Chương 21:
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
17/07/2024
"Cậu không cần giặt, dạ dày vốn đã không tốt rồi, sao lại còn không ăn cơm chứ?"
"Nhưng mà… Áo khoác bị tớ làm bẩn." Vừa nghĩ tới bẩn vì cái gì, cô càng xấu hổ hơn, "Xin lỗi..."
Chử Hoàng đứng dậy đi ra ngoài, cô cho là anh đang tức giận, trong lòng bối rối không biết phải làm sao, không ngờ một lúc sau anh đã quay lại, cầm trên tay chiếc áo đồng phục học sinh rộng rãi: "Mặc vào đi."
Vệ Ngưng Nhiên khó hiểu nhìn anh.
"Hôm nay có hơi lạnh, cậu lại bị bệnh, mặc nhiều chút."
Lần này cô mới hiểu rõ anh hỏi áo khoác là có ý gì, nhưng chạy đi chạy lại như vậy khiến áo sơ mi của anh cũng đã bị ướt hơn nửa.
"Tớ không lạnh, cậu mặc vào đi, quần áo cậu cũng ướt rồi."
Chữ Hoàng cúi người xuống, tiến về phía trước lại gần cô hơn, trực tiếp khoác áo lên người cô, sau đó lại kéo lấy cánh tay cô, nhìn dáng vẻ này là muốn giúp cô luồn tay vào tay áo.
Cho dù là lúc đầu dạy cô khiêu vũ bọn họ cũng không cách gần như thế, Vệ Nhưng Nhiên cảm giác trên mặt giống như bị hỏa thiêu vậy, căn bản không dám nhìn anh: "Tớ... Tớ tự làm..."
Nói xong vội vàng luồn tay vào tay áo.
Một cái tay khác đang truyền nước biển nên không thể mặc vào được, Chử Hoàng liền giúp cô kéo đến trên vai, cẩn thận sửa sang lại vạt áo cho cô.
Lúc cách gần nhau, cô thậm chí cũng có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của anh phả lên cổ mình, hơi nóng, cũng có chút nhột, cô chỉ có thể một mực cúi thấp đầu, rất sợ anh phát hiện sự khác thường trên mặt cô.
Một lúc lâu sau cô mới nói: "Tớ tốt hơn nhiều rồi, hay là cậu đi về trước đi?"
"Không sao, mới vừa rồi lúc đi mượn quần áo tớ xin nghỉ rồi." Chủ Hoàng nhìn giường bệnh bên cạnh, "Có muốn đi lên nằm một chút không?"
Phản ứng đầu tiên của Vệ Nhưng Nhiên chính là hôm nay cô mặc tất màu sắc rất khó coi, nhất định không thể cởi giày trước mặt anh được.
Cho nên cô lắc đầu một cái.
Tiết học cuối cùng thời gian dài như vô tận, khi tiết học sắp kết thúc, Chử Hoàng nói giúp cô đi mua đồ ăn, Vệ Ngưng Nhiên lắc đầu liên tục, lại bị anh chặn lại bằng câu "Nếu lại không ăn cơm nữa bệnh của cậu sẽ trở nên nghiêm trọng hơn".
Hai mươi phút sau, anh quay lại với hai túi đầy ắp gồm hai hộp cơm, hai món ăn mặn ba món ăn chay, một bát canh và một bịch sữa nóng.
"Nhưng mà… Áo khoác bị tớ làm bẩn." Vừa nghĩ tới bẩn vì cái gì, cô càng xấu hổ hơn, "Xin lỗi..."
Chử Hoàng đứng dậy đi ra ngoài, cô cho là anh đang tức giận, trong lòng bối rối không biết phải làm sao, không ngờ một lúc sau anh đã quay lại, cầm trên tay chiếc áo đồng phục học sinh rộng rãi: "Mặc vào đi."
Vệ Ngưng Nhiên khó hiểu nhìn anh.
"Hôm nay có hơi lạnh, cậu lại bị bệnh, mặc nhiều chút."
Lần này cô mới hiểu rõ anh hỏi áo khoác là có ý gì, nhưng chạy đi chạy lại như vậy khiến áo sơ mi của anh cũng đã bị ướt hơn nửa.
"Tớ không lạnh, cậu mặc vào đi, quần áo cậu cũng ướt rồi."
Chữ Hoàng cúi người xuống, tiến về phía trước lại gần cô hơn, trực tiếp khoác áo lên người cô, sau đó lại kéo lấy cánh tay cô, nhìn dáng vẻ này là muốn giúp cô luồn tay vào tay áo.
Cho dù là lúc đầu dạy cô khiêu vũ bọn họ cũng không cách gần như thế, Vệ Nhưng Nhiên cảm giác trên mặt giống như bị hỏa thiêu vậy, căn bản không dám nhìn anh: "Tớ... Tớ tự làm..."
Nói xong vội vàng luồn tay vào tay áo.
Một cái tay khác đang truyền nước biển nên không thể mặc vào được, Chử Hoàng liền giúp cô kéo đến trên vai, cẩn thận sửa sang lại vạt áo cho cô.
Lúc cách gần nhau, cô thậm chí cũng có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của anh phả lên cổ mình, hơi nóng, cũng có chút nhột, cô chỉ có thể một mực cúi thấp đầu, rất sợ anh phát hiện sự khác thường trên mặt cô.
Một lúc lâu sau cô mới nói: "Tớ tốt hơn nhiều rồi, hay là cậu đi về trước đi?"
"Không sao, mới vừa rồi lúc đi mượn quần áo tớ xin nghỉ rồi." Chủ Hoàng nhìn giường bệnh bên cạnh, "Có muốn đi lên nằm một chút không?"
Phản ứng đầu tiên của Vệ Nhưng Nhiên chính là hôm nay cô mặc tất màu sắc rất khó coi, nhất định không thể cởi giày trước mặt anh được.
Cho nên cô lắc đầu một cái.
Tiết học cuối cùng thời gian dài như vô tận, khi tiết học sắp kết thúc, Chử Hoàng nói giúp cô đi mua đồ ăn, Vệ Ngưng Nhiên lắc đầu liên tục, lại bị anh chặn lại bằng câu "Nếu lại không ăn cơm nữa bệnh của cậu sẽ trở nên nghiêm trọng hơn".
Hai mươi phút sau, anh quay lại với hai túi đầy ắp gồm hai hộp cơm, hai món ăn mặn ba món ăn chay, một bát canh và một bịch sữa nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.