Yêu Nữ Vương Phi Của Huyết Vương
Chương 43: Đi Truyền Thánh Chỉ
BooMew
28/09/2019
Nhuệ Thừa Minh uống xong thuốc, ánh mắt vô tội nhìn chằm chằm Lâm Thiên Y, Lâm Thiên Y khó chịu nhíu mày nói.
" Người đừng có mà dùng cái đôi mắt đó mà nhìn ta! Chính ngươi là người sai còn làm như bản thân ta mới sai vậy là sao ? "
Nhuệ Thừa Minh cúi đầu nhỏ giọng nói.
" Ta không có! "
Lâm Thiên Y bực mình, tại sao cái tên giở trò lưu manh với nàng, ăn đậu hủ của nàng thế mà hắn lại làm bộ dạng cứ như thể chính nàng mới là người làm sai, là người ăn đậu hủ của hắn! Càng nghĩ càng thấy tức! Lâm Thiên Y im lặng không nói gì nữa!
Nhuệ Thừa Minh ngẩng đầu giọng nói cực oan ức.
" Y Y, nàng đừng giận ta nữa có được không ? Ta thật sự xin lỗi nàng mà! "
Lâm Thiên Y chỉ nhìn chằm chằm Nhuệ Thừa Minh hung hăng nói.
" Khi nào chúng ta thành thân sao! Ngươi còn giấu ta chuyện gì nữa! Ta nhất định không tha cho ngươi! " dứt câu rời đi.
Nhuệ Thừa Minh lúc này khẽ nhếch môi cười mãn nguyện khác với lúc nãy vô tội ủy khuất.
Môi hắn khẽ mấp máy nói.
" Ta biết là nàng không đành lòng phạt ta mà! " dứt câu đứng dậy định rời đi thì phía ngoài cửa truyền ra âm thanh già nua.
" Ta thì sẽ phạt ngươi vì tội nói dối! " Độc Thánh Tôn bước vào, mày khẽ nhíu.
Nhuệ Thừa Minh ánh mắt sắc bén tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Độc Thánh Tôn, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
" Ông là ai ? "
" Ta là ai ? Ta là sư phụ của Thiên Y. " Độc Thánh Tôn bĩu môi nói.
" A! " Nhuệ Thừa Minh thu lại sát khí nhẹ giọng a một tiếng.
Độc Thánh Tôn không vòng vo nói thẳng.
" Tại sao ngươi lại trúng cổ? "
Nhuệ Thừa Minh nhíu mày phòng bị.
Độc Thánh Tôn không khỏi cười haha nói tiếp.
" Ngươi nghĩ nếu ta muốn giết chết ngươi thì còn đứng trước mặt người võ mồm sao ? "
Nhuệ Thừa Minh nhíu mày, nghe thấy hợp lý nên nói.
" Ta không biết! Chỉ là năm ta tròn mười tuổi đọc phát gây đau đớn thì mới biết trúng cổ."
Độc Thánh Tôn gật đầu.
" Ừ. " lại nói tiếp.
" Ngươi nên nhanh chống giải! Nếu còn kéo dài quá ba năm nữa ngươi sẽ chết! "
Nhuệ Thừa Minh biết nhưng hắn không biết cách giải, đi khắp chốn nơi tìm các loại y nhân nhưng ai ai cũng lắc đầu. Nhuệ Thừa Minh nhìn Độc Thánh Tôn trước mặt, thầm nghĩ là sư phụ của Y Y, cũng chính là sư phụ hắn! Nếu hỏi tiền bối trước mặt đây không biết có thể không ! Nhưng hắn vẫn thử hỏi.
" Không biết tiền bối có thể giải trừ cổ trong cơ thể ta không ? Dù tiền bối có ra bất kỳ giá nào! "
Độc Thánh Tôn khẽ nhếch mép cười nói.
" Giá nào sao ? Là thật ? "
Nhuệ Thừa Minh gật đầu chắc chắn.
Độc Thánh Tôn không nhanh không chậm nói.
" Ta muốn ngươi từ bỏ Y Y! Để nàng vĩnh viễn là đồ đệ của ta! "
Nhuệ Thừa Minh nhíu chặt mày, ánh mắt đỏ ngầu lửa giận, giọng nói lạnh lẽo vang lên!
" Y Y sao ? Haha vậy thì ta xin phép lui! " dứt câu không đợi Độc Thánh Tôn trả lời, Nhuệ Thừa Minh biến mất.
Độc Thánh Tôn đứng đó trầm tư ' Rốt cuộc hắn đồng ý hay không đồng ý! "
Nhuệ Thừa Minh nhíu chặt mày không ngừng chửi thầm.
' Lão già lưu manh dám có ý đồ với Y Y! Nghĩ sau bắt ta bỏ Y Y có mơ cũng không đẹp đến thế đâu! "
•••••
Lúc này đã nữa đêm rồi. Linh Đàm vẫn ngồi ngoài sân đợi Nhuệ Thừa Minh.
Hắn đang ngồi ủ rũ thì Nhuệ Thừa Minh rốt cuộc cũng về!
Linh Đàm hai mày nhíu chặt cũng giãn ra đi tới trước mặt Nhuệ Thừa Minh cung kính nói.
" Gia. "
Nhuệ Thừa Minh " Ừ " cái nói.
" Đi thôi! "
Linh Đàm hỏi.
" Đi đâu Gia ? " hắn nhìn đông nhìn tây! Bóng tối mịt mù thế này còn đi đâu, không lẽ có nhiệm vụ gì.
Nhuệ Thừa Minh nhíu mày giọng tức giận nói.
" Còn đi đâu nữa! Đương nhiên là đi truyền Thánh Chỉ rồi! "
Linh Đàm há hốc mồm nhìn Nhuệ Thừa Minh, ho một tiếng " Khụ " lại nói.
" Gia, giờ này đã muộn lắm rồi! Ai đâu lại đi truyền giờ này! "
Nhuệ Thừa Minh nhìn trời, đúng là tối thật nhưng. . . nếu như hiện tại không đi lở như lão già kia bắt cóc Y Y của hắn thì sao ?
Linh Đàm thấy Nhuệ Thừa Minh im lặng hắn lại nói.
" Gia, nếu giờ chúng ta qua đó! Tiểu Vương Phi sẽ giận! Muộn thế này chắc là tiểu Vương Phi đã ngủ rồi! "
Nhuệ Thừa Minh nghe lọt câu ' Tiểu Vương Phi sẽ giận ' nên hắn xoay người về phòng lại nói,
" Ngày mai nhất định phải dậy sớm đi đó! "
Linh Đàm " Rõ " cái đợi Nhuệ Thừa Minh đi xa không khỏi bật cười! Lần đầu tiên hắn thấy gia lại ngáo như vậy đó! Nghĩ sao đêm hôm khuya hoắt lại đi truyền thánh chỉ.
Nhuệ Thừa Minh đi vào phòng, ngồi xuống nhìn chằm chằm chiếc giường ngăn nắp đó mày hắn nhíu chặt!
Mọi khí ức lúc sáng đua nhau ùa về, môi hắn khẽ nhếch lên nhớ lại hương vị ngọt nào của Lâm Thiên Y. Hôm nay hắn phải cảm ơn cổ độc trong người tái phát đúng lúc, làm hắn kích động lên mới được ăn thịt tiểu bạch thỏ của hắn! Nhưng lại nhớ về những dấu vết rớm máu kia, hắn chỉ muốn tự tay đánh mình một cái thôi! Haizzz.
Hắn nhìn về phía cửa sổ có mặt trăng nơi đó khẽ nói.
' Y Y đợi ta! Chúng ta sẽ sớm bên nhau mãi mãi! '
" Người đừng có mà dùng cái đôi mắt đó mà nhìn ta! Chính ngươi là người sai còn làm như bản thân ta mới sai vậy là sao ? "
Nhuệ Thừa Minh cúi đầu nhỏ giọng nói.
" Ta không có! "
Lâm Thiên Y bực mình, tại sao cái tên giở trò lưu manh với nàng, ăn đậu hủ của nàng thế mà hắn lại làm bộ dạng cứ như thể chính nàng mới là người làm sai, là người ăn đậu hủ của hắn! Càng nghĩ càng thấy tức! Lâm Thiên Y im lặng không nói gì nữa!
Nhuệ Thừa Minh ngẩng đầu giọng nói cực oan ức.
" Y Y, nàng đừng giận ta nữa có được không ? Ta thật sự xin lỗi nàng mà! "
Lâm Thiên Y chỉ nhìn chằm chằm Nhuệ Thừa Minh hung hăng nói.
" Khi nào chúng ta thành thân sao! Ngươi còn giấu ta chuyện gì nữa! Ta nhất định không tha cho ngươi! " dứt câu rời đi.
Nhuệ Thừa Minh lúc này khẽ nhếch môi cười mãn nguyện khác với lúc nãy vô tội ủy khuất.
Môi hắn khẽ mấp máy nói.
" Ta biết là nàng không đành lòng phạt ta mà! " dứt câu đứng dậy định rời đi thì phía ngoài cửa truyền ra âm thanh già nua.
" Ta thì sẽ phạt ngươi vì tội nói dối! " Độc Thánh Tôn bước vào, mày khẽ nhíu.
Nhuệ Thừa Minh ánh mắt sắc bén tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Độc Thánh Tôn, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
" Ông là ai ? "
" Ta là ai ? Ta là sư phụ của Thiên Y. " Độc Thánh Tôn bĩu môi nói.
" A! " Nhuệ Thừa Minh thu lại sát khí nhẹ giọng a một tiếng.
Độc Thánh Tôn không vòng vo nói thẳng.
" Tại sao ngươi lại trúng cổ? "
Nhuệ Thừa Minh nhíu mày phòng bị.
Độc Thánh Tôn không khỏi cười haha nói tiếp.
" Ngươi nghĩ nếu ta muốn giết chết ngươi thì còn đứng trước mặt người võ mồm sao ? "
Nhuệ Thừa Minh nhíu mày, nghe thấy hợp lý nên nói.
" Ta không biết! Chỉ là năm ta tròn mười tuổi đọc phát gây đau đớn thì mới biết trúng cổ."
Độc Thánh Tôn gật đầu.
" Ừ. " lại nói tiếp.
" Ngươi nên nhanh chống giải! Nếu còn kéo dài quá ba năm nữa ngươi sẽ chết! "
Nhuệ Thừa Minh biết nhưng hắn không biết cách giải, đi khắp chốn nơi tìm các loại y nhân nhưng ai ai cũng lắc đầu. Nhuệ Thừa Minh nhìn Độc Thánh Tôn trước mặt, thầm nghĩ là sư phụ của Y Y, cũng chính là sư phụ hắn! Nếu hỏi tiền bối trước mặt đây không biết có thể không ! Nhưng hắn vẫn thử hỏi.
" Không biết tiền bối có thể giải trừ cổ trong cơ thể ta không ? Dù tiền bối có ra bất kỳ giá nào! "
Độc Thánh Tôn khẽ nhếch mép cười nói.
" Giá nào sao ? Là thật ? "
Nhuệ Thừa Minh gật đầu chắc chắn.
Độc Thánh Tôn không nhanh không chậm nói.
" Ta muốn ngươi từ bỏ Y Y! Để nàng vĩnh viễn là đồ đệ của ta! "
Nhuệ Thừa Minh nhíu chặt mày, ánh mắt đỏ ngầu lửa giận, giọng nói lạnh lẽo vang lên!
" Y Y sao ? Haha vậy thì ta xin phép lui! " dứt câu không đợi Độc Thánh Tôn trả lời, Nhuệ Thừa Minh biến mất.
Độc Thánh Tôn đứng đó trầm tư ' Rốt cuộc hắn đồng ý hay không đồng ý! "
Nhuệ Thừa Minh nhíu chặt mày không ngừng chửi thầm.
' Lão già lưu manh dám có ý đồ với Y Y! Nghĩ sau bắt ta bỏ Y Y có mơ cũng không đẹp đến thế đâu! "
•••••
Lúc này đã nữa đêm rồi. Linh Đàm vẫn ngồi ngoài sân đợi Nhuệ Thừa Minh.
Hắn đang ngồi ủ rũ thì Nhuệ Thừa Minh rốt cuộc cũng về!
Linh Đàm hai mày nhíu chặt cũng giãn ra đi tới trước mặt Nhuệ Thừa Minh cung kính nói.
" Gia. "
Nhuệ Thừa Minh " Ừ " cái nói.
" Đi thôi! "
Linh Đàm hỏi.
" Đi đâu Gia ? " hắn nhìn đông nhìn tây! Bóng tối mịt mù thế này còn đi đâu, không lẽ có nhiệm vụ gì.
Nhuệ Thừa Minh nhíu mày giọng tức giận nói.
" Còn đi đâu nữa! Đương nhiên là đi truyền Thánh Chỉ rồi! "
Linh Đàm há hốc mồm nhìn Nhuệ Thừa Minh, ho một tiếng " Khụ " lại nói.
" Gia, giờ này đã muộn lắm rồi! Ai đâu lại đi truyền giờ này! "
Nhuệ Thừa Minh nhìn trời, đúng là tối thật nhưng. . . nếu như hiện tại không đi lở như lão già kia bắt cóc Y Y của hắn thì sao ?
Linh Đàm thấy Nhuệ Thừa Minh im lặng hắn lại nói.
" Gia, nếu giờ chúng ta qua đó! Tiểu Vương Phi sẽ giận! Muộn thế này chắc là tiểu Vương Phi đã ngủ rồi! "
Nhuệ Thừa Minh nghe lọt câu ' Tiểu Vương Phi sẽ giận ' nên hắn xoay người về phòng lại nói,
" Ngày mai nhất định phải dậy sớm đi đó! "
Linh Đàm " Rõ " cái đợi Nhuệ Thừa Minh đi xa không khỏi bật cười! Lần đầu tiên hắn thấy gia lại ngáo như vậy đó! Nghĩ sao đêm hôm khuya hoắt lại đi truyền thánh chỉ.
Nhuệ Thừa Minh đi vào phòng, ngồi xuống nhìn chằm chằm chiếc giường ngăn nắp đó mày hắn nhíu chặt!
Mọi khí ức lúc sáng đua nhau ùa về, môi hắn khẽ nhếch lên nhớ lại hương vị ngọt nào của Lâm Thiên Y. Hôm nay hắn phải cảm ơn cổ độc trong người tái phát đúng lúc, làm hắn kích động lên mới được ăn thịt tiểu bạch thỏ của hắn! Nhưng lại nhớ về những dấu vết rớm máu kia, hắn chỉ muốn tự tay đánh mình một cái thôi! Haizzz.
Hắn nhìn về phía cửa sổ có mặt trăng nơi đó khẽ nói.
' Y Y đợi ta! Chúng ta sẽ sớm bên nhau mãi mãi! '
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.