Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ
Chương 44:
Thiển Hạ Miêu
15/12/2024
"Tinh Hòa, mau mở cửa đi, chúng tôi mang rượu ngon và thức ăn ngon đến chúc mừng cậu đấy!"
Trương Nhược Nhược đang xách một túi lưới trứng gà và một túi sữa mạch nha đứng ở cửa, vui vẻ vẫy tay về phía Liễu Tinh Hòa từ xa.
Bên cạnh, Trương Hiểu Quân cũng nâng cao chiếc hộp cơm nhôm trong túi lưới: "Đây đều là đồ ăn do chúng tôi tự làm."
"Cảm ơn hai người."
Trong lòng Liễu Tinh Hòa tràn ngập niềm vui, cô mở cửa mời hai người bạn vào nhà ngồi.
"Chúc mừng tôi chuyện gì vậy?"
"Chúc mừng cậu thoát khỏi khổ ải, chúc mừng cậu báo được mối thù, chúc mừng nhà họ Thẩm cuối cùng cũng đã tiêu đời."
Nói đến đây, Trương Nhược Nhược phấn khích đứng phắt dậy, tay múa may:
"Cậu biết không, nhà họ Thẩm đột nhiên biến mất! Chỉ còn lại một cái hố to tướng ngay chỗ đó thôi. Lúc tôi chạy tới xem đã cười đến phát điên luôn, đúng là báo ứng! Người thì bị bắt, nhà thì mất tăm, lại còn bị đưa đến Tây Bắc trồng cây lao động cải tạo suốt tám năm, đúng thật là ông trời có mắt, kẻ xấu ắt gặp ác báo, ha ha!"
Trương Hiểu Quân bổ sung thêm:
"Nghe nói lúc nhà họ Thẩm nghe tin này ở đồn công an xong thì ngất xỉu tại chỗ, tỉnh lại thì sợ hãi run rẩy. Bà Thẩm còn phát điên trong tù. Vừa nãy trên đường đến đây, chúng tôi thấy mấy đồng chí công an áp giải bọn họ đi Tây Bắc rồi. Chúng tôi không thể không đến chúc mừng cậu, tiện thể tiễn cậu lên đường."
Liễu Tinh Hòa vỗ tay cười lớn: "Đúng là chuyện đáng ăn mừng, đây là tin tốt nhất tôi nghe được trong ngày hôm nay. Với kết cục của bọn họ, tôi cũng yên tâm về việc xuống nông thôn rồi. Chờ chút, tôi đi hấp một đĩa sủi cảo để ăn mừng."
Sủi cảo đã làm sẵn, chỉ việc hấp nóng là xong. Trong khi anh em nhà họ Trương sắp xếp thức ăn, sủi cảo bên chỗ Liễu Tinh Hòa cũng hoàn tất. Ba người ngồi xuống vừa ăn vừa trò chuyện.
"Có ai ở nhà không?"
Ba người đang ăn uống vui vẻ thì nghe tiếng gõ cửa và tiếng gọi từ bên ngoài.
"Có đây!"
Liễu Tinh Hòa đặt đũa xuống, chạy ra mở cửa.
"Thím Vương? Mau vào đi." Bên ngoài là thím Vương Thúy Hoa – người lúc trước đã giúp cô lên tiếng vạch trần hành vi của cha ruột và mẹ kế.
"Không vào đâu, thím mang đồ tới cho cháu thôi. Chẳng phải hôm nay cháu sẽ xuống nông thôn à? Đây là tương đậu do nhà thím tự làm, xào thịt hay ăn cơm đều ngon cả. Cháu mang theo một hũ đi, nếu thích ăn cứ viết thư cho thím, thím sẽ gửi tiếp."
Thím Vương nhét một hũ tương đậu được đựng trong hộp trái cây lớn vào tay Liễu Tinh Hòa rồi chạy mất.
"Ê, thím ơi..." Liễu Tinh Hòa ôm hũ tương đậu, nhìn bóng người đã chạy xa, chỉ đành cao giọng cảm ơn: "Cảm ơn thím!"
Cô quay vào, cửa còn chưa kịp khép, thím Mai Hoa – người đã từng phát tin qua máy thu âm trước đó, cũng đến. Bà ấy cũng làm y chang thím Vương, nhét vào tay cô một gói mơ sấy khô rồi cũng chạy biến.
Sau đó, giống như có ai bật công tắc, Liễu Tinh Hòa còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, đã có không ít người lần lượt đến tặng quà, mỗi người đều nhanh chóng tới bỏ đồ rồi đi, không chút lưu luyến.
Trong đám người này, có rất nhiều người cô thậm chí còn không quen.
Cảnh tượng này khiến cô nhớ tới đống đồ cúng ở mộ ông ngoại và mẹ Liễu, thật sự tương tự nhau đến kỳ lạ.
Liễu Tinh Hòa đóng cửa luôn, dứt khoát không mở nữa, cô quay lại chỗ ngồi, vẻ mặt nghi ngờ hỏi hai anh em nhà họ Trương: "Hai người nói thử xem, mấy người này đang làm cái gì vậy? Có chuyện gì mà tôi không biết à?"
"Chuyện này ấy hả, tôi đoán là vì căn nhà của nhà họ Thẩm đột nhiên biến mất không dấu vết, lại chẳng nghe thấy tiếng động gì. Bọn họ liền ‘thần thánh hóa’ chuyện này. Tôi nghe người ta đồn rằng trên đầu cậu có quý nhân, rằng ông ngoại và mẹ cậu ở dưới kia làm quan, hễ ai bắt nạt cậu đều chẳng có kết cục tốt, ngược lại, đối xử tốt với cậu sẽ gặp vận may. Mọi người tin sái cổ luôn."
Trương Nhược Nhược đang xách một túi lưới trứng gà và một túi sữa mạch nha đứng ở cửa, vui vẻ vẫy tay về phía Liễu Tinh Hòa từ xa.
Bên cạnh, Trương Hiểu Quân cũng nâng cao chiếc hộp cơm nhôm trong túi lưới: "Đây đều là đồ ăn do chúng tôi tự làm."
"Cảm ơn hai người."
Trong lòng Liễu Tinh Hòa tràn ngập niềm vui, cô mở cửa mời hai người bạn vào nhà ngồi.
"Chúc mừng tôi chuyện gì vậy?"
"Chúc mừng cậu thoát khỏi khổ ải, chúc mừng cậu báo được mối thù, chúc mừng nhà họ Thẩm cuối cùng cũng đã tiêu đời."
Nói đến đây, Trương Nhược Nhược phấn khích đứng phắt dậy, tay múa may:
"Cậu biết không, nhà họ Thẩm đột nhiên biến mất! Chỉ còn lại một cái hố to tướng ngay chỗ đó thôi. Lúc tôi chạy tới xem đã cười đến phát điên luôn, đúng là báo ứng! Người thì bị bắt, nhà thì mất tăm, lại còn bị đưa đến Tây Bắc trồng cây lao động cải tạo suốt tám năm, đúng thật là ông trời có mắt, kẻ xấu ắt gặp ác báo, ha ha!"
Trương Hiểu Quân bổ sung thêm:
"Nghe nói lúc nhà họ Thẩm nghe tin này ở đồn công an xong thì ngất xỉu tại chỗ, tỉnh lại thì sợ hãi run rẩy. Bà Thẩm còn phát điên trong tù. Vừa nãy trên đường đến đây, chúng tôi thấy mấy đồng chí công an áp giải bọn họ đi Tây Bắc rồi. Chúng tôi không thể không đến chúc mừng cậu, tiện thể tiễn cậu lên đường."
Liễu Tinh Hòa vỗ tay cười lớn: "Đúng là chuyện đáng ăn mừng, đây là tin tốt nhất tôi nghe được trong ngày hôm nay. Với kết cục của bọn họ, tôi cũng yên tâm về việc xuống nông thôn rồi. Chờ chút, tôi đi hấp một đĩa sủi cảo để ăn mừng."
Sủi cảo đã làm sẵn, chỉ việc hấp nóng là xong. Trong khi anh em nhà họ Trương sắp xếp thức ăn, sủi cảo bên chỗ Liễu Tinh Hòa cũng hoàn tất. Ba người ngồi xuống vừa ăn vừa trò chuyện.
"Có ai ở nhà không?"
Ba người đang ăn uống vui vẻ thì nghe tiếng gõ cửa và tiếng gọi từ bên ngoài.
"Có đây!"
Liễu Tinh Hòa đặt đũa xuống, chạy ra mở cửa.
"Thím Vương? Mau vào đi." Bên ngoài là thím Vương Thúy Hoa – người lúc trước đã giúp cô lên tiếng vạch trần hành vi của cha ruột và mẹ kế.
"Không vào đâu, thím mang đồ tới cho cháu thôi. Chẳng phải hôm nay cháu sẽ xuống nông thôn à? Đây là tương đậu do nhà thím tự làm, xào thịt hay ăn cơm đều ngon cả. Cháu mang theo một hũ đi, nếu thích ăn cứ viết thư cho thím, thím sẽ gửi tiếp."
Thím Vương nhét một hũ tương đậu được đựng trong hộp trái cây lớn vào tay Liễu Tinh Hòa rồi chạy mất.
"Ê, thím ơi..." Liễu Tinh Hòa ôm hũ tương đậu, nhìn bóng người đã chạy xa, chỉ đành cao giọng cảm ơn: "Cảm ơn thím!"
Cô quay vào, cửa còn chưa kịp khép, thím Mai Hoa – người đã từng phát tin qua máy thu âm trước đó, cũng đến. Bà ấy cũng làm y chang thím Vương, nhét vào tay cô một gói mơ sấy khô rồi cũng chạy biến.
Sau đó, giống như có ai bật công tắc, Liễu Tinh Hòa còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, đã có không ít người lần lượt đến tặng quà, mỗi người đều nhanh chóng tới bỏ đồ rồi đi, không chút lưu luyến.
Trong đám người này, có rất nhiều người cô thậm chí còn không quen.
Cảnh tượng này khiến cô nhớ tới đống đồ cúng ở mộ ông ngoại và mẹ Liễu, thật sự tương tự nhau đến kỳ lạ.
Liễu Tinh Hòa đóng cửa luôn, dứt khoát không mở nữa, cô quay lại chỗ ngồi, vẻ mặt nghi ngờ hỏi hai anh em nhà họ Trương: "Hai người nói thử xem, mấy người này đang làm cái gì vậy? Có chuyện gì mà tôi không biết à?"
"Chuyện này ấy hả, tôi đoán là vì căn nhà của nhà họ Thẩm đột nhiên biến mất không dấu vết, lại chẳng nghe thấy tiếng động gì. Bọn họ liền ‘thần thánh hóa’ chuyện này. Tôi nghe người ta đồn rằng trên đầu cậu có quý nhân, rằng ông ngoại và mẹ cậu ở dưới kia làm quan, hễ ai bắt nạt cậu đều chẳng có kết cục tốt, ngược lại, đối xử tốt với cậu sẽ gặp vận may. Mọi người tin sái cổ luôn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.