Xuyên Thành Dưỡng Mẫu Độc Ác, Ta Mở Trường Dạy Học
Chương 18:
Sơn Thủy Úy Lam Thiên
21/10/2024
Trương Tử Nhược mỉm cười: "Chưởng quầy, ngài mà dùng thực phổ này thì đảm bảo tửu lâu này sẽ là nơi có danh tiếng nhất nhì trong huyện, thậm chí cả phủ thành này, chắc chắn buôn bán sẽ vô cùng phát đạt, thực khách ra vào tấp nập! Đây chính là bí phương gia truyền, năm mươi lượng quả thực là quá ít."
Tiền chưởng quầy là một lão hồ ly, thấy Trương Tử Nhược chỉ nói ít nhưng lại không nói mình muốn bao nhiêu, liền biết nàng cũng không có định giá sẵn trong lòng.
Thế là, hắn khẽ cười, vuốt râu hỏi ngược lại: "Trương nương tử thấy bao nhiêu là thích hợp?"
Trương Tử Nhược đoán chừng Tiền chưởng quầy ra giá năm mươi lượng, chắc chắn là thấp hơn ranh giới cuối cùng trong lòng hắn, tăng thêm giá vào chắc chắn là không sai, nhưng không biết thêm bao nhiêu là vừa.
Nàng vốn không giỏi mặc cả, trước kia đi mua y phục chỉ biết nói với chủ tiệm, bớt chút đi.
Chủ tiệm bớt cho năm đồng, nàng đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Hiện giờ, thực phổ này nên bán bao nhiêu tiền, nàng cũng không chắc nên thêm bao nhiêu, sợ nói giá cao quá lại mất đi cơ hội giao dịch này.
Giống như mua lúc mua quần áo vậy, không biết mặc cả bao nhiêu là vừa, nàng thử mặc cả một lần, một câu nói ra, chủ tiệm liền nói, không bán! Cô đi chỗ khác mà xem!
Cùng đạo lý đó, nàng cũng không dám thêm giá nhiều, nghĩ thầm người thường một năm chi tiêu bình thường cũng chỉ khoảng hai lượng, thêm mười lượng chắc là được rồi.
"Một trăm năm mươi lượng!" Tiểu phản diện ngồi trên ghế bỗng nhiên lên tiếng.
Tiền chưởng quầy giật nảy mình, "Một trăm năm mươi lượng đủ để mua một gian nhà trong huyện rồi!"
Hắn hướng Trương Tử Nhược cười cười, "Quả nhiên là trẻ con, không hiểu giá cả thị trường."
Trương Tử Nhược không phụ họa, ngược lại nói: "Trẻ con không biết nói dối, ngược lại nói ra cái giá mà ta dự tính trong lòng rồi."
Cái giá này tăng gấp ba lần, Tiền chưởng quầy vạn vạn không thể đồng ý.
"Trương nương tử, ta kính nể ngài là người thẳng thắn, làm việc cũng thành thật nên mới đưa ra cái giá này. Thực sự không thấp đâu, ngài ra ngoài phố dò hỏi thử xem, ngoài ta ra, còn ai dám đưa ra giá cao như vậy? Trong huyện này, ngoài nhà ta và tửu lâu Tụ Bảo thì những quán khác gần như đều không làm ăn nổi nữa, kéo dài cũng chỉ là gắng gượng lay lắt.”
“Tửu lâu Tụ Bảo kia là sinh ý của tiểu cửu tử Tri huyện đại. Ngài mà đến đó, đừng nói cho bạc, có khi còn bắt ngài phải đãi một bữa, coi như là ban ơn đấy!
“Đến chỗ đó, thực phổ này ngài cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho.”
“Nhà ta có thể mở đến bây giờ, là bởi vì nữ nhi của đông gia tổ mẫu là nhũ mẫu của tiểu thiếu gia Trấn Quốc công! Chúng ta có người ở kinh thành, tiểu cửu tử Huyện thái gia muốn ra tay cũng phải cân nhắc kỹ càng! Chỗ của ta, có thể nói là nơi duy nhất dám nhận thực phổ, còn có thể cho ngài một cái giá công bằng."
Tiền chưởng quầy là một lão hồ ly, thấy Trương Tử Nhược chỉ nói ít nhưng lại không nói mình muốn bao nhiêu, liền biết nàng cũng không có định giá sẵn trong lòng.
Thế là, hắn khẽ cười, vuốt râu hỏi ngược lại: "Trương nương tử thấy bao nhiêu là thích hợp?"
Trương Tử Nhược đoán chừng Tiền chưởng quầy ra giá năm mươi lượng, chắc chắn là thấp hơn ranh giới cuối cùng trong lòng hắn, tăng thêm giá vào chắc chắn là không sai, nhưng không biết thêm bao nhiêu là vừa.
Nàng vốn không giỏi mặc cả, trước kia đi mua y phục chỉ biết nói với chủ tiệm, bớt chút đi.
Chủ tiệm bớt cho năm đồng, nàng đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Hiện giờ, thực phổ này nên bán bao nhiêu tiền, nàng cũng không chắc nên thêm bao nhiêu, sợ nói giá cao quá lại mất đi cơ hội giao dịch này.
Giống như mua lúc mua quần áo vậy, không biết mặc cả bao nhiêu là vừa, nàng thử mặc cả một lần, một câu nói ra, chủ tiệm liền nói, không bán! Cô đi chỗ khác mà xem!
Cùng đạo lý đó, nàng cũng không dám thêm giá nhiều, nghĩ thầm người thường một năm chi tiêu bình thường cũng chỉ khoảng hai lượng, thêm mười lượng chắc là được rồi.
"Một trăm năm mươi lượng!" Tiểu phản diện ngồi trên ghế bỗng nhiên lên tiếng.
Tiền chưởng quầy giật nảy mình, "Một trăm năm mươi lượng đủ để mua một gian nhà trong huyện rồi!"
Hắn hướng Trương Tử Nhược cười cười, "Quả nhiên là trẻ con, không hiểu giá cả thị trường."
Trương Tử Nhược không phụ họa, ngược lại nói: "Trẻ con không biết nói dối, ngược lại nói ra cái giá mà ta dự tính trong lòng rồi."
Cái giá này tăng gấp ba lần, Tiền chưởng quầy vạn vạn không thể đồng ý.
"Trương nương tử, ta kính nể ngài là người thẳng thắn, làm việc cũng thành thật nên mới đưa ra cái giá này. Thực sự không thấp đâu, ngài ra ngoài phố dò hỏi thử xem, ngoài ta ra, còn ai dám đưa ra giá cao như vậy? Trong huyện này, ngoài nhà ta và tửu lâu Tụ Bảo thì những quán khác gần như đều không làm ăn nổi nữa, kéo dài cũng chỉ là gắng gượng lay lắt.”
“Tửu lâu Tụ Bảo kia là sinh ý của tiểu cửu tử Tri huyện đại. Ngài mà đến đó, đừng nói cho bạc, có khi còn bắt ngài phải đãi một bữa, coi như là ban ơn đấy!
“Đến chỗ đó, thực phổ này ngài cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho.”
“Nhà ta có thể mở đến bây giờ, là bởi vì nữ nhi của đông gia tổ mẫu là nhũ mẫu của tiểu thiếu gia Trấn Quốc công! Chúng ta có người ở kinh thành, tiểu cửu tử Huyện thái gia muốn ra tay cũng phải cân nhắc kỹ càng! Chỗ của ta, có thể nói là nơi duy nhất dám nhận thực phổ, còn có thể cho ngài một cái giá công bằng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.