Xuyên Thành Bà Già Cực Phẩm: Muốn Chia Của Cải À? Chia Đi!
Chương 38: Đôi Vịt Hoang Trong Rừng (2)
An Cát Tiểu Quái Vật
01/12/2024
Bình thường mọi người đều rảnh rỗi không có việc gì để làm, ở thời này ngay cả chiếc TV cũng là món đồ xa xỉ.
Mọi người rón rén đi về phía phát ra âm thanh để xem xét. Ngô Quyền lúc này đã bị trói chặt bằng thắt lưng.
Kết quả là những người dẫn đầu đi sang đó đều vô cùng sốc, ai nấy đều quay đầu lại, lo lắng nhìn mấy người nhà họ Vương đang đi theo phía sau.
Với thái độ đó, Lý Thu Hiệp còn gì mà không hiểu nữa chứ, quả thực giống như trong tiểu thuyết đã viết.
Là Vương Đức Phát và Mao Phương Phương, hai người này thật là chẳng biết xấu hổ chút nào cả.
Hai ngày qua, trong thôn đã lan truyền những lời đàm tiếu về họ, mà họ lại lén lút chạy lên núi để dã chiến.
Ngay lập tức có người đứng ra dàn xếp ổn thỏa.
"Thím ơi, không có gì để xem đâu, chúng ta quay lại đi!"
"Câm miệng!"
Lý Thu Hiệp gằn giọng trừng mắt nhìn chàng trai, chàng trai này tên là Trương Toàn, chơi khá thân với Vương Hổ.
Giọng nói của anh ta hơi lớn suýt chút đánh động đến người bên trong.
Lúc này Lý Thu Hiệp mới lặng lẽ đi sang đó.
Quả nhiên, trong hang núi, đôi cẩu nam nữ đang làm chuyện... không thể nói nên lời, cảnh tượng thật khó diễn tả.
Mọi người nhìn thấy đều đỏ mặt, tim đập thình thịch.
"Sao ông... vô dụng như vậy?... Chẳng phải bà già ngốc đó... luôn nghe lời ông sao?... Đã bao nhiêu năm rồi... ông cũng đã cho... nhiều tiền vậy rồi… bà gia đó cũng... không phát hiện... sao bây giờ... lại phát hiện... sao ông lại... để bà ta... chia hết tiền đi... bây giờ còn... đồn chuyện... của chúng ta... khắp nơi nữa."
Mao Phương Phương cũng đã từng tuổi này rồi, lúc này hai người lại lén lút làm chuyện này ở đây, thậm chí còn mắng trách Vương Đức Phát, thật khiến người khác cạn lời.
"Cũng không biết... đã xảy ra chuyện gì... Hai ngày nay bà già đó... rất kỳ lạ... bây giờ bà ta đòi ly hôn với tôi... hay là tôi ly hôn với bà ta... rồi đuổi bà ta đi... sau này mấy thằng con... phải nghe theo lời tôi... Tôi lại bảo... chúng nó đưa tiền."
Vương Đức Phát vẫn thở dốc khi đang làm chuyện đó.
"Không thể ly hôn... Ông... ông có bị ngốc không... sau này ông... cứ nói là... nói là ông vì thấy... anh... anh trai ông chết rồi... thấy tội nghiệp chúng tôi... mới tiếp tế gia đình chúng tôi... Ông không nói ra... chỉ vì sợ... sợ Lý Thu Hiệp... hiểu lầm... kiếm chuyện... chuyện này truyền ra ngoài... chẳng phải… sẽ có lợi cho chúng ta sao?"
Khi nghe đến đây, Vương Hỷ Tài thật sự không nhịn được nữa.
Anh ta nhìn mẹ mình bên cạnh, lúc này trên mặt mẹ không có biểu cảm gì, mọi người cũng rất ngạc nhiên nhìn sang thím Lý.
Ai có thể ngờ rằng thím Mao tưởng chừng như vô hại lại có thể là loại người như vậy.
Trong mắt mọi người đều tràn đầy sự đồng cảm nhìn người nhà họ Vương, đều cảm thấy nhà họ Vương thật tội nghiệp.
Tên Trương Toàn thấy sự việc trở nên tồi tệ nên đã hét lớn.
"Này, ai đang làm gì trong đó thế?"
Ngay lúc mọi người đang muốn biết hai người này có kế hoạch gì độc ác hơn thì lại nghe được lời nhắc nhở của Trương Toàn.
Mọi người đều trừng mắt nhìn Trương Toàn, lúc này Trương Toàn đã đắc tội hết với tất cả mọi người.
Đang vào thời điểm quan trọng, Vương Đức Phát đã bị giọng nói đó làm cho giật mình.
Hai người hoảng hốt nhìn sang, kết quả, phía ngoài đống cỏ khô cách đó không xa toàn là đầu người.
Ai nấy cũng đều đang nhìn hai người họ không chớp mắt.
"Á..." Trong rừng vang lên một tiếng la thất thanh, khiến chim chóc xung quanh kinh hãi bay đi mất.
Mao Phương Phương lúc này không còn biết giấu mặt mũi vào đâu nữa, bà ta hoảng loạn quờ quạng quần áo của mình.
Phần thân trên hiện rõ mồn một trước mắt mọi người.
Vương Đức Phát cũng nhanh chóng leo ra khỏi cơ thể Mao Phương Phương.
Mọi người cũng nhìn thấy thứ không nên thấy, họ không biết là nên cười hay nên khóc.
Họ thực sự rất muốn cười, nhưng lúc này thím Lý cũng đang có mặt, thật sự nhịn cười rất khó chịu.
"Thím Lý..."
Mọi người đều nghĩ rằng Lý Thu Hiệp đang rất tức giận. Lúc này Lý Thu Hiệp định thần lại, đã đến lượt cô biểu diễn.
Mọi người rón rén đi về phía phát ra âm thanh để xem xét. Ngô Quyền lúc này đã bị trói chặt bằng thắt lưng.
Kết quả là những người dẫn đầu đi sang đó đều vô cùng sốc, ai nấy đều quay đầu lại, lo lắng nhìn mấy người nhà họ Vương đang đi theo phía sau.
Với thái độ đó, Lý Thu Hiệp còn gì mà không hiểu nữa chứ, quả thực giống như trong tiểu thuyết đã viết.
Là Vương Đức Phát và Mao Phương Phương, hai người này thật là chẳng biết xấu hổ chút nào cả.
Hai ngày qua, trong thôn đã lan truyền những lời đàm tiếu về họ, mà họ lại lén lút chạy lên núi để dã chiến.
Ngay lập tức có người đứng ra dàn xếp ổn thỏa.
"Thím ơi, không có gì để xem đâu, chúng ta quay lại đi!"
"Câm miệng!"
Lý Thu Hiệp gằn giọng trừng mắt nhìn chàng trai, chàng trai này tên là Trương Toàn, chơi khá thân với Vương Hổ.
Giọng nói của anh ta hơi lớn suýt chút đánh động đến người bên trong.
Lúc này Lý Thu Hiệp mới lặng lẽ đi sang đó.
Quả nhiên, trong hang núi, đôi cẩu nam nữ đang làm chuyện... không thể nói nên lời, cảnh tượng thật khó diễn tả.
Mọi người nhìn thấy đều đỏ mặt, tim đập thình thịch.
"Sao ông... vô dụng như vậy?... Chẳng phải bà già ngốc đó... luôn nghe lời ông sao?... Đã bao nhiêu năm rồi... ông cũng đã cho... nhiều tiền vậy rồi… bà gia đó cũng... không phát hiện... sao bây giờ... lại phát hiện... sao ông lại... để bà ta... chia hết tiền đi... bây giờ còn... đồn chuyện... của chúng ta... khắp nơi nữa."
Mao Phương Phương cũng đã từng tuổi này rồi, lúc này hai người lại lén lút làm chuyện này ở đây, thậm chí còn mắng trách Vương Đức Phát, thật khiến người khác cạn lời.
"Cũng không biết... đã xảy ra chuyện gì... Hai ngày nay bà già đó... rất kỳ lạ... bây giờ bà ta đòi ly hôn với tôi... hay là tôi ly hôn với bà ta... rồi đuổi bà ta đi... sau này mấy thằng con... phải nghe theo lời tôi... Tôi lại bảo... chúng nó đưa tiền."
Vương Đức Phát vẫn thở dốc khi đang làm chuyện đó.
"Không thể ly hôn... Ông... ông có bị ngốc không... sau này ông... cứ nói là... nói là ông vì thấy... anh... anh trai ông chết rồi... thấy tội nghiệp chúng tôi... mới tiếp tế gia đình chúng tôi... Ông không nói ra... chỉ vì sợ... sợ Lý Thu Hiệp... hiểu lầm... kiếm chuyện... chuyện này truyền ra ngoài... chẳng phải… sẽ có lợi cho chúng ta sao?"
Khi nghe đến đây, Vương Hỷ Tài thật sự không nhịn được nữa.
Anh ta nhìn mẹ mình bên cạnh, lúc này trên mặt mẹ không có biểu cảm gì, mọi người cũng rất ngạc nhiên nhìn sang thím Lý.
Ai có thể ngờ rằng thím Mao tưởng chừng như vô hại lại có thể là loại người như vậy.
Trong mắt mọi người đều tràn đầy sự đồng cảm nhìn người nhà họ Vương, đều cảm thấy nhà họ Vương thật tội nghiệp.
Tên Trương Toàn thấy sự việc trở nên tồi tệ nên đã hét lớn.
"Này, ai đang làm gì trong đó thế?"
Ngay lúc mọi người đang muốn biết hai người này có kế hoạch gì độc ác hơn thì lại nghe được lời nhắc nhở của Trương Toàn.
Mọi người đều trừng mắt nhìn Trương Toàn, lúc này Trương Toàn đã đắc tội hết với tất cả mọi người.
Đang vào thời điểm quan trọng, Vương Đức Phát đã bị giọng nói đó làm cho giật mình.
Hai người hoảng hốt nhìn sang, kết quả, phía ngoài đống cỏ khô cách đó không xa toàn là đầu người.
Ai nấy cũng đều đang nhìn hai người họ không chớp mắt.
"Á..." Trong rừng vang lên một tiếng la thất thanh, khiến chim chóc xung quanh kinh hãi bay đi mất.
Mao Phương Phương lúc này không còn biết giấu mặt mũi vào đâu nữa, bà ta hoảng loạn quờ quạng quần áo của mình.
Phần thân trên hiện rõ mồn một trước mắt mọi người.
Vương Đức Phát cũng nhanh chóng leo ra khỏi cơ thể Mao Phương Phương.
Mọi người cũng nhìn thấy thứ không nên thấy, họ không biết là nên cười hay nên khóc.
Họ thực sự rất muốn cười, nhưng lúc này thím Lý cũng đang có mặt, thật sự nhịn cười rất khó chịu.
"Thím Lý..."
Mọi người đều nghĩ rằng Lý Thu Hiệp đang rất tức giận. Lúc này Lý Thu Hiệp định thần lại, đã đến lượt cô biểu diễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.