Chương 5
LeeHannie
12/03/2018
#5
Tuy đường phố Hà Nội không lắp camera nhưng các cửa hàng quán caffe quanh đó chẳng lẽ không có hay sao?
Để xâm nhập vào mạng lưới ấy không dễ. Hơn nữa còn có người đã cố tình nhúng tay vào để thao túng nhằm xóa bỏ chứng cứ…
Tớ mò mãi mới thấy 1 đoạn mờ mờ
Chất lượng thấp
Người đâm henry đi xe màu đỏ… và là một người phụ nữ
Chất lượng mờ quá tớ không nhìn rõ mặt mũi cô ta
Những bù lại biển số xe rõ mồn một
Hay lắm… Cứ chạy đi. Rồi tôi sẽ cho cô ra ánh sáng. Đồ hèn hạ
Tớ đã nghĩ như thế. Nghĩ mọi chuyện thật đơn giản
Ngày hôm sau tớ vẫn đến trường bình thường vào thăm Henry trò chuyện với nó
Tớ cầm tay nó áp vào má
-Hôm nay tao đã làm quen với các bạn mới. Chị của mày giỏi chứ?
Nếu nó tỉnh chắc sẽ hét toáng lên mất
Tớ cười nhìn thằng em trên người toàn dây dợ lằng nhằng
-….
-Tao đã có chút manh mối rồi. Nhanh chóng sẽ biết kết quả thôi.
-….
-Mau khỏe lại nhá. Papa và mẹ Lan lo cho mày lắm. Mẹ Lan khóc rất nhiều mau khỏe mà về với mẹ Lan. Ở đây chả có gì hay ho cả. Thằng tồi ạ. Nhà cửa thiếu hơi mày…trống vắng lắm.
Tớ khóc. Chả biết sao lại khóc. Thở dài thườn thượt, đắp chăn lại cho cu cậu. Nhìn nó thật lâu
-…
-Nghỉ ngơi cho tốt. Tao về đây
-…..
Henry vẫn nằm ngoan ở đó. Cậu trai ồn ào nhà tớ cứ thế nằm đó ….hẳn là cô đơn lắm, buồn chán lắm
Tớ lẳng lặng quay bước đi
Rồi lang thang mãi mới chịu về nhà
Cô bé xinh đẹp ngồi bó gối trước cổng nhà tớ.
Như cảm nhận thấy sự hiện diện của tớ. Nó ngước lên nhìn
Đôi mắt nó mọng nước ,to tròn trong veo nhưng dấu buồn. Nó ngước lên nhìn tớ, đôi môi khẽ cười
Nét đẹp trong sáng tinh tế nhưng không kém phần thanh lịch quý phái của người Việt nam rõ nét trên khuôn mặt của cô nhóc
Ở Chi có 1 thứ gì đó rất thu hút
Em ấy, giống như một ngôi sao xinh đẹp sáng rực trong đêm tối
-Chị về rồi!
-Đợi tôi sao?
Tớ nhíu mày. Tìm nhầm à? Tớ không quen em ấy
Đó là “lần đầu” tớ gặp Chi chính thức sau bao nhiêu năm
Và tớ chẳng nhớ gì về kỷ niệm với em ấy cả. Thật hài. Người ta nhớ tất cả còn tớ quên hết cả
Tuy đường phố Hà Nội không lắp camera nhưng các cửa hàng quán caffe quanh đó chẳng lẽ không có hay sao?
Để xâm nhập vào mạng lưới ấy không dễ. Hơn nữa còn có người đã cố tình nhúng tay vào để thao túng nhằm xóa bỏ chứng cứ…
Tớ mò mãi mới thấy 1 đoạn mờ mờ
Chất lượng thấp
Người đâm henry đi xe màu đỏ… và là một người phụ nữ
Chất lượng mờ quá tớ không nhìn rõ mặt mũi cô ta
Những bù lại biển số xe rõ mồn một
Hay lắm… Cứ chạy đi. Rồi tôi sẽ cho cô ra ánh sáng. Đồ hèn hạ
Tớ đã nghĩ như thế. Nghĩ mọi chuyện thật đơn giản
Ngày hôm sau tớ vẫn đến trường bình thường vào thăm Henry trò chuyện với nó
Tớ cầm tay nó áp vào má
-Hôm nay tao đã làm quen với các bạn mới. Chị của mày giỏi chứ?
Nếu nó tỉnh chắc sẽ hét toáng lên mất
Tớ cười nhìn thằng em trên người toàn dây dợ lằng nhằng
-….
-Tao đã có chút manh mối rồi. Nhanh chóng sẽ biết kết quả thôi.
-….
-Mau khỏe lại nhá. Papa và mẹ Lan lo cho mày lắm. Mẹ Lan khóc rất nhiều mau khỏe mà về với mẹ Lan. Ở đây chả có gì hay ho cả. Thằng tồi ạ. Nhà cửa thiếu hơi mày…trống vắng lắm.
Tớ khóc. Chả biết sao lại khóc. Thở dài thườn thượt, đắp chăn lại cho cu cậu. Nhìn nó thật lâu
-…
-Nghỉ ngơi cho tốt. Tao về đây
-…..
Henry vẫn nằm ngoan ở đó. Cậu trai ồn ào nhà tớ cứ thế nằm đó ….hẳn là cô đơn lắm, buồn chán lắm
Tớ lẳng lặng quay bước đi
Rồi lang thang mãi mới chịu về nhà
Cô bé xinh đẹp ngồi bó gối trước cổng nhà tớ.
Như cảm nhận thấy sự hiện diện của tớ. Nó ngước lên nhìn
Đôi mắt nó mọng nước ,to tròn trong veo nhưng dấu buồn. Nó ngước lên nhìn tớ, đôi môi khẽ cười
Nét đẹp trong sáng tinh tế nhưng không kém phần thanh lịch quý phái của người Việt nam rõ nét trên khuôn mặt của cô nhóc
Ở Chi có 1 thứ gì đó rất thu hút
Em ấy, giống như một ngôi sao xinh đẹp sáng rực trong đêm tối
-Chị về rồi!
-Đợi tôi sao?
Tớ nhíu mày. Tìm nhầm à? Tớ không quen em ấy
Đó là “lần đầu” tớ gặp Chi chính thức sau bao nhiêu năm
Và tớ chẳng nhớ gì về kỷ niệm với em ấy cả. Thật hài. Người ta nhớ tất cả còn tớ quên hết cả
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.