứ ~”
Ôn Du: … Che mặt.
Bây giờ với cái giọng khàn khàn này, cô muốn nũng nịu cũng không ai thèm để ý, chỉ có thể bị mắng thôi.
Giang Vân Cẩn: “Ha ha ha ha!”
Mẹ Giang lập tức quát lớn một tiếng: “Cười cái gì mà cười?!”
Giang Vân Cẩn lập tức im bặt, lần này đến lượt Ôn Du che miệng cười trộm, may mà cô không càn quấy như Giang Vân Cẩn, mẹ Giang cũng không nói gì thêm.
Giang Vân Cẩn không cam tâm, nhỏ giọng nói: “Mẹ, cô ta bị cảm vậy mà còn đi ăn xiên nướng đó!”
Mẹ Giang chậm rãi nói: “Mẹ biết, nhưng anh cả của con lại chiều con bé, mẹ có thể làm gì bây giờ? Con có bản lĩnh thì bảo bạn gái cho con ăn cơm đi.”
Giang Vân Cẩn: “...”
Anh ấy hiểu rồi.
Anh ấy về nhà để tìm sự ấm áp đúng là sai lầm!
Nhất là khi nhìn thấy nụ cười đắc ý của Ôn Du, thật tức giận mà.
…
Chiều hôm đó Giang Vân Cẩn rời đi.
Anh ấy vẫn bận rộn quay phim, không có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Ôn Du uống xong thuốc đau họng, chiều thì ở cùng mẹ Giang cả buổi, làm đủ trò tiêu khiển. Cuối cùng cũng làm cho mẹ Giang hết giận về việc cô lén đi ăn xiên nướng, lại tươi cười vui vẻ với cô.
Nhưng hậu quả của việc này là bữa tối càng không có mùi vị gì.
Vừa ăn thì Ôn Du lại bắt đầu nhớ về xiên nướng của mấy hôm trước.
Nhưng lần này cô không dám làm gì nữa.
Mọi người đang dùng bữa thì ba Giang đã về.
Ôn Du theo phản xạ nhìn ra sau lưng ông ấy, cửa đã đóng, chỉ có một mình ba Giang.
Mẹ Giang ngạc nhiên: “Sao ông lại về sớm thế?”
Sắp đến thời gian nghỉ Tết rồi, công việc ở công ty nhiều vô kể. Mọi năm vào thời điểm này, hai ba con nhà họ Giang đều rất bận rộn, à còn Giang Vân Cẩn, cũng phải tham gia các buổi tiệc cuối năm của các nền tảng lớn, những buổi tiệc cao cấp nhất cũng đã tham gia hai lần rồi, đều rất bận.
Ba Giang: “Không phải là tôi muốn về sớm chút để về với bà hay sao.”
Cậu con trai thứ hai yêu đương chẳng ra sao, lại gây chuyện rồi, thêm nữa là nhắc lại chuyện cũ của con dâu, tâm trạng cũng không tốt, ông ấy muốn về sớm chút để ở bên vợ.
Mẹ Giang liếc nhìn cô gái nhỏ đã cúi đầu tiếp tục ăn, cười một nụ cười đầy ẩn ý: “Ồ, thế công việc của ông sao? Cuối năm bận rộn như vậy, giao hết cho con trai cả rồi à?”
Ba Giang đang bước đến bàn ăn đột nhiên do dự, ngập ngừng nói: “Hay là tôi quay lại làm thêm một lúc nữa?”
Ôn Du: ...
Nói về sự cao tay, vẫn phải kể đến mẹ Giang.
Mẹ Giang bật cười, trừng mắt nhìn ông ấy một cái, nhưng miệng lại nói: “Đi đâu mà đi? Con trai cả sức dài vai rộng, mệt một chút thì có sao đâu?”
Ba Giang thở phào nhẹ nhõm, hôm nay không phải quay lại nữa, nhưng vẫn nói: “Cuối năm thật sự rất bận rộn, ngày mai tôi sẽ cùng thằng cả về nhà.”
Ôn Du nở nụ cười ngọt ngào với ba Giang.
Ba Giang đã vất vả rồi, nhưng anh cả một mình bận rộn với cả công ty lớn như vậy, còn vất vả hơn nhiều.
Nào ngờ mẹ Giang lại hừ lạnh: “Nó còn biết lén lén lút lút đưa Tiểu Ngư đi ăn xiên nướng, cần ông giúp đỡ gì chứ?”
“Hả?” Ba Giang ngạc nhiên.
Mẹ Giang thường yêu thương con cái hơn cả ông, sao lại nói như thế?
Đang nghĩ ngợi, ông ấy thấy mẹ Giang nháy mắt ra hiệu, bảo ông ấy nhìn sang bên cạnh.
Ba Giang nhìn qua, thấy mặt Ôn Du xịu xuống, giận dỗi cắn chiếc bánh bao nhỏ nhưng lại sợ hãi không dám nói gì, ông ấy đột nhiên không biết phải nói gì nữa…
Mẹ Giang cười trộm, bà ấy chỉ thuận miệng nói thôi, để con trai một mình bận rộn đến nửa đêm, bà ấy cũng không nỡ. Nhưng việc lén ăn xiên nướng mà lại ăn đến khàn cả giọng thì cũng không thể dễ dàng bỏ qua.
Thế nhưng cũng không thể làm gì cô được, cô còn đang bị bệnh, chỉ có thể hù dọa một chút thôi.
Ba Giang thấy vậy, cũng chỉ biết phối hợp: “Được rồi, vậy từ nay mỗi ngày tôi sẽ về nhà lúc sáu giờ, phần còn lại chỉ có thể để con trai cả vất vả rồi.”
Nói xong, ông ấy thấy khuôn mặt cô nhóc cũng nhăn nhó hết cả lên.
Ba mẹ Giang liếc nhìn nhau, cười thầm không thành tiếng.
…
Ôn Du chột dạ cúi đầu ăn cơm, đâu có biết ba mẹ Giang đang trao đổi ánh mắt với nhau? Chỉ cảm thấy mình đã làm hại Giang Vân Yến, vốn dĩ đã không có tâm trạng ăn uống, chỉ ăn hết hai chiếc bánh bao nhỏ và nửa bát cháo trắng, rồi lên lầu.
Cô tiện tay gửi một tin nhắn: [Xin lỗi anh, mẹ Giang vừa bảo ba Giang từ nay mỗi ngày sẽ về nhà lúc sáu giờ, phần việc còn lại giao hết cho anh vì em bị phát hiện lén ăn xiên nướng...]
[Nhãn dán lo lắng]
Trong lúc đang xã giao với khách hàng, điện thoại của Giang Vân Yến đặt trên bàn đột nhiên kêu "ting" lên một tiếng, âm thanh không lớn, nhưng đủ để thu hút sự chú ý.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh anh theo phản xạ nhìn qua.
Nhưng rất nhanh sau đó, điện thoại đã bị một bàn tay thon dài che lại, không thể thấy được gì.
Giang Vân Yến nghe đối tác đang nói chuyện trước mặt, tay nhanh chóng lướt qua màn hình, mở WeChat, thấy một dòng chữ kèm theo nhãn dán con mèo nhỏ đang co ro sợ hãi.
Trong đầu anh dường như theo bản năng ngay lập tức hiện lên hình ảnh Ôn Du lúc này: lông mày hơi cau lại, đôi mắt to tròn long lanh nước, khuôn mặt đầy vẻ tội lỗi và xấu hổ.
Thật muốn véo má cô ấy một cái.
Yết hầu anh chuyển động, nhanh chóng uống cạn ly rượu trên bàn, cảm giác mát lạnh của chất lỏng trôi qua cổ họng, giúp anh bình tĩnh lại. Sau đó, anh gõ tin nhắn: [Không sao đâu]
Nhưng trước khi gửi đi, Giang Vân Yến do dự một hồi, lại xóa đi và mở camera lên, chụp một bức ảnh bàn ăn, không chụp trúng mặt người khác, chỉ chụp vài ly rượu và đồ ăn. Sau khi gửi ảnh xong, anh gõ: [Vẫn ổn, chỉ là nhiều cuộc gặp gỡ một chút, đừng lo lắng]
Đang lướt Weibo, Ôn Du nhận được tin nhắn này, đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Xã giao nhiều là chuyện dễ làm tổn hại sức khỏe nhất!
Cô thật đáng chết.
Tại sao cô lại thèm ăn đến mức không kìm nén được cơ chứ!
Ôn Du hối hận không thôi, cảm giác áy náy tràn ngập trong lòng, như muốn nhấn chìm cô. Đúng lúc này, cô đột nhiên nhớ ra, trước đó luôn muốn cảm ơn Giang Vân Yến, nhưng lại bận việc quay phim, quay tới quay lui, cô lại quên mất rồi!
Không được, phải làm gì đó.
Ôn Du nhìn vào ví tiền nhỏ của mình, ba tháng tiền tiêu vặt này cô chưa tiêu gì, còn khá nhiều. Ngay lập tức cô mở các trang web của các thương hiệu xa xỉ, chọn quà.
Mua xong, nhìn ví tiền bớt đi một nửa, cảm giác đau lòng làm giảm đi nỗi áy náy của cô phần nào.
Cô cảm thấy vừa lòng thỏa ý rồi sau đó đi tắm.
Đợi đến khi cô tắm xong, đột nhiên nhớ ra chưa trả lời tin nhắn của Giang Vân Yến nên vội treo máy sấy tóc lên tường để nó tự thổi, sau đó mở điện thoại định trả lời tin nhắn.
Nhưng điều đầu tiên đập vào mắt cô là tin nhắn của Viên Đàn gửi đến: [Tiểu Ngư, em sắp có chị dâu rồi sao?]
Ôn Du: ?
Chuyện quái quỷ gì thế?
Chuyện tình cảm giữa Tô Lãnh Nguyệt và Giang Vân Cẩn không phải ai cũng biết sao?
Chẳng lẽ tình tiết câu chuyện nửa chừng đã đổi hướng?
Không đúng, bây giờ cô đã kết hôn với Giang Vân Yến rồi, địa vị đã thăng cấp một bậc, đâu có anh trai nào nữa?
Ôn Du nhíu mày, nhanh chóng nhắn lại: [Chuyện gì thế, chuyện gì thế?]
Viên Đàn: [Chuyển tiếp một liên kết - Nữ thần sàn diễn một thời về với tập đoàn họ Giang?]
Mở ra xem, đó là một bài viết của một tài khoản quảng cáo, câu từ chủ yếu giới thiệu về nữ thần sàn diễn, không quan trọng, quan trọng là bức ảnh. Mở ảnh ra xem, là một một nhóm người từ nhà hàng bước ra, phần được khoanh vùng là một nam một nữ, nam cúi đầu nhẹ, nữ hướng về phía người nam, nở một nụ cười dịu dàng và đang nói gì đó.
Cả hai đều có vóc dáng cao ráo, dáng người thẳng tắp. Tuy nhiên vì khuôn mặt của người nam hơi quay sang một bên, không nhìn rõ mặt nhưng vẫn cảm nhận được đây là một cặp trai tài gái sắc, bảo sao vừa nhìn một cái đã thấy có chút đặc sắc.
Nếu như người bên cạnh người đàn ông kia không phải là trợ lý của Giang Vân Yến, Chu Hàn.
Xem xong tin này, Ôn Du mặt không biến sắc. Cô chợt lóe lên ý nghĩ, thoát khỏi liên kết kia, mở ảnh Giang Vân Yến vừa gửi cho cô, cẩn thận phóng to quan sát. Ở góc dưới bên trái của bức ảnh, dường như có nửa cây son của thương hiệu A?
Đây là điều Giang Vân Yến gọi là “gặp gỡ nhiều” sao?
Ôn Du cười lạnh, gõ tin nhắn: [Tuyệt quá nhỉ]
Giang Vân Yến: ?
Mối thù này không trả thì còn đợi đến khi nào?
“Mẹ đoán xem làm sao con biết được?” Giang Vân Cẩn đắc ý vô cùng.
Rồi lập tức bị mẹ Giang cho một cái bạt tai: “Nói! Đừng có lòng vòng!”
Giang Vân Cẩn: “... Tại vì hai người trùm kín quá nên anh cả bị tay săn ảnh nhận nhầm thành con, họ cầm ảnh tới tìm con, bị con mua lại rồi.”
Họ tưởng rằng anh ấy ngoại tình, đến để tống tiền.
Giang Vân Cẩn tức giận nghĩ, anh ấy đã thảm thế này rồi mà còn phải mua ảnh cho bọn họ, thật muốn tìm anh cả để đòi bồi thường, nhưng anh ấy không dám, sợ lại bị gia tăng số lần đánh lên nữa.
Về phần tìm Ôn Du để đòi bồi thường? Cô ta lại nghèo quá.
Ôn Du: “...”
Không ngờ lại vấp ở đây, cô hung tợn nói: “Cậu cứ đợi đấy!”
Vừa mở miệng, giọng cô vẫn còn khàn khàn, nghe rõ khác thường.
Mẹ Giang nhìn hai đứa trẻ, đứa nào cũng khiến bà ấy đau đầu, tức giận đến phải chống hông hừ lạnh: “Hóa ra là đi ăn xiên nướng mà ăn đến nỗi khàn cả giọng, mẹ nói mấy hôm nay sao không thấy con nói gì, còn tưởng là muốn làm tiểu thư khuê các đấy chứ ~”
Ôn Du: … Che mặt.
Bây giờ với cái giọng khàn khàn này, cô muốn nũng nịu cũng không ai thèm để ý, chỉ có thể bị mắng thôi.
Giang Vân Cẩn: “Ha ha ha ha!”
Mẹ Giang lập tức quát lớn một tiếng: “Cười cái gì mà cười?!”
Giang Vân Cẩn lập tức im bặt, lần này đến lượt Ôn Du che miệng cười trộm, may mà cô không càn quấy như Giang Vân Cẩn, mẹ Giang cũng không nói gì thêm.
Giang Vân Cẩn không cam tâm, nhỏ giọng nói: “Mẹ, cô ta bị cảm vậy mà còn đi ăn xiên nướng đó!”
Mẹ Giang chậm rãi nói: “Mẹ biết, nhưng anh cả của con lại chiều con bé, mẹ có thể làm gì bây giờ? Con có bản lĩnh thì bảo bạn gái cho con ăn cơm đi.”
Giang Vân Cẩn: “...”
Anh ấy hiểu rồi.
Anh ấy về nhà để tìm sự ấm áp đúng là sai lầm!
Nhất là khi nhìn thấy nụ cười đắc ý của Ôn Du, thật tức giận mà.
…
Chiều hôm đó Giang Vân Cẩn rời đi.
Anh ấy vẫn bận rộn quay phim, không có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Ôn Du uống xong thuốc đau họng, chiều thì ở cùng mẹ Giang cả buổi, làm đủ trò tiêu khiển. Cuối cùng cũng làm cho mẹ Giang hết giận về việc cô lén đi ăn xiên nướng, lại tươi cười vui vẻ với cô.
Nhưng hậu quả của việc này là bữa tối càng không có mùi vị gì.
Vừa ăn thì Ôn Du lại bắt đầu nhớ về xiên nướng của mấy hôm trước.
Nhưng lần này cô không dám làm gì nữa.
Mọi người đang dùng bữa thì ba Giang đã về.
Ôn Du theo phản xạ nhìn ra sau lưng ông ấy, cửa đã đóng, chỉ có một mình ba Giang.
Mẹ Giang ngạc nhiên: “Sao ông lại về sớm thế?”
Sắp đến thời gian nghỉ Tết rồi, công việc ở công ty nhiều vô kể. Mọi năm vào thời điểm này, hai ba con nhà họ Giang đều rất bận rộn, à còn Giang Vân Cẩn, cũng phải tham gia các buổi tiệc cuối năm của các nền tảng lớn, những buổi tiệc cao cấp nhất cũng đã tham gia hai lần rồi, đều rất bận.
Ba Giang: “Không phải là tôi muốn về sớm chút để về với bà hay sao.”
Cậu con trai thứ hai yêu đương chẳng ra sao, lại gây chuyện rồi, thêm nữa là nhắc lại chuyện cũ của con dâu, tâm trạng cũng không tốt, ông ấy muốn về sớm chút để ở bên vợ.
Mẹ Giang liếc nhìn cô gái nhỏ đã cúi đầu tiếp tục ăn, cười một nụ cười đầy ẩn ý: “Ồ, thế công việc của ông sao? Cuối năm bận rộn như vậy, giao hết cho con trai cả rồi à?”
Ba Giang đang bước đến bàn ăn đột nhiên do dự, ngập ngừng nói: “Hay là tôi quay lại làm thêm một lúc nữa?”
Ôn Du: ...
Nói về sự cao tay, vẫn phải kể đến mẹ Giang.
Mẹ Giang bật cười, trừng mắt nhìn ông ấy một cái, nhưng miệng lại nói: “Đi đâu mà đi? Con trai cả sức dài vai rộng, mệt một chút thì có sao đâu?”
Ba Giang thở phào nhẹ nhõm, hôm nay không phải quay lại nữa, nhưng vẫn nói: “Cuối năm thật sự rất bận rộn, ngày mai tôi sẽ cùng thằng cả về nhà.”
Ôn Du nở nụ cười ngọt ngào với ba Giang.
Ba Giang đã vất vả rồi, nhưng anh cả một mình bận rộn với cả công ty lớn như vậy, còn vất vả hơn nhiều.
Nào ngờ mẹ Giang lại hừ lạnh: “Nó còn biết lén lén lút lút đưa Tiểu Ngư đi ăn xiên nướng, cần ông giúp đỡ gì chứ?”
“Hả?” Ba Giang ngạc nhiên.
Mẹ Giang thường yêu thương con cái hơn cả ông, sao lại nói như thế?
Đang nghĩ ngợi, ông ấy thấy mẹ Giang nháy mắt ra hiệu, bảo ông ấy nhìn sang bên cạnh.
Ba Giang nhìn qua, thấy mặt Ôn Du xịu xuống, giận dỗi cắn chiếc bánh bao nhỏ nhưng lại sợ hãi không dám nói gì, ông ấy đột nhiên không biết phải nói gì nữa…
Mẹ Giang cười trộm, bà ấy chỉ thuận miệng nói thôi, để con trai một mình bận rộn đến nửa đêm, bà ấy cũng không nỡ. Nhưng việc lén ăn xiên nướng mà lại ăn đến khàn cả giọng thì cũng không thể dễ dàng bỏ qua.
Thế nhưng cũng không thể làm gì cô được, cô còn đang bị bệnh, chỉ có thể hù dọa một chút thôi.
Ba Giang thấy vậy, cũng chỉ biết phối hợp: “Được rồi, vậy từ nay mỗi ngày tôi sẽ về nhà lúc sáu giờ, phần còn lại chỉ có thể để con trai cả vất vả rồi.”
Nói xong, ông ấy thấy khuôn mặt cô nhóc cũng nhăn nhó hết cả lên.
Ba mẹ Giang liếc nhìn nhau, cười thầm không thành tiếng.
…
Ôn Du chột dạ cúi đầu ăn cơm, đâu có biết ba mẹ Giang đang trao đổi ánh mắt với nhau? Chỉ cảm thấy mình đã làm hại Giang Vân Yến, vốn dĩ đã không có tâm trạng ăn uống, chỉ ăn hết hai chiếc bánh bao nhỏ và nửa bát cháo trắng, rồi lên lầu.
Cô tiện tay gửi một tin nhắn: [Xin lỗi anh, mẹ Giang vừa bảo ba Giang từ nay mỗi ngày sẽ về nhà lúc sáu giờ, phần việc còn lại giao hết cho anh vì em bị phát hiện lén ăn xiên nướng...]
[Nhãn dán lo lắng]
Trong lúc đang xã giao với khách hàng, điện thoại của Giang Vân Yến đặt trên bàn đột nhiên kêu "ting" lên một tiếng, âm thanh không lớn, nhưng đủ để thu hút sự chú ý.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh anh theo phản xạ nhìn qua.
Nhưng rất nhanh sau đó, điện thoại đã bị một bàn tay thon dài che lại, không thể thấy được gì.
Giang Vân Yến nghe đối tác đang nói chuyện trước mặt, tay nhanh chóng lướt qua màn hình, mở WeChat, thấy một dòng chữ kèm theo nhãn dán con mèo nhỏ đang co ro sợ hãi.
Trong đầu anh dường như theo bản năng ngay lập tức hiện lên hình ảnh Ôn Du lúc này: lông mày hơi cau lại, đôi mắt to tròn long lanh nước, khuôn mặt đầy vẻ tội lỗi và xấu hổ.
Thật muốn véo má cô ấy một cái.
Yết hầu anh chuyển động, nhanh chóng uống cạn ly rượu trên bàn, cảm giác mát lạnh của chất lỏng trôi qua cổ họng, giúp anh bình tĩnh lại. Sau đó, anh gõ tin nhắn: [Không sao đâu]
Nhưng trước khi gửi đi, Giang Vân Yến do dự một hồi, lại xóa đi và mở camera lên, chụp một bức ảnh bàn ăn, không chụp trúng mặt người khác, chỉ chụp vài ly rượu và đồ ăn. Sau khi gửi ảnh xong, anh gõ: [Vẫn ổn, chỉ là nhiều cuộc gặp gỡ một chút, đừng lo lắng]
Đang lướt Weibo, Ôn Du nhận được tin nhắn này, đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Xã giao nhiều là chuyện dễ làm tổn hại sức khỏe nhất!
Cô thật đáng chết.
Tại sao cô lại thèm ăn đến mức không kìm nén được cơ chứ!
Ôn Du hối hận không thôi, cảm giác áy náy tràn ngập trong lòng, như muốn nhấn chìm cô. Đúng lúc này, cô đột nhiên nhớ ra, trước đó luôn muốn cảm ơn Giang Vân Yến, nhưng lại bận việc quay phim, quay tới quay lui, cô lại quên mất rồi!
Không được, phải làm gì đó.
Ôn Du nhìn vào ví tiền nhỏ của mình, ba tháng tiền tiêu vặt này cô chưa tiêu gì, còn khá nhiều. Ngay lập tức cô mở các trang web của các thương hiệu xa xỉ, chọn quà.
Mua xong, nhìn ví tiền bớt đi một nửa, cảm giác đau lòng làm giảm đi nỗi áy náy của cô phần nào.
Cô cảm thấy vừa lòng thỏa ý rồi sau đó đi tắm.
Đợi đến khi cô tắm xong, đột nhiên nhớ ra chưa trả lời tin nhắn của Giang Vân Yến nên vội treo máy sấy tóc lên tường để nó tự thổi, sau đó mở điện thoại định trả lời tin nhắn.
Nhưng điều đầu tiên đập vào mắt cô là tin nhắn của Viên Đàn gửi đến: [Tiểu Ngư, em sắp có chị dâu rồi sao?]
Ôn Du: ?
Chuyện quái quỷ gì thế?
Chuyện tình cảm giữa Tô Lãnh Nguyệt và Giang Vân Cẩn không phải ai cũng biết sao?
Chẳng lẽ tình tiết câu chuyện nửa chừng đã đổi hướng?
Không đúng, bây giờ cô đã kết hôn với Giang Vân Yến rồi, địa vị đã thăng cấp một bậc, đâu có anh trai nào nữa?
Ôn Du nhíu mày, nhanh chóng nhắn lại: [Chuyện gì thế, chuyện gì thế?]
Viên Đàn: [Chuyển tiếp một liên kết - Nữ thần sàn diễn một thời về với tập đoàn họ Giang?]
Mở ra xem, đó là một bài viết của một tài khoản quảng cáo, câu từ chủ yếu giới thiệu về nữ thần sàn diễn, không quan trọng, quan trọng là bức ảnh. Mở ảnh ra xem, là một một nhóm người từ nhà hàng bước ra, phần được khoanh vùng là một nam một nữ, nam cúi đầu nhẹ, nữ hướng về phía người nam, nở một nụ cười dịu dàng và đang nói gì đó.
Cả hai đều có vóc dáng cao ráo, dáng người thẳng tắp. Tuy nhiên vì khuôn mặt của người nam hơi quay sang một bên, không nhìn rõ mặt nhưng vẫn cảm nhận được đây là một cặp trai tài gái sắc, bảo sao vừa nhìn một cái đã thấy có chút đặc sắc.
Nếu như người bên cạnh người đàn ông kia không phải là trợ lý của Giang Vân Yến, Chu Hàn.
Xem xong tin này, Ôn Du mặt không biến sắc. Cô chợt lóe lên ý nghĩ, thoát khỏi liên kết kia, mở ảnh Giang Vân Yến vừa gửi cho cô, cẩn thận phóng to quan sát. Ở góc dưới bên trái của bức ảnh, dường như có nửa cây son của thương hiệu A?
Đây là điều Giang Vân Yến gọi là “gặp gỡ nhiều” sao?
Ôn Du cười lạnh, gõ tin nhắn: [Tuyệt quá nhỉ]
Giang Vân Yến: ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.