Xuyên Tới Cổ Đại Làm Phò Mã (H)
Chương 47: Không Thể Kiểm Soát Chất Lỏng Chảy Ra Từ Nơi Đó
Nhất Luân Minh Nguyệt
27/02/2024
Tuy nhiên cùng lúc đó trong cung tướng công thời điểm này.
Văn Hoa Xương tỉnh lại lê lết thân thể đau nhức yếu ớt vừa cử động một cái hắn ta liền có cảm giác được phía dưới thân thể đau nhức đến mức không nói nên lời.
Một mùi tanh và nhớp nháp tràn ngập trong khoang miệng.
Hắn ta nằm trên mép giường nôn mửa đau khổ một trận.
Lúc này hắn ta mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, thân thể trần truồng nằm trên chiếc giường hoa liễu đỏ rực toàn thân đầy rẫy những vết bầm tím và vết sẹo đau đớn.
Trong phút chốc đó chắp nối lại những mảnh vụn của đêm qua khiến cơ thể hắn mềm nhũn ra toàn thân không ngừng run rẩy.
Không có cách nào chấp nhận được cảnh tượng đêm qua nằm dưới thân nhiều gả nam nhân khác nhau chổng mông lên phục vụ bọn chúng, hắn ta mơ hồ không thể chịu nổi nhớ lại những lời chế nhạo sỉ nhục cứ văng vẳng bên tai.
Còn có cả tiếng thở hổn hển ấn tượng đó như nhắc nhỡ hắn ta nhớ lại những điều đã phát sinh đêm qua là gì.
Lúc này ngoài cửa vang lên một tiếng gọi nam giới trẻ trung.
“Vị tiên sinh này, ngài đã dậy chưa ạ? Chúng tôi chuẩn bị đóng cửa tửu lầu rồi.”
Hai mắt Văn Hoa Xương đỏ ngầu phẫn nộ gầm lên.
“Cút.”
Sau đó gã bước xuống giường tay đập thật mạnh vào thành giường.
Sau khi phát tiết xong gã mới dần bình tĩnh lại, không thể để chuyện này bị truyền ra ngoài được, bằng không gã sẽ không gánh nổi hậu quả mà bản thân đã gây ra.
Hạ mắt xuống suy nghĩ vẫn không biết người đứng sau chuyện này là ai, nhưng Văn Hoa Xương này nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua cho kẻ đó!
Cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu nhớp nháp ở dưới đó gã thay y phục vào mở cửa bước ra ngoài một cách không được tự nhiên.
Thằng hầu nhỏ đợi cả đêm đang ngủ gật ở dưới lầu sau khi nhìn thấy chủ tử của mình bước ra lập tức lấy lại tinh thần chạy đến chào đón.
Vừa đến gần liền ngửi thấy mùi hôi tanh khó chịu tỏa ra từ trên người chủ tử.
Lúc này mới phát hiện sắc mặt của chủ tử tái nhợt không có một tia máu nhưng mà nói gì đi nữa chủ tử trước đây có ở trong phòng suốt đêm cũng không có xuất hiện trạng thái này như hôm nay.
Sau khi nhận ra ánh mắt của tuỳ tùng Ôn Hoa Xương tức giận đến xấu hổ dùng một chân vừa đá vào đầu thuộc hạ vừa chửi mắng.
“Lũ chó nhà ngươi nếu dám nhìn lung tung ta sẽ móc mắt chó của người ra.”
Thằng hầu nhỏ bị đá ngã xuống đất lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái trên mặt đất.
“Nô tài biết sai rồi xin chủ tử trách phạt.”
Văn Hoa Xương toàn thân nhớp nháp khó chịu mơ hồ cảm giác được phía dưới có thứ gì đó kỳ quái không ngừng chảy ra làm cho trán hắn nổi cả gân xanh.
Cố chịu đựng cảm giác buồn nôn khó chịu bước lên xe ngựa ra lệnh dặn bảo đến thằng hầu nhỏ và đánh xe ở bên ngoài.
"Trở về cẩn thận cái miệng chó của các người chuyện ngày hôm nay nay các ngươi kẻ nào dám hé miệng nửa lời sẽ phải trả giá bằng cái mạng chó của các ngươi.”
Sau khi nghe lời nói của hắn ta cả thằng hầu nhỏ người đánh đều run lên vì sợ hãi!
Quý Hàn ngủ một mạch đã đến giờ Ngọ.
Mắt thấy đã ngủ bù đủ rồi hắn cũng không vội dậy ngay mà nằm dài trên giường thân hình mảnh khảnh hai tay đặt ra sau đầu suy tư hai ngày nay có thể không cần phải ra ngoài vừa hay có thể ở nhà với nương tử của mình rồi.
Ở kiếp sau chính vì đã lãng phí quá nhiều thời gian cho công việc ở bên ngoài rồi cho nên ở kiếp này hắn lại không muốn lặp lại điều đó nữa.
Ngay lúc đang suy nghĩ liền mơ hồ nghe thấy tiếng lục lạt nhỏ vang lên.
Ngay sau đó Hoa Dương công chúa đã đi tới bên giường nàng vươn ngón tay thon dài trắng nõn vén rèm ra trừng mắt nhìn người trên giường phẫn nộ hỏi.
“Hôm qua ngươi đã đi đến nơi nào?”
Quý Hàn nghe nương tử hỏi liền quay đầu lại thì thấy vẻ mặt nàng ấy đang tức giận giống như một con mèo nhỏ đang xù lông đặc biệt có vài phần thật đáng yêu!
Hắn ngồi dậy kéo nàng lại để nàng ấy ngồi lên đùi mình rồi ôm vào lòng.
Bỏ qua sự vùng vẫy của nàng hắn ôm chặt người vào trong lòng cong eo cao lên, ôm nàng từ phía sau rồi tựa cằm lên vai nàng từ tốn giải thích.
“Ta nói rồi nàng sẽ không tức giận chứ?”
Nghe được lời của hắn Hoa Dương công chúa ngừng lại không còn giãy dụa nữa, quay mặt sang liếc nhìn người ở phía sau hừ lạnh một tiếng như đang chờ đợi xem hắn sẽ nói gì!
Đối mặt với nương tử mình như vậy Quý Hàn mỉm cười không nhịn được liền hôn lên cái cổ trắng nõn của nàng một cái rồi lúc này mới nói.
“Ta hôm qua đã đi đến tướng công lầu.”
Hoa Dương công chúa không nghĩ đến việc hắn sẽ chủ động thừa nhận nàng mang theo giọng điệu mỉa mai nói.
“Bổn cung thật là không biết biết phò mã còn có loại thú vui này!”
Quý Hàn nghe được giọng điệu châm chọc trong khẩu khí công chúa nương tử vội vàng thề thốt rất bảo đảm nói.
“Nàng thật sự đã trách oan ta rồi, ta có đi đến đâu cũng không làm gì cả, ta thề nếu ta làm điều gì có lỗi với nàng, trời sẽ đánh chết ta.”
Hoa Dương công chúa hừ lạnh một tiếng không nói thêm gì nữa, bởi vì nàng biết rõ tên này thực chất chỉ ở trong tửu lầu không đến nửa nén hương, thật sự không có nhiều thời gian làm những chuyện quái gở đó!
Vốn dĩ còn tưởng rằng hắn lén lút nuôi nữ nhân khác ở bên ngoài, nhưng khi nàng sai người điều tra lại phát hiện không có những chuyện đó.
Lúc nàng còn đang ngẩn người Quý Hàn mỉm cười cắn nhẹ dái tai nương kéo nàng đang suy tư trở lại hỏi.
“Hôm nay ta dẫn nàng đi dạo phố, nàng cảm thấy như thế nào? Nàng muốn đi đâu?”
Nghe hắn nói xong Hoa Dương công chúa cũng có vài phần cảm động, chỉ là nghĩ tới đống sổ sách dày cộm mà mình chưa đọc lại có chút do dự!
Trong lúc nàng còn đang do dự thì Quý Hàn đã bế nàng lên, đứng dậy nhảy xuống giường.
Theo hành động của hắn, Hoa Dương công chúa vô thức vòng tay qua cổ hắn, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng nói với Quý Hàn.
“Ngươi đang làm cái gì vậy, mau thả bổn cung xuống.”
Văn Hoa Xương tỉnh lại lê lết thân thể đau nhức yếu ớt vừa cử động một cái hắn ta liền có cảm giác được phía dưới thân thể đau nhức đến mức không nói nên lời.
Một mùi tanh và nhớp nháp tràn ngập trong khoang miệng.
Hắn ta nằm trên mép giường nôn mửa đau khổ một trận.
Lúc này hắn ta mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, thân thể trần truồng nằm trên chiếc giường hoa liễu đỏ rực toàn thân đầy rẫy những vết bầm tím và vết sẹo đau đớn.
Trong phút chốc đó chắp nối lại những mảnh vụn của đêm qua khiến cơ thể hắn mềm nhũn ra toàn thân không ngừng run rẩy.
Không có cách nào chấp nhận được cảnh tượng đêm qua nằm dưới thân nhiều gả nam nhân khác nhau chổng mông lên phục vụ bọn chúng, hắn ta mơ hồ không thể chịu nổi nhớ lại những lời chế nhạo sỉ nhục cứ văng vẳng bên tai.
Còn có cả tiếng thở hổn hển ấn tượng đó như nhắc nhỡ hắn ta nhớ lại những điều đã phát sinh đêm qua là gì.
Lúc này ngoài cửa vang lên một tiếng gọi nam giới trẻ trung.
“Vị tiên sinh này, ngài đã dậy chưa ạ? Chúng tôi chuẩn bị đóng cửa tửu lầu rồi.”
Hai mắt Văn Hoa Xương đỏ ngầu phẫn nộ gầm lên.
“Cút.”
Sau đó gã bước xuống giường tay đập thật mạnh vào thành giường.
Sau khi phát tiết xong gã mới dần bình tĩnh lại, không thể để chuyện này bị truyền ra ngoài được, bằng không gã sẽ không gánh nổi hậu quả mà bản thân đã gây ra.
Hạ mắt xuống suy nghĩ vẫn không biết người đứng sau chuyện này là ai, nhưng Văn Hoa Xương này nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua cho kẻ đó!
Cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu nhớp nháp ở dưới đó gã thay y phục vào mở cửa bước ra ngoài một cách không được tự nhiên.
Thằng hầu nhỏ đợi cả đêm đang ngủ gật ở dưới lầu sau khi nhìn thấy chủ tử của mình bước ra lập tức lấy lại tinh thần chạy đến chào đón.
Vừa đến gần liền ngửi thấy mùi hôi tanh khó chịu tỏa ra từ trên người chủ tử.
Lúc này mới phát hiện sắc mặt của chủ tử tái nhợt không có một tia máu nhưng mà nói gì đi nữa chủ tử trước đây có ở trong phòng suốt đêm cũng không có xuất hiện trạng thái này như hôm nay.
Sau khi nhận ra ánh mắt của tuỳ tùng Ôn Hoa Xương tức giận đến xấu hổ dùng một chân vừa đá vào đầu thuộc hạ vừa chửi mắng.
“Lũ chó nhà ngươi nếu dám nhìn lung tung ta sẽ móc mắt chó của người ra.”
Thằng hầu nhỏ bị đá ngã xuống đất lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái trên mặt đất.
“Nô tài biết sai rồi xin chủ tử trách phạt.”
Văn Hoa Xương toàn thân nhớp nháp khó chịu mơ hồ cảm giác được phía dưới có thứ gì đó kỳ quái không ngừng chảy ra làm cho trán hắn nổi cả gân xanh.
Cố chịu đựng cảm giác buồn nôn khó chịu bước lên xe ngựa ra lệnh dặn bảo đến thằng hầu nhỏ và đánh xe ở bên ngoài.
"Trở về cẩn thận cái miệng chó của các người chuyện ngày hôm nay nay các ngươi kẻ nào dám hé miệng nửa lời sẽ phải trả giá bằng cái mạng chó của các ngươi.”
Sau khi nghe lời nói của hắn ta cả thằng hầu nhỏ người đánh đều run lên vì sợ hãi!
Quý Hàn ngủ một mạch đã đến giờ Ngọ.
Mắt thấy đã ngủ bù đủ rồi hắn cũng không vội dậy ngay mà nằm dài trên giường thân hình mảnh khảnh hai tay đặt ra sau đầu suy tư hai ngày nay có thể không cần phải ra ngoài vừa hay có thể ở nhà với nương tử của mình rồi.
Ở kiếp sau chính vì đã lãng phí quá nhiều thời gian cho công việc ở bên ngoài rồi cho nên ở kiếp này hắn lại không muốn lặp lại điều đó nữa.
Ngay lúc đang suy nghĩ liền mơ hồ nghe thấy tiếng lục lạt nhỏ vang lên.
Ngay sau đó Hoa Dương công chúa đã đi tới bên giường nàng vươn ngón tay thon dài trắng nõn vén rèm ra trừng mắt nhìn người trên giường phẫn nộ hỏi.
“Hôm qua ngươi đã đi đến nơi nào?”
Quý Hàn nghe nương tử hỏi liền quay đầu lại thì thấy vẻ mặt nàng ấy đang tức giận giống như một con mèo nhỏ đang xù lông đặc biệt có vài phần thật đáng yêu!
Hắn ngồi dậy kéo nàng lại để nàng ấy ngồi lên đùi mình rồi ôm vào lòng.
Bỏ qua sự vùng vẫy của nàng hắn ôm chặt người vào trong lòng cong eo cao lên, ôm nàng từ phía sau rồi tựa cằm lên vai nàng từ tốn giải thích.
“Ta nói rồi nàng sẽ không tức giận chứ?”
Nghe được lời của hắn Hoa Dương công chúa ngừng lại không còn giãy dụa nữa, quay mặt sang liếc nhìn người ở phía sau hừ lạnh một tiếng như đang chờ đợi xem hắn sẽ nói gì!
Đối mặt với nương tử mình như vậy Quý Hàn mỉm cười không nhịn được liền hôn lên cái cổ trắng nõn của nàng một cái rồi lúc này mới nói.
“Ta hôm qua đã đi đến tướng công lầu.”
Hoa Dương công chúa không nghĩ đến việc hắn sẽ chủ động thừa nhận nàng mang theo giọng điệu mỉa mai nói.
“Bổn cung thật là không biết biết phò mã còn có loại thú vui này!”
Quý Hàn nghe được giọng điệu châm chọc trong khẩu khí công chúa nương tử vội vàng thề thốt rất bảo đảm nói.
“Nàng thật sự đã trách oan ta rồi, ta có đi đến đâu cũng không làm gì cả, ta thề nếu ta làm điều gì có lỗi với nàng, trời sẽ đánh chết ta.”
Hoa Dương công chúa hừ lạnh một tiếng không nói thêm gì nữa, bởi vì nàng biết rõ tên này thực chất chỉ ở trong tửu lầu không đến nửa nén hương, thật sự không có nhiều thời gian làm những chuyện quái gở đó!
Vốn dĩ còn tưởng rằng hắn lén lút nuôi nữ nhân khác ở bên ngoài, nhưng khi nàng sai người điều tra lại phát hiện không có những chuyện đó.
Lúc nàng còn đang ngẩn người Quý Hàn mỉm cười cắn nhẹ dái tai nương kéo nàng đang suy tư trở lại hỏi.
“Hôm nay ta dẫn nàng đi dạo phố, nàng cảm thấy như thế nào? Nàng muốn đi đâu?”
Nghe hắn nói xong Hoa Dương công chúa cũng có vài phần cảm động, chỉ là nghĩ tới đống sổ sách dày cộm mà mình chưa đọc lại có chút do dự!
Trong lúc nàng còn đang do dự thì Quý Hàn đã bế nàng lên, đứng dậy nhảy xuống giường.
Theo hành động của hắn, Hoa Dương công chúa vô thức vòng tay qua cổ hắn, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng nói với Quý Hàn.
“Ngươi đang làm cái gì vậy, mau thả bổn cung xuống.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.