Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 29:
Thiển Hạ Miêu
13/12/2024
Liễu Tinh Hòa không để ý, họ nói chuyện họ, cô xem vải cô, thuận tiện nghe chút bát quái cũng hay.
Dù hai người nói nhỏ, nhưng không qua nổi thính lực của cô. Cô vô tình nghe vào tai.
Chị bán hàng đứng tuổi (số 1) nói: “Cô biết Chu Hiểu Mai không?”
Cô gái trẻ hơn (số 2) tò mò: “Biết chứ, là con gái chủ nhiệm Chu cửa hàng thực phẩm bên cạnh mà? Nghe nói cô ta cách đây không lâu đi xuống công xã Thanh Vĩnh thì phải? Nghe đồn ngày xưa vì một thằng đàn ông mà lén mẹ ghi danh hạ nông thôn, giờ lại sao rồi?”
Đang cúi đầu nhìn vải trong tủ, nghe đến “công xã Thanh Vĩnh” quen thuộc, Liễu Tinh Hòa dựng tai nghe kỹ hơn.
“Phát hiện thằng đó là Trần Thế Mỹ chứ gì, giờ cắt đứt rồi. Với chủ nhiệm Chu mà nói lại là chuyện tốt.”
Chị bán hàng số 1 bĩu môi, giọng mang chút ghen tỵ:
“Cô không biết đâu, chủ nhiệm Chu nuông chiều con gái đến thế nào. Xuống nông thôn mà như đi hưởng phúc, cứ cách dăm ba bữa lại gửi đồ ngon, còn mua cho cô ta một chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng. Chưa hết đâu, lại còn nhờ quan hệ cho cô ta một chân trong hợp tác xã cung-tiêu nữa kia.”
Nghe đến đây, Liễu Tinh Hòa chú ý hẳn, tập trung tinh thần lắng nghe cuộc trò chuyện.
Hai nữ nhân viên quầy vải trò chuyện hăng say, hoàn toàn không biết Liễu Tinh Hòa đang lắng nghe, nghĩ rằng nói nhỏ chỉ hai người nghe được.
Cô nhân viên số 2 đầy vẻ ngưỡng mộ phụ họa: “Cô ta sống sướng thật. Tôi chưa từng thấy tri thức trẻ nào được xuống nông thôn mà sung sướng như thế. Năm ngoái, cô gái nhà hàng xóm tôi về thăm tết, lúc đi thì xinh đẹp trắng trẻo, giờ về vàng vọt, gầy guộc đến đáng sợ, trông còn già hơn mẹ mình.”
“Chứ sao, ngày ngày bận rộn ngoài đồng, việc bẩn việc nặng gì cũng phải làm, già đi nhanh là chuyện bình thường.”
Cô nhân viên số 1 kéo đề tài quay lại, chêm thêm giọng điệu chua chát: “Nhưng điều đó không áp dụng cho con gái nhà chủ nhiệm Chu đâu. Nghe nói gần đây chủ nhiệm Chu còn chạy khắp nơi hỏi xem xí nghiệp nào tuyển công nhân, ai có việc làm trong tay muốn bán, đang tìm suất công việc cho con gái trở về thành phố.”
Cô nhân viên số 2 lắc đầu cảm thán: “Việc làm trong thành phố đâu dễ kiếm. Một suất công khai tuyển có hàng trăm hàng ngàn người dòm ngó. Còn mấy suất nội bộ, người tôi chưa kịp rò rỉ tin đã có người giành mất. Khó lắm, e rằng con bé kia phải ở nông thôn dài dài.”
Liễu Tinh Hòa nghe đến đây thì trong lòng đã âm thầm tính toán. Người khác thì không rõ, nhưng cô vẫn còn một suất công việc trong tay nha.
Cô nhân viên số 1 bày ra vẻ mặt “em còn non lắm”:
“Có gì khó đâu. Nghe nói vợ của chủ nhiệm Chu đã dự định làm thủ tục về hưu sớm, nhường suất việc cho con gái quay về. Không phải thế là có sẵn một công việc đó sao, cô ta cũng được về thành phố.”
Nghe đến đây, trong đầu Liễu Tinh Hòa lóe lên ý tưởng. Suất việc làm trong tay cô có thể dùng vào việc lớn, tối đa hóa lợi ích, hoàn toàn khả thi.
Lúc này hai người bán hàng đã chuyển sang đề tài khác, cô cũng chẳng buồn nghe tiếp. Chọn xong một khúc vải bông hoa nền xanh, cô trả tiền, đưa phiếu xong thì xem giờ, thấy cũng sắp đến giờ tan ca, liền vội rời khỏi tòa nhà bách hóa.
À, tất nhiên, cô tìm chỗ không người cất hết đồ vào không gian, rồi đổi hướng đi về phía “cửa hàng thực phẩm bên cạnh” mà hai nữ nhân viên kia nhắc đến.
Trong cửa hàng thực phẩm cũng có hai nhân viên bán hàng, nhưng họ trông có vẻ lạnh lùng hơn. Một người hất cằm nhìn khách, người còn lại chẳng buồn để ý.
Liễu Tinh Hòa bước vào, chưa vội nói mục đích, mà mua trước vài hộp đồ hộp, bánh kẹo đặc trưng thời đại này. Khi tính tiền, cô nhìn quanh rồi bỗng tỏ vẻ nghi hoặc: “Ủa? Hôm nay không thấy chú Chu đâu nhỉ? Đồng chí, chủ nhiệm Chu vẫn ở cửa hàng chứ? Có thể gọi ông ấy giùm tôi không?”
Dù hai người nói nhỏ, nhưng không qua nổi thính lực của cô. Cô vô tình nghe vào tai.
Chị bán hàng đứng tuổi (số 1) nói: “Cô biết Chu Hiểu Mai không?”
Cô gái trẻ hơn (số 2) tò mò: “Biết chứ, là con gái chủ nhiệm Chu cửa hàng thực phẩm bên cạnh mà? Nghe nói cô ta cách đây không lâu đi xuống công xã Thanh Vĩnh thì phải? Nghe đồn ngày xưa vì một thằng đàn ông mà lén mẹ ghi danh hạ nông thôn, giờ lại sao rồi?”
Đang cúi đầu nhìn vải trong tủ, nghe đến “công xã Thanh Vĩnh” quen thuộc, Liễu Tinh Hòa dựng tai nghe kỹ hơn.
“Phát hiện thằng đó là Trần Thế Mỹ chứ gì, giờ cắt đứt rồi. Với chủ nhiệm Chu mà nói lại là chuyện tốt.”
Chị bán hàng số 1 bĩu môi, giọng mang chút ghen tỵ:
“Cô không biết đâu, chủ nhiệm Chu nuông chiều con gái đến thế nào. Xuống nông thôn mà như đi hưởng phúc, cứ cách dăm ba bữa lại gửi đồ ngon, còn mua cho cô ta một chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng. Chưa hết đâu, lại còn nhờ quan hệ cho cô ta một chân trong hợp tác xã cung-tiêu nữa kia.”
Nghe đến đây, Liễu Tinh Hòa chú ý hẳn, tập trung tinh thần lắng nghe cuộc trò chuyện.
Hai nữ nhân viên quầy vải trò chuyện hăng say, hoàn toàn không biết Liễu Tinh Hòa đang lắng nghe, nghĩ rằng nói nhỏ chỉ hai người nghe được.
Cô nhân viên số 2 đầy vẻ ngưỡng mộ phụ họa: “Cô ta sống sướng thật. Tôi chưa từng thấy tri thức trẻ nào được xuống nông thôn mà sung sướng như thế. Năm ngoái, cô gái nhà hàng xóm tôi về thăm tết, lúc đi thì xinh đẹp trắng trẻo, giờ về vàng vọt, gầy guộc đến đáng sợ, trông còn già hơn mẹ mình.”
“Chứ sao, ngày ngày bận rộn ngoài đồng, việc bẩn việc nặng gì cũng phải làm, già đi nhanh là chuyện bình thường.”
Cô nhân viên số 1 kéo đề tài quay lại, chêm thêm giọng điệu chua chát: “Nhưng điều đó không áp dụng cho con gái nhà chủ nhiệm Chu đâu. Nghe nói gần đây chủ nhiệm Chu còn chạy khắp nơi hỏi xem xí nghiệp nào tuyển công nhân, ai có việc làm trong tay muốn bán, đang tìm suất công việc cho con gái trở về thành phố.”
Cô nhân viên số 2 lắc đầu cảm thán: “Việc làm trong thành phố đâu dễ kiếm. Một suất công khai tuyển có hàng trăm hàng ngàn người dòm ngó. Còn mấy suất nội bộ, người tôi chưa kịp rò rỉ tin đã có người giành mất. Khó lắm, e rằng con bé kia phải ở nông thôn dài dài.”
Liễu Tinh Hòa nghe đến đây thì trong lòng đã âm thầm tính toán. Người khác thì không rõ, nhưng cô vẫn còn một suất công việc trong tay nha.
Cô nhân viên số 1 bày ra vẻ mặt “em còn non lắm”:
“Có gì khó đâu. Nghe nói vợ của chủ nhiệm Chu đã dự định làm thủ tục về hưu sớm, nhường suất việc cho con gái quay về. Không phải thế là có sẵn một công việc đó sao, cô ta cũng được về thành phố.”
Nghe đến đây, trong đầu Liễu Tinh Hòa lóe lên ý tưởng. Suất việc làm trong tay cô có thể dùng vào việc lớn, tối đa hóa lợi ích, hoàn toàn khả thi.
Lúc này hai người bán hàng đã chuyển sang đề tài khác, cô cũng chẳng buồn nghe tiếp. Chọn xong một khúc vải bông hoa nền xanh, cô trả tiền, đưa phiếu xong thì xem giờ, thấy cũng sắp đến giờ tan ca, liền vội rời khỏi tòa nhà bách hóa.
À, tất nhiên, cô tìm chỗ không người cất hết đồ vào không gian, rồi đổi hướng đi về phía “cửa hàng thực phẩm bên cạnh” mà hai nữ nhân viên kia nhắc đến.
Trong cửa hàng thực phẩm cũng có hai nhân viên bán hàng, nhưng họ trông có vẻ lạnh lùng hơn. Một người hất cằm nhìn khách, người còn lại chẳng buồn để ý.
Liễu Tinh Hòa bước vào, chưa vội nói mục đích, mà mua trước vài hộp đồ hộp, bánh kẹo đặc trưng thời đại này. Khi tính tiền, cô nhìn quanh rồi bỗng tỏ vẻ nghi hoặc: “Ủa? Hôm nay không thấy chú Chu đâu nhỉ? Đồng chí, chủ nhiệm Chu vẫn ở cửa hàng chứ? Có thể gọi ông ấy giùm tôi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.