Yêu Cô Cấp Trên Xấu Xa

Chương 17: Người Đẹp Dụ Dỗ

Mộc Tiên Sâm

15/03/2021

Khi Bạch Chấn Đông và Đỗ Ngọc Đình đi ra khỏi nhà hàng thì đã là ba giờ chiều, mặt trời chiếu nghiêng xuống mặt bọn họ, nhưng mặt trời cuối thu không còn nóng rát như mùa hè, chiếu xuống mặt ngược lại cảm thấy ấm áp, khiến người ta đặc biệt thấy buồn ngủ.

Đỗ Ngọc Đình đứng ở trên vỉa hè ngoài nhà hàng và nhìn chiếc đồng hồ đeo tay nhỏ nhắn. Đây là chiếc đồng hồ đeo tay Divos của Thụy Sĩ, dây đồng hồ màu đỏ đeo ở trên cổ tay trắng mịn của Đỗ Ngọc Đình có vẻ rất đẹp mắt, cũng đặc biệt hợp với cô ta. Hơn nữa cái đồng hồ đeo tay này cũng không rẻ, ngoài thị trường bán khoảng mười ngàn tệ.

Bạch Chấn Đông cũng không biết mình làm sao biết được những tin tức này, nhưng vừa nhìn thấy cái đồng hồ này, trong đầu lại tự động hiện ra những tin tức đó.

Xem đồng hồ xong, Đỗ Ngọc Đình ngẩng đầu lên, theo thói quen vén một lọn tóc ra sau tai. Mặc dù chỉ là một động tác đơn giản nhưng cực kỳ quyến rũ.

- Anh Đông, vẫn phải làm phiền anh đi dọn đồ giúp tôi vậy. Xe của tôi mới đưa xưởng sửa chữa, bằng không tôi đã tự mình lái xe rồi.

Đỗ Ngọc Đình nói gọi một tiếng ngọt ngào, cũng dịu dàng nhờ cậy.

Bạch Chấn Đông còn tưởng Đỗ Ngọc Đình nói với Giang Hồng nhờ bọn họ dọn đồ giúp cô ta chỉ là nói đùa, không ngờ thật sự có chuyện này.

Ăn cơm của người khác, Bạch Chấn Đông đành phải làm người khuân vác đồ thôi, ai bảo trông cô gái này lại gợi cảm như vậy chứ!

- Không thành vấn đề.

Bạch Chấn Đông đáp ứng.

Lát sau, hai người vẫy một chiếc xe taxi bên đường, lần lượt ngồi vào ghế sau. Đỗ Ngọc Đình khách sáo nói với tài xế xe taxi:

- Bác tài, đi Hoàng Hoa Viên Đại Kiều.

- Được!

Người tài xế gật đầu đáp, sau đó vừa khẽ hát vừa lái xe.

Hai người ngồi rất gần nhau ở ghế sau. Bạch Chấn Đông ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ trên người Đỗ Ngọc Đình. Đây hình như là nước hoa của Chanel. Đỗ Ngọc Đình dùng nước hoa cùng một hãng với Lâm Nhược Yên nhưng hai loại có mùi khác nhau.

Đỗ Ngọc Đình mặc váy liền ôm sát người, khi đứng lên, váy dài tới trên đầu gối. Lúc ngồi xuống, váy kéo lên tới trên đùi. Hắn lén nhìn đôi chân của Đỗ Ngọc Đình. Nó vừa nhỏ lại vừa dài, hơn nữa còn rất trắng, bắp đùi và cẳng chân đặc biệt cân đối, nhìn qua rất đẹp, hoàn toàn có thể cho cô đi làm người mẫu chân.

Thật ra, Đỗ Ngọc Đình và Lâm Nhược Yên là người đẹp thuộc về hai phong các khác nhau, một người đẹp về khí chất, mà Đỗ Ngọc Đình thuộc dạng quyến rũ, phụ nữ như cô ta lại chẳng khác nào hồ ly tinh vậy.

Bạch Chấn Đông liếc qua giữa hai chân của Đỗ Ngọc Đình lại không rời được mắt nữa.

Không nhìn còn tốt, lúc này vừa nhìn, người anh em của mình lại có chút không thành thật.

Để khống chế người anh em vùng dậy, Bạch Chấn Đông lập tức bắt chéo hai chân, dùng chân phải ép mạnh xuống cậu em, như vậy sẽ không để cho Đỗ Ngọc Đình phát hiện ra, quan trọng hơn là người phụ nữ này ăn mặc quá hấp dẫn, là người đàn ông đều sẽ có phản ứng, hơn nữa bọn họ còn ngồi gần như vậy.

Bạch Chấn Đông vì không để cho mình suy nghĩ linh tinh, lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngắm phong cảnh lướt qua bên ngoài, hắn lại không tìm được chút cảm giác quen thuộc nào.

Lúc này, trong xe vang lên giọng nói của Đỗ Ngọc Đình.

- Anh Đông, quê anh ở đâu?

Bạch Chấn Đông nhớ mang máng trên chứng minh thư viết là thành phố Nam Dương, vì vậy thuận miệng đáp lại:

- Thành phố Nam Dương.

Nhắc tới Nam Dương, Đỗ Ngọc Đình đột nhiên có hứng thú, nói:

- Tôi từng ở Nam Dương một thời gian, thành phố này không tệ đâu.

Về phần thành phố Nam Dương có tốt như Đỗ Ngọc Đình nói không, Bạch Chấn Đông không biết. Bởi vì trong đầu hắn không hề có ký ức liên quan tới thành phố Nam Dương, thật giống như chỗ đó không liên quan tới mình. Hắn vốn định quay về thành phố Nam Dương hỏi thăm, nhưng nghĩ nhỡ ra mình là tội phạm bỏ trốn, vậy không phải sẽ chết sao?

Sau đó, hắn tìm tên mình trên mạng, cũng không phát hiện ra mình là tội phạm truy nã gì.

Đợi đến hắn định quay về thành phố Nam Dương thì tiền trên người chẳng còn lại bao nhiêu.

Vì vậy, hắn định ở lại thành phố Tam Giang tích góp ít tiền, đến lúc đó lại đi một chuyến tới thành phố Nam Dương.

Bạch Chấn Đông hỏi ngược lại:

- Quê cô ở đâu?



Đỗ Ngọc Đình mỉm cười cảm thán:

- Tôi là Thanh Xuyên, học đại học ở Tam Giang, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ở lại thành phố này thoáng cái đã bốn năm rồi.

Hai người nói đến đây, xe taxi đột nhiên dừng lại. Bác tài nhìn qua gương chiếu hậu, nhắc nhở:

- Hai vị, đến Hoàng Hoa Viên Đại Kiều rồi.

Đỗ Ngọc Đình thanh toán tiền xe, hai người bước xuống xe. Bạch Chấn Đông đứng ở trạm xe bus gần đó và quan sát xung quanh, nhưng hoàn toàn không biết đây là chỗ nào, càng không biết Đỗ Ngọc Đình tới đây làm gì.

Lúc này, Bạch Chấn Đông nhìn thấy ba chữ bộ phận vận chuyển hàng hóa, hắn lập tức hiểu rõ, đây là bộ phận vận chuyển hàng hóa của thành phố Tam Giang.

Lúc này Đỗ Ngọc Đình mới giải thích với Bạch Chấn Đông:

- Tổng bộ gửi chút hàng mẫu cho tôi, chắc hẳn có hơi nặng, đành làm phiền anh rồi.

- Làm phiền gì chứ, lại không phải là dọn ít đồ sao? Đi thôi!

Bạch Chấn Đông chẳng hề để ý nói.

Hai người đi vào bộ phận vận chuyển hàng hóa, nhân viên trong đó tìm một lúc lâu, mới tìm được cái hòm mà Đỗ Ngọc Đình nói. Khi một người nhân viên dáng vẻ cường tráng vác các hòm lớn ra, đặt ở trước mặt Bạch Chấn Đông, hắn suýt nữa bị dọa tới són ra quần!

- Mẹ kiếp, nặng như vậy à!

Bạch Chấn Đông có chút xấu hổ, cái này thì phải dùng hết sức lực rồi.

Bạch Chấn Đông thử nhấc lên, quả thật rất nặng, nhưng hắn vẫn có thể cắn răng bê lên được. Có lẽ vì bản thân hắn đã từng học võ, bằng không với dáng người như hắn sẽ không ôm nổi cái hòm hơn trăm cân như vậy đâu.

Bạch Chấn Đông cắn răng ôm cái hòm này rời khỏi bộ phận vận chuyển hàng hóa. Khi đi đến trạm xe bus mới đặt nó xuống đất, thở như trâu nói:

- Người của công ty các người thật chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì, lại để cô gái yếu ớt như đô chuyển đồ nặng thế này.

Đỗ Ngọc Đình cười bất lực nói:

- Có cách nào chứ! Đi làm cho người khác, chỉ có thể chấp nhận thôi.

Đỗ Ngọc Đình nhìn thấy trán Bạch Chấn Đông đổ mồ hôi, vội vàng rút từ trong túi xách ra một tờ khăn giấy, đau lòng nói:

- Rất nặng đi! Nào để tôi lau mồ hôi cho anh.

Bạch Chấn Đông còn chưa kịp phản ứng, Đỗ Ngọc Đình lại ghé sát lại gần, cầm một tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau trên trán hắn, mỗi động tác của cô ta đều đặc biệt dịu dàng.

Bởi Bạch Chấn Đông đứng ở dưới bậc thang của trạm xe bus, Đỗ Ngọc Đình đứng ở trên bậc thang, vừa lúc cao hơn Bạch Chấn Đông rất nhiều. Khi cô cầm khăn tay lau mồ hôi, hai hung khí cực lớn dựng thẳng về phía trước mắt Bạch Chấn Đông, cách khóe miệng hắn chỉ có một bước.

Tư thế này để lộ khe rãnh trước mặt Bạch Chấn Đông, làm Bạch Chấn Đông không nhịn được muốn nhào tới.

May là Đỗ Ngọc Đình đã lau mồ hôi cho hắn xong, lại nói với hắn:

- Anh Đông, anh nghỉ một lát đi, tôi đi vẫy xe.

Sau khi Đỗ Ngọc Đình rời đi, lúc này Bạch Chấn Đông thở hắt ra một hơi. Nếu cậu em không thành thật, đột nhiên vùng dậy ngay trên đường, vậy trò đùa này quá lớn rồi.

Vì vậy, Bạch Chấn Đông cố gắng suy nghĩ tới chuyện khác, bằng không lúc nữa tất nhiên sẽ khó xử lắm.

Không bao lâu, một chiếc xe taxi màu xanh lái tới gần. Bạch Chấn Đông đặt cái hòm nặng nề này ở cốp sau của xe taxi. Khi đặt hòm lên, xe taxi đều rung lên một cái.

Sau khi Bạch Chấn Đông lên xe, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đỗ Ngọc Đình mỉm cười, biết ơn nói:

- Anh Đông, hôm nay rất cảm ơn anh, nếu không nhờ có anh, tôi cũng không biết làm sao tha được nó về nữa.

Trong lòng Bạch Chấn Đông thầm nói, cám ơn suông làm gì, cho ông đây sờ ngực cái là được rồi.

Đương nhiên, hắn chỉ vừa cười vừa nói:



- Không sao.

Chiếc xe taxi nhanh chóng rời khỏi bộ phận vận chuyển hàng hóa. Đỗ Ngọc Đình nói với bác tài:

- Sư phụ, đi Thịnh Thế Niên Hoa.

Người lái xe không nói gì, chỉ khẽ gật đầu và nhanh chóng lái xe rời khỏi đó.

Trên đường đi có hơi kẹt xe, nửa giờ sau, chiếc xe taxi mới tới Thịnh Thế Niên Hoa mà Đỗ Ngọc Đình nói tới.

Đây là một khu căn hộ cao cấp, bên trong đều là mấy người không giàu thì quý ở. Bạch Chấn Đông không ngờ Đỗ Ngọc Đình ở đây. Chắc hẳn cô gái này kiếm được không ít tiền ở Dairy Cows.

Theo Đỗ Ngọc Đình dẫn đường, Bạch Chấn Đông ôm cái hòm nặng trình kia vào trong căn hộ, đi thang máy cuối cùng cũng tới tầng mười lăm, Đỗ Ngọc Đình vội vàng dùng chìa khoá mở phòng 1501.

Bạch Chấn Đông ôm hòm đi thằng vào phòng, cũng nhẹ nhàng đặt nó ở phòng khách.

Đỗ Ngọc Đình đóng cửa lại và thả cái túi xách trong tay xuống, lại rót cho Bạch Chấn Đông một chén nước, chủ động đưa tới trong tay hắn, thân thiết nói:

- Anh Đông, uống hớp nước nghỉ ngơi một chút đã.

- Cảm ơn.

Bạch Chấn Đông nhận lấy cốc nước và uống.

Khi đặt cốc nước xuống, hắn nhìn lướt qua phòng khách, phát hiện đây là một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách được trang trí rất đẹp, chắc hẳn tốn không ít tiền.

Nhìn đến đây, Bạch Chấn Đông không nhịn được khen ngợi một câu:

- Nhà cô bố trí rất đẹp.

Đỗ Ngọc Đình mỉm cười nói:

- Nhà cũ.

Vừa uống xong nước, Bạch Chấn Đông buồn đi giải, vội vàng đứng dậy hỏi:

- Phòng vệ sinh ở đâu?

Đỗ Ngọc Đình xoay người chỉ vào phía sau, nói:

- Anh Đông, chỗ vệ sinh ở phòng khách bị tắc rồi, anh vào trong phòng ngủ đi.

Bạch Chấn Đông không ngờ căn hộ này còn có hai phòng vệ sinh. Hắn vừa vào trong phòng ngủ, đã ngửi được mùi thơm quyến rũ. Mùi này giống hệt với mùi trên người Đỗ Ngọc Đình.

Bạch Chấn Đông chỉ nhìn lướt qua phòng ngủ của Đỗ Ngọc Đình, sau đó đi vào trong phòng vệ sinh bên cạnh. Lúc đẩy cửa bước vào, liếc mắt đã nhìn thấy áo lót ren màu trắng được treo trên móc áo. Nhìn cái áo lót này, hắn không nhịn được tưởng tượng nó mặc ở trên người Đỗ Ngọc Đình sẽ thế nào.

Bạch Chấn Đông nhìn một lúc, lại đứng ở trước bồn cầu mở nắp, tiểu xong xả nước mới đi tới phòng khách. Hắn lại thấy Đỗ Ngọc Đình đi từ phòng bếp ra, đang dùng bàn tay quạt gió, đưa điều khiển ti vi cho Bạch Chấn Đông và nói:

- Anh Đông, anh xem ti vi một lát nhé, tôi đi tắm đã. Tôi nóng muốn chết rồi.

Bạch Chấn Đông cầm lấy điều khiển từ xa và gật đầu, nói:

- Được.

Hắn nói xong, Đỗ Ngọc Đình kéo cửa sổ sát đất ở phòng khách, đi tới ban công rút quần áo của mình. Khi cô ta ôm đống quần áo đi qua phòng khách, Bạch Chấn Đông vô tình nhìn thấy trong lòng cô ta có một chiếc áo lót màu trắng và mấy cái váy liền trông rất đẹp.

Đỗ Ngọc Đình ôm mấy cái váy đi vào phòng ngủ, nhưng chưa đóng cửa, ở trong phòng ngủ chuẩn bị thứ gì đó rất ầm ĩ.

Bạch Chấn Đông tò mò tùy ý nhìn qua cửa phòng ngủ, kinh ngạc phát hiện Đỗ Ngọc Đình đang cởi quần áo trong phòng ngủ, lúc này đã...

Mặc dù hắn chỉ liếc thấy bóng lưng, nhưng đủ làm cho hắn mất kiểm soát.

Lúc này, hai bờ mông mịn màng lọt vào tầm mắt của Bạch Chấn Đông không sót tí nào, làm hắn nuốt nước bọt.

Trong lòng hắn thầm nghĩ. Gì vậy? Cô ta đang dụ dỗ mình à?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Cô Cấp Trên Xấu Xa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook