Xuyên Thành Dưỡng Mẫu Độc Ác, Ta Mở Trường Dạy Học
Chương 20:
Sơn Thủy Úy Lam Thiên
21/10/2024
Hai người đi nộp thuế, tận mắt nhìn thấy Thư Lại viết vào sau tên nhà nàng chữ "Đã nộp", Trương Tử Nhược mới hoàn toàn yên tâm.
Ra khỏi nha môn liền cảm thấy phong thanh khí sảng, cảnh sắc đẹp đẽ, bầu trời xanh mây trắng, không khí trong lành, ánh nắng dịu dàng, chim hót líu lo, cây cỏ tươi mới. Nhà cửa đường xá, mang đậm phong cách cổ xưa. Cầu nhỏ nước chảy, như thơ như họa.
Ngay cả con la ị một bãi phân, cũng cảm thấy tràn đầy hơi thở phồn hoa của nhân gian!
Trương Tử Nhược cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ dẫn Cố Vân Hoài đến y quán để xem vết nứt da, xử lý chỗ phồng rộp.
Chưa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng đắng. Trong tiệm có tám chín người đang xếp hàng, vị đại phu đang bận rộn khám bệnh.
Người khám bệnh, người bó thuốc cứ kêu la inh ỏi; người thì hắt hơi sổ mũi; người trẻ dìu người già; trẻ con khóc lóc, phụ nhân cuống quýt dỗ dành.
Bên cạnh tủ thuốc phía đông, một nam tử mặc áo mỏng dựa vào quầy, liên tục thúc giục ngó nghiêng:
"Tam Lang, ngươi bốc thuốc nhanh lên chút! Ta còn phải về tửu lâu!"
Tam Lang vừa cân thuốc vừa cười nói: "Cái tửu lâu Tụ Bảo lớn như vậy, thiếu ngươi chẳng lẽ không mở cửa được nữa sao?"
"Hây, tửu lâu tuy lớn nhưng lại bắt một người làm việc của ba người, cả ngày bận rộn tối mắt tối mũi. Thế mà tiểu nhị đứng ở cửa nghênh đón khách lại xảy ra chuyện, chẳng phải càng thêm bận bịu sao?"
"Hắn không phải cả ngày hầu hạ quý nhân, chỉ có nhận thưởng sao? Ngày nào cũng vênh mặt hất hàm sai bảo. Sao lại xảy ra chuyện?"
Một hán tử trong hàng người xếp hàng hắt hơi một cái, chậm rãi nhấc chân nặng nề, cười trên nỗi đau của người khác hỏi: "Hắn xảy ra chuyện gì? Nói ra cho chúng ta cùng vui vẻ một chút nào!"
Tửu lâu Tụ Bảo, tiểu nhị mắt chó coi thường người kia sao?
Trương Tử Nhược đang xếp hàng nghe thấy liền hiếu kỳ, cũng vểnh tai lên nghe ngóng.
Chỉ nghe hỏa kế của tửu lâu Tụ Bảo nói:
"Hôm nay không biết làm sao, lúc nghênh đón quý nhân hắn bỗng nhiên mềm nhũn chân tay. Cũng là mỡ heo làm tâm trí mê muội, với thân phận như chúng ta, cho dù có ngã xuống bậc thang, lăn lộn trên đất mười vòng tám vòng thì cũng không nên đụng chạm vào quý khách dù chỉ một chút. Nhưng hắn thì hay rồi, nhào thẳng vào nhân tình của công tử huyện thái gia. Quý nhân sao có thể không ban thưởng cho hắn? Thưởng cho hắn một trận đòn nhừ tử rồi vứt hắn ra xa thật xa. Cuối cùng vẫn là ta cõng hắn về.”
“Giờ thì mặt mũi bầm dập, toàn thân chỗ nào cũng đau, đau đến mức không xuống giường nổi! Người khác lại chẳng ai chịu giúp, chỉ có thể là ta ra tay thôi."
Hán tử hỏi chuyện cười khẩy, "Giờ thì hắn hết vênh váo rồi, đáng đời! Thấy chưa, có liếm láp lấy lòng quý nhân đến mấy thì cuối cùng cũng chẳng được tích sự gì! Quý nhân chỉ cần một cái rắm cũng đủ cho hắn nở hoa rồi."
Đám người cười ầm lên.
Ra khỏi nha môn liền cảm thấy phong thanh khí sảng, cảnh sắc đẹp đẽ, bầu trời xanh mây trắng, không khí trong lành, ánh nắng dịu dàng, chim hót líu lo, cây cỏ tươi mới. Nhà cửa đường xá, mang đậm phong cách cổ xưa. Cầu nhỏ nước chảy, như thơ như họa.
Ngay cả con la ị một bãi phân, cũng cảm thấy tràn đầy hơi thở phồn hoa của nhân gian!
Trương Tử Nhược cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ dẫn Cố Vân Hoài đến y quán để xem vết nứt da, xử lý chỗ phồng rộp.
Chưa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng đắng. Trong tiệm có tám chín người đang xếp hàng, vị đại phu đang bận rộn khám bệnh.
Người khám bệnh, người bó thuốc cứ kêu la inh ỏi; người thì hắt hơi sổ mũi; người trẻ dìu người già; trẻ con khóc lóc, phụ nhân cuống quýt dỗ dành.
Bên cạnh tủ thuốc phía đông, một nam tử mặc áo mỏng dựa vào quầy, liên tục thúc giục ngó nghiêng:
"Tam Lang, ngươi bốc thuốc nhanh lên chút! Ta còn phải về tửu lâu!"
Tam Lang vừa cân thuốc vừa cười nói: "Cái tửu lâu Tụ Bảo lớn như vậy, thiếu ngươi chẳng lẽ không mở cửa được nữa sao?"
"Hây, tửu lâu tuy lớn nhưng lại bắt một người làm việc của ba người, cả ngày bận rộn tối mắt tối mũi. Thế mà tiểu nhị đứng ở cửa nghênh đón khách lại xảy ra chuyện, chẳng phải càng thêm bận bịu sao?"
"Hắn không phải cả ngày hầu hạ quý nhân, chỉ có nhận thưởng sao? Ngày nào cũng vênh mặt hất hàm sai bảo. Sao lại xảy ra chuyện?"
Một hán tử trong hàng người xếp hàng hắt hơi một cái, chậm rãi nhấc chân nặng nề, cười trên nỗi đau của người khác hỏi: "Hắn xảy ra chuyện gì? Nói ra cho chúng ta cùng vui vẻ một chút nào!"
Tửu lâu Tụ Bảo, tiểu nhị mắt chó coi thường người kia sao?
Trương Tử Nhược đang xếp hàng nghe thấy liền hiếu kỳ, cũng vểnh tai lên nghe ngóng.
Chỉ nghe hỏa kế của tửu lâu Tụ Bảo nói:
"Hôm nay không biết làm sao, lúc nghênh đón quý nhân hắn bỗng nhiên mềm nhũn chân tay. Cũng là mỡ heo làm tâm trí mê muội, với thân phận như chúng ta, cho dù có ngã xuống bậc thang, lăn lộn trên đất mười vòng tám vòng thì cũng không nên đụng chạm vào quý khách dù chỉ một chút. Nhưng hắn thì hay rồi, nhào thẳng vào nhân tình của công tử huyện thái gia. Quý nhân sao có thể không ban thưởng cho hắn? Thưởng cho hắn một trận đòn nhừ tử rồi vứt hắn ra xa thật xa. Cuối cùng vẫn là ta cõng hắn về.”
“Giờ thì mặt mũi bầm dập, toàn thân chỗ nào cũng đau, đau đến mức không xuống giường nổi! Người khác lại chẳng ai chịu giúp, chỉ có thể là ta ra tay thôi."
Hán tử hỏi chuyện cười khẩy, "Giờ thì hắn hết vênh váo rồi, đáng đời! Thấy chưa, có liếm láp lấy lòng quý nhân đến mấy thì cuối cùng cũng chẳng được tích sự gì! Quý nhân chỉ cần một cái rắm cũng đủ cho hắn nở hoa rồi."
Đám người cười ầm lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.