Chương 10: Đạp Một Phát Xuống Giường
Mộc Tiên Sâm
25/02/2021
Bạch Chấn Đông nhìn cám dỗ mờ mờ ảo ảo thì hai mắt trợn tròn. Hắn không ngờ lúc này Lâm Nhược Yên lại quyến rũ như vậy, bầu ngực no đủ, xương quai xanh mảnh mái, mấy lọn tóc rối bời, dáng người nóng bỏng, cặp đùi thon dài tuyệt đẹp. Những hình ảnh cám dỗ đó đủ khiến cho hắn thèm nhỏ dãi. Điều khiến cho Bạch Chấn Đông nhìn đặc biệt chăm chú chính là thứ Lâm Nhược Yên mặc lên người....
Nó mơ hồ hiện ra trước mắt Bạch Chấn Đông, đánh một đòn trí mạng vào thị giác của hắn.
Hắn không nhịn được nuốt nước bọt, trong đầu lại bất giác nhớ tới cảnh tượng góc váy bị hất lên khi ở dưới tầng của công ty. Hắn đã ngắm rất nhiều người mẫu ở phòng trưng bày ô tô, hắn cảm giác những người mẫu đó căn bản không thể cùng cấp với Lâm Nhược Yên.
Vừa nghĩ, các hình ảnh chọc người lại không ngừng lần lượt hiện ra trong đầu hắn...
Bạch Chấn Đông không biết mình đã bao lâu không chạm vào phụ nữ, bởi vì trong đầu hắn căn bản không nhớ nổi chuyện xảy ra một tháng trước, nhưng vẫn có thể vận dụng thành thạo rất nhiều bản lĩnh trên người mình. Vài kiến thức phong phú cũng bất giác hiện ra trong đầu.
Vị trí nào đó được rượu kích thích lại càng có phản ứng mạnh. Mắt hắn nhìn chằm chằm không rời nổi cám dỗ trí mạng từ chỗ cúc áo bị bật ra của Lâm Nhược Yên. Ở dưới ánh đèn, nơi đó lộ ra mảng da trắng mịn, càng làm Bạch Chấn Đông kích động hơn.
Sau nhiều lần đấu tranh tư tưởng, Bạch Chấn Đông cuối cùng thua trận, mặt gian tà trong lòng một mực nhắc nhở, không động vào cũng phí, dù sao cũng xem như say rượu mất lý trí.
Mặt chính nghĩa lại nói, anh là chính nhân quân tử, anh không phải là lưu manh!
Cuối cùng Bạch Chấn Đông bị gian ác ép buộc, hai bàn tay thô lỗ ngông cuồng xấu xa quét ngang ngọn núi cao vút, nhiệt độ nóng hỏi kia lập tức làm cho huyết mạch của Bạch Chấn Đông căng lên, thần kinh căng thẳng. Giờ phút này, hắn cũng không biết phải hình dung tâm tình kích động của mình thế nào nữa.
Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Bạch Chấn Đông sợ đến mức tay đang đặt trên hung khí liền run lên. Hắn nhìn theo tiếng động, phát hiện tiếng chuông điện thoại phát ra từ trong túi xách của Lâm Nhược Yên.
Hắn vội vàng rút tay lại, nhìn túi xách LV truyền ra tiếng chuông điện thoại di động kia mà ngực không ngừng phập phồng lên xuống, cảm giác khẩn trương không chịu được như mình là kẻ trộm vậy. Nếu lúc này mà bị Lâm Nhược Yên biết được, mình không bị cắt cũng khó.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên cũng khiến cho Lâm Nhược Yên đang ngủ mê man có chút ý thức, đôi môi mọng của cô lười biếng khẽ mấp máy, hai tay đặt ở trên sô pha cũng động nhẹ. Nhưng chẳng bao lâu, Lâm Nhược Yên lại chìm vào giấc ngủ say.
Nhưng điện thoại trong túi xách vẫn đang đổ chuông. Bạch Chấn Đông tò mò liền mở túi xách của Lâm Nhược Yên ra, móc cái điện thoại Apple màu trắng ra và cúi đầu nhìn. Trên màn hình điện thoại hiện ra tên một người đàn ông là Tôn Kiến Binh. Hắn không biết Tôn Kiến Binh này là ai, càng không biết người đó có quan hệ thế nào với Lâm Nhược Yên.
Hắn vốn không muốn nghe, nhưng nhất thời không cẩn thận lại ấn chấp nhận.
Bên kia điện thoại lập tức truyền đến giọng nói thân thiết của một người đàn ông:
- Nhược Yên, tôi nghe nói cậu đã về nước, sao cậu không gọi điện thoại cho tôi. Cậu đang ở đâu vậy?
Bạch Chấn Đông không biết làm thế nào, đành thử nói vào trong điện thoại:
- Cô ấy uống say rồi.
Đối phương nghe được giọng nói của Bạch Chấn Đông thì lập tức khẩn trương hỏi:
- Anh là ai? Sao điện thoại của Nhược Yên lại ở chỗ anh? Anh bảo Nhược Yên nghe máy đi!
- Anh là ai?
Bạch Chấn Đông hỏi ngược lại, lo lắng nữ thần trong lòng mình đã có bạn trai.
Giọng Tôn Kiến Binh đột nhiên trở nên lớn lối:
- Tôi là ai? Tôi là bạn trai của cô ấy. Tôi cho anh biết, anh đừng có làm loạn! Mau nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu, nếu không tôi sẽ làm cho anh phải hối hận đấy.
Bạch Chấn Đông nghe được hai từ bạn trai liền bực mình. Cho dù hắn còn không biết người đàn ông này có phải là bạn trai của Lâm Nhược Yên thật không, nhưng từ giây phút hắn va phải Lâm Nhược Yên, hắn đã biết cô gái này chỉ có thể là của hắn mà thôi. Có người dám cướp gái với hắn à, quả thật là không muốn sống nữa rồi.
- Vậy anh biết tôi là ai không?
Bạch Chấn Đông hỏi ngược lại đối phương.
- Anh là ai?
Đối phương càng thêm tò mò.
Bạch Chấn Đông gằn rõ từng từ:
- Nghe cho rõ đi, tôi là người đàn ông của cô ấy. Bây giờ cô ấy đang ở trên giường tôi, có muốn tôi quay lại rồi gửi cho anh không hả?
- Cái gì? Người đàn ông của cô ấy à? Thằng nhóc, mày đừng quá kiêu căng. Tao cho mày biết, nếu mày dám động vào cô ấy, tao sẽ giết chết mày!
Người đàn ông ở đầu điện thoại bên kia quát lên đầy vẻ kiêu ngạo hống hách, hận không thể dịch chuyển trực tiếp từ bên kia điện thoại tới.
- Tôi không nghe anh nói nữa, tôi còn chuyện quan trọng phải làm đây.
Bạch Chấn Đông không tiếp tục dây dưa với người đàn ông tên Tôn Kiến Binh này nữa. Hắn liền cúp máy, cũng xóa số của Tôn Kiến Binh, sau đó tắt máy lại thả vào trong túi xách của Lâm Nhược Yên.
Lúc này, Bạch Chấn Đông mới có cảm giác nguy hiểm. Nếu người đàn ông tên Tôn Kiến Binh này thật sự là bạn trai của Lâm Nhược Yên, vậy hắn phải làm sao đây? Nói không chừng hắn còn có thể bị công ty đuổi việc đấy.
Hắn nghĩ một lúc lại cũng lười nghĩ tiếp, nếu chết trứng hướng lên trời, dù sao cũng đã làm, còn sợ cái chim. Chỉ cần đối phương không phải là cha cô, ai cũng mặc kệ.
Cuối cùng, hắn quay đầu nhìn Lâm Nhược Yên đang ngủ say như chết. Cô trên ghế sa lon lại chẳng khác nào bức tranh mỹ nhân ngủ. Chẳng qua hắn cúi đầu ngửi người mình, thấy bốc mùi lạ do Lâm Nhược Yên nôn mửa, hắn vội vàng cởi áo khoác và ném vào máy giặt trong phòng vệ sinh, sau đó khởi động máy giặt quần. Ngày mai hắn còn phải mặc bộ vest này để đi làm đấy! Bằng không còn có thể bị phạt tiền vì không mặc đồng phục mất. Hắn sẽ không làm loại chuyện bỏ sức còn không được cám ơn này.
Hắn ở trong phòng vệ sinh mất hơn nửa giờ, mới cầm áo khoác đã giặt đi ra và phơi ngoài cửa sổ.
Khi trở lại phòng khách, hắn phát hiện ra Lâm Nhược Yên ngủ rất say. Chẳng qua nghĩ trên sô pha rất lạnh, hắn lại bế Lâm Nhược Yên vào trong phòng của mình, cũng đắp chăn cho cô.
Nhìn Lâm Nhược Yên ngủ say, Bạch Chấn Đông không nhịn được lại muốn hôn cô. Chỉ là miệng vừa ghé sát, Lâm Nhược Yên đang ngủ say lại khẽ lật người, xoay mặt về hướng khác.
Bạch Chấn Đông đành phải từ bỏ ý định, xoay người đi vào phòng khách. Nhưng lúc này hắn mới nhớ ra phòng trọ này chỉ có một phòng ngủ một phòng khách. Trong phòng cũng chỉ có một cái giường, sô pha đều là sô pha gỗ. Nếu buổi tối phải ngủ trên cái sô pha này, mình sẽ bị lạnh tới chết mất.
Đây là phòng trọ mà mình vừa thuê không lâu nên không có nhiều chăn đệm. Bởi vì mình cũng không có nhiều tiền dư.
Vì vậy, hắn dự định chia giường với Lâm Nhược Yên. Hắn cũng không muốn chiếm lợi của cô, nhưng bây giờ là cuối thu, đến tối gió thổi qua mặt lại đau như dao cắt vậy.
Nhưng hắn lại lo mình và Lâm Nhược Yên ngủ trên cùng một chiếc giường, cô gái này sẽ hiểu nhầm mình và cô làm gì, quay lại muốn giết mình thì mình có nhảy vào Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội.
Vì vậy, hắn chuẩn bị một biện pháp an toàn. Hắn mở máy tính trong phòng và tải xuống một phần mềm quay video. Sau khi cài đặt xong, hắn xoay màn hình về phía giường của bọn họ, ấn bắt đầu. Phần mềm video lại bắt đầu quay lại không sót một giây một phút nào. Hắn hi vọng cái này có thể giúp hắn rửa sạch tội danh cùng giường cùng gối.
Hắn tắm xong liền thay áo ngủ và chui vào trong chặn với Lâm Nhược Yên.
Hắn vừa ngủ không lâu, đột nhiên cảm giác có một cái chân gác lên trên người mình. Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện cái chân này chính là của Lâm Nhược Yên. Hắn không ngờ cô gái này ngủ lại không thành thật như thế. Chẳng còn cách nào, hắn đành phải lại nhét chân của cô xuống dưới chăn vì lo cô bị lạnh.
Hắn lại ngủ thêm một lúc, Lâm Nhược Yên đã từ phía sau ôm chặt lấy Bạch Chấn Đông, hơi thở của cô thơm như hoa lan, hai quả thịt lớn trước ngực đè chặt vào sau lưng Bạch Chấn Đông. Điều này làm Bạch Chấn Đông cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Đây tính là chuyện gì chứ?
Ở trong lòng hắn thầm nói, em gái à, em mà không buông ra, ông đây lại muốn ra tay đấy.
Lâm Nhược Yên không ôm bao lâu đã lật người, quay lưng về phía Bạch Chấn Đông. Lúc này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Cho dù phía đũng quần vô cùng khó chịu nhưng hắn không muốn lợi dụng lúc người ta khó khăn.
Buổi tối dài đằng đẵng. Bạch Chấn Đông đã vượt qua một buổi tối dài đẵng đẵng trong sự giày vò. Nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng ngủ được. Trong giấc mơ, hắn và Lâm Nhược Yên lại đại chiến mấy trăm hiệp.
Ngày hôm sau, ánh nắng sớm chiếu nghiêng vào căn phòng không tới mười mét vuông của Bạch Chấn Đông. Vào lúc này, đồng hồ báo thức trên bàn cũng đổ chuông.
Lúc Bạch Chấn Đông tỉnh lại liền phát hiện mình không thể động đậy. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy người phụ nữ Lâm Nhược Yên lại ôm chặt lấy mình, hàng lông mi thật dài kia cũng dần mở ra.
Gương mặt điển trai của Bạch Chấn Đông dần dần xuất hiện ở trong tầm mắt của Lâm Nhược Yên. Cô chớp chớp mắt, cảm giác như mình đang nằm mơ.
Bạch Chấn Đông ngáp một cái, chủ động chào:
- Chào buổi sáng!
Hắn vừa mới nói xong, tiếng kêu gào chói tai của Lâm Nhược Yên lập tức vang lên tận mây xanh, cũng phá tan buổi sáng sớm có phần yên tĩnh này.
- A...
Trong khi tiếng thét chói tai vang lên, Bạch Chấn Đông cũng lập tức bị hai chân điên cuồng đạp loạn của Lâm Nhược Yên đá bay xuống giường.
Nó mơ hồ hiện ra trước mắt Bạch Chấn Đông, đánh một đòn trí mạng vào thị giác của hắn.
Hắn không nhịn được nuốt nước bọt, trong đầu lại bất giác nhớ tới cảnh tượng góc váy bị hất lên khi ở dưới tầng của công ty. Hắn đã ngắm rất nhiều người mẫu ở phòng trưng bày ô tô, hắn cảm giác những người mẫu đó căn bản không thể cùng cấp với Lâm Nhược Yên.
Vừa nghĩ, các hình ảnh chọc người lại không ngừng lần lượt hiện ra trong đầu hắn...
Bạch Chấn Đông không biết mình đã bao lâu không chạm vào phụ nữ, bởi vì trong đầu hắn căn bản không nhớ nổi chuyện xảy ra một tháng trước, nhưng vẫn có thể vận dụng thành thạo rất nhiều bản lĩnh trên người mình. Vài kiến thức phong phú cũng bất giác hiện ra trong đầu.
Vị trí nào đó được rượu kích thích lại càng có phản ứng mạnh. Mắt hắn nhìn chằm chằm không rời nổi cám dỗ trí mạng từ chỗ cúc áo bị bật ra của Lâm Nhược Yên. Ở dưới ánh đèn, nơi đó lộ ra mảng da trắng mịn, càng làm Bạch Chấn Đông kích động hơn.
Sau nhiều lần đấu tranh tư tưởng, Bạch Chấn Đông cuối cùng thua trận, mặt gian tà trong lòng một mực nhắc nhở, không động vào cũng phí, dù sao cũng xem như say rượu mất lý trí.
Mặt chính nghĩa lại nói, anh là chính nhân quân tử, anh không phải là lưu manh!
Cuối cùng Bạch Chấn Đông bị gian ác ép buộc, hai bàn tay thô lỗ ngông cuồng xấu xa quét ngang ngọn núi cao vút, nhiệt độ nóng hỏi kia lập tức làm cho huyết mạch của Bạch Chấn Đông căng lên, thần kinh căng thẳng. Giờ phút này, hắn cũng không biết phải hình dung tâm tình kích động của mình thế nào nữa.
Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Bạch Chấn Đông sợ đến mức tay đang đặt trên hung khí liền run lên. Hắn nhìn theo tiếng động, phát hiện tiếng chuông điện thoại phát ra từ trong túi xách của Lâm Nhược Yên.
Hắn vội vàng rút tay lại, nhìn túi xách LV truyền ra tiếng chuông điện thoại di động kia mà ngực không ngừng phập phồng lên xuống, cảm giác khẩn trương không chịu được như mình là kẻ trộm vậy. Nếu lúc này mà bị Lâm Nhược Yên biết được, mình không bị cắt cũng khó.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên cũng khiến cho Lâm Nhược Yên đang ngủ mê man có chút ý thức, đôi môi mọng của cô lười biếng khẽ mấp máy, hai tay đặt ở trên sô pha cũng động nhẹ. Nhưng chẳng bao lâu, Lâm Nhược Yên lại chìm vào giấc ngủ say.
Nhưng điện thoại trong túi xách vẫn đang đổ chuông. Bạch Chấn Đông tò mò liền mở túi xách của Lâm Nhược Yên ra, móc cái điện thoại Apple màu trắng ra và cúi đầu nhìn. Trên màn hình điện thoại hiện ra tên một người đàn ông là Tôn Kiến Binh. Hắn không biết Tôn Kiến Binh này là ai, càng không biết người đó có quan hệ thế nào với Lâm Nhược Yên.
Hắn vốn không muốn nghe, nhưng nhất thời không cẩn thận lại ấn chấp nhận.
Bên kia điện thoại lập tức truyền đến giọng nói thân thiết của một người đàn ông:
- Nhược Yên, tôi nghe nói cậu đã về nước, sao cậu không gọi điện thoại cho tôi. Cậu đang ở đâu vậy?
Bạch Chấn Đông không biết làm thế nào, đành thử nói vào trong điện thoại:
- Cô ấy uống say rồi.
Đối phương nghe được giọng nói của Bạch Chấn Đông thì lập tức khẩn trương hỏi:
- Anh là ai? Sao điện thoại của Nhược Yên lại ở chỗ anh? Anh bảo Nhược Yên nghe máy đi!
- Anh là ai?
Bạch Chấn Đông hỏi ngược lại, lo lắng nữ thần trong lòng mình đã có bạn trai.
Giọng Tôn Kiến Binh đột nhiên trở nên lớn lối:
- Tôi là ai? Tôi là bạn trai của cô ấy. Tôi cho anh biết, anh đừng có làm loạn! Mau nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu, nếu không tôi sẽ làm cho anh phải hối hận đấy.
Bạch Chấn Đông nghe được hai từ bạn trai liền bực mình. Cho dù hắn còn không biết người đàn ông này có phải là bạn trai của Lâm Nhược Yên thật không, nhưng từ giây phút hắn va phải Lâm Nhược Yên, hắn đã biết cô gái này chỉ có thể là của hắn mà thôi. Có người dám cướp gái với hắn à, quả thật là không muốn sống nữa rồi.
- Vậy anh biết tôi là ai không?
Bạch Chấn Đông hỏi ngược lại đối phương.
- Anh là ai?
Đối phương càng thêm tò mò.
Bạch Chấn Đông gằn rõ từng từ:
- Nghe cho rõ đi, tôi là người đàn ông của cô ấy. Bây giờ cô ấy đang ở trên giường tôi, có muốn tôi quay lại rồi gửi cho anh không hả?
- Cái gì? Người đàn ông của cô ấy à? Thằng nhóc, mày đừng quá kiêu căng. Tao cho mày biết, nếu mày dám động vào cô ấy, tao sẽ giết chết mày!
Người đàn ông ở đầu điện thoại bên kia quát lên đầy vẻ kiêu ngạo hống hách, hận không thể dịch chuyển trực tiếp từ bên kia điện thoại tới.
- Tôi không nghe anh nói nữa, tôi còn chuyện quan trọng phải làm đây.
Bạch Chấn Đông không tiếp tục dây dưa với người đàn ông tên Tôn Kiến Binh này nữa. Hắn liền cúp máy, cũng xóa số của Tôn Kiến Binh, sau đó tắt máy lại thả vào trong túi xách của Lâm Nhược Yên.
Lúc này, Bạch Chấn Đông mới có cảm giác nguy hiểm. Nếu người đàn ông tên Tôn Kiến Binh này thật sự là bạn trai của Lâm Nhược Yên, vậy hắn phải làm sao đây? Nói không chừng hắn còn có thể bị công ty đuổi việc đấy.
Hắn nghĩ một lúc lại cũng lười nghĩ tiếp, nếu chết trứng hướng lên trời, dù sao cũng đã làm, còn sợ cái chim. Chỉ cần đối phương không phải là cha cô, ai cũng mặc kệ.
Cuối cùng, hắn quay đầu nhìn Lâm Nhược Yên đang ngủ say như chết. Cô trên ghế sa lon lại chẳng khác nào bức tranh mỹ nhân ngủ. Chẳng qua hắn cúi đầu ngửi người mình, thấy bốc mùi lạ do Lâm Nhược Yên nôn mửa, hắn vội vàng cởi áo khoác và ném vào máy giặt trong phòng vệ sinh, sau đó khởi động máy giặt quần. Ngày mai hắn còn phải mặc bộ vest này để đi làm đấy! Bằng không còn có thể bị phạt tiền vì không mặc đồng phục mất. Hắn sẽ không làm loại chuyện bỏ sức còn không được cám ơn này.
Hắn ở trong phòng vệ sinh mất hơn nửa giờ, mới cầm áo khoác đã giặt đi ra và phơi ngoài cửa sổ.
Khi trở lại phòng khách, hắn phát hiện ra Lâm Nhược Yên ngủ rất say. Chẳng qua nghĩ trên sô pha rất lạnh, hắn lại bế Lâm Nhược Yên vào trong phòng của mình, cũng đắp chăn cho cô.
Nhìn Lâm Nhược Yên ngủ say, Bạch Chấn Đông không nhịn được lại muốn hôn cô. Chỉ là miệng vừa ghé sát, Lâm Nhược Yên đang ngủ say lại khẽ lật người, xoay mặt về hướng khác.
Bạch Chấn Đông đành phải từ bỏ ý định, xoay người đi vào phòng khách. Nhưng lúc này hắn mới nhớ ra phòng trọ này chỉ có một phòng ngủ một phòng khách. Trong phòng cũng chỉ có một cái giường, sô pha đều là sô pha gỗ. Nếu buổi tối phải ngủ trên cái sô pha này, mình sẽ bị lạnh tới chết mất.
Đây là phòng trọ mà mình vừa thuê không lâu nên không có nhiều chăn đệm. Bởi vì mình cũng không có nhiều tiền dư.
Vì vậy, hắn dự định chia giường với Lâm Nhược Yên. Hắn cũng không muốn chiếm lợi của cô, nhưng bây giờ là cuối thu, đến tối gió thổi qua mặt lại đau như dao cắt vậy.
Nhưng hắn lại lo mình và Lâm Nhược Yên ngủ trên cùng một chiếc giường, cô gái này sẽ hiểu nhầm mình và cô làm gì, quay lại muốn giết mình thì mình có nhảy vào Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội.
Vì vậy, hắn chuẩn bị một biện pháp an toàn. Hắn mở máy tính trong phòng và tải xuống một phần mềm quay video. Sau khi cài đặt xong, hắn xoay màn hình về phía giường của bọn họ, ấn bắt đầu. Phần mềm video lại bắt đầu quay lại không sót một giây một phút nào. Hắn hi vọng cái này có thể giúp hắn rửa sạch tội danh cùng giường cùng gối.
Hắn tắm xong liền thay áo ngủ và chui vào trong chặn với Lâm Nhược Yên.
Hắn vừa ngủ không lâu, đột nhiên cảm giác có một cái chân gác lên trên người mình. Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện cái chân này chính là của Lâm Nhược Yên. Hắn không ngờ cô gái này ngủ lại không thành thật như thế. Chẳng còn cách nào, hắn đành phải lại nhét chân của cô xuống dưới chăn vì lo cô bị lạnh.
Hắn lại ngủ thêm một lúc, Lâm Nhược Yên đã từ phía sau ôm chặt lấy Bạch Chấn Đông, hơi thở của cô thơm như hoa lan, hai quả thịt lớn trước ngực đè chặt vào sau lưng Bạch Chấn Đông. Điều này làm Bạch Chấn Đông cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Đây tính là chuyện gì chứ?
Ở trong lòng hắn thầm nói, em gái à, em mà không buông ra, ông đây lại muốn ra tay đấy.
Lâm Nhược Yên không ôm bao lâu đã lật người, quay lưng về phía Bạch Chấn Đông. Lúc này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Cho dù phía đũng quần vô cùng khó chịu nhưng hắn không muốn lợi dụng lúc người ta khó khăn.
Buổi tối dài đằng đẵng. Bạch Chấn Đông đã vượt qua một buổi tối dài đẵng đẵng trong sự giày vò. Nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng ngủ được. Trong giấc mơ, hắn và Lâm Nhược Yên lại đại chiến mấy trăm hiệp.
Ngày hôm sau, ánh nắng sớm chiếu nghiêng vào căn phòng không tới mười mét vuông của Bạch Chấn Đông. Vào lúc này, đồng hồ báo thức trên bàn cũng đổ chuông.
Lúc Bạch Chấn Đông tỉnh lại liền phát hiện mình không thể động đậy. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy người phụ nữ Lâm Nhược Yên lại ôm chặt lấy mình, hàng lông mi thật dài kia cũng dần mở ra.
Gương mặt điển trai của Bạch Chấn Đông dần dần xuất hiện ở trong tầm mắt của Lâm Nhược Yên. Cô chớp chớp mắt, cảm giác như mình đang nằm mơ.
Bạch Chấn Đông ngáp một cái, chủ động chào:
- Chào buổi sáng!
Hắn vừa mới nói xong, tiếng kêu gào chói tai của Lâm Nhược Yên lập tức vang lên tận mây xanh, cũng phá tan buổi sáng sớm có phần yên tĩnh này.
- A...
Trong khi tiếng thét chói tai vang lên, Bạch Chấn Đông cũng lập tức bị hai chân điên cuồng đạp loạn của Lâm Nhược Yên đá bay xuống giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.