Xuyên Thành Vai Chính A Sau Dem Pháo Hôi O Khiêng Chạy
Chương 30: Lê Chân Tìm Đến
Thảo Môi Đà Đà
14/07/2023
Sau khi ba người bọn họ nhận đồ xong thì đứng sang một bên đợi những người khác, lát nữa bọn họ sẽ phải quay về phòng cất quần áo, sau khi cất xong rồi còn cần phải quay lại giảng đường, nghe diễn văn khai mạc.
Khâu Chấn Dương nhàm chán đứng dựa vào một cây cột trên hành lang, trong lòng vẫn còn đang nghĩ xem mình nên xây dựng sự nghiệp như thế nào.
Viên Thần Vũ và Trác Hàng thấy hắn như vậy thì cũng không làm phiền hắn, bọn họ cũng chỉ đành đứng bên cạnh mà nói chuyện với nhau.
Không lâu sau, khu phát quần áo vốn đang yên tĩnh chợt trở nên ồn ào huyên náo.
“Người kia có phải là giáo hoa của học viện Tinh Tế không, là cái người học năm hai kia ấy!”
“Đúng rồi đúng rồi, tôi có thấy ảnh chụp trên diễn đàn rồi! Người thật còn đẹp hơn gấp trăm lần với ảnh chụp a! Nhưng sao học trưởng lại đến bên này vậy, đi ngang qua sao?”
“Trời đất ơi, anh ấy đi về phía này kìa!”
Lúc này Khâu Chấn Dương vẫn còn đang suy tư, hoàn toàn không chú ý đến những điều đang xảy ra xung quanh, cho đến khi có một thân hình thanh mảnh đi đến, vẫy vẫy tay trước mặt hắn, đến lúc này Khâu Chấn Dương mới phục hồi tinh thần.
“Khâu học đệ, mọi người tới nhận trang phục huấn luyện à?”
Lê Chân nở nụ cười ngọt ngào với Khâu Chấn Dương, hai tay chắp sau lưng, trên người hắn toát ra nét thanh xuân tươi đẹp.
Trí nhớ của Khâu Chấn Dương rất tốt, hắn gật gật đầu nói: “Chào Lê Chân học trưởng.”
Thấy hắn nói ra tên mình, mặt Lê Chân đã ửng hồng giờ còn đỏ hơn, nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào, một hàng răng trắng dưới môi hồng càng tăng thêm vẻ tinh nghịch.
“Khâu, Khâu Chấn Dương, sao cậu lại quen được với học trưởng hay vậy! Lê Chân học trưởng chính là giáo hoa của trường chúng ta đấy!”
Viên Thần Vũ đứng một bên cạnh nhìn chăm chú đến mức nước miếng sắp tràn ra đến nơi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lê Chân.
Không hổ là giáo hoa của học viện Tinh Tế, khuôn mặt này, dáng người này, giọng nói này, chẳng khác nào thiên tiên hạ phàm!
Trác Hàng đang đứng bên cạnh cũng không tốt hơn là mấy, có thể nói là gần như toàn bộ Alpha của ban A1 đều nhìn qua bên này, dù cho người đó có đang nhận quần áo hay không.
Nhưng phản ứng của Khâu Chấn Dương lại rất lạnh nhạt, ngay cả ngữ khí cũng đều tỏ ra rất bình thường.
“A , vừa gặp ngày hôm qua, cũng chỉ vì gặp chút chuyện ngoài ý muốn thôi.”
“Chuyện ngoài ý muốn? Tớ cũng muốn gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy a…” Viên Thần Vũ nói.
Sao vận khí của Khâu Chấn Dương lại tốt như vậy a, mới vừa khai giảng đã có quen biết với giáo thảo rồi, nhưng còn Trình An An mà hắn theo đuổi suốt một năm thì sao, đừng có đi trêu hoa ghẹo nguyệt chứ!
Những bạn học khác cũng dùng ánh mắt đầy ghen tị mà nhìn Khâu Chấn Dương, nội tâm đang không ngừng suy đoán xem mối quan hệ giữa hai người bọn họ là gì.
Dường như Lê Chân đã quá quen với ánh mắt của tất cả mọi người, cho nên thoải mái hào phóng mà chào với các Alpha xung quanh, không có chút rụt rè hay nhút nhát nào.
“A đúng rồi.”
Sau khi chào xong, Lê Chân liền đưa tay ra sau lưng, lấy ra một chai nước đưa cho Khâu Chấn Dương.
“Trời nóng, này, chai nước này tôi đem đến cho cậu đấy, mới được lấy từ trong tủ lạnh ra, vẫn còn đông đá đấy.”
Khâu Chấn Dương rũ mắt nhìn chai nước trên tay Lê Chân, nhưng hắn lại không đưa tay ra nhận.
Lê Chân thấy thế thì nhanh chóng giải thích.
“Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là tôi nghĩ, nếu cậu không muốn để tôi mời cơm xin lỗi, vậy thì một chai nước chắc cũng chấp nhận được, đúng không?”
“Học trưởng đã đích thân đến đưa nước, Khâu Chấn Dương cậu đừng có không biết điều như vậy!”
Có một nam sinh đứng gần đó lên tiếng ồn ào, bọn họ không mù, mặt Lê Chân đã đỏ thành như vậy, ánh mắt hắn khi nhìn Khâu Chấn Dương còn mang theo vẻ e lệ ngượng ngùng như vậy, nếu nói không có tâm tư gì mà đến đưa nước thì bọn họ hoàn toàn không tin?
Viên Thần Vũ chua đến không chịu được, ủy khuất cấu véo Trác Hàng, người sau bị véo đau đến mức tái mặt.
Khâu Chấn Dương cúi đầu, ánh mặt trời chiếu xuống từ trên đỉnh đầu xuống, tạo thành một cái bóng trên mặt đất.
Hắn khẽ cười, nhưng ánh mắt hắn lại khiến cho người khác có cảm giác rất xa cách.
“Không cần đâu học trưởng, tôi đã có nước rồi, không khát, anh giữ lại đi.”
Nụ cười trên mặt Lê Chân lập tức cứng lại, trong lúc nhất thời, không khí xung quanh trở nên xấu hổ.
“Này Khâu Chấn Dương, cậu đừng có mà coi thường người khác như vậy chứ? Học trưởng có ý tốt đưa nước tới đây cho cậu, ngươi tỏ ra sắc mặt đất cho ai xem!”
Có Alpha không nhịn được nữa, trực tiếp bước đến gào lên.
Người ta không chỉ là học trưởng, mà còn là giáo hoa của học viện Tinh Tế, là đối tượng mà biết bao nhiêu người ái mộ đấy!
Đừng nói là tân sinh, ngay cả lão sinh cũng không không thể có được sự ưu ái của Lê Chân, kết quả, người ta lại vừa ý với Khâu Chấn Dương, nhưng họ Khâu lại là tấm ván sắt, thử hỏi làm sao mà bọn họ có thể nhịn được!
Khâu Chấn Dương có chút không biết phải nói sao, mặt của hắn thì sao nào?
Hắn đưa tay sờ ót, bất đắc dĩ nói: “Bây giờ tôi không khát.”
Lê Chân cắn cắn môi, cúi gằm mặt, trông có chút mất mát.
Khâu Chấn Dương nghĩ thầm, mình thể hiện như vậy chắc cũng đủ rồi nhỉ, nhưng giây tiếp theo, ngực hắn bị thứ gì đó đập một cái.
Hắn đưa tay ra đón theo phản xạ có điều kiện, vậy mà lại là chai nước mà Lê Chân ném đến!
Mà Lê Chân, sau khi ném lại chai nước liền quay đầu bỏ chạy, Khâu Chấn Dương căn bản không kịp trả lại!
Khâu Chấn Dương: “……”
Trác Hàng: “Oa.”
Viên Thần Vũ: “Hừ, tiểu tử thúi cậu đạp phải vận cứt chó gì vậy a.”
Gân xanh trên đầu nhảy lên từng nhịp, Khâu Chấn Dương trừng mắt liếc nhìn Viên Thần Vũ một cái, trực tiếp ném chai nước đó qua cho Viên Thần Vũ.
“Cậu thích hả? Cho cậu đấy.”
Viên Thần Vũ luống cuống tay chân mà chụp lấy, xem chai nước như là bảo bối mà ôm vào trong lòng ngực, thậm chí còn khoa trương mà ngửi ngửi nắp chai, say mê nói:
“A ~ tin tức tố của học trưởng thật thơm a, giống như vị của trái cây vậy ~ không biết đó là loại trái cây gì nhỉ ~”
Khâu Chấn Dương nhàm chán đứng dựa vào một cây cột trên hành lang, trong lòng vẫn còn đang nghĩ xem mình nên xây dựng sự nghiệp như thế nào.
Viên Thần Vũ và Trác Hàng thấy hắn như vậy thì cũng không làm phiền hắn, bọn họ cũng chỉ đành đứng bên cạnh mà nói chuyện với nhau.
Không lâu sau, khu phát quần áo vốn đang yên tĩnh chợt trở nên ồn ào huyên náo.
“Người kia có phải là giáo hoa của học viện Tinh Tế không, là cái người học năm hai kia ấy!”
“Đúng rồi đúng rồi, tôi có thấy ảnh chụp trên diễn đàn rồi! Người thật còn đẹp hơn gấp trăm lần với ảnh chụp a! Nhưng sao học trưởng lại đến bên này vậy, đi ngang qua sao?”
“Trời đất ơi, anh ấy đi về phía này kìa!”
Lúc này Khâu Chấn Dương vẫn còn đang suy tư, hoàn toàn không chú ý đến những điều đang xảy ra xung quanh, cho đến khi có một thân hình thanh mảnh đi đến, vẫy vẫy tay trước mặt hắn, đến lúc này Khâu Chấn Dương mới phục hồi tinh thần.
“Khâu học đệ, mọi người tới nhận trang phục huấn luyện à?”
Lê Chân nở nụ cười ngọt ngào với Khâu Chấn Dương, hai tay chắp sau lưng, trên người hắn toát ra nét thanh xuân tươi đẹp.
Trí nhớ của Khâu Chấn Dương rất tốt, hắn gật gật đầu nói: “Chào Lê Chân học trưởng.”
Thấy hắn nói ra tên mình, mặt Lê Chân đã ửng hồng giờ còn đỏ hơn, nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào, một hàng răng trắng dưới môi hồng càng tăng thêm vẻ tinh nghịch.
“Khâu, Khâu Chấn Dương, sao cậu lại quen được với học trưởng hay vậy! Lê Chân học trưởng chính là giáo hoa của trường chúng ta đấy!”
Viên Thần Vũ đứng một bên cạnh nhìn chăm chú đến mức nước miếng sắp tràn ra đến nơi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lê Chân.
Không hổ là giáo hoa của học viện Tinh Tế, khuôn mặt này, dáng người này, giọng nói này, chẳng khác nào thiên tiên hạ phàm!
Trác Hàng đang đứng bên cạnh cũng không tốt hơn là mấy, có thể nói là gần như toàn bộ Alpha của ban A1 đều nhìn qua bên này, dù cho người đó có đang nhận quần áo hay không.
Nhưng phản ứng của Khâu Chấn Dương lại rất lạnh nhạt, ngay cả ngữ khí cũng đều tỏ ra rất bình thường.
“A , vừa gặp ngày hôm qua, cũng chỉ vì gặp chút chuyện ngoài ý muốn thôi.”
“Chuyện ngoài ý muốn? Tớ cũng muốn gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy a…” Viên Thần Vũ nói.
Sao vận khí của Khâu Chấn Dương lại tốt như vậy a, mới vừa khai giảng đã có quen biết với giáo thảo rồi, nhưng còn Trình An An mà hắn theo đuổi suốt một năm thì sao, đừng có đi trêu hoa ghẹo nguyệt chứ!
Những bạn học khác cũng dùng ánh mắt đầy ghen tị mà nhìn Khâu Chấn Dương, nội tâm đang không ngừng suy đoán xem mối quan hệ giữa hai người bọn họ là gì.
Dường như Lê Chân đã quá quen với ánh mắt của tất cả mọi người, cho nên thoải mái hào phóng mà chào với các Alpha xung quanh, không có chút rụt rè hay nhút nhát nào.
“A đúng rồi.”
Sau khi chào xong, Lê Chân liền đưa tay ra sau lưng, lấy ra một chai nước đưa cho Khâu Chấn Dương.
“Trời nóng, này, chai nước này tôi đem đến cho cậu đấy, mới được lấy từ trong tủ lạnh ra, vẫn còn đông đá đấy.”
Khâu Chấn Dương rũ mắt nhìn chai nước trên tay Lê Chân, nhưng hắn lại không đưa tay ra nhận.
Lê Chân thấy thế thì nhanh chóng giải thích.
“Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là tôi nghĩ, nếu cậu không muốn để tôi mời cơm xin lỗi, vậy thì một chai nước chắc cũng chấp nhận được, đúng không?”
“Học trưởng đã đích thân đến đưa nước, Khâu Chấn Dương cậu đừng có không biết điều như vậy!”
Có một nam sinh đứng gần đó lên tiếng ồn ào, bọn họ không mù, mặt Lê Chân đã đỏ thành như vậy, ánh mắt hắn khi nhìn Khâu Chấn Dương còn mang theo vẻ e lệ ngượng ngùng như vậy, nếu nói không có tâm tư gì mà đến đưa nước thì bọn họ hoàn toàn không tin?
Viên Thần Vũ chua đến không chịu được, ủy khuất cấu véo Trác Hàng, người sau bị véo đau đến mức tái mặt.
Khâu Chấn Dương cúi đầu, ánh mặt trời chiếu xuống từ trên đỉnh đầu xuống, tạo thành một cái bóng trên mặt đất.
Hắn khẽ cười, nhưng ánh mắt hắn lại khiến cho người khác có cảm giác rất xa cách.
“Không cần đâu học trưởng, tôi đã có nước rồi, không khát, anh giữ lại đi.”
Nụ cười trên mặt Lê Chân lập tức cứng lại, trong lúc nhất thời, không khí xung quanh trở nên xấu hổ.
“Này Khâu Chấn Dương, cậu đừng có mà coi thường người khác như vậy chứ? Học trưởng có ý tốt đưa nước tới đây cho cậu, ngươi tỏ ra sắc mặt đất cho ai xem!”
Có Alpha không nhịn được nữa, trực tiếp bước đến gào lên.
Người ta không chỉ là học trưởng, mà còn là giáo hoa của học viện Tinh Tế, là đối tượng mà biết bao nhiêu người ái mộ đấy!
Đừng nói là tân sinh, ngay cả lão sinh cũng không không thể có được sự ưu ái của Lê Chân, kết quả, người ta lại vừa ý với Khâu Chấn Dương, nhưng họ Khâu lại là tấm ván sắt, thử hỏi làm sao mà bọn họ có thể nhịn được!
Khâu Chấn Dương có chút không biết phải nói sao, mặt của hắn thì sao nào?
Hắn đưa tay sờ ót, bất đắc dĩ nói: “Bây giờ tôi không khát.”
Lê Chân cắn cắn môi, cúi gằm mặt, trông có chút mất mát.
Khâu Chấn Dương nghĩ thầm, mình thể hiện như vậy chắc cũng đủ rồi nhỉ, nhưng giây tiếp theo, ngực hắn bị thứ gì đó đập một cái.
Hắn đưa tay ra đón theo phản xạ có điều kiện, vậy mà lại là chai nước mà Lê Chân ném đến!
Mà Lê Chân, sau khi ném lại chai nước liền quay đầu bỏ chạy, Khâu Chấn Dương căn bản không kịp trả lại!
Khâu Chấn Dương: “……”
Trác Hàng: “Oa.”
Viên Thần Vũ: “Hừ, tiểu tử thúi cậu đạp phải vận cứt chó gì vậy a.”
Gân xanh trên đầu nhảy lên từng nhịp, Khâu Chấn Dương trừng mắt liếc nhìn Viên Thần Vũ một cái, trực tiếp ném chai nước đó qua cho Viên Thần Vũ.
“Cậu thích hả? Cho cậu đấy.”
Viên Thần Vũ luống cuống tay chân mà chụp lấy, xem chai nước như là bảo bối mà ôm vào trong lòng ngực, thậm chí còn khoa trương mà ngửi ngửi nắp chai, say mê nói:
“A ~ tin tức tố của học trưởng thật thơm a, giống như vị của trái cây vậy ~ không biết đó là loại trái cây gì nhỉ ~”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.