Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ

Chương 45:

Thiển Hạ Miêu

15/12/2024

Trương Nhược Nhược lắc đầu bất lực.

"Có lẽ vì thế nên bọn họ đổ xô đến tặng đồ cho cậu. Đã mang tới thì cậu cứ nhận, coi như tư trang xuống nông thôn."

"Bên ngoài, chuyện nhà họ Thẩm biến mất được thổi phồng rất lố, truyền thành nhiều phiên bản. Và phiên bản được truyền rộng rãi nhất chính là như em gái tôi nói. Vì chẳng ai biết rốt cuộc căn nhà đó biến mất bằng cách nào. Dù đồn công an có thông báo là nhà nguy hiểm sập xuống, cũng chẳng ai tin."

"Bản thân tôi cũng không tin cho lắm. Nói thật, không có dấu vết đổ sập nào, căn nhà như bị nhổ tận gốc. Cho nên tôi cũng quy về một chữ ‘báo ứng’ cho nhà họ Thẩm."

"Thì ra là vậy, bảo sao mọi người đua nhau mang đồ đến."

Trong lòng Liễu Tinh Hòa muốn cười thật to. Thật không ngờ việc cô mang theo căn nhà đó đi lại gây ra nhiều hiệu ứng dây chuyền đến thế. Đúng là buồn cười, con người dù ở thời đại nào cũng giàu trí tưởng tượng, thời đại cũng không kìm hãm nổi khả năng "bổ não" của bọn họ.

Nhưng nghĩ kỹ, cũng tốt, danh tiếng "có người chống lưng" này sẽ khiến chẳng ai dám đến gây phiền phức cho cô, ngôi nhà cũng an toàn hơn, coi như được "bảo kê" hai lần.

Còn giúp ông ngoại và mẹ Liễu nhận thêm hương khói nữa.

Quá tốt chứ còn gì!

Trương Nhược Nhược nhìn đồng hồ rồi hỏi: "Tinh Hòa, vé xe của cậu khởi hành lúc mấy giờ? Ăn xong, bọn tôi tiễn cậu ra bến xe."

"1 giờ 50 phút, vẫn còn chút thời gian, nào, chúng ta tiếp tục ăn đi."

"Ăn thôi."

Giờ đây, khúc mắc trong lòng đã được giải quyết, cũng biết được kết cục của nhà họ Thẩm, tâm trạng Liễu Tinh Hòa vô cùng thoải mái, cô bắt đầu ăn uống rất ngon miệng.

Ăn trưa xong, cô giao chìa khóa nhà cho sở trưởng Trương vừa đến, rồi cũng đến lúc phải đi.

Trương Nhược Nhược và Trương Hiểu Quân giúp cô xách hành lý, còn phụ mang đống thực phẩm chất đầy trước cửa nhà, tiễn cô đến tận bến xe.



Lúc chia tay, Liễu Tinh Hòa lấy một trong hai cuốn "tùng thư Số Lý Hóa" mà cô nhặt được sáng nay ở trạm phế liệu tặng cho Trương Nhược Nhược.

"Nhược Nhược, tặng cậu cuốn sách này. Kiếm tiền đi làm cũng đừng quên đọc sách, luyện đề để thư giãn đầu óc."

"Được, nghe lời cậu." Trương Nhược Nhược vui vẻ nhận sách: "Thượng lộ bình an, Tinh Hòa. Xuống nông thôn nếu cần thứ gì, nhớ viết thư cho tôi, tôi gửi cho."

Trương Hiểu Quân thì dặn dò: "Lúc đi đường chú ý an toàn, đến nơi nhớ viết thư về báo bình an."

Liễu Tinh Hòa vẫy tay: "Được, về đi, tôi phải vào bến chờ, phải tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ cho thoải mái."

"Tạm biệt."

Chờ hai anh em nhà họ Trương rời khỏi sảnh chờ của bến xe, Liễu Tinh Hòa liền đi tìm chủ nhiệm Chu và con gái ông ấy, ba người cùng nhau vào trạm, lên chiếc xe khách đi về huyện Nhạc, thành phố Dương, tỉnh Xuyên.

Chuyến hành trình xuống nông thôn của cô chính thức bắt đầu.

Đội Mạc Ngư trực thuộc công xã Thanh Vĩnh của thành phố này, đi xe khách qua đó chưa mất nửa ngày là tới, không phải chạy đường dài nên cũng bớt phiền phức. Điều này cũng coi như một chuyện an tâm.

Lúc Liễu Tinh Hòa lên xe, trong xe còn chưa có mấy người. Cô vừa nói chuyện với Chu Hiểu Mai chưa được bao lâu thì xe đã ngồi kín chỗ, xe khách cũng chầm chậm khởi động, rời bến.

Xe vừa chạy, Liễu Tinh Hòa liền thấy buồn ngủ. Cô nói với Chu Hiểu Mai một tiếng rồi xoa tay, nhắm mắt ngủ. Xe chao nghiêng trên quốc lộ chẳng khác gì một chiếc nôi, người ta dễ dàng chìm vào giấc ngủ, huống chi bên trong lại yên tĩnh. Chỉ vài phút là cô đã thiếp đi.

Đến khi cô mở mắt lần nữa đã qua bốn tiếng rưỡi, xe vừa khéo tiến vào trạm dừng.

Nhân viên soát vé trên xe lớn tiếng gọi: "Đến huyện Nhạc rồi, ai đang ngủ mau tỉnh, người ngồi bên cạnh nhớ gọi giúp. Mau lấy đồ xuống xe!"

Liễu Tinh Hòa đánh thức Chu Hiểu Mai bên cạnh, chờ đến khi xe dừng hẳn, cô đứng dậy xách hành lý, theo dòng người xuống xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về 70: Đại Tiểu Thư Mang Không Gian Lật Ngược Thế Cờ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook