Yêu Hoa

Chương 10: Chuyện xưa

Cẩm Băng Đơn

11/02/2015

Hơi trà lượn lờ, bàn trúc phẳng phiu, mùi trúc xanh thơm mát quyện lại nơi đầu mũi, khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng thư thái, giản dị nhưng không kém phần ấm áp. Chỉ đơn giản là một căn nhà tranh nho nhỏ, nhưng bao năm qua, nó luôn là nơi mang lại cảm giác an toàn cho Sử Động Quân, cho dù số lần hắn đến đây chỉ tính trên đầu ngón tay.

Hắn biết, sư phụ không phải người bình thường, ngần ấy năm, hắn cũng đã trưởng thành, còn người thì mãi không già đi, dù rằng tóc người vẫn là một màu trắng, màu của sự tang thương và mệt mỏi, nhưng trên người của sư phụ, hắn không tìm được bất cứ điều gì chứng tỏ rằng người đã già.

Người luôn đứng ở một nơi mà hắn không thể nhìn rõ, sư phụ của hắn, tưởng chừng như gần mà thực chất lại xa xôi.

Lắc lắc đầu, Sử Động Quân tiến lại gần, ngồi xuống đối diện Trần Hiển, môi mỏng hơi mở đang định nói, thì bị Trần Hiển giơ tay, cắt ngang lời: “Vi sư biết con muốn hỏi điều gì.” Ngừng một chút, y lại nói tiếp: “Trước nghe vi sử kể một câu chuyện đã”.

Dứt lời, Trần Hiển rót một ly trà, đưa cho Sử Động Quân, trà xanh sóng sánh toát ra mùi thơm nhẹ nhàng an tĩnh, mở màn cho câu chuyện của ký ức xa xôi.

“Haizzzzz…..” Trần Hiển thở dài một hơi, sau đó đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, đi về phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Trúc xanh bạt ngàn, lay động theo gió, tiếng lao xao có vẻ nổi bật trong màn đêm yên tĩnh này. Ánh trăng chiếu lên vạt áo màu xám tro của y, càng làm y trông giống như một tiên nhân trên trời cao xa không nhiễm bụi trần, nhưng bóng lưng y lại cho người ta cảm giác tĩnh mịch, thê lương như nhớ lại một chuyện đã từng in sâu vào nơi trái tim nguội lạnh đó của y.

Giọng nói trầm ấm của y vang lên, dẫn dắt người ta đi vào câu chuyện mang theo cảm giác hoài niệm kia, từng tình tiết như hiện ra trước mắt.

“Gần 5 vạn năm về trước, lúc đó trần gian không an bình như bây giờ. Yêu ma hoành hành, Tiên giới bị tổn thương nguyên khí nặng nề sau trận chiến sinh tử với Ma vương. Suốt một trăm năm ròng rã truy đuổi, rất nhiều thần tiên chết đi, trải qua vô vàn trận chiến đẫm máu, cuối cùng Ma vương cũng bị tiêu diệt, hồn phi phách tán. Mà Tiên giới cũng chẳng khá hơn, mất đi bảy vị đại tiên chủ chốt, bởi vì họ phải dùng chính trái tim của mình, phong ấn sức mạnh của Ma vương, rồi đông vu quy tận theo hắn.

Những tưởng, mọi chuyện đã kết thúc, nhưng không ai ngờ rằng, năm đó, Ma vương đã lường trước hậu họa, cho nên tách một phần linh hồn của mình ra, để nó lại trong nhân gian, cử quân sư là Yêu Cực bảo vệ.

Sau khi Ma vương chết đi, Yêu Cực phò trợ cho phần hồn kia bắt đầu tụ tập lại yêu ma, chuẩn bị cho một trận chiến mới.

Yêu Cực tập tất cả oán khí, rồi dùng oán khí đó, từng chút từng chút một nâng cao thực lực cho phần hồn kia, một khi phần hồn kia trở nên mạnh mẽ, nó sẽ có thể hóa thành hình người, tự tạo lại những phần hồn và phách đã biến mất.

Điều này đối với Tiên giới không thể nghi ngờ là một tai họa vô cùng lớn, Thiên đế giận dữ, vội vàng phái Thánh Y Liên Tử - tiên tử có pháp lực cao nhất còn lại của Tiên giới xuống truy bắt phần hồn còn lại kia…”



“Đứng lại, chạy đâu!” Ở trên một đám mây, có một nữ tử mặc y phục màu tím đang đứng, tay nàng cầm roi dài màu vàng, phát ra những tia sáng chói mắt, nàng hét lớn một tiếng, roi dài quất ngay về phía một luồng khì màu đen nho nhỏ. Bị roi quất tới, luồng khí kia liền không thể di chuyển được nữa.

Sau đó nàng bắn ngay một tia sáng tới, phần hồn kia bị một quả bóng màu trắng bao lấy, khiến nó không thể thoát ra được, chỉ đành liên tục bay đi bay lại, đập hết chỗ này đến chỗ khác mong tìm được lối ra.

Nhưng mãi mà không tìm được, nó bèn đứng im một chỗ, rồi lộ ra đôi mắt to ở ngay chính giữa, chớp chớp liên tục, lộn lên rồi lộn xuống. tìm thấy được kẻ địch liền trợn to mắt hết sức.

Trong lòng nó đang gào thét liên hồi: “Ta trừng chết ngươi, trừng chết nhà ngươi!”

Nữ tử áo tím chẳng thèm quan tâm, thu nhỏ quả bóng lại rồi cho nó vào trong hồ lô tiên, một đường bay về Tiên giới.

Thiên đế triệu nàng đi vào điện, hỏi: “Tiên tử, bắt được rồi”.

Nữ tử gật đầu, không nói gì, định giao cho Thiên đế.

Thiên đế khoát khoát tay: “Không cần, tiên tử đem nó về, phong ấn lại ở núi Thiên Nam, đừng để nó thoát ra ngoài là được, dù gì nó cũng không còn sức uy hiếp nếu bị phong ấn tại đó”. Dứt lời, Thiên đế đã chuồn mất tăm, chỉ còn lại mỗi Thánh Y Liên Tử đứng ngốc trong điện.

Thực ra, Thiên đế gấp như vậy cũng là có lý do, mẫu dạ xoa ở nhà đang kêu gào, nói là dạo này nhàm chán, muốn đi xem kịch. Thiên đế sợ vợ, đương nhiên phải nịnh hót sẽ bảo rằng để hắn sai đám tiên diễn cho, nhưng Vương mẫu nương nương nhất quyết không chịu, bảo là muốn xem kịch đặc biệt một chút.

Thiên đế hỏi, kịch gì. Vương mẫu nương nương gian trá cười, phun ra bốn chữ: “Đoạn tụ chi phích”

Vì thế Thiên đế oai nghiêm một thời thành công được tiến cử vai anh thụ Tiểu Công Khê khờ khệch trong vở kịch hài tai tiếng mà Vương mẫu mới nghĩ ra. Chẳng là, anh công của Thiên đế lại chính là Thái thượng lão quân mấy vạn tuổi, quả thực rất “xứng đôi” cho mối tình đoạn tụ này.

Đương nhiên, Thái thượng lão quân hai chân hai tay đều ôm cột sống chết không chịu đi, nhưng nghe nói, hôm đó lão bà Thái thượng lão quân đột ngột trở về từ Long Hải. Ngày hôm sau, thấy Thái thượng lão quân tới xin được diễn thử vai. Có người để ý thấy, bộ râu dài mà Thái thượng lão quân nuôi mấy ngàn năm, sau một đêm tự dưng không cánh mà bay. Chẳng lẽ là, vợ về vui quá, nên hồi xuân.

“Hồi, hồi cái đầu ngươi. Ta đây bị lão bà cắt, là cắt nghe chưa” Ai đó ngẩng đầu lên trời, oán thán, theo thói quen vẫn đưa tay vuốt vuốt râu, nhưng vuốt hoài toàn thấy hụt, mới ngỡ ra, hôm qua “không cẩn thận” bị người ta bẫng đi mất rồi. Ai oán mà!

Lại nói về Thánh Y Liên Tử, sau khi trở về, nàng tới núi Thiên Nam ngay, tạo kết giới, phong ấn phần hồn kia ở nơi cao nhất của đỉnh núi.

Thời gian trôi qua, nàng cũng dần quên mất nó.

Đột nhiên có một ngày sực nhớ ra, nên tới xem một chút, lại phát hiện, đỉnh núi giờ đã là một màu tím xinh đẹp.

Nàng hơi ngạc nhiên, vì đây là nơi nóng nhất trên Thiên đình, nhưng hiện tại lại có hoa tử đằng mọc khắp vùng.

Nàng tới chỗ phong ấn, thấy không có gì khác thường, nằm xuống, cắn cọng cỏ, nghĩ viển vông, rồi lẩm bẩm mấy câu gì đó không nghe rõ.



Ngày hôm sau, nàng lại tới, cũng nằm xuống, ngậm cọng cỏ, rồi lại lẩm bẩm mấy câu y hệt như ngày hôm trước.

Lâu dần thành nghiện, không đến không được, nếu không đến sẽ cảm giác như thiếu cái gì khiến cả người bứt rứt khó chịu. Hơn nữa nàng cũng rất thích hoa tử đằng nơi này. Ở trên Thiên đình, không hề có dù chỉ là một cây, bởi vì Tiên giới đều cho rằng, đây là loài cây của yêu ma, là loài cây không tốt đẹp gì, cho nên chẳng có vị tiên nào trồng nó cả.

Ngày hôm đó, vẫn như thường lệ, nàng lại đến, gió mát thổi hiu hiu, nàng gối đầu lên cánh tay chuẩn bị ngủ, bỗng thấy từ trên ngọn cây hoa tử đằng – nơi nàng đang nằm hóng mát chợt có một quả cầu màu đỏ chót lăn từ trên đó lăn xuống.

“Bịch” Qủa cầu đỏ chót kia lăn xuống đất thì đột nhiên duỗi ra, biến thành một tiểu nam hài chừng vài tuổi.

Bốn mắt nhìn nhau, không chớp dù chỉ là một cái.

Tiểu nam hài có gương mặt bụ bẫm, làn da trắng nõn, hai má phụng phịu, tóc dài màu trắng bay bay, nhưng kỳ quặc là trên người tiểu nam hài chỉ mặc một cái yếm màu đỏ chót, lộ ra cái mông hồng hồng, bé cỡ bàn tay, lúc la lúc lắc.

Tiểu nam hài nhe răng cười, lộ ra mấy cái răng sữa, đột nhiên hô hai tiếng: “Nương tử”

Thánh Y Liên Tử ngớ người ra, bật dậy, vò đầu nhìn tiểu nam hài, đi xung quanh nó một vòng, rồi lại một vòng, cảm thấy chuyện này thật đúng là không thể tin được. Nhầm lẫn, nhất định là nhầm lẫn rồi.

Tiểu nam hài thấy nàng không có động tĩnh, lại mở miệng hô: “Nương tử, nương tử, …”

Còn chưa kịp hô lên hai chữ “nương tử” lần thứ ba thì bỗng sấm sét giáng tới, sao bay đầu đầu, đầu óc quay cuồng.

“Bốp, bụp, bụp”.

Chỉ thấy tiểu nam hài ngã chổng vó dưới đất, nằm dài ra y hệt như cá chết, cứng đờ hồi lâu, ngọ nguậy mấy cái rồi từ từ ngồi dậy.

Chẳng biết từ bao giờ, mắt trái đã bầm đen một vùng, y hệt như gấu trúc, chẳng qua là gấu trúc đột biến, đen có nửa mắt. Nhìn lên trên một chút, làn da trắng nõn còn có mấy vết bầm xanh xanh tím tím, vừa có cảm giác tức cười vừa thấy tội nghiệp.

Tiểu nam hài quay đầu, rưng rưng nước mắt nhìn Thánh Y Liên Tử, sụt sà sụt sịt, nói bằng giọng mũi non nớt: “Nương ...” Miệng đang há to ra, định kêu thêm chữ thứ hai, liền trông thấy một cú đấm sắp với tốc độ nhanh như sấm sét sắp giáng tới, tức khắc ngậm lại, nằm bẹp ra đất, biến thành quả cầu tròn, rồi lăn đi lăn lại đòi ăn vạ.

“Ồn quá, câm miệng” Thánh Y Liên Tử hét lớn, trợn to mắt. Đường đường là tiên tử nổi tiếng “dịu dàng thánh khiết” nhất Tiên giới, thế mà giờ đây lại bị tiểu tử vắt mũi chưa sạch gọi là “nương tử”, bảo nàng sao có thể chịu đựng được cơ chứ. Vì thế, không chịu nổi mà động chân động tay.

Vâng! Trẻ không tha, già không buông chính là đây.

Qủa bóng kia vẫn cứ lăn đi lăn lại, càng lăn càng khóc lớn, mà nàng cũng không thể làm gì được, bởi vì nó rất cứng, đã vậy còn liên tục khóc òa lên.

“Dừng, ta bảo ngươi dừng cơ mà…”. Lại hét lớn.







“Rốt cuộc thế nào ngươi mới chịu dừng”. Thánh Y Liên Tử cắn môi, quyết định thương lượng. Dù sao núi này cũng cao nhất, nếu cứ để thế này, e rằng các tiên đều kéo nhau đến đây mất, đến lúc đó, tên tiểu tử này sẽ gặp phiền phức, mà nàng cùng không được yên ổn.

Hửm! Tại sao lại sợ nó phiền phức? Tại sao?

Lắc lắc đầu, nàng gạt suy nghĩ ra khỏi đầu.

Quả nhiên, ngay sau đó quả bóng màu đỏ không lăn nữa, rồi chợt biến thành một tiểu nam hài bụ bẫm đáng yêu, trừ mấy vết bầm tím không nên xuất hiện trên mặt thì tất cả đều hoàn hảo.

“Cho ta đi theo nàng”. Tiểu nam hài lại nhe răng ra cười cười, sau đó lí la lí lắc chạy tới bên cạnh Thánh Y Liên Tử.

“Mơ tưởng” Thánh Y Liên Tử nheo mắt lại, đang định giơ chân đá cho tiểu nam hài một cái thì cậu ta lại biến thành quả bóng nằm dưới đất, đang chuẩn bị ăn vạ.

“Được! Được! Đi theo thì đi theo” Nàng cắn răng, quả thật không có biện pháp, đi thì đi, sợ gì một đứa bé cơ chứ. Nói xong, nàng rảo bước đi về điện.

Tiểu nam hài lại biến trở về, lẽo đẽo đi theo sau, miệng nhỏ ríu ra ríu rít: “Không được đánh ta, ta muốn gọi nàng thế nào là quyền của ta ta, đừng có cau có nhìn ta, phải nấu cơm cho ta ăn, phải dẫn ta đi chơi, phải may đồ cho ta, không được dùng bạo lực với ta…, còn nữa, ta chưa có tên…”

“Phi Lượng” Thánh Y Liên Tử tùy tiện đưa ra một cái tên thuận miệng nhất, thực ra thì, lúc đi du ngoạn dưới trần gian, tình cờ thấy một nữ nhân cầm chổi rượt phu quân mình, trong miệng còn không ngừng kêu ‘Phi Lượng’, nghe đi nghe lại mấy lần, đương nhiên cái tên đó đã đi luôn vào cái đầu lười vận động của nàng.

“Phi Lượng, ừ, Phi Lượng” Phi Lượng ngiêng đầu, nhẩm đi nhẩm lại cái tên, từ nay về sau cậu sẽ tên là Phi Lượng.



Nói liên tục một hồi, rốt cuộc cũng về đến điện của Thánh Y Liên Tử, nàng nằm xuống, ngủ thẳng cẳng, mặc xác cho Phi Lượng lải nhải bên tai.

“Dậy! Dậy! May yếm cho ta…”

“Đừng ngủ! Ta muốn đi tiểu…”

“Ta đói… Này, này”

Thế là ai đó, dưới tần suất nói không ngừng nghỉ của một đứa bé, lật đật bò dậy, dẫn đứa bé kia đi tiểu, đi ăn, sau đó lại ngồi bên cạnh đèn tiên ngồi may yếm… Còn đứa bé kia, ngồi nằm phè phỡn trên giường, ngáy o o…

Người ta nói, cho dù có ghét nhau, ở chung mãi thì ghét đến mấy cũng biến thành yêu. Quả thật là như thế, từ đó đến giờ cũng đã mấy chục năm trôi qua, Phi Lượng cũng đã thành một nam tử khí khái đầy mình, chẳng qua hình dạng đó chỉ duy trì vào ban ngày, còn ban đêm Phi Lượng sẽ trở lại hình dạng của một đứa trẻ lúc 3, 4 tuồi.

Có người nói, gặp nhau sấm sét sao bay đầy trời, thì sau này, sấm sét đó sẽ hóa thành tơ hồng nối duyên.

Giống như Phi Lượng và Thánh Y Liên Tử vậy. Không ai ngờ rằng, năm đó mang cậu về, lại vô hình chung mở ra một mối nhân duyên cho chính mình.

***

Trên đỉnh núi Thiên Nam, có hai bóng người một lớn một nhỏ đang ngồi ngắm trăng. Nữ tử đang ôm một nam hài, vuốt vuốt tóc nam hài kia, khẽ nói: “A Lượng, mai ta phải đi Đông Hải, có lẽ phải một thời gian mới về, chàng ở lại cẩn thận, đừng ra khỏi điện, có được không?”.

Phi Lượng đăm chiêu một lúc rồi khẽ ừ một tiếng, sau đó nói với nàng: “Về nhanh nhé, không về nhanh ta sẽ đi tìm nàng”.

Thánh Y Liên Tử cười gật đầu, vuốt vuốt mái tóc trắng của Phi Lượng.

Nửa tháng sau quay lại, người đã không còn. Nàng điên cuồng tìm kiếm, rốt cuộc nhận được một tin như sét đánh bên tai ‘A Lượng của nàng. chết rồi’, là ngay đêm sau khi nàng rời đi, bị Vương mẫu nương nương bắt gặp, biết là phần hồn kia của Ma vương đã thành hình, để phòng ngừa hậu họa, Vương mẫu nương nương giam hắn vào trong Hồ Sát Yêu, nghĩa cùng như tên – diệt yêu trừ ma”.

“Hồ Sát Yêu, Hồ Sát Yêu…” Thánh Y Liên Tử thất thần bay nhanh tới đó, nhưng đến nơi rồi, thứ không muốn nhìn thấy lại phải thấy.

“A Lượng, chàng…, A Lượng…” Nước mắt nàng rớt như mưa, giơ tay muốn chạm tới chút tàn ảnh còn sót lại kia, nhưng là, cái gì cũng không thể bắt được.

Chàng chỉ cười, nụ cười ấy sao mà xót xa đến thế.

“Ít ra, vẫn chờ được đến khi nàng quay về…” Nam tử cười khẽ, trong mắt có đau lòng, có không nỡ, nhưng lại có một chút hạnh phúc. Bởi vì, chàng vẫn có thể đợi đến lúc nàng trở về, có thể nhìn thấy được dung nhan xinh đẹp mà ngang ngược của nàng.

Nàng với tay muốn chạm vào đối phương, nhưng đối phương bỗng biến thành vô vàn mảnh vỡ, rồi hóa thành bụi.

“Không….” Tiếng gào đau đớn tâm can vang vọng xa xăm, chẳng kịp suy nghĩ, nàng đưa tay móc ra một trái tim màu đỏ còn đang đập thình thịch.

Đó là tim của tiên, một khi lấy ra khỏi ngực, đều sẽ chết.

Hồ Sát Yêu bỗng nhiên tím chói một vùng, sau đó trở về yên tĩnh.

Thánh Y Liên Tử cười cười, gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt, “Hãy sống thật tốt, từ nay về sau, ta không thể ở bên cạnh chàng nữa. Bọn họ cũng không thể làm hại chàng được nữa, chàng là tiên, cũng là yêu. Hãy sống thay phần của ta”.

Thân thể nàng nhạt dần, sau đó biến mất không còn dấu vết.

Ngày hôm đó, hoa tử đằng trên núi Thiên Nam đột ngột héo rũ, tất cả đều biến thành một màu trắng. Bởi vì sẽ không còn nữ tử xinh đẹp kia, ngày ngày ôm chủ nhân của chúng hóng mát trên núi nữa, vĩnh viễn, vĩnh viễn, không còn.

Tử đằng chết đi, Phi Lượng cũng biến mất, có chăng còn lại chỉ là sự đau đớn không thể nào nguôi khi biết người mình thương dùng tính mạng của nàng để đổi lấy sự sống của chàng.

***

Vương mẫu nương nương vì quá đau lòng và ân hận, nếu bà không giết chết Phi Lượng, thì muội muội đâu phải chết. Vậy nên bà đã dùng pháp lực tu luyện nửa đời mình để triệu tập tất cả mảnh vỡ linh hồn của nàng, dùng tiên đan vạn năm cùng pháp lực của mình ngày đem kết từng mảnh lại, rốt cuộc cũng ghép lại được 3 hồn 7 phách. Nhưng chung quy vẫn không thể hợp lại làm một, nhiều năm trôi qua, 3 hồn 7 phách kia vẫn không thể tái sinh. Bởi quá đau lòng, nên Vương mẫu hóa phép bày kết giới để chúng trong điện của Thánh Y Liên Tử, ngày ngày đến thăm trò chuyện cùng chúng.

Vào ngày chín vị công chúa ra đời, đột nhiên có mười luồng sáng đủ màu bay đến nhập vào chín vị công chúa. Duy chỉ có vị công chúa thứ chín là có hai luồng sáng một trắng một đen nhập vào. Khi lớn lên, mỗi vị công chúa đều có tài năng hơn người, mỗi người đều có lĩnh vực suất sắc của mình. Chỉ có điều, càng lớn dung mạo của chín vị công chúa lại càng giống nhau, giống y hệt Thánh Y Liên Tử năm đó. Mà vị công chúa thứ chín, lại đặc biệt nhất, khờ khạo và ngây thơ, hoàn toàn trái ngược với các vị tỷ tỷ của mình. Hơn nữa, nàng sinh ra lại không phải là tiên, mà là yêu, có căn cốt của tiên nhân, nhưng chung quy phần căn cốt này rất ít ỏi, mờ nhạt hầu như không có. Cho nên Vương mẫu mới để nàng dưới trần gian, tu luyện, chờ sau khi thành tiên sẽ đưa về Tiên giới…

Sử Động Quân bật dậy, trợn lớn hai mắt, chẳng lẽ mấy nữ tử kia chính là, còn Tiểu Hoa của hắn lại là…

Trần Hiển gật đầu, “Đúng thế, tám vị nữ tử kia chính là tám vị công chúa, mà người con muốn hỏi, chính là vị công chúa cuối cùng có thần trí không minh mẫn kia, mà họ cũng chính là ba hồn bảy phách của Thánh Y Liên Tử”. Nói xong, Trần Hiển dừng lại một chút, nói tiếp: “Quân nhi, chuyện này của con e rằng…. Vương mẫu nhất định sẽ không đồng ý”.

Sử Động Quân chạy tới, níu tay áo Trần Hiển: “Sư phụ, con không muốn từ bỏ, con mặc kệ nàng là ai, con chỉ biết, con yêu nàng, con yêu nàng ngay từ lần đầu gặp nàng, sư phụ, xin người giúp con…”

Trần Hiển thở dài, sau đó xoa đầu Sử Động Quân, trong mắt có đấu tranh, giãy dụa, có thương tâm, có cả hoài niệm, mãi một lúc lâu mới thốt lên được: “Được, nếu con đã kiên quyết vậy, vi sư sẽ cố gắng giúp con”. Nói xong, y đưa mắt nhìn về phía xa xa, giống như vừa đưa ra một quyết định thật khó khăn vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook