Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương

Chương 44: : Hài Tử: Khi Gặp Ngươi, Ta Mới Muốn Sống Tốt Cả Đời Này

Trân Châu Nãi Trà Đại Phúc

18/01/2023

Edit: Gia Duệ

Beta: May

“Cống vật dù mới được mang về đây, nhưng chủ tử chúng ta nghe nói đại hỷ của Cố đốc công, lập tức cho thuộc hạ đưa tới. Hoa này tuy không giống với người, khi đến thời điểm là có thể tạo quả! Giang cô cô là tiểu thư Hầu phủ, mặc dù... nhưng chờ hoa biến thành quả, cũng gọi là có cái để an ủi.”.

Cây lựu ở cổ đại ngụ ý đa tử (con) nhiều phúc, hành động này của Cố Cẩn, là một mũi dao đâm hướng đến trong lòng nữ tử bình thường.

Nhưng Giang Phi Vi đâu phải là quý nữ bình thường ở triều đại này?

Nàng không lộ ra vẻ mặt chịu nhục, ngược lại nhìn hai bồn hoa một chút, tiện tay giật đóa hoa, thưởng thức một phen: “Còn rất đẹp mắt, thay ta gửi lời đa tạ đến Cố Cẩn công công.”.

Chung Tường thấy vẻ mặt nàng thản nhiên, cũng không biết là nàng cậy mạnh hay là cái gì, dù sao theo yêu cầu của Cố Cẩn, hắn ta đến để châm ngòi một phen là được: “Nếu Giang cô cô thích, nô tài xin cáo lui...”.

“À đúng rồi.” Giang Phi Vi đột nhiên nhớ tới chuyện gì: “Hoa này, nếu không thì Cố Cẩn công công giữ lại cho mình một chậu đi.”.

Chung Tường khoát tay: “Giang cô cô nói đùa, chuyện tốt thành đôi, đây là chủ tử đặc biệt tặng cho các người.”.

“Ôi, ta cũng không nỡ.” Giang Phi Vi bước mấy bước đi tới trước mặt Chung Tường; cúi người xuống, giơ tay lên che ở miệng, cố ý hạ thấp giọng nói chuyện, nhưng mà âm lượng lại không giảm xuống nửa phần: “Nghe nói Cố Cẩn công công cầu tiên hỏi thuốc khắp nơi, vì có thể chấn chỉnh lại hùng phong, không biết đã ăn bao nhiêu thận khí hoàn đâu.”

“Đây, đây là đang nói gì vậy chứ?” Ánh mắt Chung Tường tránh né, chuyện chủ tử ăn thận khí hoàn, không phải việc người người đều biết!

“Ừm? Thế nhưng ta nghe nói hắn bị chảy máu mũi không ít đâu! Cây hoa lựu xinh đẹp như máu, vừa vặn để Cố Cẩn công công bồi bổ huyết khí.”.

“Phì!” Một tên tiểu thái giám nhịn không được cười ra tiếng, hắn ta mở đầu xong, ngay cả Nguyễn An cũng không nhịn được nhếch miệng lên cười.

“Nếu như hắn cảm thấy không cần, thì đưa cho người trong phòng cũng được. Nếu không người nhà nữ hài tử hàng đêm khuê phòng, ngay cả cái... Ôi, nhìn xem hoa này, biết đâu có thể giống như ta, phải được ai ủi đúng không?”

Giang Phi Vi thấy sắc mặt Chung Tường càng thêm đặc sắc, đắc ý nói ra: “Ngươi nói Cố Cẩn công công làm sao giống người không thương hoa tiếc ngọc như thế? Ngay cả ta chuyện không thể có con nối dõi bé như hạt vừng thế này cũng lo lắng, quả thực so với lão ma ma của ta còn quan tâm hơn, ta cho tới bây giờ chưa từng gặp phải người ngoài “tâm tư tỉ mỉ” như vậy! Nhưng người này hết lần này tới lần đối với khác người trong phòng của mình lại không hề bận tâm. Ôi, cái cây hoa lựu này ta sẽ nhịn đau cắt thịt, chuyển tặng cho Cố Cẩn công công!”.

“Ngươi! Ngươi...” Chung Tường đi theo bên cạnh Cố Cẩn nhiều năm, các cung nữ đối với mình cũng có chút kính trọng, đâu có đụng phải dạng người như Giang Phi Vi này?

Giang Phi Vi nháy mắt mấy cái: “Còn muốn làm phiền công công chuyển một câu, nhưng tuyệt đối đừng cự tuyệt lòng tốt của ta.”.

Cố Cẩn này đảm bảo là đầu óc có vấn đề! Chính mình ngồi vẫn ảo mộng sẽ có một ngày có thể chấn chỉnh lại hùng phong, còn dám tới chế giễu Cố Ngôn! Hừ!

Trong sách còn từng viết qua, thời điểm hắn ta quyền lực cực thịnh, từng chiếm được một bài thuốc bí truyền. Mệnh danh có thể khiến thái giám dương khí lưu thông, nhưng quan trọng trong điều chế bài thuốc bí truyền này yêu cầu xương tủy của đồng tử, hắn ta vậy mà ám hại hơn mười đứa trẻ. Khi đó Giang Phi Vi đọc đến đoạn này, còn buồn nôn một lúc lâu.

Nàng ngầm châm biếm Cố Cẩn vài câu, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái. Vốn định nói với Nguyễn An mau đem cái tên Chung Tường này đuổi đi, lại thấy mặt Nguyễn An cứng ngắc.

Giang Phi Vi theo tầm mắt của Nguyễn An nhìn sang, ngoảnh đầu thấy Cố Ngôn đứng ở đằng xa dưới gốc cây, mỉm cười nhìn Giang Phi Vi.

Xong đời!

Giang Phi Vi chỉ cảm thấy hình tượng của mình hoàn toàn sụp đổ.

Cố Ngôn thấy Giang Phi Vi ngây người, bước nhanh đến trước mặt nàng: “Thích hoa này?”.

Giang Phi Vi mới vừa rồi còn giương nanh múa vuốt, trong nháy mắt ngoan ngoãn vô hại giống như con thỏ: “Cũng không hẳn là thích...”.

“Hôm nay ta đi Ngự hoa viên thấy có vài cây hồng sơn trà nở không tệ, ngày mai để cho người ta đưa tới cho nàng.” Cố Ngôn đưa tay khiêm tốn nắm tay sau lưng Giang Phi Vi: “Còn chưa dùng bữa sao. Mau vào đi, ta cùng nàng.”.

Chung Tường ráng giữ lấy thể diện, âm dương quái khí nói: “Hôm nay Cố Ngôn đốc công làm sao lại không hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, ngược lại chạy về nhuyễn ngọc ôn hương (*) rồi?”.

(*: Nhuyễn ngọc ôn hương: ngọc và hương dùng để ẩn dụ phụ nữ, cả câu để diễn tả một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng.)



“Nghe nói trước đó vài ngày tiểu công tử Ngụy gia có đến Hòe Hoa Các. Thế mà đối với một vũ cơ thích mặc thúy y (*) vừa gặp đã yêu, hằng đêm đều đến.” Cố Ngôn chỉ đáp một câu nói kia của Chung Tường.

( *: thúy y: y phục màu xanh như ngọc Phỉ Thúy)

Nghe xong câu nói này, sắc mặt Chung Tường trong nháy mắt so với cải trắng ướp ba ngày còn khó nhìn hơn, Ngay cả khi thái giám trong nội viện xô hắn ta ra ngoài cũng không có phản bác.

Một tiểu thái giám mở miệng nói: “Việc ân ái của Đốc công chúng tôi và Giang cô cô đây, đâu phải là những nữ nhân son phấn dùng để tiêu khiển, mua vui mà các ngươi chỉ có thể tìm thấy ở ngõ hẻm có thể đem ra so sánh chứ! Chung công công vẫn nên nhanh đến Hòe Hoa Các xem một chút đi. Chậm thì, ngay cả tiêu khiển cũng không có rồi!”.

Giang Phi Vi ngoan ngoãn cùng Cố Ngôn trở về phòng, Cố Ngôn thấy nàng ngượng ngùng rụt đầu lại, biết nàng thẹn thùng bèn nín cười nói với Nguyễn An: “Các ngươi lui xuống đi, chỗ này để ta.”.

Nguyễn An lên tiếng trả lời liền lui ra, chỉ để lại hai người trong phòng.

Cố Ngôn thấy Giang Phi Vi còn đứng, nhẹ nhàng hạ âm thanh: “Ngồi xuống ăn cơm, mấy ngày trước tạm thời bỏ qua. Chờ thêm khoảng thời gian nữa, ta tìm người giỏi nấu cơm đến.”.

Giang Phi Vi thấy dáng vẻ nhẹ nhàng của hắn, quanh co nói: “Ta...”

“Phi Vi, hôm nay nàng giúp ta ra mặt, ta rất vui vẻ, thật đó.” Cố Ngôn giọng nói ấm áp ngăn cản nàng xấu hổ: “Chỉ là về sau để đám người Nguyễn An đi ứng phó là được, không cần nói chuyện với hắn.”.

Giang Phi Vi hít một hơi thật sâu: “Chàng, chàng sẽ không cảm thấy ta có chút... càn rỡ? Dù sao ta cũng không phải tiểu thư khuê các! Nhưng cũng tại vì hắn chế giễu chàng, ta mới như vậy; ngày thường ta đối xử với mọi người không phải thế đâu!”.

“Chính là ta thích nàng càn rỡ như vậy, đây mới là người của Cố Ngôn ta.” Cố Ngôn thấy mắt nàng trong nháy mắt sáng lên, tiếp tục cười nói: “Ta không thích nàng đè nén tính cách của mình. Nếu nàng đã chọn đi theo ta, ta sẽ cố gắng hết khả năng của mình để nàng trải qua những ngày tháng tự do thoải mái, vui sướng. Nếu là bọn họ lại tìm nàng gây phiền phức, khi đó để ta giải quyết.”.

Hắn một mực cảm thấy Giang Phi Vi không phải cô nương bình thường, trên người nàng có một loại... cảm giác thoải mái, là nữ tử mà cả cuộc đời hắn ngay cả gặp chưa từng thấy qua.

Chính mình quá đê hèn, ở thời điểm người khác không hề phát hiện ra đã một mình đoạt lấy phần hào quang này.

Giang Phi Vi dễ dụ, việc này không có quá chú ý, theo hướng Cố Ngôn không thèm để ý lập tức biến mất: “Cố Cẩn kia là đối thủ một mất một còn của chàng đúng không! Hừ, cuộc đời mình không như ý lại quay ra chán ghét người khác!”.

Cố Ngôn thấy mắt của nàng linh động: “Phi Vi, nàng thích hài tử sao?”.

Hắn đúng thật không có cách nào cho nàng một đứa bé.

Giang Phi Vi nghĩ một chút, mới nói ra: “Nói như vậy, ta thích tiểu hài tử nhà người khác.”.

“Tiểu hài tử đối với ta mà nói chỉ có thể nhìn từ xa! Cho bọn hắn mặc áo quần xinh đẹp, ăn ngon, cùng vui đùa; vẫn là hài tử nhà người khác đáng yêu nhất!”. Giang Phi Vi khoát tay: “Nhưng nếu là hài tử của mình, trước đó nữ tử phải chịu nỗi khổ sinh đẻ, dưỡng dục mệt mỏi, trách nhiệm dạy bảo ... Người như ta, sợ là hài tử vừa khóc thì không biết làm sao giải quyết mất.”.

Cố Ngôn cho rằng Giang Phi Vi đang an ủi mình, lại thương tiếc nàng chưa được phụ mẫu che chở, mới có lời hờn dỗi này: “Nếu như nàng muốn chơi cùng hài tử, chờ tòa nhà phía ngoài bố trí ổn thỏa, ta để nàng tìm hai người thân bên cạnh.” Hắn thấy ánh mắt hoài nghi của Giang Phi Vi quăng tới, lập tức nhạy bén bổ sung nói: “Có thể đến ấu cục thu dưỡng, hoặc là hài tử của người nghèo nuôi không nổi.”

Hắn trên miệng nói như vậy, trong lòng lại không phải tính toán thế.

Thái giám có quyền thế tiền bạc, những gia tộc Yêm đảng kia nếu là có dòng dõi phồn thịnh, tìm đứa bé nuôi không phải việc khó. Trong đầu hắn đã lướt qua mấy gia đình không tệ, tốt nhất là thư hương (*) môn hộ…

(*: Thư hương: nhà dòng dõi Nho học)

“Không muốn.” Giang Phi Vi không đồng ý suy tính của Cố Ngôn, trực tiếp cự tuyệt: “Ta cũng không phải là người có thể chăm sóc tốt tiểu hài tử.”

“Không cần nàng chăm sóc, ta sẽ mướn hai người nhũ mẫu chăm sóc chính...”

“Trọng điểm không phải ở chỗ này.” Giang Phi Vi thu lại thần sắc đùa giỡn trên mặt, chăm chú nói: “Ta không có tư cách tùy ý trở thành mẫu thân của ai.”.

“Có hài tử, ta không nhất định sẽ vui vẻ; nhưng không có hài tử, cuộc đời của ta sẽ không thiếu thốn. Cuộc đời ta không phải việc khi có hài tử mới trở nên hoàn chỉnh.”. Ánh mắt Giang Phi Vi như trong suốt: “Thế nhưng từ khi gặp phải chàng, ta mới nghĩ tới cả đời thật tốt.”.

Nàng luôn tùy tiện nói ra lời nói nặng nề như vậy, để rồi chính mình không biết làm sao.

Cố Ngôn cảm thấy ngực đau, khó mà kiềm chế. Hắn nhất thời ngây ngẩn cả người, dù cho là lời nói suông gì cũng đều không thể thốt ra.

Giang Phi Vi thấy hắn vờ ngớ ngẩn, có lòng tốt đùa hắn. Nàng bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt thương cảm: “Chàng cứ nói chuyện hài tử làm cái gì? Có phải chê ta phiền hay không, muốn tìm cho ta chút chuyện làm rồi đem ta đuổi đi?”.



“Không có chuyện đó!” Cố Ngôn nghe nói như thế, suy nghĩ rời rạc vội vàng kéo về, hắn chợt nhìn về phía Giang Phi Vi, đang muốn giải thích chợt thấy khuôn mặt đè nén nụ cười của Giang Phi Vi.

Cố Ngôn thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: “Đừng dọa ta như thế.”.

“Thay vì chàng cân nhắc những thứ này, sao không trở về nhiều cùng ta ăn mấy bữa tối.” Giang Phi Vi kẹp đũa thức ăn: “Hương vị cũng không tệ lắm, ngày kia để chàng nếm thử tay nghề của ta.”.

“Đồ ăn cũng lạnh rồi, ta kêu Nguyễn An làm lại từ đầu.”.

Giang Phi Vi lắc đầu: “Không cần. Ngược lại là bên kia tới phiên chàng trực không sao chứ?”.

“Không có việc gì, ta để Cố Cung trông coi rồi. Lúc đầu cũng muốn trở về nói chuyện với nàng.” Cố Ngôn đưa tay cầm đôi đũa của Giang Phi Vi: “Chuyện xuất cung ta đã sắp xếp xong xuôi, đến lúc đó ta cùng nàng về Hầu phủ.”

“Ừm, ta có chuyện muốn làm…”

---------------

“Ôi, mấy người có nghe nói không, hôm nay Tam cô nương muốn trở về?”.

“Ôi? Còn có chuyện thế này?”.

“Nàng ta còn trở về làm cái gì? Hầu phủ chúng ta vô duyên vô cớ vì nàng ta chịu ít nhiều mắng nhiếc lắm rồi!”.

“Cũng không thể nói như vậy, nếu không phải lão gia chọc giận Hoàng thượng...”.

Thường ma ma đi ngang qua đình viện, thấy mọi người không làm việc mà trái lại tập hợp một chỗ, tiến lên mắng: “Đều nói luyên thuyên cái gì! Nếu không có việc gì làm thì trở về nhà đi, Hầu phủ cũng nuôi không nổi người rảnh rỗi!”.

Bà nhìn đám nha hoàn thưa thớt rời đi, thở dài; vội vàng tiến đến hướng Thọ An đường.

Trong Thọ An đường bầu không khí ngưng trọng, biểu cảm trên mặt đám người kia cũng không dễ nhìn lắm.

Thường ma ma tiến lên hành lễ: “Lão phu nhân, xem chừng thời gian còn một chén trà đã đến.

Lan thị nhịn không được mở miệng: “Lão phu nhân, người thật sự muốn để Giang Phi Vi đi vào sao? Mặt Hầu phủ chúng ta còn để nơi nào? Cũng bởi vì chuyện của nàng ta, hôn sự của Ngọc Thanh cũng...”.

“Im ngay!” Giang Viễn Hồng quát lớn.

Lan thị hừ lạnh một tiếng: “Ngài suốt ngày không ở nhà, Ngọc Thanh cũng không quan tâm, đương nhiên cảm thấy không quan trọng rồi!”

“Tất cả ngừng ồn ào đi!” Lâm lão phu nhân ấn đầu: “Nói cho cùng là Hầu phủ chúng ta bạc đãi Phi Vi! Hôm nay người ta trở về, nghênh đón thì không thấy, rồi người ngoài nói chúng ta thế nào!”.

Bà ta nhìn về phía khuôn mặt mệt mỏi của Giang Trì Lăng: “Trì Lăng, ngày xưa nàng ta nghe ngươi nhất, ngươi hôm nay phải trấn an nàng ta tốt mới đúng. Còn Cố Ngôn đốc công kia, chúng ta không đắc tội thì cũng thôi đi.”.

Giang Trì Lăng thầm cười khổ, Phi Vi chịu nghe mình! Sợ người mà nàng không muốn thấy nhất là mình.

Trước hiên một cỗ xe ngựa tinh xảo hoa lệ chạy tới Trung Cần Hầu phủ, Cố Ngôn đi đầu xuống xe, lại đỡ giúp Giang Phi vi xuống: “Cẩn thận.”.

Vì cùng Giang Phi Vi về Hầu phủ, Cố Ngôn cũng không mặc quan phục Nội Sử; mà là mang một thân phục nhạt màu, đem phần lạnh lẽo toàn thân hắn che mấy phần, phảng phất như công tử đọc sách bình thường.

Giang Phi Vi lại là một thân vạt áo màu đỏ bạc, xắn một kiểu tóc phụ nhân, mũ trùm đầu che búi tóc; đi lại ở giữa, ngọc đinh khảm vàng đang ung dung lắc lư. Thân nữ nhi mềm mại bị ẩn giấu đằng sau lớp quần áo cùng trang sức lộng lẫy, càng tô điểm thêm cho khuôn mặt tinh xảo của nàng.

Thái giám còn lại đều mặc chỉnh tề, bưng lấy hộp quà đứng ở phía sau lưng. Trong mắt người ngoài, bọn họ phảng phất y như phu thê bình thường về thăm bố mẹ.

Giang Phi Vi thấy cửa chính Hầu phủ, đột nhiên có loại cảm giác như đã qua mấy đời.

Nàng cười kéo Cố Ngôn đứng sau lưng dắt đến vị trí phía trước cùng nàng sóng vai: “Theo giúp ta vào đi, khả năng đây cũng là lần cuối cùng ta tiến vào Trung Cần Hầu phủ.”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook