Chương 15:
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
17/07/2024
Thấy anh một mình tránh thoát khỏi đám người đi ra ngoài, bước chân lảo đảo, dáng vẻ đó thật giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể ngã xuống, Vệ Ngưng Nhiên do dự một chút, đè xuống cảm xúc kích động nơi đáy lòng, tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra trò chuyện cùng mọi người.
Nhưng qua một lúc lâu, vẫn không thấy anh trở lại.
Nhìn thêm chút nữa hai trợ lý nam bên cạnh anh đã say mèm, cuối cùng cô vẫn không nhịn được, tỉnh bơ rời chỗ đi theo hướng anh rời khỏi.
Chử Hoàng đến gần phòng vệ sinh trong hành lang nghỉ ngơi, tóc trên trán cũng ướt hơn nửa, đoán chừng là mới vừa rồi đi vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, nhưng hiển nhiên cũng không thể làm dịu anh được.
Nhìn anh khó khăn đi về phía thang máy, Vệ Ngưng Nhiên không tự chủ được mà đi theo lên, chờ cô đi ra từ một chiếc thang máy khác, mới phát hiện anh đứng dựa người vào cửa xe ở bãi đậu xe lộ thiên, đang nhắm mắt nghỉ một chút.
Gió thổi tới khiến sắc mặt anh trở nên trắng bệch, chân mày hơi nhíu lại, dáng vẻ đó hình như rất khó chịu, Vệ Ngưng Nhiên chần chừ một lúc, cuối cùng đi lên phía trước, hỏi: "Anh có khỏe không?"
Chử Hoàng khó khăn mở mắt ra, sau khi thấy cô thì dùng sức lắc đầu một cái, xác nhận đúng là có người đang nói chuyện cùng với anh, lúc này mới mỏi mệt nói: "Khá ổn."
Giọng nói của anh hơi khàn, nghe qua cũng có thể nhận ra cổ họng của anh không quá dễ chịu, Vệ Ngưng Nhiên dừng một chút, nói: "Anh ngồi vào trong xe nghỉ ngơi một chút trước đi, tôi đi mua cho anh chai nước."
Chử Hoàng gật đầu một cái, nhưng toàn bộ cơ thể anh hơi nghiêng xuống, cô theo bản năng xông về phía trước đỡ lấy anh, thân hình cao lớn của anh cứ như vậy đè lên trên người cô.
"Chử Hoàng?"
Kêu một tiếng không thấy anh đáp lại, Vệ Ngưng Nhiên chỉ có thể từ từ đẩy anh qua bên cạnh, mở cửa xe đỡ anh ngồi vào trong.
Chìa khóa xe trên tay anh, điện thoại di động cũng không biết bị đặt ở nơi nào, Vệ Ngưng Nhiên còn muốn cẩn thận tìm lại một chút, gọi điện thoại cho người nhà của anh, nhưng vừa nhấc mắt liền thấy trên cổ áo sơ mi của anh bất ngờ có dấu son môi mờ nhạt.
Đó là do vừa nãy anh ngã đè lên môi cô mới tạo thành.
Rõ ràng không phải cố ý, có thể là bởi vì biết rõ mình chưa từng quên anh nên cô lại cảm thấy chột dạ.
Dấu vết mập mờ như vậy, có phải rất khó giải thích rõ không? Có phải sẽ mang đến cho anh nhiều phiền phức?
Nhưng qua một lúc lâu, vẫn không thấy anh trở lại.
Nhìn thêm chút nữa hai trợ lý nam bên cạnh anh đã say mèm, cuối cùng cô vẫn không nhịn được, tỉnh bơ rời chỗ đi theo hướng anh rời khỏi.
Chử Hoàng đến gần phòng vệ sinh trong hành lang nghỉ ngơi, tóc trên trán cũng ướt hơn nửa, đoán chừng là mới vừa rồi đi vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, nhưng hiển nhiên cũng không thể làm dịu anh được.
Nhìn anh khó khăn đi về phía thang máy, Vệ Ngưng Nhiên không tự chủ được mà đi theo lên, chờ cô đi ra từ một chiếc thang máy khác, mới phát hiện anh đứng dựa người vào cửa xe ở bãi đậu xe lộ thiên, đang nhắm mắt nghỉ một chút.
Gió thổi tới khiến sắc mặt anh trở nên trắng bệch, chân mày hơi nhíu lại, dáng vẻ đó hình như rất khó chịu, Vệ Ngưng Nhiên chần chừ một lúc, cuối cùng đi lên phía trước, hỏi: "Anh có khỏe không?"
Chử Hoàng khó khăn mở mắt ra, sau khi thấy cô thì dùng sức lắc đầu một cái, xác nhận đúng là có người đang nói chuyện cùng với anh, lúc này mới mỏi mệt nói: "Khá ổn."
Giọng nói của anh hơi khàn, nghe qua cũng có thể nhận ra cổ họng của anh không quá dễ chịu, Vệ Ngưng Nhiên dừng một chút, nói: "Anh ngồi vào trong xe nghỉ ngơi một chút trước đi, tôi đi mua cho anh chai nước."
Chử Hoàng gật đầu một cái, nhưng toàn bộ cơ thể anh hơi nghiêng xuống, cô theo bản năng xông về phía trước đỡ lấy anh, thân hình cao lớn của anh cứ như vậy đè lên trên người cô.
"Chử Hoàng?"
Kêu một tiếng không thấy anh đáp lại, Vệ Ngưng Nhiên chỉ có thể từ từ đẩy anh qua bên cạnh, mở cửa xe đỡ anh ngồi vào trong.
Chìa khóa xe trên tay anh, điện thoại di động cũng không biết bị đặt ở nơi nào, Vệ Ngưng Nhiên còn muốn cẩn thận tìm lại một chút, gọi điện thoại cho người nhà của anh, nhưng vừa nhấc mắt liền thấy trên cổ áo sơ mi của anh bất ngờ có dấu son môi mờ nhạt.
Đó là do vừa nãy anh ngã đè lên môi cô mới tạo thành.
Rõ ràng không phải cố ý, có thể là bởi vì biết rõ mình chưa từng quên anh nên cô lại cảm thấy chột dạ.
Dấu vết mập mờ như vậy, có phải rất khó giải thích rõ không? Có phải sẽ mang đến cho anh nhiều phiền phức?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.