Xuyên Sách Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Tình Vớ Được Nam Chính

Chương 29: Chỉ Cần Không Bị Sét Đánh Trúng Là Được.

Tinh Đình Yếu Phi Phi

10/12/2024

Mục Nhiên nhìn Cố Khinh Chu, ánh mắt như có chút trêu chọc, cười nói:

"Tôi còn tưởng là tiên nữ hạ phàm đấy. Nói thật nhé, nếu Cố Đoàn trưởng có tìm vợ, thì phải tìm cô gái kiểu đó. Xinh đẹp, hiếu thảo, tốt bụng. Cần gì phải treo cổ trên cây góa phụ kia chứ?"

Ánh mắt Cố Khinh Chu lóe lên tia sáng, nhưng chỉ chớp mắt, anh đã thu lại vẻ kinh ngạc.

Anh khẽ đáp, giọng bình tĩnh nhưng nghiêm nghị:

"Đừng tùy tiện lấy nữ đồng chí ra làm trò đùa, như vậy là không tôn trọng người ta."

----

Có áo bông mới, Thanh Mai không vội về nhà.

Dọc đường, bà nội cứ lẩm bẩm mãi:

"Quân giải phóng đúng là người tốt, nhất định phải báo đáp họ tử tế."

Thanh Mai trước tiên dẫn bà nội đến tiệm thuốc bắc để bốc mấy thang thuốc, sau đó mua cho bà thêm một đôi giày bông hai lớp để giữ ấm trong mùa đông.

Đang vào dịp cuối năm, chợ phiên cũng đã họp.

Người bán kim chỉ, người bán khăn quàng cổ, khẩu trang, người bán trái cây khô, nông sản... ai nấy đều hò hét rao hàng ồn ào, náo nhiệt.



Thanh Mai nhớ trong chợ có một quán bánh hành chiên rất nổi tiếng, liền dắt bà đi qua đó. Cô đã đói cồn cào, mà về nhà tự làm thì e rằng chẳng kịp.

Chiếc chảo gang to kêu "xèo xèo", mùi hành lá thấm dần vào vỏ bánh, những chiếc bánh được chiên ngập dầu trong chảo. Chỉ cần đi ngang qua cũng đủ khiến người ta nuốt nước miếng.

Chiếc giá gỗ được chia làm hai phần, một bên là bánh nguội, một bên là bánh chiên vừa xong, màu vàng ươm, lớp vỏ giòn rụm, bên trong mềm thơm, bóng mỡ lấp lánh. Trẻ con đi ngang qua cũng liếm môi thèm thuồng.

Thanh Mai xếp hàng, mua hai chiếc bánh hành chiên, hết bốn hào tiền.

Bà nội thấy tiếc tiền, muốn để dành bánh mang về nhà cho Thanh Mai ăn.

Thanh Mai không chịu, cô xé một miếng bánh nhỏ đưa đến miệng bà nội, cười hì hì:

"Về sau con sẽ cho bà ăn ngon mặc đẹp, bà đừng tiếc nữa. Chúng ta cũng phải sống như các cán bộ trên thành phố chứ!"

Cả hai bà cháu lâu ngày không có dầu mỡ trong bụng, mỗi người ăn một cái bánh chiên to bằng bàn tay mà vẫn chưa no.

Thanh Mai lại dẫn bà đến một sạp bán hải sản, mua một chậu hàu biển.

Trước sạp là một chiếc thùng sắt lớn chứa đầy nước đang sôi. Người phụ nữ bán hàu dùng chậu sắt múc một chậu hàu, những con hàu đều đã mở miệng, hơi nóng bốc lên nghi ngút.

Những con hàu mập mạp, tươi rói, vừa được cạy trực tiếp từ biển mang lên, loại này ở vùng biển có đầy, chỉ cần 2 hào là đã mua được một chậu lớn.



Thanh Mai ngồi đối diện với bà nội, hai người cùng nhau thưởng thức món ngon.

Cô cẩn thận tách vỏ một con hàu to bằng lòng bàn tay, đặt trước mặt bà nội, sau đó cũng tách một con cho mình.

Những con hàu đã chín, thịt trắng ngần như ngọc, mềm mịn tươi ngon. Khi cắn một miếng, vị ngọt tươi ngập tràn trong miệng, khiến Thanh Mai híp mắt tận hưởng.

Quả nhiên, sống ở thành phố nhỏ ven biển vẫn là sướng nhất.

Ăn no xong, trước khi rời đi, Thanh Mai còn mua một con cá thanh lớn, định để dành hai ngày nữa nấu món cá kho miến và bánh bột ngô.

Ngồi xe về thôn Đông Hà, vừa hay gặp xe lừa chở khách đang chờ khách.

Bà cháu cô về đến nhà thì trời cũng đã nhá nhem tối.

Bà nội vào nhà nhóm lửa, Thanh Mai ôm củi từ sân vào.

"Ngày mai con sẽ tìm người làm lại cái giường sưởi."

Kể từ khi tách khỏi nhà họ Lý, Thanh Mai cảm thấy nhẹ nhõm như trút bỏ được tảng đá nặng nề trong lòng, cô quyết tâm phải sống cho thật tốt.

Cô còn trẻ, có sức khỏe, có thể làm việc, thậm chí còn có thể thi đại học. Cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn.

... Chỉ cần không bị sét đánh trúng là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Sách Thập Niên 70: Góa Phụ Vô Tình Vớ Được Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook