Xuyên Thành Nam Phi Pháo Phôi Của Ngốc Vương Gia

Chương 13: Tiểu Vương Gia Tâm Cơ Online

Ngư Hỏa

16/09/2024

Edit: Linh cô nương

—-------------

Tể tướng đương triều Cố Huyền bị giết và phân xác dã man trên đường phố, mà đại công tử Cố Thanh Vũ cũng mất tích không dấu vết, triều đình trở nên hỗn loạn, lòng người hoang mang.

Bởi vì chuyện này Hoàng đế nổi cơn thịnh nộ cử Ngự lâm quân đi điều tra, quyết tâm bắt được thủ phạm về quy án để trả thù cho ái khanh. Nhưng tìm kiếm được ba ngày chỉ tìm được những mảnh vụn thi thể của Cố Huyền, mà Cố Thanh Vũ cứ như không khí biến mất không dấu vết, sống không thấy người chết không thấy xác.

Nhưng cũng không hẳn là không tìm được gì, ít nhất trên đầu Cố Huyền phát hiện ra dấu ấn của Ám Dạ các, mà dấu ấn này là cố ý để lại. Đây là có ý gì đều không cần phải nói, rõ ràng là hướng triều đình thị uy.

Biết được hung thủ là ai nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng tung hoành, không có cách nào, cộng thêm mất đi cánh tay phải đắc lực Hoàng đế tức giận phun ra một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.

Trong cung một lúc trở nên hỗn loạn, đáng lẽ vài ngày nữa là lễ mừng thọ nhưng giờ khó có thể tổ chức.

Mà cùng lúc đó, tại Úc Vương phủ.

Thủ phạm đang ngoan ngoãn xoa lưng bóp vai cho Vương phi của mình, thị nữ an tĩnh đứng bên cạnh hiển nhiên là đã nhìn cảnh tượng này quen rồi, chỉ là họ nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao Các chủ bình thường nói chuyện lạnh băng băng mà trước mặt Vương phi lại ngoan ngoãn nghe lời như thế.

Không sai chính là ngoan ngoãn nghe lời, Các chủ lạnh lùng vốn nổi tiếng là La Sát khát máu của bọn họ trước mặt Vương phi lại nghe lời răm rắp.

Xoa xoa bóp bóp, có lẽ do Vương gia dùng lực hơi mạnh, chỉ nghe thấy Vương phi khẽ rên một tiếng, tất cả thị nữ đồng loạt đỏ mặt cúi đầu hành lễ rồi lùi ra ngoài.

Thấy người đều đã lui xuống hết, Úc tiểu vương gia lúc này mới thả lòng lực đạo trên tay, miệng khẽ nhếch lên. Bây giờ hắn thật sự rất thích cái thân phận Vương gia ngốc này, thỉnh thoảng lại dùng nó để trêu chọc người trước mắt cũng không tệ.

“Lan Quân, có phải ta làm ngươi đau rồi không? Ta xin lỗi, tay chân ta thật vụng về làm cái gì cũng không tốt.”

Giọng nói truyền đến từ phía sau đầy sự uỷ khuất, Tô Mạch từ từ mở mắt, anh kéo Kinh Úc từ phía sau lên trước mặt, chỉ chuyên tâm an ủi mà không để ý đến ánh mắt xảo quyệt thoáng hiện lên của Kinh Úc.

“Sao có thể, là ta, là vấn đề của ta. Ta có chút sợ đau, Vương gia lần sau nhẹ chút là được.”

Mấy ngày hôm nay cơ thể của Tô Mạch cũng dần dần tốt lên, từ hôm xảy ra chuyện ở hậu sơn, tiểu ngốc tử càng ngày càng nghe lời. Đối với một người luôn chăm sóc người khác, chưa bao giờ được quan tâm như Tô Mạch mà nói, sự kiên trì của Kinh Úc không khác gì chiếc áo bông ân cần sưởi ấm trái tim hắn.

Không cần sớm đi tối về, cũng không cần mỗi ngày vì cuộc sống, vì tiền mà bôn ba bên ngoài. Sống hơn 20 năm, Tô Mạch khó có được mấy ngày sống thoải mái.

Rót nước bưng trà, xoa lưng bóp vai, Tô Mạch dần dần cảm thấy thoải mái, chỉ là không biết một chút thoải mái này có thể duy trì đến khi nào.

Hiện giờ tên ngốc này ngày càng thân mật thì ngày sau số phận của anh càng thảm, anh ngược lại càng cố tình né tránh. tiểu ngốc tử luôn ngoan ngoãn vào ban ngày, duy nhất một vấn đề hắn rất ngoan cố, nhất quyết tranh giành việc linh tinh với Nhạc Đồng.

Có một lần tiểu ngốc tử thấy Nhạc Đồng xoa xoa lưng cho Tô Mạch, hắn liền tức giận tranh giành hết một ngày, Tô Mạch chỉ có thể để mặc cho hắn làm. Chỉ là không biết đến khi hắn khôi phục lại trí lực liệu sẽ cảm thấy như thế nào.

Nghĩ tới đây, Tô Mạch không khỏi thở dài đưa mắt nhìn Kinh Úc.

Đồ ngốc này tuy ngốc nhưng vẫn rất biết cách nhìn sắc mặt người khác, thấy Tô Mạch thở dài nghiêng đầu mở to mắt kéo kéo góc áo của Tô Mạch: “Lan Quân, ngươi làm sao vậy? Là ta lại làm cho ngươi không vui rồi ư?”

Tô Mạch lắc đầu khẽ cười, theo thói quen xoa xoa đầu Kinh Úc: “Không có, ta chỉ là đang nghĩ…”



Anh hồi thần bỏ qua vấn đề này và nói: “Liệu ngày sau Vương gia còn đối tốt với ta như vậy không.”

Chỉ thấy tiểu ngốc tử đến nghĩ cũng không nghĩ, cười cười gật đầu: “Có chứ, ta cả đời đều đối tốt với Lan Quân, bởi vì Lưu Huỳnh cô nương nói, nói Lan Quân là nương tử của ta, ta là phu quân của ngươi, phu quân phải cả đời đối tốt với nương tử.”

Tô Mạch không khỏi cảm thấy buồn cười trước vẻ mặt nghiêm túc của Kinh Úc, chút mơ hồ trong lòng cũng đã bị cuốn đi. Tiểu ngốc tử cũng không có nhiều khúc mắc như vậy, tâm hồn trong sáng như một như trẻ, trong lòng nghĩ gì thì sẽ nói như thế, đây cũng là điểm mà Tô Mạch thích nhất. Ở trước mặt Kinh Úc, anh gần như không cần phải nguỵ trang muốn làm gì thì làm đó.

“Lưu Huỳnh?” Tô Mạch chợt nghĩ lại, trong phủ hình như có một thị nữ tên Lưu Huỳnh, chỉ là thị nữ này cũng có chút quá can đảm rồi dám nói những lời này với Kinh Úc. Chả trách mấy ngày nay tiểu ngốc tử cứ luôn kỳ kỳ lạ lạ, hoá ra là như vậy.

“Đúng vậy” Tiểu ngốc tử tưởng rằng Tô Mạch đang nói với mình, trả lời thêm: “Lưu Huỳnh nói Lan Quân là nương tử của ta, ta là phu quân của Lan Quân.”

Tô Mạch khẽ mỉm cười: “Đồ ngốc, người khác nói cái gì ngươi cũng tin à?”

Chỉ thấy Kinh Úc mắt đảo qua đảo lại, trông rất bối rối: “Vậy, Lan Quân không phải là phu nhân của ta sao?”

Cái này… Tô Mạch ho nhẹ, đang nghĩ thử nên giải thích với Kinh Úc như thế nào: “Theo lý thuyết mà nói thì đúng, nhưng…”

Nhưng tiểu ngốc tử không hiểu theo lý thuyết là có ý gì, hắn chỉ nghe thấy “Hoá ra Lưu Huỳnh không hề lừa ta, Lan Quân là nương tử của ta.”

Nhìn tiểu ngốc tử với bộ dạng vui vẻ khóe mắt cong cong, Tô Mạch cũng cười nói: “Đúng đúng đúng, cô ấy không lừa ngươi. Đồ ngốc, chuyện này có gì mà vui vẻ, làm ngươi cao hứng thế?”

“Ừm, ta rất cao hứng. Lưu Huỳnh nói chỉ có nương tử với phu quân mới làm chuyện thú vị được.”

Tô Mạch lông mày khẽ động, trong lúc nhất thời vẫn chưa phản ứng lại: “Chuyện thú vị là gì?”

Chỉ thấy tiểu ngốc tử đột nhiên cười lớn, vẻ mặt có chút kiêu ngạo: “Lan Quân thật ngốc, chẳng trách Lan Quân vẫn luôn không cùng ta làm chuyện thú vị, hoá ra là ngươi không biết.”

Tô Mạch: ???

Nhìn thấy Tô Mạch hình như vẫn chưa hiểu, Kinh Úc nhích lại gần bên tai Tô Mạch nói nhỏ, “Lưu Huỳnh nói, cởi hết y phục ra mới làm được chuyện thú vị. Bởi vì Lan Quân vẫn luôn mặc y phục nên mới không thể làm. Lan Quân, buổi tối chúng ta làm chuyện thú vị có được không?”

Tô Mạch hiếm khi bị líu lưỡi: “Nàng…nàng ta một công nương chưa xuất giá, sao…sao mà nói với ngươi những thứ này.”

Nhìn thấy người trước mặt tai đỏ lên, Úc tiểu Vương gia diễn sâu lại bắt đầu dùng diễn xuất của mình: “Đúng a, Lưu Huỳnh nói việc này không thể cùng người khác nói, vì vậy ta mới lặng lẽ nói với ngươi. Lan Quân ngươi thấy ta thông minh không?”

Thật ra cũng lặng lẽ nhỏ nhẹ mà nói thật, nghĩ đến bộ dáng thầm thầm thì thì lúc nãy của tiểu ngốc tử, Tô Mạch không nhịn được cười: “Thông minh, sau này sẽ càng thông minh hơn.”

“Ừm, vậy Lan Quân buổi tối chúng ta làm chuyện thú vị có được không?” Như sợ bị bỏ qua điều gì đó quan trọng, hắn ghé vào tai Tô Mạch nói nhỏ: “Lưu Huỳnh nói buổi tối mới làm chuyện thú vị được.”

Tô Mạch đỡ đầu, không muốn tiếp tục nói vấn đề này nữa. Cũng may tiểu ngốc tử dễ dụ, lừa hắn một chút liền có thể chuyển đi sự chú ý của hắn.

Mà bên ngoài Lưu Huỳnh có thính giác nhạy bén đem hết của hội thoại của hai người bên trong thu hết vào tai. Trong lòng bội phục diễn xuất chủ nhân của cô đồng thời cũng tự cảm thấy oan ức cho bản thân.

Cô cái gì cũng chưa nói qua, tuy nói bình thường cô không quan tâm tiểu tiết, nhưng dù thế nào vẫn là một đại khuê nữ chưa xuất các. Vậy hiểu cái gì mà làm chuyện thú vị?

Chủ nhân thật càng ngày càng xấu xa, vì để chọc Vương phi những chuyện như thế này mà cũng có thể bịa ra. Còn lôi một người vô tội như cô vào, như vậy sau này Vương phi sẽ nhìn cô như thế nào đây. (Tội Lưu Huỳnh, nằm không cũng dính đạn -.-)

———



Ăn xong bữa tối, tâm trạng của Tô Mạch tốt, cùng tiểu ngốc tử thả diều, đi dạo, cho đến khi trời tối mới về phòng nghỉ ngơi.

Chuyện ban ngày Tô Mạch sớm đã ném ra sau đầu, không ngờ tới đến tối tiểu ngốc tử quấn lấy anh nói muốn cùng anh làm chuyện thú vị, thậm chí còn động thủ tính cởi y phục của hắn.

Anh tất nhiên cũng không đáp ứng, chưa nói đến việc anh không thích nam tử mà cho dù có thích anh cũng không dám làm gì Kinh Úc, dù gì bài học của nguyên chủ vẫn còn ở đó. Bóp vai xoa lưng đã là giới hạn rồi, còn chuyện này….anh thật sự không thể quen được.

Nhưng ai mà biết được, chỉ một câu không thể tiểu ngốc tử liền bắt đầu khóc, Tô Mạch phải tốn rất nhiều công sức mới dỗ được hắn ngủ.

Ăn xong bữa tối rồi đi thả diều một lúc thân thể này đã không chịu nổi, Tô Mạch rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng Tô Mạch không biết, sau khi mình ngủ say người nằm bên cạnh lại từ từ mở mắt, ánh mắt dừng lại trên mặt của Tô Mạch một lúc rồi đi ra ngoài.

Đêm đã khuya, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng ve và ếch kêu, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy vài tiếng dế phát ra từ sau những bụi cỏ. Men theo ánh trắng, Lưu Huỳnh nhìn thấy một người đứng trên cầu cách đó không xa.

Tình cờ nghĩ lại, Lưu Huỳnh mới phát hiện bóng lưng của chủ nhân vẫn như năm đó, vẫn luôn làm cho cô cảm thấy an tâm.

“Chủ nhân.”

“Ừ, việc điều tra thế nào rồi?”

Thanh âm lạnh lẽo từ phía trước truyền đến, Lưu Huỳnh chắp tay: “Thủ hạ vô năng, vẫn chưa tra ra được manh mối gì có thể dùng.”

Kinh Úc gật đầu, nhìn ánh trắng trên mặt hồ, tâm tình tốt hơn chút: “Không trách được ngươi, nếu như dễ dàng tra ra được như vậy hắn cũng không thể nào ẩn mình cho đến bây giờ, đêm khuya rồi người tạm lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Phía sau hồi lâu cũng không thấy động tĩnh, Kinh Úc quay đầu nhìn, khẽ cau mày: “Còn có chuyện gì?”

Lưu Huỳnh mới liếc mắt qua nhìn chủ nhân của mình, ngập ngừng nói: “Cái đó…chính là…”

Kinh Úc nhăn mày, “Có chuyện thì nói, ấp a ấp úng làm cái gì?”

Lưu Huỳnh khẽ ho một tiếng: “ Vậy ta nói thật nhưng chủ nhân người không được tức giận”

Kinh Úc không kiên nhẫn: “Nói”

“Thì là người đừng có lấy ta ra làm cái cớ để trêu chọc Vương phi nữa, chủ nhân cứ như vậy Vương phi sẽ nhìn ta như thế nào.”

Kinh Úc tiếp tục nhăn mày: “Ngươi lén nghe trộm chúng ta nói chuyện.”

Bị sắp đặt thì đã không nói lại còn bị đánh ngược lại, Lưu Huỳnh khó tin và mở to mắt: “Đây sao có thể gọi là nghe trộm được? Chủ nhân người cũng không phải không biết, thính giác của ta so với người khác tốt hơn như thế nào, hơn nữa người và Vương phi nói điều đó tại nơi đông người. Ta thế nào lại thành nghe lén rồi? Chủ nhân sao người lại như vậy….”

“Nếu như vậy, Vương phi nhất định sẽ cảm thấy ta là một…”

“Được rồi được rồi, ta không truy cứu việc ngươi nghe trộm chúng ta nói chuyện nữa.” Kinh Úc không nghe được nữa, nghĩ đến những câu hôm nay mình đã nói khoé miệng hắn khẽ giật giật, “Được rồi, đêm đã khuya ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, ngày mai có nhiệm vụ giao cho ngươi.”

Lưu Huỳnh bĩu bĩu môi, trong lòng cảm thấy chán nản, nhưng nghe thấy chủ nhân nói ngày mai có nhiệm vụ vẫn không can tâm mà lui xuống.

Đợi Lưu Huỳnh đã đi khỏi, chỉ thấy dưới ánh trăng Kinh Úc khẽ cười, không phải là nụ cười của Úc vương ngốc nghếch mà là nụ cười thật sự của hắn, không hề giả vờ, xé bỏ chiếc mặt nạ vẫn luôn đeo trên người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Nam Phi Pháo Phôi Của Ngốc Vương Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook