Ỷ Thiên Đồ Long Ký: Chỉ Nhược Thanh Thư
Chương 18: Đinh Mẫn Quân chịu tiếng xấu
Lộ Tuyết Sương
14/03/2016
Dương Bất Hối được
nàng cha đưa đi, Mạc Thanh Cốc cũng không nói gì thêm, dù sao Dương Tiêu cũng là cha ruột của nàng, bọn họ là người ngoài không tiện can thiệp.
Tuy nói Dương Tiêu là người trong ma giáo, nhưng cũng sẽ không phần bạc
đãi con gái ruột chính mình.
Bối Cẩm Nghi thấy Dương Bất Hối đã có chỗ dựa, nàng liền giãy dụa bảo phải về Nga Mi phái, cũng không ngại trên người còn có vết thương đang chảy máu.
“Bối tỷ tỷ, trên người ngươi còn có thương tích, dù như thế nào cũng phải dưỡng thương cho tốt đã.” Lại nói lấy tính cách Diệt Tuyệt sư thái kia, Bối Cẩm Nghi trở về Nga Mi phái chỉ sợ sẽ lại bị thương.
“Sư phụ tỷ còn giết mẹ của Bất Hối muội muội, nếu như Đinh Mẫn Quân nói đúng, vậy tỷ trở về chẳng phải là chịu chết sao?” Nghĩ nghĩ, Chu Hiểu quyết định ỷ vào tuổi còn nhỏ bắt chước ‘đồng ngôn Vô Kỵ’ (TĐ: lời này khi Vô Kỵ gặp Đinh Mẫn Quân trong nguyên tác đã nói) mở miệng nói thẳng.
Cái gì một ngày là thầy cả đời là cha, đối với Chu Hiểu vốn không theo nguyên tắc thông thường, nếu sư phụ giết mình, vậy thì căn bản không cần tôn kính sư phụ nữa. Phản bội sư môn có gì mà không được, chỉ cần bản thân mình còn sống mới là quan trọng nhất. Chết rồi cái gì cũng không có, cho dù có thể có người thương tâm tưởng niệm, nhiều lắm cũng chỉ một, hai năm. Nàng chính muốn là thực tâm đối với nàng tốt, chứ giống Kỷ Hiểu Phù sau khi chết mới được Dương Tiêu cả đời hoài niệm, nàng không cần.
“Người chung quy vẫn là sư phụ ta……” Thở dài một tiếng, Bối Cẩm Nghi đa tạ Mạc Thanh Cốc liền giãy dụa rời đi.
“Chúng ta dự tính đi núi Nga Mi hái thuốc, hiện tại sắc trời đã tối muộn. Ngày mai ra hẳn đi đi.” Mạc Thanh Cốc lên tiếng , khiến Chu Hiểu không khỏi nhìn lén hắn vài lần.
Thực ra, Chu Hiểu có ý là cứ để Bối Cẩm Nghi trở về phái Nga Mi, nhưng trước hết phải dưỡng thương tốt cái đã. Nếu Diệt Tuyệt sư thái muốn giết đệ tử diệt khẩu nàng còn có thể trốn thoát. Chính là không ngờ thất sư ca thế nhưng lại chủ động gánh việc này…… Lúc bọn họ đi ra ngoài dạo phố chắc đã phát sinh chuyện gì rồi?
Chu Hiểu tuy rằng sắm vai tiểu hài tử, nhưng tâm lý cùng chỉ số thông minh của nàng thì không phải. Làm bộ đứng dưới trời xanh rực rỡ, nàng không phải không cảm giác được thất sư ca đang suy tính chuyện của Dương Bất Hối.
Tuy là người chính trực nhưng cũng không quá cố chấp, ngược lại có khả năng khéo đưa đẩy không không dễ phát hiện. Chu Hiểu cảm nhận được thất sư ca đang băn khoăn, cho nên nàng mới ngạc nhiên khi hiện tại lại đi cùng Bối Cẩm Nghi đang bị thương trở lại phái Nga Mi.
Chu Hiểu thừa nhận mình vẫn là không thể lý giải nổi nghĩa khí của cổ nhân.
Cũng có thể là có phái Võ Đang giúp đỡ, Diệt Tuyệt sư thái sẽ bận tâm thể diện mà không gây khó xử với Bối Cẩm Nghi đi. Chu Hiểu rối rắm vài giây chung liền không lại phế đầu óc tưởng chuyện này, dù sao nàng vẫn còn nhỏ ngôn vi, hết thảy đều nghe theo thất sư ca làm chủ, phải đi theo hắn.
Đi rồi mấy ngày trời, rốt cục đã đến núi Nga Mi, cũng được gặp cái vị Diệt Tuyệt sư thái trong truyền thuyết kia.
Khiến cho Chu Hiểu ngoài dự đoán là Diệt Tuyệt sư thái căn bản không phải là bộ dáng mà nàng trong tưởng tượng.
Nga đản mặt, mũi thẳng, hai mắt sắc bén, hữu thần, nhìn thế nào cũng là mỹ nhân xinh đẹp. Chỉ là ánh mắt kia quá mức sắc bén, khiến cho Chu Hiểu lần đầu tiên gặp mặt Diệt Tuyệt đã có ấn tượng rất lớn.
“Hiểu Phù quả thật là do ta giết chết.” Diệt Tuyệt sư thái cũng không phủ nhận chuyện chính mình giết Kỷ Hiểu Phù.
“Nghịch đồ cấu kết ma giáo, chết cũng không hối cải, hơn kia còn vì tên ma giáo Dương Tiêu ác nhân mà phản sư xuất môn, chết không luyến tiếc.”
“Đuổi giết Cẩm Nghi cùng nghiệt chủng kia không là do ta hạ lện. Tĩnh Huyền, kêu Mẫn Quân lại đây.”
Chu Hiểu tràn ngập nghi hoặc, mắt trợn trừng, mắt không nháy xem tình thế nghịch chuyển lớn.
Mắt thấy Đinh Mẫn Quân tái mặt đi tới, quỳ gối trước mặt Diệt Tuyệt sư thái, Chu Hiểu mắt không khỏi trợn to vài phần.
“Sư, sư phụ, đồ nhi biết sai rồi. Là ta giả truyền mệnh lệnh sư phụ, đuổi giết tiểu tiện chủng kia. Ta không thể để nàng sống trên đời này, trở thành nổi sỉ nhục phái Nga Mi chúng ta, để cho nhân sĩ giang hồ tùy ý chê cười.”
“Vô liêm sỉ!” Diệt Tuyệt sư thái nổi giận, trước khi Mạc Thanh Cốc bọn họ lên tiếng ngăn cản, đã một chưởng chụp trên vai Đinh Mẫn Quân, đem nàng đánh cho bay ra vài thước, quay cuồng trên mặt đất, nhịn không được phu ra một ngụm máu tươi, thương càng thêm nặng, chỉ thiếu một chút nữa là đã chết ngất.
“Tự mình đi lĩnh phạt đến Tĩnh Tư Nhai úp mặt vào tường sám hối, không có sự chấp thuận của ta, không được phép ra khỏi đó.”
Đinh Mẫn Quân không dám nữa hướng Diệt Tuyệt sư thái cầu xin tha thứ, thân thể run rẩy my lần muốn té ngã, chỉ có thể dựa vào đệ tử Nga Mi bên cạnh dìu nhanh chóng lui ra.
“Cẩm Nghi, trên người thương tích như thế nào ?” Diệt Tuyệt sư thái đối Đinh Mẫn Quân tuy ngoan độc, nhưng cũng thật tình quan tâm Nghi thương thế trên người Bối Cẩm. Tự mình thay Bối Cẩm Nghi bắt mạch xong, nàng xuất ra độc môn bí dược đút cho Bối Cẩm Nghi, Chu Hiểu bên cạnh xem diễn cảm thấy như thế cũng đủ rồi.
Đứng bên cạnh nhìn xem, đối với việc Diệt Tuyệt đút dược cho Bối Cẩm Nghi. Vì phái Nga Mi là do Quách Tương khai sáng, Quách Tương lại là ngoại tôn nữ (cháu ngoại) Đông Tà Hoàng Dược Sư, chỉ sợ phái Nga Mi có không ít bí dược chân truyền.
“Sư phụ……” Bối Cẩm Nghi suy yếu ngửa đầu, trong đôi mắt ướt át toàn là vẻ động dung thuỷ quang (ý chỉ vẻ khóc lóc xinh đẹp động lòng người). Một nửa là sư phụ đút nàng dược, một nửa khác là biết được chân tướng tốt đẹp. Sư phụ thường ngày mặc dù đối đãi với các nàng rất nghiêm khắc, cũng là tin ngưỡng đối với sư phụ cả đời của nàng. Đinh Mẫn Quân nói sư phụ muốn giết nàng, nàng không tin, quả nhiên không phải sư phụ hạ mệnh lệnh, không phải.
Nhìn thấy người khác thầy trò tình thâm, Mạc Thanh Cốc cũng lên tiếng cáo từ.
Diệt Tuyệt sư thái cảm tạ Mạc Thanh Cốc tương trợ với Bối Cẩm Nghi, liền cho đệ tử dẫn đường bọn họ đi đến khu vực cấm hái thuốc..
“Chỉ như vậy thôi?” Quả thực chính là tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, tất nhiên không giải quyết được gì …… Chu Hiểu ngửa đầu nhìn Tống Thanh Thư, ánh mắt giao nhau chỉ có bọn họ mới biết rõ bí mật nhỏ kia.
“Hái dược rồi trở về.” Tống Thanh Thư bên cạnh cách Chu Hiểu một bước, không nhanh không chậm đi theo bước chân nàng.
“Hiểu Hiểu,” Mạc Thanh Cốc lúc này gọi tên Chu Hiểu.
“Thất sư ca, đi hái thuốc nhanh thôi, chúng ta đi nhanh đem về cho tam sư ca!” Chu Hiểu sôi nổi chạy lên phía trước dẫn đường cùng với hai đệ tử Nga Mi. Quăng lại Mạc Thanh Cốc phía sau lưng, không muốn nghe hắn nói.
“Thất sư thúc,” Tống Thanh Thư bước chân ngừng bên cạnh Mạc Thanh Cốc.
“Hiểu Hiểu thiên tính vui vẻ, như vậy là tốt rồi.” Nói xong liền bước qua người.
“……” Này, cháu nhỏ này thật sự là càng ngày càng lợi hại. Mạc Thanh Cốc không thể nói gì, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Tống Thanh Thư.
Tính cách Hiểu Hiểu, hơn phân nửa là do đệ tử trên núi Võ Đang yêu quý mà thành. Từ trầm mặc nói cho đến như bây giờ vui vẻ, thoải mái, biến hóa lớn như vậy bọn họ đều thấy được. Qua sự kiện Dương Bất Hối có thể thấy được tính tình bên trong nàng thiện lương, sẽ không bởi vì lập trường bất đồng mà thay đổi, chỉ là tính tình như vậy ở phái Nga Mi chỉ sợ sẽ làm bọn họ lo lắng. Đây đại khái là tâm lý tộc trưởng tự có vấn đề?
Nhưng Mạc Thanh Cốc cũng lo lắng việc Chu Hiểu cùng Dương Bất Hối thân thiết quá, tiểu hài tử không phân biệt được trái phải rõ ràng, vượt qua giới hạn sẽ mang lại cho nàng một ít phiền toái không cần thiết .
Không thể không nói Mạc Thanh Cốc lo lắng đúng, chỉ tiếc là Chu Hiểu đã không phải tiểu hài tử, trong thế giới của nàng căn bản không quan tâm đến cái gì ma giáo hay không ma giáo, cho dù là danh môn chính phái cũng sẽ có đồ đệ gian tà. Chịu ảnh hưởng sâu sắc từ phim truyền hình võ hiệp, kỳ thật Chu Hiểu đối danh môn chính phái có nhiều thành kiến hơn. Cho nên thế nào muốn sửa chữa nàng là đã muộn rồi.
Tiểu bằng hữu Chu Hiểu vì trốn Mạc Thanh Cốc, làm bộ nhiệt tình đi theo hai nữ đệ tử Nga Mi phía trước.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, phục chu chương có hình dạng như thế nào vậy?” Lợi dụng khuôn mặt nhỏ nhắn cười ngọt ngào, Chu Hiểu dùng lợi thế trời sinh làm ưu thế.
“Đừng nôn nóng, Phục chu chương hàn tính quá lớn, chờ đến khi mặt trời lên cao nhất ngắt lấy xuống ngươi sẽ biết.” Nữ đệ tử hơi gầy che miệng cười.
“Dạ vâng.” Chu Hiểu ngoan ngoãn đứng bên cạnh xem người khác lên vách núi đen hái thuốc.
Cái gọi là người khác cũng không phải người khác, đó là thất sư ca cùng Tống Thanh Thư. Dựa vào độc môn khinh công phái Võ Đang, bọn họ không có làm phiền hai vị đệ tử Nga Mi, mà nhẹ nhàng nhảy lên vách núi đen hái, Chu Hiểu căn bản nhìn không ra nơi nào có phục chu chương.
“A, ra phục chu chương dài như vậy a.” Nhìn thấy Tống Thanh Thư đem phục chu chương đưa cho nàng xem, Chu Hiểu thấy Phục chu chương là một loại cây cỏ nàng chưa thấy qua, liền nổi lên lòng hiếu kỳ an tĩnh chờ đợi.
Bởi vì phục chu chương giữa trưa mới nở hoa, bọn họ chỉ có thể tạm thời lưu lại trên núi Nga Mi mỗi ngày thu thập cho đến khi cũng đủ số lượng.
Chu Hiểu không có chuyện gì làm, nàng liền cùng các tỷ tỷ phái Nga Mi đi chơi, mà các nàng cũng thích cùng Chu Hiểu nói chuyện. Đương nhiên Mạc Thanh Cốc cũng vui vẻ nhìn Chu Hiểu cùng các nữ đệ tử đi cùng nhau, cho nên hắn cũng không có quản nàng. Lại nói đến Hiểu Hiểu tuổi còn nhỏ, cho dù là một thân nam trang cũng sẽ không khiến cho người ta nghĩ nhiều, chỉ là hắn không nghĩ tới nhất thời sơ sẩy mà ra chuyện .
“Bối tỷ,”
Đi chơi về, Chu Hiểu vẫn nhớ được thương thế của Bối Cẩm Nghi, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ đến thăm Bối Cẩm Nghi, thuận tiện tìm hiểu xem bí dược Hoàng Lão Tà truyền xuống có lợi hại như vậy không.
Bị Tống Thanh Thư áp bức, Chu Hiểu tuy rằng võ công không là gì cả, khinh công nàng tốt lắm, cơ hồ đi không có thanh âm, kích động đẩy cửa phòng Bối Cẩm Nghi, Chu Hiểu không khỏi sượng ở cửa .
“Tỷ……”
Nhìn thấy Bối Cẩm Nghi cởi sạch quần áo đi tắm bồn, óc Chu Hiểu oanh ầm ầm vang lên không ngừng.
Tác giả có chuyện muốn nói: Hiểu Hiểu đồng học…… Ngươi đại khái còn chưa có ý thức được đó là đóa hoa đầu tiên Thanh Thư ca đưa cho ngươi đi?
Bối Cẩm Nghi thấy Dương Bất Hối đã có chỗ dựa, nàng liền giãy dụa bảo phải về Nga Mi phái, cũng không ngại trên người còn có vết thương đang chảy máu.
“Bối tỷ tỷ, trên người ngươi còn có thương tích, dù như thế nào cũng phải dưỡng thương cho tốt đã.” Lại nói lấy tính cách Diệt Tuyệt sư thái kia, Bối Cẩm Nghi trở về Nga Mi phái chỉ sợ sẽ lại bị thương.
“Sư phụ tỷ còn giết mẹ của Bất Hối muội muội, nếu như Đinh Mẫn Quân nói đúng, vậy tỷ trở về chẳng phải là chịu chết sao?” Nghĩ nghĩ, Chu Hiểu quyết định ỷ vào tuổi còn nhỏ bắt chước ‘đồng ngôn Vô Kỵ’ (TĐ: lời này khi Vô Kỵ gặp Đinh Mẫn Quân trong nguyên tác đã nói) mở miệng nói thẳng.
Cái gì một ngày là thầy cả đời là cha, đối với Chu Hiểu vốn không theo nguyên tắc thông thường, nếu sư phụ giết mình, vậy thì căn bản không cần tôn kính sư phụ nữa. Phản bội sư môn có gì mà không được, chỉ cần bản thân mình còn sống mới là quan trọng nhất. Chết rồi cái gì cũng không có, cho dù có thể có người thương tâm tưởng niệm, nhiều lắm cũng chỉ một, hai năm. Nàng chính muốn là thực tâm đối với nàng tốt, chứ giống Kỷ Hiểu Phù sau khi chết mới được Dương Tiêu cả đời hoài niệm, nàng không cần.
“Người chung quy vẫn là sư phụ ta……” Thở dài một tiếng, Bối Cẩm Nghi đa tạ Mạc Thanh Cốc liền giãy dụa rời đi.
“Chúng ta dự tính đi núi Nga Mi hái thuốc, hiện tại sắc trời đã tối muộn. Ngày mai ra hẳn đi đi.” Mạc Thanh Cốc lên tiếng , khiến Chu Hiểu không khỏi nhìn lén hắn vài lần.
Thực ra, Chu Hiểu có ý là cứ để Bối Cẩm Nghi trở về phái Nga Mi, nhưng trước hết phải dưỡng thương tốt cái đã. Nếu Diệt Tuyệt sư thái muốn giết đệ tử diệt khẩu nàng còn có thể trốn thoát. Chính là không ngờ thất sư ca thế nhưng lại chủ động gánh việc này…… Lúc bọn họ đi ra ngoài dạo phố chắc đã phát sinh chuyện gì rồi?
Chu Hiểu tuy rằng sắm vai tiểu hài tử, nhưng tâm lý cùng chỉ số thông minh của nàng thì không phải. Làm bộ đứng dưới trời xanh rực rỡ, nàng không phải không cảm giác được thất sư ca đang suy tính chuyện của Dương Bất Hối.
Tuy là người chính trực nhưng cũng không quá cố chấp, ngược lại có khả năng khéo đưa đẩy không không dễ phát hiện. Chu Hiểu cảm nhận được thất sư ca đang băn khoăn, cho nên nàng mới ngạc nhiên khi hiện tại lại đi cùng Bối Cẩm Nghi đang bị thương trở lại phái Nga Mi.
Chu Hiểu thừa nhận mình vẫn là không thể lý giải nổi nghĩa khí của cổ nhân.
Cũng có thể là có phái Võ Đang giúp đỡ, Diệt Tuyệt sư thái sẽ bận tâm thể diện mà không gây khó xử với Bối Cẩm Nghi đi. Chu Hiểu rối rắm vài giây chung liền không lại phế đầu óc tưởng chuyện này, dù sao nàng vẫn còn nhỏ ngôn vi, hết thảy đều nghe theo thất sư ca làm chủ, phải đi theo hắn.
Đi rồi mấy ngày trời, rốt cục đã đến núi Nga Mi, cũng được gặp cái vị Diệt Tuyệt sư thái trong truyền thuyết kia.
Khiến cho Chu Hiểu ngoài dự đoán là Diệt Tuyệt sư thái căn bản không phải là bộ dáng mà nàng trong tưởng tượng.
Nga đản mặt, mũi thẳng, hai mắt sắc bén, hữu thần, nhìn thế nào cũng là mỹ nhân xinh đẹp. Chỉ là ánh mắt kia quá mức sắc bén, khiến cho Chu Hiểu lần đầu tiên gặp mặt Diệt Tuyệt đã có ấn tượng rất lớn.
“Hiểu Phù quả thật là do ta giết chết.” Diệt Tuyệt sư thái cũng không phủ nhận chuyện chính mình giết Kỷ Hiểu Phù.
“Nghịch đồ cấu kết ma giáo, chết cũng không hối cải, hơn kia còn vì tên ma giáo Dương Tiêu ác nhân mà phản sư xuất môn, chết không luyến tiếc.”
“Đuổi giết Cẩm Nghi cùng nghiệt chủng kia không là do ta hạ lện. Tĩnh Huyền, kêu Mẫn Quân lại đây.”
Chu Hiểu tràn ngập nghi hoặc, mắt trợn trừng, mắt không nháy xem tình thế nghịch chuyển lớn.
Mắt thấy Đinh Mẫn Quân tái mặt đi tới, quỳ gối trước mặt Diệt Tuyệt sư thái, Chu Hiểu mắt không khỏi trợn to vài phần.
“Sư, sư phụ, đồ nhi biết sai rồi. Là ta giả truyền mệnh lệnh sư phụ, đuổi giết tiểu tiện chủng kia. Ta không thể để nàng sống trên đời này, trở thành nổi sỉ nhục phái Nga Mi chúng ta, để cho nhân sĩ giang hồ tùy ý chê cười.”
“Vô liêm sỉ!” Diệt Tuyệt sư thái nổi giận, trước khi Mạc Thanh Cốc bọn họ lên tiếng ngăn cản, đã một chưởng chụp trên vai Đinh Mẫn Quân, đem nàng đánh cho bay ra vài thước, quay cuồng trên mặt đất, nhịn không được phu ra một ngụm máu tươi, thương càng thêm nặng, chỉ thiếu một chút nữa là đã chết ngất.
“Tự mình đi lĩnh phạt đến Tĩnh Tư Nhai úp mặt vào tường sám hối, không có sự chấp thuận của ta, không được phép ra khỏi đó.”
Đinh Mẫn Quân không dám nữa hướng Diệt Tuyệt sư thái cầu xin tha thứ, thân thể run rẩy my lần muốn té ngã, chỉ có thể dựa vào đệ tử Nga Mi bên cạnh dìu nhanh chóng lui ra.
“Cẩm Nghi, trên người thương tích như thế nào ?” Diệt Tuyệt sư thái đối Đinh Mẫn Quân tuy ngoan độc, nhưng cũng thật tình quan tâm Nghi thương thế trên người Bối Cẩm. Tự mình thay Bối Cẩm Nghi bắt mạch xong, nàng xuất ra độc môn bí dược đút cho Bối Cẩm Nghi, Chu Hiểu bên cạnh xem diễn cảm thấy như thế cũng đủ rồi.
Đứng bên cạnh nhìn xem, đối với việc Diệt Tuyệt đút dược cho Bối Cẩm Nghi. Vì phái Nga Mi là do Quách Tương khai sáng, Quách Tương lại là ngoại tôn nữ (cháu ngoại) Đông Tà Hoàng Dược Sư, chỉ sợ phái Nga Mi có không ít bí dược chân truyền.
“Sư phụ……” Bối Cẩm Nghi suy yếu ngửa đầu, trong đôi mắt ướt át toàn là vẻ động dung thuỷ quang (ý chỉ vẻ khóc lóc xinh đẹp động lòng người). Một nửa là sư phụ đút nàng dược, một nửa khác là biết được chân tướng tốt đẹp. Sư phụ thường ngày mặc dù đối đãi với các nàng rất nghiêm khắc, cũng là tin ngưỡng đối với sư phụ cả đời của nàng. Đinh Mẫn Quân nói sư phụ muốn giết nàng, nàng không tin, quả nhiên không phải sư phụ hạ mệnh lệnh, không phải.
Nhìn thấy người khác thầy trò tình thâm, Mạc Thanh Cốc cũng lên tiếng cáo từ.
Diệt Tuyệt sư thái cảm tạ Mạc Thanh Cốc tương trợ với Bối Cẩm Nghi, liền cho đệ tử dẫn đường bọn họ đi đến khu vực cấm hái thuốc..
“Chỉ như vậy thôi?” Quả thực chính là tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, tất nhiên không giải quyết được gì …… Chu Hiểu ngửa đầu nhìn Tống Thanh Thư, ánh mắt giao nhau chỉ có bọn họ mới biết rõ bí mật nhỏ kia.
“Hái dược rồi trở về.” Tống Thanh Thư bên cạnh cách Chu Hiểu một bước, không nhanh không chậm đi theo bước chân nàng.
“Hiểu Hiểu,” Mạc Thanh Cốc lúc này gọi tên Chu Hiểu.
“Thất sư ca, đi hái thuốc nhanh thôi, chúng ta đi nhanh đem về cho tam sư ca!” Chu Hiểu sôi nổi chạy lên phía trước dẫn đường cùng với hai đệ tử Nga Mi. Quăng lại Mạc Thanh Cốc phía sau lưng, không muốn nghe hắn nói.
“Thất sư thúc,” Tống Thanh Thư bước chân ngừng bên cạnh Mạc Thanh Cốc.
“Hiểu Hiểu thiên tính vui vẻ, như vậy là tốt rồi.” Nói xong liền bước qua người.
“……” Này, cháu nhỏ này thật sự là càng ngày càng lợi hại. Mạc Thanh Cốc không thể nói gì, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Tống Thanh Thư.
Tính cách Hiểu Hiểu, hơn phân nửa là do đệ tử trên núi Võ Đang yêu quý mà thành. Từ trầm mặc nói cho đến như bây giờ vui vẻ, thoải mái, biến hóa lớn như vậy bọn họ đều thấy được. Qua sự kiện Dương Bất Hối có thể thấy được tính tình bên trong nàng thiện lương, sẽ không bởi vì lập trường bất đồng mà thay đổi, chỉ là tính tình như vậy ở phái Nga Mi chỉ sợ sẽ làm bọn họ lo lắng. Đây đại khái là tâm lý tộc trưởng tự có vấn đề?
Nhưng Mạc Thanh Cốc cũng lo lắng việc Chu Hiểu cùng Dương Bất Hối thân thiết quá, tiểu hài tử không phân biệt được trái phải rõ ràng, vượt qua giới hạn sẽ mang lại cho nàng một ít phiền toái không cần thiết .
Không thể không nói Mạc Thanh Cốc lo lắng đúng, chỉ tiếc là Chu Hiểu đã không phải tiểu hài tử, trong thế giới của nàng căn bản không quan tâm đến cái gì ma giáo hay không ma giáo, cho dù là danh môn chính phái cũng sẽ có đồ đệ gian tà. Chịu ảnh hưởng sâu sắc từ phim truyền hình võ hiệp, kỳ thật Chu Hiểu đối danh môn chính phái có nhiều thành kiến hơn. Cho nên thế nào muốn sửa chữa nàng là đã muộn rồi.
Tiểu bằng hữu Chu Hiểu vì trốn Mạc Thanh Cốc, làm bộ nhiệt tình đi theo hai nữ đệ tử Nga Mi phía trước.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, phục chu chương có hình dạng như thế nào vậy?” Lợi dụng khuôn mặt nhỏ nhắn cười ngọt ngào, Chu Hiểu dùng lợi thế trời sinh làm ưu thế.
“Đừng nôn nóng, Phục chu chương hàn tính quá lớn, chờ đến khi mặt trời lên cao nhất ngắt lấy xuống ngươi sẽ biết.” Nữ đệ tử hơi gầy che miệng cười.
“Dạ vâng.” Chu Hiểu ngoan ngoãn đứng bên cạnh xem người khác lên vách núi đen hái thuốc.
Cái gọi là người khác cũng không phải người khác, đó là thất sư ca cùng Tống Thanh Thư. Dựa vào độc môn khinh công phái Võ Đang, bọn họ không có làm phiền hai vị đệ tử Nga Mi, mà nhẹ nhàng nhảy lên vách núi đen hái, Chu Hiểu căn bản nhìn không ra nơi nào có phục chu chương.
“A, ra phục chu chương dài như vậy a.” Nhìn thấy Tống Thanh Thư đem phục chu chương đưa cho nàng xem, Chu Hiểu thấy Phục chu chương là một loại cây cỏ nàng chưa thấy qua, liền nổi lên lòng hiếu kỳ an tĩnh chờ đợi.
Bởi vì phục chu chương giữa trưa mới nở hoa, bọn họ chỉ có thể tạm thời lưu lại trên núi Nga Mi mỗi ngày thu thập cho đến khi cũng đủ số lượng.
Chu Hiểu không có chuyện gì làm, nàng liền cùng các tỷ tỷ phái Nga Mi đi chơi, mà các nàng cũng thích cùng Chu Hiểu nói chuyện. Đương nhiên Mạc Thanh Cốc cũng vui vẻ nhìn Chu Hiểu cùng các nữ đệ tử đi cùng nhau, cho nên hắn cũng không có quản nàng. Lại nói đến Hiểu Hiểu tuổi còn nhỏ, cho dù là một thân nam trang cũng sẽ không khiến cho người ta nghĩ nhiều, chỉ là hắn không nghĩ tới nhất thời sơ sẩy mà ra chuyện .
“Bối tỷ,”
Đi chơi về, Chu Hiểu vẫn nhớ được thương thế của Bối Cẩm Nghi, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ đến thăm Bối Cẩm Nghi, thuận tiện tìm hiểu xem bí dược Hoàng Lão Tà truyền xuống có lợi hại như vậy không.
Bị Tống Thanh Thư áp bức, Chu Hiểu tuy rằng võ công không là gì cả, khinh công nàng tốt lắm, cơ hồ đi không có thanh âm, kích động đẩy cửa phòng Bối Cẩm Nghi, Chu Hiểu không khỏi sượng ở cửa .
“Tỷ……”
Nhìn thấy Bối Cẩm Nghi cởi sạch quần áo đi tắm bồn, óc Chu Hiểu oanh ầm ầm vang lên không ngừng.
Tác giả có chuyện muốn nói: Hiểu Hiểu đồng học…… Ngươi đại khái còn chưa có ý thức được đó là đóa hoa đầu tiên Thanh Thư ca đưa cho ngươi đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.