Xuyên Thành Dưỡng Mẫu Độc Ác, Ta Mở Trường Dạy Học
Chương 19:
Sơn Thủy Úy Lam Thiên
21/10/2024
Trương Tử Nhượcliếc mắt liền nhìn ra sơ hở trong lời nói đó, "Ngoại trừ trong huyện, ta còn có thể bán cho tửu lâu ở phủ thành. Tiểu cữu của huyện thái gia đâu thể quản đến tận phủ thành."
Hai bên ngươi một lời ta một câu, mỗi người đều nói ra lợi thế của mình, mặc cả qua lại.
Trong thời buổi vào thành phải mất mười văn tiền này, Trương Tử Nhược nắm chắc giá cả, năng lực mặc cả trong khoảng thời gian ngắn đã tiến bộ vượt bậc, cuối cùng cũng thuyết phục được chưởng quầy, chốt giá chín mươi tư lượng.
Chưởng quầy vừa viết khế ước, vừa liên tục cảm thán: "Tiểu nương tử tài ăn nói thật sự khiến người ta bội phục! Tám mươi lượng đã là giới hạn của ta rồi, vậy mà cô nương còn có thể moi thêm mười bốn lượng nữa!"
Trương Tử Nhược cười nói: "Ta moi từ ngài mười bốn lượng chẳng là gì, ngài có thể dựa vào thực phổ này mà kiếm được một trăm bốn mươi lượng, một nghìn bốn trăm lượng, thậm chí một vạn bốn nghìn lượng!"
Tiền chưởng quầy cười ha hả, ký tên mình lên khế ước, sau đó tự mình đi lấy bạc đến, cân đủ trước mặt Trương Tử Nhược rồi mới đưa cho nàng.
Một thỏi bạc lớn năm mươi lượng, bốn thỏi bạc nhỏ mười lượng, tất cả đều sáng lấp lánh!
Còn có mấy mảnh bạc vụn, tuy có chút bị oxy hóa chuyển đen, nhưng trong mắt Trương Tử Nhược đều tỏa ra ánh sáng diệu kỳ.
Có tiền rồi!
Có tiền rồi!!
Có tiền rồi!!!
Trong lòng nàng vui sướng, xoẹt xoẹt xoẹt ký tên vào khế ước, lấy một mảnh bạc vụn nhờ Tiền chưởng quầy đổi giúp một quan tiền đồng.
Cất kỹ bạc và tiền đồng, nàng đưa thực phổ cho chưởng quầy, dặn dò thêm một số chi tiết cần chú ý cùng với sự biến hóa đa dạng của món kho.
Chưởng quầy nghe xong liên tục gật đầu, trong lòng cảm kích, không chỉ mời bọn họ ở lại tửu lâu dùng cơm mà còn bảo Triệu Đại gói đồ kho đưa cho bọn họ.
Lúc sắp đi, lại cố ý tặng thêm một gói điểm tâm, "Cho hài tử ăn."
"Vậy ta không khách sáo nữa, đa tạ chưởng quầy." Trương Tử Nhược mỉm cười nhận lấy.
Trong túi có tiền, Trương Tử Nhược lập tức cảm thấy người cứng cáp hơn, trong nháy mắt đầu không còn đau, chân không còn mỏi, bước đi cũng có lực hơn rồi.
Bế tiểu phản diện lên, ôm vào lòng, bước đi như bay!
"Ta tự đi được!"
"Không sao! Ta có sức! Vừa rồi ở tửu lâu, con ra giá rất tốt!"
Trương Tử Nhược vui vẻ hôn mạnh một cái thật kêu lên mặt tiểu tử kia.
"Con thật sự là tiểu phúc tinh của ta! Sao lại nghĩ ra cái giá đó thế?"
"..." Cố Vân Hoài xoa xoa mặt, "Một người bằng hữu của cha từng bán thực phổ, ta nghe hắn nói giá cả phải hô cao lên, chưởng quầy đưa ra giá sẽ vừa phải."
Trương Tử Nhược cười nói: "Đây là cao thủ trung dung chi đạo."
Hai bên ngươi một lời ta một câu, mỗi người đều nói ra lợi thế của mình, mặc cả qua lại.
Trong thời buổi vào thành phải mất mười văn tiền này, Trương Tử Nhược nắm chắc giá cả, năng lực mặc cả trong khoảng thời gian ngắn đã tiến bộ vượt bậc, cuối cùng cũng thuyết phục được chưởng quầy, chốt giá chín mươi tư lượng.
Chưởng quầy vừa viết khế ước, vừa liên tục cảm thán: "Tiểu nương tử tài ăn nói thật sự khiến người ta bội phục! Tám mươi lượng đã là giới hạn của ta rồi, vậy mà cô nương còn có thể moi thêm mười bốn lượng nữa!"
Trương Tử Nhược cười nói: "Ta moi từ ngài mười bốn lượng chẳng là gì, ngài có thể dựa vào thực phổ này mà kiếm được một trăm bốn mươi lượng, một nghìn bốn trăm lượng, thậm chí một vạn bốn nghìn lượng!"
Tiền chưởng quầy cười ha hả, ký tên mình lên khế ước, sau đó tự mình đi lấy bạc đến, cân đủ trước mặt Trương Tử Nhược rồi mới đưa cho nàng.
Một thỏi bạc lớn năm mươi lượng, bốn thỏi bạc nhỏ mười lượng, tất cả đều sáng lấp lánh!
Còn có mấy mảnh bạc vụn, tuy có chút bị oxy hóa chuyển đen, nhưng trong mắt Trương Tử Nhược đều tỏa ra ánh sáng diệu kỳ.
Có tiền rồi!
Có tiền rồi!!
Có tiền rồi!!!
Trong lòng nàng vui sướng, xoẹt xoẹt xoẹt ký tên vào khế ước, lấy một mảnh bạc vụn nhờ Tiền chưởng quầy đổi giúp một quan tiền đồng.
Cất kỹ bạc và tiền đồng, nàng đưa thực phổ cho chưởng quầy, dặn dò thêm một số chi tiết cần chú ý cùng với sự biến hóa đa dạng của món kho.
Chưởng quầy nghe xong liên tục gật đầu, trong lòng cảm kích, không chỉ mời bọn họ ở lại tửu lâu dùng cơm mà còn bảo Triệu Đại gói đồ kho đưa cho bọn họ.
Lúc sắp đi, lại cố ý tặng thêm một gói điểm tâm, "Cho hài tử ăn."
"Vậy ta không khách sáo nữa, đa tạ chưởng quầy." Trương Tử Nhược mỉm cười nhận lấy.
Trong túi có tiền, Trương Tử Nhược lập tức cảm thấy người cứng cáp hơn, trong nháy mắt đầu không còn đau, chân không còn mỏi, bước đi cũng có lực hơn rồi.
Bế tiểu phản diện lên, ôm vào lòng, bước đi như bay!
"Ta tự đi được!"
"Không sao! Ta có sức! Vừa rồi ở tửu lâu, con ra giá rất tốt!"
Trương Tử Nhược vui vẻ hôn mạnh một cái thật kêu lên mặt tiểu tử kia.
"Con thật sự là tiểu phúc tinh của ta! Sao lại nghĩ ra cái giá đó thế?"
"..." Cố Vân Hoài xoa xoa mặt, "Một người bằng hữu của cha từng bán thực phổ, ta nghe hắn nói giá cả phải hô cao lên, chưởng quầy đưa ra giá sẽ vừa phải."
Trương Tử Nhược cười nói: "Đây là cao thủ trung dung chi đạo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.