Yêu Nữ Vương Phi Của Huyết Vương
Chương 38: Chỉ Cần Nàng
BooMew
27/09/2019
Lâm Thiên Y nằm trong suy nghĩ hồi lâu mà không hề hay biết.
Âu Dương Chí từ lúc bắt đầu, hắn luôn không dời mắt khỏi Lâm Thiên Y được, hắn không hiểu sao Lâm Thiên Y lại từ ánh mắt bình thường chuyển sang đau lòng bi thương! Nhìn đôi mắt của nàng hắn lại đau lòng như vậy.
Đợi hồi lâu hắn lại lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của nàng.
" Lâm tiểu thư? "
Lâm Thiên Y lúc này mới giật mình tỉnh dậy trong quá khứ, nàng chỉ cười nhẹ với Âu Dương Chí đáp.
" Phải ! Cho hỏi công tử là ? "
Âu Dương Chí nhìn nụ cười nhẹ của Lâm Thiên Y, tim hắn đập mạnh liên hồi đến cả hắn cũng không nghĩ tới.
" A ta là Âu Dương Chí! "
" À ! " Lâm Thiên Y cố nhịn cảm xúc muốn trong lòng muốn bầm Âu Dương Chí ra nói.
" Lâm tiểu thư, không biết có rảnh không ? " Âu Dương Chí nhìn nhìn Lâm Thiên Y lại nói.
" Hả ? " Lâm Thiên Y nhìn Âu Dương Chí.
Âu Dương Chí lại nói.
" Ta muốn cùng Lâm tiểu thư bàn chuyện làm... " Hắn chưa nói dứt câu Lâm Thiên Y đã cắt ngang.
" Nếu Âu công tử muốn bàn chuyện làm ăn thì người vẫn nên tìm phụ thân ta thì hơn! Ta đi trước đây! " Lâm Thiên Y nói xong, xoay người rời đi! Bỏ lại Âu Dương Chí đứng đó ngây người một lúc.
•••••••••
Lâm Thiên Y vừa từ Thiên Ý về cả người mệt mỏi đang định đi tắm thì Ngọc Nhi chạy bịch bịch thở phì phò đến.
" Tiểu...tiểu thư... "
Lâm Thiên Y dừng lại nhìn Ngọc Nhi.
" Sao đó ? "
" Tiểu thư... Vương...vương gia, hắn đang ở viện của người! "
" Hả? " Lâm Thiên Y hai mắt tối mịt chuyển sang sáng rực, nàng cũng không hiểu từ bao giờ lại vui mừng khi nghe Nhuệ Thừa Minh đang ở đây.
Nàng vội vàng đi đến viện của nàng, đúng lúc Nhuệ Thừa Minh vừa bước ra hai người đứng đối diện nhìn nhau hồi lâu.
Lâm Thiên Y như trút hết mọi khó chịu buồn phiền trong lòng mà không tự chủ chạy nhanh đến trước mặt của Nhuệ Thừa Minh ôm hắn.
Nhuệ Thừa Minh hơi kinh ngạc nhưng sau đó ôm chặt lấy Lâm Thiên Y, hắn nhớ nàng. . . nhớ đến khó chịu . . . không gặp mới mấy ngày mà hắn lại nhớ nàng tha thiết.
Lâm Thiên Y ở trong lòng của Nhuệ Thừa Minh, trong lòng mọi buồn rầu lo lắng chỉ phút chốc tan biến, chỉ còn lại nổi nhớ da diết thôi.
Nàng vùi đầu vào ngực hắn, mùi hương trên người hắn cứ như trấn an nàng, làm nàng dễ chịu thêm.
Ôm một lúc cả hai buông nhau ra, Lâm Thiên Y nhìn từ trên xuống dưới của Nhuệ Thừa Minh, nhìn bộ đồ đang bận chắc chắn hắn đang định đi đâu.
" Sao chành đến đây ? "
Nhuệ Thừa Minh còn hưởng lấy hương vị mật ngọt của cái ôm kia, dù chỉ mới ôm thôi cũng đủ làm hắn khó thoát khỏi tay Lâm Thiên Y.
Ngây người một lúc, Nhuệ Thừa Minh tay vẫn nắm lấy bàn tay Lâm Thiên Y xoa xoa nói.
" Ta đi đến đây để... Ơ thì đợi khi nào bọn họ đến nói! Tại nhớ nàng quá nên ta thi triển khinh công qua trước! "
Lâm Thiên Y gật đầu cái nói.
" Ừm! Vậy ở đây bao lâu về? "
" Sẽ nhanh thôi Y Y! "
Nhuệ Thừa Minh và Lâm Thiên Y cứ ngồi đó nói chuyện một lúc, Nhuệ Thừa Minh thì ngứa ngáy tay chân thật muốn ôm nàng vào lòng hôn thật lâu nhưng khi hắn nghĩ đến ngày thành thân sẽ đến nhanh thì hắn nhịn xuống.
Sẽ rất nhanh Lâm Thiên Y sẽ thuộc riêng về một mình hắn! Hắn đã chờ chờ ngày này từ lúc biết hôn ước kia. . .
Nhớ lại những tháng ngày đầu kia không khổ buồn cười, hắn từng phản đối việc hôn ước này nhưng sau khi gặp nàng, cứ như bị tiếng sét ái tình, vừa gặp đã yêu mà cuốn lấy nơi này.
Dù không biết trong lòng nàng đã thật sự yêu hắn như hắn yêu nàng chưa!? Nhưng hắn lại rất tin tưởng trong lòng nàng nhất định có hắn.
Hắn không cần vinh hoa phú quý, hắn chỉ cần nàng. . .
••••••
Âu Dương Chí sau khi về đến khách điếm thì cứ ngồi đó suy tư.
Hắn nhớ đến ánh mắt bi thương đau khổ chứ Lâm Thiên Y,.. Nhưng sau lòng hắn lại đau như thế này... Hắn bị làm sao vậy!
Nhưng nàng thật xinh đẹp... Mặc dù không nhìn trọn vẹn cả khuôn mặt nhưng hắn tin là nàng thật sự rất xinh đẹp.
" Thiếu Gia.... " Thị Vệ từ bên ngoài bước vội vào!
" Sao thế ? " Âu Dương Chí ngẩng đầu lên hỏi
" Nô tài vừa thấy Lâm cô nương và một vị công tử nào đó ôm nhau. "
Âu Dương Chí vừa nghe đến từ ' Ôm ' Hai nắm tay của hắn nắm chặt!
Nàng là của hắn, nhất định chỉ là của mỗi mình hắn thôi!
" Tra cho rõ! "
Thị Vệ hô ' Rõ ' rồi đi ra ngoài. Nhưng trong lòng lại cực thắc mắc ' Tại sao thiếu gia lại kích động như vậy! '
Âu Dương Chí thì ngồi nơi đó, tay đặt lên ngực trái mình không tự chủ mà mím môi lại.
Tại sao vừa thấy nàng, hắn lại cảm giác quen thuộc như vậy! Tại sao thấy nàng bi thương, hắn cũng đau đớn như vậy. . . tại sao nghe đến nàng cùng nam tử khác ôm nhau hắn lại khó chịu đến vậy. . .
Ngồi đó ngây người một lúc Âu Dương Chí thầm nói ' Ta sẽ không để nàng thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu! Tuyệt đối không ? '
Âu Dương Chí từ lúc bắt đầu, hắn luôn không dời mắt khỏi Lâm Thiên Y được, hắn không hiểu sao Lâm Thiên Y lại từ ánh mắt bình thường chuyển sang đau lòng bi thương! Nhìn đôi mắt của nàng hắn lại đau lòng như vậy.
Đợi hồi lâu hắn lại lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của nàng.
" Lâm tiểu thư? "
Lâm Thiên Y lúc này mới giật mình tỉnh dậy trong quá khứ, nàng chỉ cười nhẹ với Âu Dương Chí đáp.
" Phải ! Cho hỏi công tử là ? "
Âu Dương Chí nhìn nụ cười nhẹ của Lâm Thiên Y, tim hắn đập mạnh liên hồi đến cả hắn cũng không nghĩ tới.
" A ta là Âu Dương Chí! "
" À ! " Lâm Thiên Y cố nhịn cảm xúc muốn trong lòng muốn bầm Âu Dương Chí ra nói.
" Lâm tiểu thư, không biết có rảnh không ? " Âu Dương Chí nhìn nhìn Lâm Thiên Y lại nói.
" Hả ? " Lâm Thiên Y nhìn Âu Dương Chí.
Âu Dương Chí lại nói.
" Ta muốn cùng Lâm tiểu thư bàn chuyện làm... " Hắn chưa nói dứt câu Lâm Thiên Y đã cắt ngang.
" Nếu Âu công tử muốn bàn chuyện làm ăn thì người vẫn nên tìm phụ thân ta thì hơn! Ta đi trước đây! " Lâm Thiên Y nói xong, xoay người rời đi! Bỏ lại Âu Dương Chí đứng đó ngây người một lúc.
•••••••••
Lâm Thiên Y vừa từ Thiên Ý về cả người mệt mỏi đang định đi tắm thì Ngọc Nhi chạy bịch bịch thở phì phò đến.
" Tiểu...tiểu thư... "
Lâm Thiên Y dừng lại nhìn Ngọc Nhi.
" Sao đó ? "
" Tiểu thư... Vương...vương gia, hắn đang ở viện của người! "
" Hả? " Lâm Thiên Y hai mắt tối mịt chuyển sang sáng rực, nàng cũng không hiểu từ bao giờ lại vui mừng khi nghe Nhuệ Thừa Minh đang ở đây.
Nàng vội vàng đi đến viện của nàng, đúng lúc Nhuệ Thừa Minh vừa bước ra hai người đứng đối diện nhìn nhau hồi lâu.
Lâm Thiên Y như trút hết mọi khó chịu buồn phiền trong lòng mà không tự chủ chạy nhanh đến trước mặt của Nhuệ Thừa Minh ôm hắn.
Nhuệ Thừa Minh hơi kinh ngạc nhưng sau đó ôm chặt lấy Lâm Thiên Y, hắn nhớ nàng. . . nhớ đến khó chịu . . . không gặp mới mấy ngày mà hắn lại nhớ nàng tha thiết.
Lâm Thiên Y ở trong lòng của Nhuệ Thừa Minh, trong lòng mọi buồn rầu lo lắng chỉ phút chốc tan biến, chỉ còn lại nổi nhớ da diết thôi.
Nàng vùi đầu vào ngực hắn, mùi hương trên người hắn cứ như trấn an nàng, làm nàng dễ chịu thêm.
Ôm một lúc cả hai buông nhau ra, Lâm Thiên Y nhìn từ trên xuống dưới của Nhuệ Thừa Minh, nhìn bộ đồ đang bận chắc chắn hắn đang định đi đâu.
" Sao chành đến đây ? "
Nhuệ Thừa Minh còn hưởng lấy hương vị mật ngọt của cái ôm kia, dù chỉ mới ôm thôi cũng đủ làm hắn khó thoát khỏi tay Lâm Thiên Y.
Ngây người một lúc, Nhuệ Thừa Minh tay vẫn nắm lấy bàn tay Lâm Thiên Y xoa xoa nói.
" Ta đi đến đây để... Ơ thì đợi khi nào bọn họ đến nói! Tại nhớ nàng quá nên ta thi triển khinh công qua trước! "
Lâm Thiên Y gật đầu cái nói.
" Ừm! Vậy ở đây bao lâu về? "
" Sẽ nhanh thôi Y Y! "
Nhuệ Thừa Minh và Lâm Thiên Y cứ ngồi đó nói chuyện một lúc, Nhuệ Thừa Minh thì ngứa ngáy tay chân thật muốn ôm nàng vào lòng hôn thật lâu nhưng khi hắn nghĩ đến ngày thành thân sẽ đến nhanh thì hắn nhịn xuống.
Sẽ rất nhanh Lâm Thiên Y sẽ thuộc riêng về một mình hắn! Hắn đã chờ chờ ngày này từ lúc biết hôn ước kia. . .
Nhớ lại những tháng ngày đầu kia không khổ buồn cười, hắn từng phản đối việc hôn ước này nhưng sau khi gặp nàng, cứ như bị tiếng sét ái tình, vừa gặp đã yêu mà cuốn lấy nơi này.
Dù không biết trong lòng nàng đã thật sự yêu hắn như hắn yêu nàng chưa!? Nhưng hắn lại rất tin tưởng trong lòng nàng nhất định có hắn.
Hắn không cần vinh hoa phú quý, hắn chỉ cần nàng. . .
••••••
Âu Dương Chí sau khi về đến khách điếm thì cứ ngồi đó suy tư.
Hắn nhớ đến ánh mắt bi thương đau khổ chứ Lâm Thiên Y,.. Nhưng sau lòng hắn lại đau như thế này... Hắn bị làm sao vậy!
Nhưng nàng thật xinh đẹp... Mặc dù không nhìn trọn vẹn cả khuôn mặt nhưng hắn tin là nàng thật sự rất xinh đẹp.
" Thiếu Gia.... " Thị Vệ từ bên ngoài bước vội vào!
" Sao thế ? " Âu Dương Chí ngẩng đầu lên hỏi
" Nô tài vừa thấy Lâm cô nương và một vị công tử nào đó ôm nhau. "
Âu Dương Chí vừa nghe đến từ ' Ôm ' Hai nắm tay của hắn nắm chặt!
Nàng là của hắn, nhất định chỉ là của mỗi mình hắn thôi!
" Tra cho rõ! "
Thị Vệ hô ' Rõ ' rồi đi ra ngoài. Nhưng trong lòng lại cực thắc mắc ' Tại sao thiếu gia lại kích động như vậy! '
Âu Dương Chí thì ngồi nơi đó, tay đặt lên ngực trái mình không tự chủ mà mím môi lại.
Tại sao vừa thấy nàng, hắn lại cảm giác quen thuộc như vậy! Tại sao thấy nàng bi thương, hắn cũng đau đớn như vậy. . . tại sao nghe đến nàng cùng nam tử khác ôm nhau hắn lại khó chịu đến vậy. . .
Ngồi đó ngây người một lúc Âu Dương Chí thầm nói ' Ta sẽ không để nàng thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu! Tuyệt đối không ? '
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.