Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh
Chương 19:
Lộc Trục Khê
08/08/2023
Nhiều chuyện !
“Lão phu tài hèn học ít…” Đại phu Trần chột dạ vuốt vuốt râu, “Vừa rồi dùng sai thuốc, bởi vậy e rằng hắn sẽ cảm thấy không khỏe.”
Cảm tình với lão ta nhanh chóng tan biến đi mất! Tống Vãn Khanh tức giận đập bàn, giận dữ hét : “Đền tiền !!”
“Không…”Đại phu Trần cau mày.
Cái bàn chia năm xẻ bảy.
“Muốn bao nhiêu?” Trong nháy mắt, trên mặt lão ta hiện nét tươi cười.
….
Tống Vãn Khanh nhận một túi tiền, vác Trình Kì An về nhà, theo dọc đường về không ít người chăm chú nhìn.
Đến khi về đến nhà, tiểu bảo bối sung sướng nói.
[Mẫu thân siêu quá đi ! Trừng trị được đại phu dởm tích được công đức.]
Nàng ngồi ở bên giường, nhìn gương mặt tuấn tú mà tái nhợt đi của Trình Kì An, ánh mắt Tống Vãn Khanh ảm đạm vài phần.
Vẻ mặt nàng phức tạp, nói: “Tiếc là, sau này phải đổi thành quả phụ xinh đẹp mất.”
[Mẫu thân đừng lo, công đức có thể từ linh trì để đổi linh tuyền, không cần lo cho tính mạng phụ thân đâu!] Tiểu bảo bối đưa cho nàng một bình sứ, hồn nhiên tươi cười.
“Còn có thể đổi được thứ tốt như này hả?!” Ánh mắt Tống Vãn Khanh sáng ngời, trêu ghẹo nói: “Xung quanh con còn cái gì ngạc nhiên mà ta không biết?”
Mặt mày nàng giãn ra, đuôi mắt khẽ nhếch lên, giọng điệu còn hơi nuối tiếc, nó: “Được rồi, xem ra ta muốn làm quả phụ xinh đẹp cũng không được.”
Mở nắp bình sứ ra, cho Trình Kì An uống.
Nhìn gương mặt hắn dần dần hồng hào, trong lòng Tống Vãn Khanh nhẹ nhõm.
Nghĩ đến đám người vừa rồi, nàng híp mắt lại, trong mắt như muốn nổi sóng to gió lớn.
Không thèm đếm xỉa, nói: “Thời tiết ngày càng lạnh, chủ quyền Trình gia nên đổi người rồi.”
Nàng không phải là người chủ động gây chuyện, nhưng nếu có người không muốn buông tha cho nàng, vậy nàng sẽ chơi với bọn họ đến cùng.
“Phụ Thân”
Vẻ mặt Đại Bảo và Nhị Bảo lo lắng xuất hiện ở cửa, hấp tấp chạy vào.
Bọn họ ở dưới chân núi nhặt rau dại, nghe rằng Trình Kì An bị thương, ngay cả rổ cũng quên lấy về, chạy về nhà!
Tuy rằng Trình Kì An dùng linh tuyền, nhưng vẫn chưa thay y phục đẫm máu, dòng máu đỏ tươi thấm hơn nửa ngực, nhìn hết sức đáng sợ.
Nhị Bảo mím miệng, níu chặt góc áo Trình Kì An, đôi mắt trong suốt ngấn đầy nước mắt, “Hu hu phụ thân, phụ thân tỉnh lại đi, Nguyệt Nguyệt sợ…”
“Ngươi đừng bỏ Nguyệt Nguyệt mà!” Tiểu nữ khóc không thành tiếng.
Môi Trình Tư Trạch mím đôi môi mỏng, con ngươi đen láy quan sát Trình Kì An.
“Lão phu tài hèn học ít…” Đại phu Trần chột dạ vuốt vuốt râu, “Vừa rồi dùng sai thuốc, bởi vậy e rằng hắn sẽ cảm thấy không khỏe.”
Cảm tình với lão ta nhanh chóng tan biến đi mất! Tống Vãn Khanh tức giận đập bàn, giận dữ hét : “Đền tiền !!”
“Không…”Đại phu Trần cau mày.
Cái bàn chia năm xẻ bảy.
“Muốn bao nhiêu?” Trong nháy mắt, trên mặt lão ta hiện nét tươi cười.
….
Tống Vãn Khanh nhận một túi tiền, vác Trình Kì An về nhà, theo dọc đường về không ít người chăm chú nhìn.
Đến khi về đến nhà, tiểu bảo bối sung sướng nói.
[Mẫu thân siêu quá đi ! Trừng trị được đại phu dởm tích được công đức.]
Nàng ngồi ở bên giường, nhìn gương mặt tuấn tú mà tái nhợt đi của Trình Kì An, ánh mắt Tống Vãn Khanh ảm đạm vài phần.
Vẻ mặt nàng phức tạp, nói: “Tiếc là, sau này phải đổi thành quả phụ xinh đẹp mất.”
[Mẫu thân đừng lo, công đức có thể từ linh trì để đổi linh tuyền, không cần lo cho tính mạng phụ thân đâu!] Tiểu bảo bối đưa cho nàng một bình sứ, hồn nhiên tươi cười.
“Còn có thể đổi được thứ tốt như này hả?!” Ánh mắt Tống Vãn Khanh sáng ngời, trêu ghẹo nói: “Xung quanh con còn cái gì ngạc nhiên mà ta không biết?”
Mặt mày nàng giãn ra, đuôi mắt khẽ nhếch lên, giọng điệu còn hơi nuối tiếc, nó: “Được rồi, xem ra ta muốn làm quả phụ xinh đẹp cũng không được.”
Mở nắp bình sứ ra, cho Trình Kì An uống.
Nhìn gương mặt hắn dần dần hồng hào, trong lòng Tống Vãn Khanh nhẹ nhõm.
Nghĩ đến đám người vừa rồi, nàng híp mắt lại, trong mắt như muốn nổi sóng to gió lớn.
Không thèm đếm xỉa, nói: “Thời tiết ngày càng lạnh, chủ quyền Trình gia nên đổi người rồi.”
Nàng không phải là người chủ động gây chuyện, nhưng nếu có người không muốn buông tha cho nàng, vậy nàng sẽ chơi với bọn họ đến cùng.
“Phụ Thân”
Vẻ mặt Đại Bảo và Nhị Bảo lo lắng xuất hiện ở cửa, hấp tấp chạy vào.
Bọn họ ở dưới chân núi nhặt rau dại, nghe rằng Trình Kì An bị thương, ngay cả rổ cũng quên lấy về, chạy về nhà!
Tuy rằng Trình Kì An dùng linh tuyền, nhưng vẫn chưa thay y phục đẫm máu, dòng máu đỏ tươi thấm hơn nửa ngực, nhìn hết sức đáng sợ.
Nhị Bảo mím miệng, níu chặt góc áo Trình Kì An, đôi mắt trong suốt ngấn đầy nước mắt, “Hu hu phụ thân, phụ thân tỉnh lại đi, Nguyệt Nguyệt sợ…”
“Ngươi đừng bỏ Nguyệt Nguyệt mà!” Tiểu nữ khóc không thành tiếng.
Môi Trình Tư Trạch mím đôi môi mỏng, con ngươi đen láy quan sát Trình Kì An.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.